Trong lúc Gia Cát Nguyệt mang thuộc hạ rong ngựa chạy như điên thì ở chợ nô lệ xuất hiện một đội xe ngựa chậm rãi đi tới. Lão quản gia nhảy xuống xe, ông chủ Mộc thì cúi đầu khom lưng đi theo một bên, chỉ hận không thể áp mặt xuống trên mặt đất, luôn miệng nói: “Ngài đã tới, tiểu nhân đã chuẩn bị người xong, chỉ còn chờ ngài tới lựa thôi.”
Lão quản gia tuổi đã hơn lục tuần, người mặc TSm vải xanh tươm tất, thắt lưng gấm trắng buộc ở eo, tóc buộc gọn gàng không rơi một sợi, nhìn qua hết sức tinh tường. Ông trầm mặt không nói đi tới trước mặt đám nô lệ, lần lượt quét mắt qua từng nô lệ y phục lam lũ, một lát sau duỗi tay chỉ vài người trong lồng tre, nói: “Đứa này, đứa này, đứa này, cả đứa này nữa.”
Ông chủ Mộc ở bên cạnh nghe nói liền vội vàng ghi chú lên quyển sổ cầm trên tay. Chỉ chốc lát sau lão quản gia đã chọn được hai mươi lăm nô lệ, sau đó mới xoay người lại, nói: “Được rồi. Mấy đứa này thôi.”
“A?” Ông chủ Mộc sửng sốt, “Chỉ mấy đứa này? Lão gia, bằng không theo tiểu nhân ra phía sau lều, ở đó còn rất nhiều đứa thân thể cường tráng. Chỉ vì ở đây không đủ chỗ nên mới để bọn chúng ở đó.”
“Đã nói chỉ mua mấy đứa này thì chính là mấy đứa này. Ngươi nhiều lời cái gì?” Lão nhân nhướng mày, uy nghi trầm giọng nói.
Ông chủ Mộc bị dọa sợ, vội vàng gật đầu nói: “Dạ, dạ! Là tiểu nhân nhiều chuyện.”
Lão nhân kia vừa định rời đi thì một âm thanh trong trẻo vang lên: “Lão tiên sinh xin dừng bước.”
Lão nhân sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy là một nô lệ mặt mũi tuấn tú bộ dạng như thư sinh đang mạnh mẽ chen lên phía trước. Sắc mặt hắn đỏ bừng, môi trắng bệch, khẩn trương nói: “Lão tiên sinh, ta thông thuộc lịch sử tám đời, am hiểu lục nghệ (Sáu tài nghề trong nền giáo dục thời xưa gồm: lễ, nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, viết chữ và toán pháp), từ nhỏ đã đọc sách, thuần thục binh pháp thi thư, chỉ cần đọc qua liền nhớ, Thắng Ngữ cùng Lan Chỉ Kinh đều đã đọc qua, đạo đức thư pháp không thiếu, cầm kỳ thư họa cùng trà nghệ hương đạo đều có nghiên cứu. Tiên sinh có thể mua ta không?”
Lão nhân từ tốn nhíu mày, chậm rãi trầm giọng nói: “Ta mua nô lệ làm việc nặng chứ không phải tiên sinh dạy học.”
“Ta cũng có thể làm việc nặng.” Thiếu Khanh nghe nói liền như vắt óc suy nghĩ xem cái gì gọi là việc nặng, vội vàng bổ sung: “Mài mực, cắt giấy, phơi sách, sửa sang bản thảo hay nhóm lửa nấu nước đốn củi đều có thể.”
“Ngươi thực thông hiểu Lan Chỉ Kinh?”
Một âm thanh thuần hậu trầm thấp chậm rãi vang lên, ngữ khí không vang dội mà có chút trầm tĩnh an tường. Một bàn tay vươn ra vén rèm xe ngựa lên, nam tử mi dài như cánh quạt, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ xuân tháng ba, sắc mặt hơi tái bước ra, tiết trời không quá lạnh nhưng hắn lại khoác một kiện áo trùm đầu bằng gấm màu bạc phủ kín thanh sam bên trong, cả người lộ vẻ thanh nhuận như gió.
Đầu đường người xe đi lại như nước chảy, bốn phía ngư long hỗn tạp, tiếng ngựa hí chói tai đã quấy nhiễu thiếu nữ còn đang mê man. Nàng chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là một ánh mắt ôn nhuận như nước.
Sở Kiều nằm trên mặt đất đầy bụi, suy yếu hướng nam tử cách đó không xa, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn, trong phút chốc ánh mắt sâu thẳm đó như có thể rửa sạch mọi vất vả cực nhọc đường dài.
“Có biết, Lan Chỉ Kinh phong phú tinh thâm nhưng tại hạ cũng có thể giảng giải không ít cho công tử nghe.”
Thanh sam công tử gật đầu, người này còn rất trẻ, bất quá chỉ khoảng hai lăm hai sáu nhưng phong thái cử chỉ lại mang vẻ trầm ổn hiếm thấy, hắn nói: “Thanh thúc, mua hắn đi.”
“Công tử!” Lương Thiếu Khanh đột nhiên kêu lớn: “Ta có một đệ đệ đang mang bệnh, hai người chúng ta vô luận thế nào cũng phải ở chung, công tử có thể cùng mua hai người chúng ta không?”
Thanh sam công tử nhìn theo ngón tay chỉ của Lương Thiếu Khanh thì nhìn thấy Sở Kiều đang suy yếu nằm trên mặt đất. Thiếu nữ một thân nam trang mặt tuy tái nhợt như giấy nhưng lại mang vẻ bình thản, không có chút chật vật thống khổ, nàng đang lẳng lặng nhìn nam tử vô hỉ vô bi (không vui không buồn) trước mắt.
Nam tử gật đầu, nói: “Được.”
Lương Thiếu Khanh nhất thời vui vẻ vỗ tay, sau đó sải bước chạy đến ôm lấy Sở Kiều, nói: “Được cứu rồi! Được cứu rồi!”
Sở Kiều hô hấp khó khăn, lấy đầu mũi tên ra đã làm người nàng suy yếu không chịu nổi, chỉ có thể cất tiếng nói nhẹ như muỗi: “Đa tạ.”
Lương Thiếu Khanh vui vẻ lắc đầu, rồi đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay sang hỏi: “Đúng rồi, cô tên gì vậy? Xưng hô như thế nào?”
Sở Kiều nói: “Ngươi đã nói ta là đệ đệ ngươi thì ta theo họ ngươi vậy. Ta vốn họ Kiều, ngươi gọi ta Tiểu Kiều là được.”
“Ừ, ta họ Lương, tên Thiếu Khanh, tên chữ là Chương Ngự.”
Sở Kiều gật đầu, “Mọt sách.”
Lương Thiếu Khanh sửng sốt, ngay sau đó liền nhướng mày cả giận nói: “Này, cô hẳn nên gọi ta là đại ca!”
Nhưng Sở Kiều đã nghe không thấy, nàng nghiêng đầu sang một bên, ngất đi.
Lúc này, lão nhân gọi Thanh thúc tiến đến, chỉ nhìn Sở Kiều một cái rồi nói: “Mau lên xe, trên xe có đại phu đi theo.”
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, từ từ biến mất trong ánh mắt nhìn theo của dân chúng. Ông chủ Mộc oán hận xoa xoa tay, người đã đi mất nhưng lão vẫn còn cảm thấy căm tức bất bình.
Một hạ nhân tiến đến không nhìn sắc mặt lão mà cười nói: “Ông chủ, phát tài rồi!”
“Phát tài cái đầu ngươi!” Ông chủ Mộc giận dữ, hổn hển mắng: “Nhà giàu cái con khỉ! Ra tay hẹp hòi, mua có mấy đứa mà còn cò kè mặc cả buổi. Mẹ kiếp!”
Hạ nhân sửng sốt, hỏi: “Nhìn thật không giống chút nào, ông chủ, bọn họ là ai vậy?”
“Có trời biết!” Ông chủ Mộc cất sổ sách trong tay, bực bội nói: “Là Lưu lão tam hôm qua giới thiệu tới, đoán chừng lão cũng không rõ. Đầu năm nay tình hình hỗn loạn, ai chả giả vờ phú quý được. Con bà nó!”
“Dọn hàng!” Ông chủ Mộc buồn bực hô, “Hôm nay vận khí thật không tốt, tiền kiếm được buổi sáng phải bù lỗ cho buổi chiều rồi, thật xui con mẹ nó!”
Đầu đường vẫn náo nhiệt, mùi thơm từ cửa hàng ăn vặt phiêu tán trong không khí, gian hàng nô lệ thu hút rất nhiều người nên tiểu thương bán hàng rong gần đó làm ăn rất được, bán được không ít. Đang ngồi đếm bạc, hai mắt người bán hàng rong đột nhiên tỏa sáng, tinh thần chợt trở nên tỉnh táo, chỉ thấy vị công tử mặc hoa phục vừa nãy đang thúc ngựa chạy vội trở lại, sắc mặt ngưng trọng vừa nhìn liền biết là có chuyện. Dân chúng phố phường, bình sinh không có gì yêu thích bằng tham gia hóng chuyện náo nhiệt, gã bán hàng rong tự thấy bản thân mình không có phúc phận trêu chọc phải sát tinh như vậy nên vui vẻ duỗi cổ nhìn sang bên cạnh.
Thời điểm đoàn người Gia Cát Nguyệt hấp tấp chạy tới là lúc ông chủ Mộc và thủ hạ đã dọn hàng xong, đang chuẩn bị rời đi.
Nguyệt Thất tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Xin dừng bước.”
Ông chủ Mộc quen biết bao người, dạng người gì mà chưa thấy qua, đã sớm luyện thành một đôi nhãn cầu sắc bén, người nào có tiền, người nào không có tiền, chỉ cần liếc một cái là nhìn ra ngay. Nhất là vừa rồi nam nhân này còn không hỏi giá tiền mà mua liền một lúc hơn mười tiểu nữ nô từ trên tay người khác, cho nên lão cảm thấy mình càng không thể bỏ qua cho cục vàng dâng đến tận cửa này.
Nghĩ bụng, lão vội vàng cúi đầu khom lưng chạy tới, cười híp mắt nói: “Đại công tử, có việc gì tiểu nhân có thể ra sức làm cho ngài?”
Gia Cát Nguyệt cũng không mở miệng nói, sắc mặt lạnh như băng, sải chân bước tới đoàn nô lệ bị trói lại bằng dây thừng sau lưng lão.
Ông chủ Mộc sửng sốt, nhanh nhảu chạy theo, kêu lên: “Công tử, ngài…”
*Xoẹt* một tiếng, Nguyệt Thất rút kiếm ra khỏi vỏ gác lên cổ ông chủ Mộc, vẻ mặt bất thiện, trầm giọng nói: “Đứng yên ở đó!”
Ông chủ Mộc khẩn trương xoa xoa đôi bàn tay, cẩn thận ngó chừng, kinh nghiệm nhiều năm nói cho lão biết nhóm người trước mặt tuyệt đối không phải là dạng lão có thể trêu chọc.
Một lát sau, nam tử áo lam xoay người lại đi tới trước mặt ông chủ Mộc, trầm giọng hỏi: “Nô lệ của người toàn bộ đều ở đây?”
“Dạ phải, tất cả đều ở đây. Tiểu nhân sắp sửa dọn hàng nên nô lệ trong hai túp lều ở đằng sau cũng được mang ra đây. Đại công tử, có đứa nào hợp tâm ý ngài không?”
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, mím chặt đôi môi lạnh như băng, thật lâu không nói gì. Một lát sau hắn mới gằn từng chữ hỏi: “Ngươi xác định tất cả đều ở đây?”
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại khiến ông chủ Mộc đầu đầy mồ hôi, lão khẩn trương quay đầu lại đếm một lần rồi nói: “Hồi bẩm đại công tử, đều ở đây cả. Tiểu nhân gan lớn như con trời cũng không dám lừa gạt ngài.”
Chu Thành giờ phút này đã thông suốt tiền căn hậu quả, hắn cẩn thận tiến lên phía trước, nhỏ giọng nói với Gia Cát Nguyệt: “Có khi nào thiếu gia nhìn lầm rồi không? Dựa vào bản lĩnh của Tinh Nhi cô nương, bọn chúng làm sao có thể bắt được nàng?”
Gia Cát Nguyệt không nói mà chỉ đứng yên một chỗ lẳng lặng trầm tư. Ánh mặt trời chói sáng chiếu lên hoa cỏ, mặt sông Xích Thủy phản chiếu ánh sáng ấm áp lượn quanh thành Hiền Dương, trên sông có vô số thuyền nhỏ chậm rãi lướt nước, quang cảnh như một bức tranh thủy mặc.
Hồi lâu sau, Gia Cát Nguyệt nhấc chân đi ra ngoài, ánh mắt trở lại lạnh như băng, thần thái ban nãy biến mất không còn dấu vết. Nhưng ở thời khắc hắn sắp rời đi, phía sau có một gã đại hán mặt đen chạy ra khỏi túp lều cũ rách, trong lúc vội vã không kịp nhìn tình hình bên ngoài đã hưng phấn kêu to: “Ông chủ! Bên người tiểu tử kia có mang theo một thanh bảo kiếm, nhìn qua có thể đáng không ít tiền đấy.”
Ánh mắt của mọi người lập tức chiếu sang, Gia Cát Nguyệt cũng không ngoại lệ. Hắn nhướng mày, bước nhanh đến đoạt lấy thanh kiếm kia, sau đó rút *xoẹt* kiếm ra khỏi vỏ.
Trong phút chốc, ánh sáng phát ra từ lưỡi kiếm lấn át toàn bộ các loại màu sắc, tất cả sợ hãi, nghẹn họng trân trối nhìn bảo kiếm tuyệt thế cực phẩm kia.
Lưỡi kiếm cực sắc, mơ hồ có hoa văn dợn sóng đỏ như máu, trên đó có khắc hai chữ cổ viết theo kiểu Khải: ‘Phá Nguyệt’.
Trong thoáng chốc, sắc mặt Gia Cát Nguyệt chợt như hàn băng, hắn trực tiếp tiến đến chụp lấy cổ gã đại hán nọ, trầm giọng hỏi: “Ngươi từ đâu có được thanh kiếm này?”
“Này… này… là… là tiểu nhân nhặt được.”
*Xoẹt* một tiếng, lưỡi kiếm phát ra âm thanh như rồng ngâm, Gia Cát Nguyệt vung tay áo chĩa kiếm vào cổ họng ông chủ Mộc, chậm rãi trầm giọng nói: “Ngươi có nói hay không?”
“Đại công tử tha mạng! Kiếm này là lấy được từ trên người một đứa nô lệ.”
“Nô lệ kia đâu?”
Ông chủ Mộc sợ đến hồn phi phách tán, bị hỏi tất đáp: “Mời vừa được mua đi rồi.”
“Mua đi?” Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Đại công tử, tiểu nhân vừa nói đều là thật, không có nửa câu giả dối. Ngài không tin thì có thể hỏi thăm các cửa hàng xung quanh. Vừa rồi đúng là có người tới mua một nhóm nô lệ, trong đó có cả người ngài hỏi.” Ông chủ Mộc quỳ phịch xuống trên mặt đất, bị dọa sợ đến đại não tê liệt, dập đầu lắp bắp kêu to.
Gia Cát Nguyệt nhìn những người xung quanh một vòng, ngay sau đó trầm giọng nói: “Bị ai mua đi? Đi bao lâu?”
“Vừa mới đi, thời gian chưa tới một nén nhang (khoảng một tiếng), về phần là ai thì tiểu nhân không biết, thật sự không biết!”
Một cơn gió mạnh đột nhiên quét qua con phố dài, thổi tung bụi mù trên mặt đất. Gia Cát Nguyệt đứng giữa đám người, trường bào lay động trong gió, tóc đen như mực, đôi môi đỏ sẫm, trong mắt hắn nhất thời lộ ra chút mờ mịt hiếm thấy. Hắn nhìn dòng người cuồn cuộn, giữa lông mày ẩn chứa tâm tình hỗn tạp, có ngỡ ngàng luống cuống, nhưng nhiều hơn nữa là vẻ thất vọng cùng cực.
“Người bị thương rất nghiêm trọng?”
Ông chủ Mộc vốn khôn khéo, nếu như giờ này mà còn không nhận ra tiểu công tử kia có thân phận bất phàm thì sống uổng phí cả đời rồi. Lão vội vàng đáp: “Thương thế vô cùng nghiêm trọng, sườn trái có vết đao, đầu vai trúng tên rất sâu. Được tiểu nhân tối qua nhặt về từ miếu nhỏ ngoài thành, tìm danh y cả đêm mới cứu được một cái mạng. Đại công tử, tiểu nhân ngu dốt, có mắt như mù, trăm triệu lần không biết tiểu công tử kia là bằng hữu của ngài nên mới coi hắn như nô lệ bán đi. Tiểu nhân ngàn lần đáng chết!”
“Tiểu công tử?” Mày Gia Cát Nguyệt khẽ cau lại rồi liền giãn ra, hắn cúi đầu nhìn ông chủ Mộc, trầm giọng nói gằn từng chữ: “Ngươi quả thật đáng chết!”
Thanh âm trầm thấp mang theo sát khí khổng lồ của Gia Cát Nguyệt khiến ông chủ Mộc cả kinh, nhất thời đơ lưỡi nói không nên lời.
Nam nhân tiếp tục nói: “Trên đời này, chỉ có ta là chủ nhân duy nhất của nàng*. Bằng ngươi mà cũng dám coi nàng như hàng hóa bán qua tay. Ngươi đáng chết, đúng là đáng chết.”
*Trong tiếng Hoa, nhân xưng ngôi thứ ba đồng âm cho cả nam và nữ nên ông chủ Mộc vẫn không biết Sở Kiều là nữ nhé.
“Đại công tử, tiểu… tiểu…”
“Nguyệt Thất, nơi này giao cho ngươi xử trí. Ta không hy vọng ngày khác trở lại còn có thể nhìn thấy lão ở chỗ này chướng mắt ta.”
Nguyệt Thất tiến lên một bước, trầm giọng đáp: “Dạ!”
Không để ý tới ông chủ Mộc còn đang đau khổ cầu khẩn, Gia Cát Nguyệt lên ngựa rời đi, rất nhanh biến mất ở cuối con đường náo nhiệt.
Phía sau vó ngựa cuồn cuộn, trên con phố náo nhiệt chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết. Đầu năm nay, tính mạng chúng thường dân ti tiện như cọng cỏ dại, mà đối với loại con buôn nô lệ độc ác như ông chủ Mộc thì càng không có ai nhỏ một giọt nước mắt thương tiếc.
…………………………………………………………………………………….
“Chu Thành, đi nha môn thủy vận chuyển lời, chúng ta không đi đường thủy nữa, đổi đi đường bộ.”
Chu Thành sửng sốt, tuy đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Thiếu gia, lão gia đã dặn chúng ta phải nhanh chóng tới Đường Kinh (kinh đô Biện Đường), đi đường bộ rất tốn thời gian, huống chi lần này các phiên chủ đại thế gia đều đi đường thủy, nếu chỉ mình chúng ta đi đường bộ, e khó tránh có lời đồn đại.”
Gia Cát Nguyệt không trả lời mà chỉ xoay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, ý tứ là gì không nói cũng rõ.
Chu Thành bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, hắn làm sao không biết ý định trong đầu Gia Cát Nguyệt. Đường Kinh có sự kiện trọng đại, thủy lộ đã bị phong tỏa, trừ các gia tộc được mời thì không ai được đi, chỉ có gia tộc nhỏ mới đi đường bộ, mà người mua nô lệ bị buôn lậu để làm hạ nhân, ắt không phải thế gia. Thiếu gia cố ý đi đường bộ, có mục đích gì đã quá rõ.
Chẳng qua với thân phận hiện tại của hai người, có tìm được cũng có ý nghĩa gì? Dù sao thiếu gia đã không còn là thiếu niên mười ba tuổi chín năm trước, mà nàng cũng không phải tiểu nữ nô với hai bàn tay trắng năm đó nữa rồi.
Thiếu gia, cho dù tìm được thì người có thể làm gì? Đó là một con cọp, cho dù tạm thời đang bị thương thì cũng không thể nuôi.
Chu Thành lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó quay đầu đi về phía nha môn thủy vận.
Ánh mặt trời như lửa vẩy lên ống tay áo lam thẫm của Gia Cát Nguyệt, hắn nhìn nơi xa có một cây liễu to, quanh gốc liễu to quấn đầy giấy đỏ cùng vải màu. Đây chính là mê tín của bá tính nông thôn, bọn họ tin có thần tiên bên trong các loại cổ thụ sống lâu, hễ có chuyện khó thì đều tới đây lễ bái. Người có tiền thì cúng mâm thức ăn, không có tiền thì cột một sợi dây đỏ lên cành, cầu mong mọi chuyện thuận lợi, cố nhân bình an.
Một cơn gió mạnh thổi qua, ống tay áo nam nhân lay động, hắn cởi xuống ngọc bội bên hông, thuận tay ném về phía gốc liễu. *Đinh* một tiếng, ngọc bội giá trị liên thành đong đưa treo trên cành liễu cao cao, phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lóa.
“Hây!” Gia Cát Nguyệt xoay người, mang theo thuộc hạ thúc ngựa rời đi.
Tiếng ve kêu râm ran, gió thổi vi vu, ngọc bội trên cành cao, lay động theo chiều gió.
…………………………………………………………………………………….
Khi Sở Kiều tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, mặt sông lấp lánh kim quang, phía Tây bầu trời một mảnh đỏ rực.
Lương Thiếu Khanh thấy Sở Kiều tỉnh lại thì vui mừng hớn hở, vội vàng cầm lấy chén thuốc cẩn thận đút cho nàng uống.
Thuốc cực đắng mà phải uống từng muỗng thì quả là một loại hành hạ trá hình. Sở Kiều nhăn mày, đoạt lấy chén thuốc ực một hơi rồi vội vàng hớp một ngụm trà mới đẩy lùi được cảm giác đắng chát trong miệng. Người được thay quần áo sạch, vết thương cũng được bôi thuốc băng bó kỹ lưỡng thì cảm giác mệt mỏi nhất thời tiêu hết phân nửa. Sở Kiều ngồi dậy, nhìn một lượt gian phòng hai người bọn họ đang ở, cau mày hỏi: “Đây là chỗ nào? Chúng ta đang đi đâu?”
“Chúng ta bị mua rồi.” Lương Thiếu Khanh ra vẻ thần bí nói ra sự thật mà toàn bộ người thế gian đều biết, vẻ mặt kia thực làm cho người ta hận không đánh cho hắn một quyền nhừ tử, “Bây giờ chúng ta đang ở trên thuyền.”
Sở Kiều tận lực kiềm chế cảm giác muốn đánh cho hắn một trận, nói ráo hoảnh: “Mọt sách, ngươi có thể nói chuyện mà ta không biết không?”
“Ờ.” Lương Thiếu Khanh gật đầu, bắt đầu nói ra chút tin tức ít đến đáng thương mà mình biết.
Gia đình mua hai người Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh họ Chiêm, đến từ tỉnh Thủy Tú giáp với biên cảnh Biện Đường, hiện tại đang trên đường đến Đường Kinh. Chủ nhân là một thanh niên khoảng hơn hai mươi, chính là nam tử bọn họ nhìn thấy ngày đó, tên là Chiêm Tử Du. Trong nhà người này còn có năm vị tiểu thư, đều là tỷ muội của Chiêm Tử Du; trong đó Đại tỷ, Nhị tỷ và Tam tỷ đều đã thành thân, trượng phu ba người đều ở trên thuyền, có chút cảm giác ở rể. Đoàn người trước sau tổng cộng có ba thuyền lớn, hạ nhân trên trăm, hộ vệ gia đinh cũng hơn một trăm người. Ngoài ra lão quản sự gọi Thanh thúc kia chính là đại quản gia.
Một lần xuất hành mà lại đem theo nhiều người như vậy, họ Chiêm này xem ra cũng là phú hộ một phương. Nhưng vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà Sở Kiều vẫn không nghĩ ra Đại Hạ có thế gia nào họ Chiêm.
Chẳng qua nếu đoàn người này là đang trên đường đến Đường Kinh, nàng không cần phải vội. Trước dưỡng lành thương thế, hai là còn có thể né tránh truy sát của Đại Hạ, ba là thuận đường, một công ba việc.
Nghĩ tới đây, Sở Kiều ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nói bọn họ muốn đi Đường Kinh, có biết là để làm gì không?”
“Thái tử Biện Đường sắp đại hôn, tất cả quý tộc Biện Đường, Đại Hạ và Hoài Tống đều phái người tới Đường Kinh tham gia hôn điển.”
“Đại hôn?” Sở Kiều sửng sốt, ngồi phắt dậy lớn tiếng hỏi: “Ai chịu gả cho hắn?”
Lương Thiếu Khanh vừa định trả lời thì thân thuyền đột nhiên chao đảo mạnh, lái thuyền ở hai bên bờ sông cao giọng kêu nhổ neo, con thuyền lớn chậm rãi rời bến.
“Cuối cùng cũng đi.” Lương Thiếu Khanh nói: “Nghe nói có một thị tộc Đại Hạ chậm chạp không chịu lên thuyền, Chiêm công tử không dám đi trước nên phải đợi mất cả ngày. Xem ra người nọ có chuyện, bị thuyền của chúng ta giành đi trước một bước rồi.”
“Ngươi nói Thái tử Biện Đường sắp cưới Thái tử phi, cưới ai vậy? Công chúa Đại Hạ?”
“Vốn là cưới làm Thái tử phi.” Lương Thiếu Khanh nói: “Nhưng sau Đại Hạ xảy ra nội loạn, Thái tử phi trở thành trắc phi. Nhưng vì đây là lần đầu Thái tử nạp phi nên khó tránh khỏi có chút long trọng. Huống chi tân nương là Cửu công chúa của Đại Hạ, càng không thể qua loa.”
Sở Kiều cúi đầu, thật lâu không nói gì. Lương Thiếu Khanh sửng sốt, kêu lên: “Tiểu Kiều? Tiểu Kiều? Cô làm sao vậy? Khó chịu sao?”
“Không có.” Sở Kiều lắc đầu, chậm rãi tựa vào thành giường, thấp giọng nói: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát.”
“Vậy cô nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài xem một chút.” Lương Thiếu Khanh nói xong liền mở cửa khoang thuyền đi ra ngoài.
Sở Kiều tựa đầu ra sau, mày nhíu chặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Đại Hạ rốt cuộc vẫn liên hôn với Biện Đường. Yến Tuân, làm sao bây giờ?”
…………………………………………………………………………………….
Bầu trời xanh thăm thẳm, Lương Thiếu Khanh đứng trên boong thuyền nhìn thì thấy con thuyền này thật khổng lồ, bề rộng chừng hơn ba trượng, đầu và đuôi cong vút, cột buồm được bố trí chia ở hai đầu, hai cây ở phía trước và hai cây ở phía sau, boong tàu trên có hai tầng, boong tàu dưới cũng có hai tầng. Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh là nô bộc cấp thấp nhất, vốn phải ở tầng dưới cùng chung với các hạ nhân khác. Nhưng Thanh thúc thấy Sở Kiều bị thương nặng nên dành một khoang thuyền ở tầng thứ hai cho hai người bọn họ.
Lúc này ở phía mũi thuyền đột nhiên vang lên một tiếng kèn vang dội, phu thuyền lớn tiếng hô, buồm được căng lên đón gió đẩy con thuyền lướt nước chạy băng băng. Hai bờ sông xanh rì bóng cây, mặt sông lấp lánh ánh bạc, từng đàn cá bơi lội hấp dẫn chim muông quanh quẩn. Đứng giữa khung cảnh như thế, khí tức tích tụ trong ngực bỗng nhiên tan biến, Lương Thiếu Khanh từ tốn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm một nụ cười đơn thuần.
Cuối cùng cũng được đi Biện Đường!
…………………………………………………………………………………….
Cùng lúc đó, xa xa bên bờ sông, có một đội nhân mã đang lẳng lặng ngắm nhìn đoàn thuyền dần rời đi.
Chu Thành tiến lên, cẩn thận nói: “Thiếu gia, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa. Thuyền Biện Đường phái tới nghênh đón chúng ta đã quay về, văn thư qua cửa cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể tiến vào Biện Đường bằng lối Bạch Chỉ Quan.”
“Ừ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, hai mắt chăm chú nhìn mặt sông lấp lánh, từ tốn nói: “Không vội, trước cứ đợi ở thành Hiền Dương hai ngày đã.”
Chu Thành lặng lẽ thở dài một tiếng. Hắn biết thiếu gia là không yên lòng, sợ là dân bản xứ mua người nọ nên muốn ở lại thăm dò một chút, chỉ đành gật đầu, đáp: “Nô tài tuân lệnh.”
Gió lướt qua mặt sông, núi cao ở xa xa, hai bờ sông xanh mướt hàng cây, Gia Cát Nguyệt đứng nhìn đoàn thuyền đi xa một lát rồi mới xoay người thúc ngựa đi về phía thành Hiền Dương.
…………………………………………………………………………………….
Vận mệnh rất nhiều khi chính là sự trùng hợp xảo diệu như vậy, Gia Cát Nguyệt không hề biết, lúc này người hắn khổ nhọc tìm kiếm lại đang an tĩnh nằm trên con thuyền vốn được chuẩn bị cho hắn. Cũng như hắn hiển nhiên cho rằng thế gia có tư cách tham dự đại hôn của Lý Sách sẽ không thiếu thốn đến mức phải mua thêm nô bộc dọc đường. Nhưng thế sự vốn không theo lẽ thường, thời điểm nam nhân kia thúc người rời đi, thiếu nữ cũng vén rèm của khung cửa sổ duy nhất trong phòng lên, nhô đầu ra ngoài nhìn, lại chỉ có thể nhìn thấy hậu ảnh bụi mù của vó ngựa quay cuồng.
Hôm đó là đầu tháng 6, tin Thái tử Lý Sách của Biện Đường đại hôn đã sớm truyền khắp đại lục Tây Mông, thế lực khắp nơi đều âm thầm phỏng đoán màn liên hôn này có thay đổi như thế nào đến cục diện chính trị hiện tại.
Trừ Bắc Yến đã đoạn tuyệt với hoàng triều Đại Hạ, thế lực khắp nơi đều dõi mắt về phía kinh đô Biện Đường, các đại thế gia cùng phiên vương đều phái sứ giả đi chúc mừng, không chỉ là để tỏ vẻ giao hảo với Biện Đường mà còn muốn nhân cơ hội dò xét thái độ của chính quyền ổn định nhất đại lục này đối với nội loạn ở Đại Hạ. Vì vậy dạ yến hoa lệ không vì nội loạn mà ảm đạm lại một lần nữa tái hiện ở đất Đường Kinh cổ xưa, phi thường rộn ràng náo nhiệt.
Song cũng trong cùng ngày, Bắc Yến rốt cuộc nhận được tin Sở Kiều đang bị truy đuổi trên toàn Đại Hạ. Tân vương của Bắc Yến là Yến Tuân giận dữ, ra lệnh toàn lực tấn công. Đám người Duệ Hi, Thương Biên, Lữ Phương dưới sự lãnh đạo của quân sư Ô Đạo Nhai nhất tề tiến công đất phong gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc, ra quân không hề nhân nhượng khiến địch nhân kêu khổ thấu trời, chỉ sau ba ngày Lão Ba Đồ đã mất đi một phần ba lãnh thổ, mà hai phần ba địa phận còn lại vẫn đang trong nguy cơ tràn ngập vì loạn dân náo động. Thư cầu cứu ào ào như bông tuyết không ngừng chạy đến cố đô Chân Hoàng cùng thủ đô Vân Đô, chiến thư nhuốm máu binh sĩ chứa đầy sự lo lắng của gia tộc Ba Đồ Cáp.
Trong thoáng chốc, hoàng triều Đại Hạ lại một lần nữa xao động kịch liệt, thế lực khắp nơi đều e sợ mình sẽ trở thành vật hy sinh thứ hai dưới gót thiết kỵ Bắc Yến. Sư tử Bắc Yến đã tuyên bố, nếu Sở Kiều mất một cọng tóc trên lãnh địa của người nào thì hắn sẽ khiến cả nhà thủ lĩnh nơi đó chôn cùng. Bọn họ tốt hơn hết nên cầu nguyện cho nữ tử đang bị đuổi giết vạn dặm kia đừng gặp bất kỳ chuyện gì, bằng không, tin Sở Kiều gặp nạn truyền ra hôm nay thì hôm sau Bắc Yến sẽ quân vây bốn mặt, tuyệt không nương tay.
Tuyên ngôn này cũng không phải chỉ là nói suông, thích khách của Đại Đồng Hành ẩn tàng trên khắp Đại Hạ liên tục xuất động, tới tấp lấy đầu các quận trưởng, tuần phủ từng tham gia đuổi bắt Sở Kiều. Không tới hai ngày, danh sách quan viên cấp cao của đế quốc bị sát hại đã lên đến hơn ba mươi người.
Ngay lập tức, các nơi đều rối rít rút thám mã cùng truy binh về. Yến Tuân có lẽ còn chưa có thực lực đối kháng với cả Đại Hạ, nhưng hắn tuyệt đối có năng lực tiêu diệt một phiên vương thuộc địa, chưa kể đến nhóm thích khách với khả năng xuất quỷ nhập thần của mình. Có trời mới biết khi nào tai vạ đến nơi, liệu đế quốc có khoanh tay đứng nhìn như bọn họ ban đầu hay không. Ai có thể bảo đảm thầy tướng số bị mù kia, đại thẩm bán bánh rán ở góc đường, gia đinh mới tới hay tiểu thiếp vừa nhập phủ không phải là thích khách do Đại Đồng Hành phái tới lấy đầu bọn họ?
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, kiến công lập nghiệp gì đó thì vẫn là mạng nhỏ quan trọng nhất.
Sở Kiều dĩ nhiên không hề hay biết khi thuyền rời bến thì tình thế sau lưng đã có biến chuyển lớn đến như vậy, nàng an tĩnh nằm trong khoang thuyền dưỡng thương, lo lắng suy nghĩ xem liên hôn giữa Đại Hạ và Biện Đường sẽ mang đến bất lợi ra sao cho Bắc Yến. Nàng hy vọng sau khi theo đoàn thuyền tiến vào Đường Kinh, có thể nhanh một chút theo hạ du trở lại Bắc Yến, phải cùng Yến Tuân thương thảo kỹ lưỡng chuyện này.
Nhưng nàng không biết, đợi chờ mình phía trước sẽ là mưa to gió lớn như thế nào. Kinh đô ngàn năm hoa lệ kia như một tấm lưới khổng lồ đang chậm rãi mở bung, từ tốn vây hãm toàn bộ thế lực khắp nơi. Nơi đó như một mê cung đầy hoa lộng gió, khiến người khác không tự chủ sa vào rồi không thể thoát ra.
Có những chuyện đã thành số mệnh, chỉ có thể tránh nhất thời nhưng cũng không thể tránh cả đời. Số mệnh đã định sẽ dây dưa thì có làm gì cũng không thể thoát khỏi.
…………………………………………………………………………………….
Hai ngày sau, Gia Cát Nguyệt chỉnh đốn nhân mã rời khỏi thành Hiền Dương tiến vào đất Biện Đường qua lối ở Bạch Chỉ Quan.
Cùng lúc đó, một đội nhân mã cũng lặng lẽ rời khỏi Bắc Yến, nhanh chóng đi về phía Đông Nam đại lục Tây Mông, vó ngựa cuồn cuộn, bụi đất tung bay.
Giao phong giữa Bắc Yến và Đại Hạ, sắp lại một lần nữa tiếp diễn tại kinh đô Biện Đường.