HOÀNG PHI HAM SẮC CẢ TÀI



Ngay lập tức, bịch một tiếng.

Có một thứ gì đó bay đến trước mặt từ phía sau Tô Diễm, trong nháy mắt chặn đường đi của cô.

Bước chân Tô Diễm dừng lại, cô nhìn thật kỹ, thế mà lại phát hiện đây là một người.

Ánh trăng chiếu xuống, chiếu lên trên người đó.

Mặc dù người này máu me khắp người trông vô cùng chật vật, nhưng mà lúc này Tô Diễm liền nhận ra đây là ai.

“Từ phu nhân.


Cô hốt hoảng kêu lên một tiếng, vô thức bước lên đỡ nàng ta dậy.

Lúc Tô Diễm chạm vào thân thể của Lục thị, tay của cô không khỏi run lên, bởi vì Tô Diễm đã chạm vào một vật ấm áp, cô đưa tay xem xét, lúc này mới phát hiện trên tay đều là máu của Lục thị.

Lục thị vừa phun máu vừa nói với Tô Diễm.

“Thất hoàng tử phi, là ta vô dụng đã bị bọn họ phát hiện! khụ khụ.



“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cứu ngươi.

” Tô Diễm nói.

Lục thị lại lắc đầu, dường như đã biết số phận của mình sắp hết rồi, đưa tay nắm lấy bàn tay của Tô Diễm đang muốn bắt mạch cho mình: “Không cần đâu, thất hoàng tử phi, sức khỏe của ta như thế nào ta hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.


Lục thị vừa mới nói xong, bọn họ liền bị đám người bao vây.

Quả nhiên, một đám hắc y nhân, sau đó Hắc Ưng bước ra từ phía sau, biểu cảm trên mặt âm tàn, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh.

“Thất hoàng tử phi, không nghĩ tới là cô còn lợi dụng đại phu nhân của bọn ta mà chạy trốn, chỉ có điều mắt nhìn người của ngươi không tốt, thế mà lại chọn phải một tên phế vật trói gà không chặt như thế này.


Mặc dù trước đó Tô Diễm và Lục thị có chuyện mâu thuẫn với nhau, nhưng mà lúc này cô thật sự đau lòng cho nữ tử ấy.

Cả một đời, bao gồm cả chuyện chung thân đại sự đều nằm trong mưu kế và lợi dụng của người khác.

Mà cái này có khác gì với lúc cô bị ép gả vào phủ thất hoàng tử, nói cho cùng cũng chỉ là bàn đạp và vật hi sinh trong quá trình thượng vị của người khác.

Nghĩ đến đây, hận thù và lửa giận trong mắt của Tô Diễm lại mãnh liệt hơn, dường như có một ngọn lửa phát ra từ trên người cô bao trùm Hắc Ưng vào bên trong.

Vốn dĩ Hắc Ưng vẫn còn đang cười, lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn biểu cảm phức tạp của Tô Diễm.


Đột nhiên liền giật mình, trực giác nói cho Hắc Ưng biết mặc dù bây giờ nữ nhân có khuôn mặt xấu xí trước mặt vẫn là cánh chim không gió, nhưng mà nếu như cho nàng ta thời gian, nàng ta nhất định sẽ có một ngày đứng trên đỉnh kim tự tháp khinh thường mọi người.

Bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trong lòng dọa sợ, sắc mặt Hắc Ưng thay đổi, sát ý trong lòng lại dâng cao.

Nữ nhân này, không thể giữ lại!
Về phần mật thư, chỉ có thể đến phủ thất hoàng tử tra xét.

Hắn đưa tay ra chỉ vào Tô Diễm đang ôm Lục thị, lạnh giọng ra lệnh.

“Giết nàng ta!”
“Rõ.


Hắc y nhân xung quanh đồng loạt tiến lên, bắt đầu ra đòn hiểm ác với Tô Diễm, căn bản không quan tâm thân phận thất hoàng tử phi và đích nữ Vũ An Hầu phủ của cô.

Người ta đều đã chỉa đao vào mặt mình, Tô Diễm ngoại trừ nghênh chiến thì cũng không còn cách nào khác.

Cũng may là cô có thể chiến đấu khoảng cách gần, với lại đối phương khinh địch, quét ngang một cái là đã đánh bại hắc y nhân đầu tiên vừa xông tới, sau đó cô giật lấy đại đao trong tay hắn.

Một khắc sau liền chặt đứt cánh tay thứ hai của hắc y nhân.

Máu tươi phun ra, văng lên trên gương mặt xấu xí của cô, lúc này lại có một cảm giác chói lọi khác thường.

Hắc Ưng nhìn thấy Tô Diễm vừa lên mà đã giết mất hai thủ hạ của mình, sắc mặt thay đổi, dứt khoát trực tiếp ra tay.

Chỉ nhìn thấy người hắn như chớp nhoáng, trực tiếp đến trước mặt Tô Diễm, đưa tay muốn bóp cổ Tô Diễm.

“Nữ nhân chết tiệt, đi chết đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi