HOÀNG QUYỀN


Trong phòng vô cùng yên tĩnh, các thị nữ đều đi tiễn Tấn Tư Vũ, gian phòng chỉ còn lại nàng và Nguyễn lang trung.
Nàng vẫn giữ nguyên cái vẻ lim dim mắt dưỡng thần, Nguyễn lang trung lại chuyên tâm viết đơn thuốc, chẳng ai thèm liếc người kia lấy một cái.
Bốn bề chỉ còn lại tiếng hít thở trầm đục của Khắc Liệt, nàng chợt mở mắt ra, thành khẩn quay sang nhìn bóng lưng của Nguyễn lang trung mà nài nỉ: “Tiên sinh dù gì cũng phải cứu lấy vị bằng hữu này của ta, vì ta mà một người bạn đã chết rồi, tuyệt đối không thể chết thêm người nữa.”
Nguyễn lang trung nâng bút, ngoái lại nhìn nàng đầy nghi hoặc.
Nàng khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười khổ nhưng không nói gì mà chỉ bảo: “Tiên sinh xem có cứu được không?”
Nguyễn lang trung nghiêng người ngắm nghía một lát rồi bảo: “Người này mang ý chí cầu sinh rất mạnh, thân thể cũng có căn cơ tốt, kể ra cũng có thể thử một lần.”
“Vậy xin nhờ tiên sinh.” Nàng cười cười.
Các thị nữ đi tiễn Tấn Tư Vũ đã trở về, Nguyễn lang trung căn dặn: "Khiêng bệnh nhân này ra khỏi phòng phu nhân đi, đừng để bị lây bệnh.”
Lại bốc ra một nắm dược thảo, nói: "Treo cái này trên bậu cửa, mỗi đêm xông một canh giờ.

Mọi loại huân hương đều không nên dùng, bệnh nhân không chịu nổi đâu."
Ngay sau đó kê một đơn thuốc, bốc thuốc sắc thuốc, thuốc do dược đồng sắc nhưng người bón thuốc lại là hầu gái, dược đồng vẫn đứng kè kè bên cạnh giường không đi, nhìn chằm chằm vào bát thuốc ấy.

Nguyễn lang trung bước tới muốn kéo dược đồng đi, dược đồng chợt rũ tay áo, Nguyễn lang trung bị đẩy cho lảo đảo, đành miễn cưỡng nở một nụ cười ngượng ngập, "Thằng nhóc này thành thật đấy." Ông ta không thử kéo y nữa, nhưng cũng đứng kế bên y không rời.

Trước giường có hai người đứng, một người nhìn chằm chằm vào thị nữ đang bón thuốc, nếu đổi lại là ai cũng không thể thoải mái.

Thế mà nàng lại coi như không có chuyện gì, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, uống từng ngụm từng ngụm cho đến hết.

Thị nữ lấy khăn chấm chấm khóe môi cho nàng, cười nói: "Hôm nay cô nương uống thuốc đặc biệt thoải mái."
"Nỗi khổ khó lòng chịu đựng, chung quy vẫn muốn kết thúc cho mau." Nàng hờ hững đáp, sau đó nhắm mắt lại.
Nguyễn lang trung lập tức biết điều mà kéo dược đồng thân thể đã hơi cứng lại lui ra.

Dược đồng kia đi đứng nặng nề, bước nào bước nấy dây dưa vướng víu, các thị nữ thấy vậy đều cười hì hì, cảm thấy đùa với kẻ ngốc rất vui.
Khi bóng dáng hai người sắp biến mất bên cửa, nàng bỗng dưng mở mắt, liếc qua bóng lưng họ một lần.

Dược đồng cũng đột ngột xoay người lại nhìn về phía nàng cứ như sau lưng có mắt.
Nhưng chỉ thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, ngủ yên như cũ, trông cứ như chưa từng mở mắt ra.
Xoay người nơi ngưỡng cửa, chẳng qua chỉ là một chớp mắt thoáng qua.
Ánh mắt y lướt qua nghìn vạn dặm, không thể với tới.
Đội trưởng thị vệ Lưu đại nhân dẫn theo thị vệ mới tuyển hôm nay bước vào cổng thứ hai, dọc đường đi liên tục khom người hành lễ, nhưng ánh mắt nụ cười họ dành cho kẻ may mắn này lại có mấy phần kỳ lạ.
Giống như cảm thấy có một vở kịch hay nào đó sắp mở màn nhưng lại cố nhịn, tuyệt đối không để đương sự phát hiện ra biểu cảm kia.
Gã cao lớn mới được tuyển vào lại không phát hiện ra những điều này, tinh thần vẫn phân chấn, nhìn quanh quất y như một tên hai lúa mới bước chân vào thành thị, thu trọn Phổ Viên vào tầm mắt.
"Ta hỏi, ngươi tên là gì?" Đội trưởng thị vệ đặt tay lên vai gã, mỉm cười hỏi.
Gã cao lớn khiêm nhường đáp: "Tiểu nhân tên là Lưu Tam Hổ."
"Tam Hổ à, tên rất hay, còn cùng họ với ta nữa chứ, đúng là duyên phận hiếm gặp." Đội trưởng thị vệ cười ha hả, ra sức vỗ vai gã.

"Yên tâm, cứ đi theo ta, sau này ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt."
Lưu Tam Hổ khom người xuống một cách dứt khoát, "Tạ ơn đại nhân cất nhắc!"
"Ta tên là Lưu Nguyên." Đội trưởng thị vệ đỡ gã đứng dậy, cầm tay gã ngắm nghía từ đầu xuống chân một lượt, trong ánh mắt lóe lên một ý cười bí ẩn, nói, "Ta phải bồi dưỡng ngươi thật chu đáo, từ ngày hôm nay trở đi, hai ta sẽ ở chung một phòng."
Bọn thị vệ xung quanh đều dỏng tai lên hóng hớt, nghe được câu này, họ nhìn lại thân thể cường tráng kia, khóe môi đều nhếch lên một độ cong quỷ dị.
Lần này mặt Lưu Tam Hổ không còn lấy một tia vui vẻ, gã nói: "Ở chung một phòng với đại nhân? Chuyện này...!không ổn cho lắm thì phải?"
Ở chung một phòng với ngươi, Đại vương ta làm sao đi tìm người được chứ.
"Hả?" Lưu Nguyên liếc xéo về phía gã.

"Cái gì mà ổn với chả không ổn? Ta nói ổn tức là ổn!"
Tráng sĩ Lưu Tam Hổ phản ứng linh hoạt, lập tức rũ bỏ vẻ do dự dập đầu đánh cốp một cái: "Dạ!"
"Qua đây, ta dẫn ngươi đi xem phòng của chúng ta." Lưu Nguyên đổi giận làm mừng, đưa tay kéo gã đi về căn phòng chái Tây ở tiền viện, để lại đằng sau đám thị vệ thập thò ló đầu ra ngó với vẻ mặt bí hiểm, đợi đến khi hai người khuất bóng, mới cười lên rầm rầm.
"Này, lại thêm một người nữa!"
"Lần này chắc là lão Lưu khoái lắm đây."
"Chúng ta cá cược nào, sáng mai thằng cha kia sẽ đi hình chữ bát, hay là trực tiếp xin nghỉ?"
"Ta cá là xin nghỉ!"
"Chân đi hình chữ bát!"
"Xin nghỉ!"
Tiếng cười rộ đằng sau, hai người phía trước hiển nhiên đều không nghe thấy.

Lưu Nguyên kéo theo Lưu Tam Hổ, bước thẳng vào một gian phòng ở chái Tây.

Gian phòng nằm ở vị trí yên tĩnh, bốn phía đều là vườn hoa, cũng không thấy một hạ nhân nào.
Lưu Nguyên kéo tuột Lưu Tam Hổ vào bên trong, tựa người lên giường, vỗ vỗ xuống mặt giường, ngoắc tay với Lưu Tam Hổ, nói: "Đây là giường của ngươi, qua đây nào."
Lưu Tam Hổ nghiêng đầu, nhìn Lưu Nguyên, “a” một tiếng.
"Qua đây." Lưu Nguyên cười tít mắt.

"Cho ta ngắm ngươi một chút, thân thể có tráng kiện không?"
"Chẳng phải đại nhân đã nhìn từ trước rồi sao?" Lưu Tam Hổ ngạc nhiên, chậm chạp lê bước lại gần, đứng bên cạnh giường.
"Ờ thì ta nhìn rồi, rất đẹp..." Lưu Nguyên cười hì hì, "Cho nên muốn xem lại một lần..."
Lưu Tam Hổ hình như ngây người ra đó, bất động.
"Tên ngốc này! Không biết Lưu gia ta vừa mắt ngươi sao?" Lưu Nguyên cười mỉm, ngẩng đầu, vỗ mông Lưu Tam Hổ đánh "bạch" một tiếng giòn giã.
Lưu Tam Hổ bị vỗ, nhảy dựng lên.

Gã xoa xoa cái mông, trừng mắt nhìn Lưu Nguyên, đôi mắt vốn híp cũng trợn tròn xoe.
Lưu Nguyên bĩu môi, "Giả ngu cái gì chứ? Trông ngươi lanh lợi thế này, chẳng giống một kẻ không hiểu đời.

Chuyện này nói dễ nghe thì là nam phong, còn nói khó nghe thì là chổng mông...!Qua đây, nếu bồi tiếp ta chơi vui thì ngươi cũng có lợi."
Nói đoạn đứng lên, hai tay đặt lên vai Lưu Tam Hổ, chỉ hơi dùng sức, Lưu Tam Hổ đang ngây ra như phỗng lập tức bị đẩy ngã xuống giường.
"Thân hình rất ngon, chỉ tiếc còn cần Lưu gia ta lao lực..." Lưu Nguyên tươi cười hớn hở, "Lưu gia ta muốn chơi một trò vui vui, bé ngoan, ngươi cố chịu đựng một chút."
Lưu Nguyên đưa tay mở ngăn kéo tủ bên cạnh, trong tủ chứa đầy những thứ từa tựa như dây thừng roi da.

Ung dung sắp xếp xong những thứ đó, Lưu Nguyên một tay giữ chặt Lưu Tam Hổ, một tay ra sức xé toạc, chỉ nghe một tiếng "roẹt", vạt áo của Lưu Tam Hổ đã bị xé xuống một mảng lớn, lộ ra lồng ngực săn chắc, tỏa sáng rực rỡ giống như tơ lụa dưới ánh nến tù mù.
"Đẹp ghê đó..." Lưu Nguyên tấm tắc khen ngợi, "Dung mạo cũng bình thường thôi, nhung thân thể quả là khó gặp..."

Lưu Tam Hổ nhắm mắt, chau mày.

Từ nãy đến giờ gã vẫn không hề nhúc nhích, cũng không mở miệng, mí mắt nhắm chặt run rẩy kịch liệt, dường như đang suy nghĩ dữ dội lắm.

Cùng run rẩy còn có ngón tay của gã, ngón tay ấy không ngừng túm chặt mép giường, khiến cái giường gỗ in hằn từng vệt từng vệt dấu tay.
"Bé ngoan...!Cố chịu đựng một chút..." Lưu Nguyên mỉm cười ám muội, cầm một đoạn dây thừng tròng qua cổ Lưu Tam Hổ, lại vòng về lồng ngực để trần của gã.

"Bồi tiếp Lưu gia chơi cho thống khoái…”
“Mẹ kiếp!”
Chỉ nghe một tiếng gầm nhẹ giận dữ như sư tử rống, Lưu Nguyên kinh hoảng, lập tức cảm thấy có kình phong đập vào mặt.

Hắn kinh hãi ngẩng đầu, liền thấy cái kẻ bị đè ngã ra giường tung người nhảy lên, giận dữ nhảy bổ tới giữa không trung như một con sư tử lông vàng, tung một cước đá ngã hắn, sau đó khom người quỳ gối, đầu gối hùng hồn đè lên lồng ngực hắn, va cho xương ức hắn vang lên tiếng kèn kẹt giòn giã, suýt nữa là vỡ vụn.
Mọi chuyện đều xảy ra bất thình lình, Lưu Nguyên đang chìm đắm trong mộng tưởng đẹp đẽ bỗng bị dội nguyên một xô nước lạnh, trong đầu trống rỗng, loáng thoáng nghe thấy Lưu Tam Hổ lẩm bẩm một câu nhỏ xíu: "...!Xin lỗi, ta thực sự không nhịn nổi..."
Hắn không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, hoảng hốt ngẩng đầu thì gương mặt của Lưu Tam Hổ đã hung hăng ép xuống.

"Mẹ kiếp cái thằng đoạn tụ chết tiệt này! Thằng đoạn tụ chết tiệt, thằng đoạn tụ chết tiệt!"
Lưu Nguyên muốn nói ta không phải đoạn tụ, ta chỉ thích chơi trò đoạn tụ thôi, nhưng Lưu Tam Hổ đã nhổ nước bọt đầy mặt hắn.

Gã vung tay kéo sợi dây thừng tròng trên cổ mình xuống, lập tức trói qua loa Lưu Nguyên ném xuống đất, đạp chân lên ngực hắn, "xì" một tiếng, nói: "Mẹ kiếp, kẻ sĩ thà chết không chịu nhục, nếu đã đánh ngã ngươi, chi bằng đánh cho thống khoái - Tên đoạn tụ kia, ngươi cố chịu đựng một chút!" 
Gã lật tung ngăn kéo cất đầy roi da, vơ bừa lấy một cái lăm lăm trong tay, đánh cho Lưu Nguyên tối tăm mặt mũi.

Đánh một roi, hỏi một tiếng.
"Mẹ kiếp mày muốn chơi đoạn tụ hả?"
"Vút!"
"Mẹ kiếp, dám gọi tao là bé ngoan hả?"
"Vút!"
"Mẹ kiếp, mày bảo tao cố chịu đựng hả?"
"Vút!"
"Mẹ kiếp, cùng mày chơi vui vẻ ấy à? Đánh mày còn vui vẻ hơn!"
"Vút!"
"Mẹ kiếp, mày chơi thì cứ chơi đi, lại chơi cái kiểu buồn nôn này, hại ông muốn cắn răng hi sinh cũng không thể chịu đựng nổi! Mày hại chết ông rồi!"
"Vút!"
Lưu Nguyên bị đánh kêu oai oái, lăn qua lộn lại trên đất, dần dần cũng không kêu nữa, chỉ biết đưa cánh tay lên che chắn mặt mũi, nhưng vẫn lén lút ngẩng đầu lên nhòm Lưu Tam Hổ qua kẽ tay.
Từ góc độ nằm dưới đất nhìn lên, hắn thấy người đứng trên cao kia vai rộng eo thon mông hẹp chân dài, vóc dáng đẹp đẽ như báu vật, vạt áo bị kéo xuống quên khép lại, lộ ra một mảng ngực rộng đầy đặn màu mật ong nhạt, vầng trán lấm tấm những giọt mồ hôi óng ánh vì giận dữ và hoạt động mạnh, phản chiếu một quầng sáng lộng lẫy như kim cương dưới ánh nến tù mù, toát ra hơi thở đậm mùi đàn ông.

Vào thời khắc này, gã đàn ông nổi giận lại mang một thứ sức quyến rũ nam tính như một con hùng sư tuấn mỹ.
Lưu Nguyên say sưa ngắm nhìn, chợt quên đi con đau tối tăm mặt mũi - Loại roi này vốn chế tạo riêng cho trò tiêu khiển, tuyệt không gây tổn hại đến gân cốt người ta.

Hắn dần dần buông tay, Lưu Tam Hổ lại bất ngờ vung một roi xuống, nhưng Lưu Nguyên vẫn không hề lui bước, hắn gào lên một tiếng rồi nhào tới, ôm chân Lưu Tam Hổ.
"Đại vương!"
Một tiếng xưng hô kinh thiên động địa, Lưu Tam Hổ vung roi,đờ người.
"Đại vương...!là người tốt..

.” Lưu Nguyên ôm chân gã cọ cọ, mũi thở phì phò, ngẩng đầu cười nịnh bợ, "Đánh tôi...!Đánh tôi đi…”
Lưu Tam Hổ chậm rãi cúi đầu, trợn mắt nhìn hắn, hoàn toàn quên mất mình nên làm gì.
"Ngài là anh hùng của tôi, Đại vương của tôi..

.” Lưu Nguyên đưa tay túm lấy cây roi trong tay gã.

"Người ta cứ nói tôi thích chơi trò đoạn tụ...! thật ra tôi còn thích bị kẻ khác giày vò mình hơn...!nhưng mà không ai dám… xưa nay chẳng ai dám cả...!tôi cũng chỉ còn cách chơi đùa bọn họ...! Mỗi khi vung roi với bọn họ, thực ra tôi rất mong có một nam tử đích thực...!cứ thế tàn nhẫn mà...!tàn nhẫn mà..." Hắn túm lấy tay Lưu Tam Hổ, kéo ngọn roi về phía mặt mình.

"Qua đây...!qua đây...!Mau mau một chút...!Chỉ cần ngài chịu...!thì chuyện gì tôi cũng đồng ý hết..."
Lưu Tam Hổ ngơ ngác nhìn ngọn roi trong tay, lại nhìn sang Lưu Nguyên gương mặt đầy vẻ kích động, ngay cả cánh mũi cũng hưng phấn phập phồng, lộ ra vẻ mặt suy sụp pha lẫn với ngạc nhiên và vui mừng.
"Mẹ kiếp..." Gã trợn mắt lẩm bẩm, "Thói đời đúng là, mẹ kiếp, làm người ta nuốt không trôi..

..”
Liền đó gã cúi đầu, nhìn tên Lưu đoạn tụ thụ giả làm công khoái bị hành hạ mặt mũi tràn ngập xuân tình, múa roi vùn vụt loang loáng, hung hăng quát khẽ: "Muốn ta đánh hả?"
"Vâng." Lưu đoạn tụ gật đầu, mặt mũi đầy vẻ mê đắm.
"Chuyện gì ta muốn cũng bằng lòng?"
"Người tốt..." Lưu đoạn tụ thở hổn hển túm lấy sợi roi, "Chuyện gì cũng được..."
"Ta muốn vào hậu viện làm thân vệ của Vương gia!”
"Được!"
"Con bà nó, lần này không đánh ngươi thì thật là có lỗi với ngươi." Lưu Tam Hổ hất tóc, cố nén nỗi kích động muốn ngửa mặt lên trời hú dài rồi lại cười dài, "vút, vút, vút" đánh bừa ba roi liên tiếp rồi quẳng roi nhấc chân đi thẳng.
Không cần hoài nghi đây là một cái bẫy, bởi chẳng có cái bẫy nào "quái gở" đến thế này.
Gấu quần bỗng dưng bị người kéo lại.
"Cưng à!" Lưu Nguyên ngửa đầu thở hổn hển, túm lấy đôi ủng của gã.

"Quất thêm một roi nữa đi mà!"
Lưu thị vệ mới tới hôm sau không xin nghỉ, mà ngược lại đội trưởng thị vệ Lưu đại nhân mới là người xin nghỉ.

Đám thị vệ nhìn Lưu thị vệ hăm hở bước về phía hậu viện, lộ ra sắc mặt như sét đánh ngang tai.
Thằng nhóc này chơi kiểu gì vậy? Hung mãnh như thế? Nam sủng chơi ngược lại đại gia luôn à? Làm vậy cần công phu sâu đến nhường nào chứ.
Lưu thị vệ hăng hái bước vào nội viện báo danh, báo xong mới phát hiện tuy mình là thân vệ của Vương gia, nhưng thân vệ của Vương gia cũng chia làm hai loại trong ngoài, gã chỉ là loại canh ngoài cửa nội viện.

Lưu thị vệ bất mãn vô cùng, rất muốn quay về đánh tên đoạn tụ kia một trận đổi lấy chức thân vệ hạng nhất mà làm.

Nhưng nghĩ lại thì loại thân vệ kia chỉ e phải được đích thân Tấn Tư Vũ phê chuẩn, tên đoạn tụ nào có cái quyền ấy, bất đắc dĩ phải bỏ cuộc.
Phần lớn thời gian Tấn Tư Vũ đều ở nội viện, nghe nói gần đây hắn mới nạp một tiểu thiếp, sủng ái hết mực ; tiểu thiếp sinh bệnh, đêm nào hắn cũng ngủ lại trong phòng nàng.

Đám thị vệ rất nhạy với tin tức, nhắc đến chuyện này mặt mày ai nấy đều tươi tỉnh, nói người tiểu thiếp kia chưa ai được thấy, Vương gia giấu nàng trong viện sâu cứ như châu báu.


Có người đã thấy nàng một lần từ xa, kể rằng nàng yếu ớt như một làn gió, trông cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

Lại bảo Vương gia thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng thực ra vẫn luôn cư xử lạnh nhạt với nữ nhi, hiếm khi thấy ngài động tâm.

Nếu như cô gái này có thể tĩnh dưỡng sức khỏe cho tốt, sớm sinh lấy một đứa con trai gái gì cũng được, thì không chừng tương lai có thể leo lên ngôi cao.

Vương gia đã có Chính phi rồi, nhưng vị trí Trắc phi vẫn còn để trống.
Mỗi khi nghe họ nhắc đến những chuyện này, Lưu thị vệ đều lẳng lặng nghe.

Có hôm đám thị vệ lại bàn đến chủ đề này, gã thuận mồm hỏi: "Tiểu thiếp này có bệnh hả, Vương gia lại đi thích một con bệnh sao?"
"Mỹ nhân ôm ngực(*), lại càng thêm phong tư đó mà." Một người thị vệ góp một câu nghe hết sức văn vẻ, lại nói, "Vương gia vì nàng mà tìm riêng danh y của núi Tam Đỉnh đến đây, nghe nói dạo này đã đỡ hơn một chút rồi.

Vương gia sợ nàng bất ngờ cần đại phu gấp, còn đặc biệt cho phép hai người kia ở lại trong Tôi Tuyết trai.

Thật sự rất hiếm khi thấy người dụng tâm như thế."
(*) Tây Thi là một trong tứ đại mỹ nhân xưa của Trung Quốc, tương truyền nàng có chứng đau ngực, mỗi lần bệnh phát đều ôm ngực chau mày, trông càng xinh đẹp gâp bội.

Từ đó “Tây Thi ôm ngực” trở thành một hình ảnh biểu trưng cho vẻ đẹp của mỹ nhân đau yếu.
"Nội viện kia cũng cho phép đàn ông bên ngoài ở lại á?" Lưu thị vệ cười đến líu lưỡi.

"Ngay cả chúng ta cũng không được phép tiến vào lấy một bước."
"Thôi đi, không được vào là may cho ngươi đấy." Một gã thị vệ lười nhác mở miệng, "Nội viện kia là cái gì chứ? Đầm rồng hang hổ đó! Mỗi bước đi đầy rẫy nguy hiểm rình rập, vật dụng bên trong đều chở từ Thịnh Kinh tới… "
"Lão Tứ !" Một gã thị vệ bỗng dưng mở miệng hét lên, thị vệ đang ba hoa kể lể kia im ngay lập tức, mỉm cười ngượng ngập, vỗ vai Lưu Tam Hổ, nói : "Huynh đê, dù sao đây cũng không phải nơi chúng ta nên quan tâm tới, không hỏi cũng có làm sao.

"
"Ai thèm nổi hứng với nội viện chứ ?" Lưu Tam Hổ khịt mũi khinh khỉnh, chống cằm nói với vẻ cực kỳ say mê.

"Ta chỉ có hứng với nữ nhi thôi… Nhà ta nghèo, còn chưa cưới được vợ đây!"
Bọn thị vệ bật cười ầm ĩ, lại bắt đầu hào hứng phấn khởi bàn nhau xem trong nội viện có thị nữ nào ngoại hình khá khẩm có thể cân nhắc.

Lưu Tam Hổ cười ha ha, chạy ra ngoài đi tiểu, vừa tuột quần thì chợt quát khẽ một tiếng: "Ai!"
Một bóng đen lướt vụt qua đầu tường, Lưu Tam Hổ nheo mắt ngắm nghía, hình như không nhìn rõ lắm, đột nhiên giật khuỷu đánh vung ra, khuỷu tay cuốn lên tiếng gió vù vù, mang sát khí lạnh lẽo.

"Đi chết đi!"
Bóng đen nhẹ nhàng lướt qua bên dưới khuỷu tay gã, vung tay một cái đã che kín ba đường xuất thủ từ trên xuống dưới của gã, sau đó bật cười hì hì.
Lưu Tam Hổ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy tiếng cười kia có vẻ quen quen, trong lòng khẽ động.

Gã thu tay lại, chăm chú nhìn vào màn đêm, không nói một lời.
Đối phương dần dần hiển lộ thân hình, kẻ này mặc áo xanh đội mũ tròn, đây là trang phục của tiểu tư ở ngoại viện.

Dung mạo hắn cũng bình thường, nhưng đôi mắt lại hết sức linh động.
Lưu Tam Hổ quan sát thân hình hắn kĩ càng, hồi lâu mới chần chừ nói: "Ngươi..."
Đối phương bĩu môi, đáp trả: "Ngươi định bảo ta cái gì? Đừng hỏi ta, bây giờ ta còn chẳng biết ta là ai nữa kìa."
Lưu Tam Hổ mắt sáng lên, lộ ra nét mặt bừng tỉnh - Nghe cái giọng điệu lạnh nhạt hờn dỗi này, tám phần mười chính là tay hộ thân của ai đó đã chen ngang ngáng đường, đẩy nàng vào cảnh mất mẫu thân mất đệ đệ.
Gã không có hảo cảm vơi người này cho lắm.
"Ái dà, nghe nói các hạ chẳng phải đã lấy lại tự do rồi sao? Cớ gì lại xuất hiện ở nơi này, lẽ nào các hạ thấy Phổ Thành phong cảnh tuyệt đẹp mới đến đây nghỉ dưỡng?"
Đây là lần đầu tiên tráng sĩ Lưu Tam Hổ phát hiện, thì ra mình cũng có sở trường trào phúng người ta.
Tay hộ vệ được nuông chiều nhất Đế Kinh đứng đối diện kia lại không hề phản ứng quá khích, chỉ bĩu môi nói: "Phải rồi, phong cảnh tuyệt đẹp, có cái mông xinh xắn vỗ lên nghe bành bạch, có lão già không làm đoạn tụ được cuối cùng bèn chơi trò đoạn tụ, còn có bé ngoan ngày ngày vung roi yêu thương người ta nữa, đẹp mắt quá mà."
"…"
Lưu thị vệ nổi gân xanh, xương ngón tay bẻ thành tiếng rôm rốp, âm thanh trong trẻo như một tràng pháo.
Mà sau vành tai gã lại nổi lên một mảng đỏ ửng hết sức khả nghi...
"Ta đến đây không phải để đánh nhau với ngươi, Hách Liên Tranh." Tên tiểu tư lùi lại một bước, kéo kéo áo vải của mình ra chiều ấm ức lắm.

"Ta tìm ngươi thương lượng, ngươi nghĩ cách nào đấy đưa ta vào bên trong đi."
"Ta đưa ngươi vào trong đó?" Hách Liên Tranh bật cười, chỉ vào mũi mình.

"Ngay lão tử còn không vào được, còn thất tán với người phe mình, đưa ngươi vào à? Sướng cho ngươi quá!"
"Ta vào sẽ hữu dụng hơn ngươi." Tên tiểu tư nghiêm túc nói, "Võ công của ta cao cường hơn tất cả các ngươi, ta có thể cứu ra người ngươi muốn cứu."
Hách Liên Tranh hừ lạnh một tiếng có vẻ khó chịu nhưng không hề phản bác, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ cứu nàng? Đừng lừa gạt ta, ngày ấy mẫu thân và đệ đệ nàng đã gián tiếp chết trong tay ngươi! "
"Không phải..." Tên tiểu tư sốt ruột, mở miệng muốn nói gì rồi lại thôi, lát sau mới thở ra một hơi rồi tiếp, "Khi ta viết lá thư đó, những chuyện về sau ở Hoàng Hải còn chưa xảy ra.

Khi đó ta thấy chủ nhân do dự, trong lòng cũng bất an.

Ngươi không biết Kim Thược vệ tuy giao cho chủ nhân nhưng bệ hạ vẫn luôn theo dõi… Sau sự kiện từ đường ở Hoàng Hải bị bao vây, lòng ta rất...!Song bức thư ta viết ra là giấy trắng mực đen, cũng chẳng thể vãn hồi…"
"Cho nên ngươi hối hận rồi à?" Hách Liên Tranh lẳng lặng nghe rồi lắc đầu.

"Không, ta cảm thấy ngươi không đáng tin, những chuyện ngươi làm đều vì chủ nhân mình, mà mọi việc chủ nhân ngươi làm đều vì vị trí kia, hai ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể vì điều mình coi trọng nhất mà trở giáo đâm ngược...!Ta không tin ngươi."
Tên tiểu tư lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu mới cất giọng trầm trầm: "Ngài ấy đã làm đến nước này rồi, ngày hôm đó… Ngươi cũng thấy mà, một người thân phận cao quý như vậy lại tự nguyện chịu nỗi khổ kia...!Ngươi còn chưa chịu tin sao?"
"Y bị như vậy cũng là xứng đáng." Hách Liên Tranh cảm khái đáp, "Mọi chuyện trên đời đều có nhân quả, nếu bàn về nỗi khổ da thịt và nỗi đau trong lòng, thì y cũng thế, ngươi cũng vậy, mà ta cũng không khác, nào có ai đau hơn nàng?"
Tên tiểu tư lặng thinh không đáp, mũi chân di di trên mặt đất, ngón tay không ngừng móc tường, dường như muốn móc ra thành một cái hang đủ cho hắn chui vào gặp chủ nhân.
"Trong thời gian này ta đã mò mẫm quá nửa những đoạn đường trong ngoại viện." Hách Liên Tranh phớt lờ hắn, tự rút ra một tờ giấy.

"Vẫn còn một nửa ta không qua được, nhìn trang phục ngươi chắc là của tiểu tư quét dọn ở ngoại viện? Vừa hay có thể giúp ta bổ sung một nửa còn thiếu, cả khu Phổ Viên này cực kỳ phức tạp, nội viện ngoại viện đều có vô vàn bố trí, ta đã đánh dấu lại rồi.

Ngươi cũng đánh đấu nửa của ngươi đi, sau đó chúng ta bổ sung cho nhau rồi nghĩ cách lẻn vào, dẫu không vào được nội viện phải giúp họ tìm ra con đường tẩu thoát."
"Ngươi khẳng định tiểu thiếp kia chính là nàng?"
Hách Liên Tranh lặng thinh hồi lâu mới nói: "Ngoại viện có một nơi, chính là góc Tây Bắc, ta cảm thấy có gì đó không ổn, ngươi giùm ta xem có phải là hư chiêu giương Đông kích Tây của Tấn Tư Vũ hay không."

Gã nhìn về hướng kia, ánh mắt lóe lên một tia sáng, nhớ lại có lần mình tìm đủ mọi cách để đi ngang qua nơi đó, cảm thấy con sư tử đá trong vườn hoa kia trông hơi quái lạ, vả lại nước trong bể ở đó hình như cũng quá nông.
"Nếu ở đó có một nhà lao ngầm, vậy người bị giam bên trong sẽ là aichứ…"
Ngày thứ hai, Lưu thị vệ bị giao cho một việc - đưa giấy tờ đến nội viện, giao cho tên tiểu tư trong thư phòng.
Tấn Tư Vũ thường nán lại trong nội viện, rất nhiều sự vụ cần xử lý đều do thị vệ ngoại viện đưa đến cửa nội viện để tiểu tư trong thư phòng nội viện ra nhận.

Ngày thường Lưu thị vệ không có cơ hội bước vào nội viện, hôm ấy rốt cuộc cũng đến lượt gã có cơ hội đưa giấy tờ vào trong nội viện.
Gã nâng tráp đựng giấy tờ bước vào bên trong, dọc đường đi mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, lại dùng khóe mắt thu trọn quang cảnh bốn bề.
Càng tiếp cận nội viện thì một vài âm thanh lại càng trở nên rõ ràng - tiếng chốt lò xo bật lách cách dường như vang lên khắp nơi.

Có thể đoán ra trong bóng râm đằng sau các khối núi đá, trên mái hiên hay giữa những bức tường hoa này nơi nào cũng chứa vô số vũ khí sắc bén nhất của Đại Liêu.

Lấy những nòng pháo chi chít đen ngòm, lạnh lùng ngó đăm đăm những kẻ ôm ấp ý đồ đặt chân vào nội viện.
Đây mới chỉ ở vòng ngoài, còn bên cạnh nàng thì sao? Sẽ là bố trí dày đặc đến nhường nào đây?
Cứ nghĩ nàng đang bị thương, cơ thể suy nhược, lại rơi vào giữa muôn trùng vây, mắc kẹt bên loài lang sói, bị muôn vàn con mắt nhìn ngó đăm đăm, lỡ sơ suất cũng đủ mang đến họa sát thân, lòng gã nóng hừng hực như lửa đốt.
Rơi vào hoàn cảnh này, liệu nàng có thể nuốt trôi cơm, ngủ say giấc được hay chăng? Có thể nghỉ ngơi cho tốt, tránh bị những đòn tâm lý chiến hiện hữu mọi lúc mọi nơi của Tấn Tư Vũ ép cho suy sụp hay chăng?
Ai mà chẳng biết Tấn Tư Vũ giữ lại nàng chắc chắn không phải vì nhan sắc, vị Thân vương nghe đồn hết sức thâm trầm, là kẻ mạnh nhất trong số những người tranh ngôi Hoàng đế Đại Liêu này giữ lại mạng nàng chỉ có thể xuất phát từ một mục đích - vây thành đánh viện binh.
Nàng còn sống, thì không ngừng có cứu binh đến mưu toan cứu viện, từ những cứu binh này có thể đoán ra thân phận củạ nàng, cũng có thể bắt được con cá lớn hơn.
Cho nên, không ai được phép thất thủ.
Lưu Tam Hổ mím chặt môi, thầm nghĩ lỡ đâu mình thật sự rơi vào đường cùng, đến lúc đó cắn lưỡi hay cắt cổ thì chết nhanh hơn?
Ngoài cửa nội viện, một nam tử mặc đồ tiểu tư đang đứng chờ gã.

Tư thế đứng khoanh tay bên cạnh cửa của người này trông còn quy củ và giống một gia đình khép nép sợ sệt hơn cả Lưu thị vệ.
Lưu thị vệ nheo mắt nhìn y, không nén nổi một nụ cười.
Đưa cái tráp sang, tên tiểu tư ngẩng đầu lên tiếp, ngón tay hai người chạm nhau dưới đáy tráp, rồi ai nấy đều thu tay về.

Ống tay áo hai bên đều thoáng lay động.
Bốn phía đều có người, hai bên ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau dường như tóe ra tia lửa, sau đó lập tức thu về.
Hai người vào phủ cùng một đợt với nhau, nếu không hàn huyên lấy một câu nào thì không ổn cho lắm, tuy thật ra cả hai hoàn toàn không muốn hàn huyên.
"Vị huynh đài này xưng hô thế nào nhỉ?" Lưu thị vệ nhìn đối phương, nheo mắt mỉm cười, "Ngày đó trong gian nhà gác cổng, chúng ta đã gặp nhau một lần, suýt nữa là được phân công làm cùng nhau rồi."
"Cầu Thư." Nam tử ngẩng đầu mỉm cười, "Ta không may mắn được như huynh đài, huynh xem, chỉ được làm tiểu tư trong thư phòng thôi."
"Lưu Tam Hổ." Lưu thị vệ cười, "Huynh đài là người bên cạnh Vương gia, một thân vệ nhị đẳng như ta làm sao sánh được, về sau còn phải nhờ huynh chỉ dẫn nhiều."
"Không dám không dám."
"Nhất định nhất định."
Cười giả lả và tán dóc với nhau vài câu, Lưu thị vệ vội vã xoay người rời đi cứ như có người đằng sau đốt mông gã.

Tay tiểu tư tên Cầu Thư kia cũng không ngoái đầu lại, bưng cái tráp về nội viện.
Cầu Thư bưng cái tráp, vừa đặt chân vào lớp viện thứ hai đã thấy một đám cận vệ đang luyện võ ở đó.

Y đi vòng qua họ, chợt nghe sau lưng có tiếng hô: "Hây!"
Âm thanh bất ngờ xuất hiện, sát khí đằng đằng, kế đó một luồng sáng lóa mắt chụp xuống từ phía đằng sau!
Cầu Thư kinh ngạc ngoái đầu, trông hệt như một người bình thường không biết võ công, gặp chuyện bất ngờ thì ngây ra không thể nhúc nhích.
"Ào." 
Một vại nước chụp thẳng xuống đầu, nháy mắt đã dội ướt cả người Cầu Thư.

Mà thân vại vẫn nhắm thẳng đầu y đập xuống khiến y đứng ngây ra như phỗng, hai mắt trợn trừng, xem ra đã sợ đến choáng váng.

Lại nghe "keng" một tiếng, ánh đao lóe lên lướt sát sạt qua da đầu y, đẩy cái vại nhỏ này rơi xuống đất, mảnh vỡ bắn vung vãi bên cạnh chân y.

Thị vệ đuổi tới dùng đao chém vỡ vại lại vung xông lên, thân đao còn vương vài sợi tóc.

Gã khinh bỉ đẩy y một cái, nói: "Thừ người ra đó làm gì, vướng víu tay chân!"
Cầu Thư còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy cho loạng choạng ngã nhào ra đất.

Y chống tay xuống đất theo bản năng, vừa vặn chống lên khoảng đất đầy mảnh sành vụn.

Bàn tay y tức khắc rách toạc, nhuộm đỏ cả mớ mảnh sành.
Y khò khè hít thở, thân thể ướt đầm, lòng bàn tay nhuốm máu run lẩy bẩy trong cơn gió rét đầu đông trên đất Bắc, trông vô cùng chật vật.

Y quay mặt về phía những thị vệ vây quanh, vẫn khiêm cung mỉm cười dàn hòa.

"Dạ dạ, là tiểu nhân không có mắt...! Thì ra đây chính là võ công, các vị đại nhân quả thực đã cho tiểu nhân mở mang tầm mắt."
Thị vệ vừa vung đao chém vại hừ một tiếng lạnh lùng rồi bỏ đi, nhưng lại có một nam tử khác đích thân đến nâng y dậy, cười nói: "Đừng để bụng lão Trương, lão ăn nói cay nghiệt nhưng dễ mềm lòng lắm.

Mọi chuyện đều tại ta, vừa rồi đang đội vại đứng tấn, bỗng dưng bị một con kiến bò lên cổ, ngứa quá không chịu nổi, lại vừa đúng lúc ngươi đi qua...!Ngươi không sao chứ?"
"Đa tạ đại nhân quan tâm, không sao hết không sao hết." Cầu Thư được để ý ngược lại đâm ra sợ sệt.

Thị vệ kia nâng y dậy, cười nói: "Y phục đều ướt cả, tráp cũng ngấm nước rồi, bộ dạng này làm sao đi đưa giấy tờ cho Vương gia được? Trong bãi đất luyện công của chúng ta có y phục thay đổi, hãy thay một bộ đi."
"Tôi làm sao có thể mặc y phục của các vị đại nhân..." Cầu Thư vội vã từ chối, nhưng thị vệ kia lại đẩy y vào trong phòng, cười nói: "Không sao cả, không phải y phục của hộ vệ, mà là thường phục chúng ta mặc ra ngoài sau ca trực." Chẳng cho phân trần đã kéo y vào phòng, đích thân chọn ra một bộ y phục cầm sẵn trong tay, muốn tận mắt thấy Cầu Thư thay đồ.
Trước sự nhiệt tình quá mức bình thường của gã thị vệ, Cầu Thư ngại ngùng ra vẻ khách khí một hồi, rồi cũng thản nhiên chấp nhận, thay y phục rất tự nhiên.

Mà thị vệ kia lại hờ hững quay đi, dáng vẻ tựa như hoàn toàn không hề để ý.
Gã nhìn hay không quả thực không hề quan trọng - xung quanh chẳng biết có bao nhiêu nơi có thể nhìn.
Thay xong mớ y phục sũng nước, Cầu Thư cảm tạ thị vệ rồi ôm y phục định đi.

Thị vệ kia bèn kéo y lại, bảo: "Bộ y phục này của ngươi đã bị ta làm bẩn, ta phải bồi tội, mang nó đến giặt ở phòng chứa đồ nằm về phía Tây bãi đất luyện công, nơi đó dành riêng cho thị vệ giặt trang phục luyện công."
Nói đoạn giành lấy y phục của Cầu Thư như thể sợ y từ chối.

Cầu Thư mỉm cười nhàn nhạt, cũng không hỏi gì, chỉ nói: "Vậy ta đi đưa giấy tờ cho Vương gia."
Y từ biệt thị vệ kia, nâng tráp tiếp tục cất bước, vết thương trên tay đã ngừng chảy máu.

Vết thương này sâu hơn dự liệu của y, máu tươi xối ra trong gió buốt ngày đông nhanh chóng kết thành một cụm ngọc băng - Vừa nãy gã thị vệ hết sức nhiệt tình này chỉ chăm chăm để ý đến y phục của y mà chẳng thèm liếc mắt lấy một cái đến vết thương.
Y khẽ giơ tay, tùy tiện chùi vết máu lên tường, cứ như sợ làm bẩn cái tráp và y phục, những vết máu kia in màu rực rỡ trên mặt tường gạch xanh.
Vết thương lại trào máu tươi, mơ hồ lộ ra một vệt màu trắng.

Đó là một viên sáp nhuốm máu khảm vào trong vết thương.
Vừa rồi, trong nháy mắt ngã xuống, viên sáp vốn nằm trong ống tay áo đã lăn vào lòng bàn tay, rồi bị y nhẫn tâm nhét vào vết thương của chính mình.

Viên sáp không lớn, chỉ lộ ra ngoài một mảng nhỏ, lại bị máu tươi ngưng kết trong lòng bàn tay vốn máu thịt lẫn lộn, xem ra không có bất cứ điểm gì đặc biệt.
Khi ngã xuống y nhắm ngay vào mảnh sứ vỡ sắc nhất, vết thương rất sâu, bây giờ nếu muốn lấy viên sáp đã nhét thật sâu ra, khác nào một cơn đau cắt lòng cắt dạ.
Y cau mày nhìn vết thương ấy, không vì sợ hãi đau đớn, mà vì lo viên sáp đã bị đè dẹp lép khi lấy ra sẽ vỡ òa trong máu thịt.

Một khi dính sáp, cánh tay này cũng hóa bỏ đi.
Suy nghĩ hồi lâu, y với tay lên bẻ một đoạn cành khô từ cái cây bên cạnh.


Đang định dùng nó để khều, y chợt ngừng tay, ném cành cây khô đi, thả ống tay áo xuống rồi tức tốc đứng thẳng người lên.
Một lúc sau mới nghe tiếng bước chân tiến lại, Nguyễn lang trung và Tiểu Ngốc của ông ta xuất hiện phía bên kia con đưòng.
Nguyễn lang trung đã sống một thời gian dài trên núi, có thói quen tản bộ hàng ngày.

Đây là con đường tản bộ cố định của ông ta, ai nấy đều biết, mới đầu còn có thị vệ bám theo, lâu dần số thị vệ này càng ngày càng vắng bóng - Vào mùa đông giá lạnh này, đi tản bộ trong cơn gió cắt da cắt thịt thực sự không phải chuyện dễ chịu gì.
Y nhìn hai người kia tiến lại gần, khẽ khom lưng.

Tiểu dược đồng dừng chân trước, nhìn y chằm chặp bằng ánh mắt bình thản, những cành khô xung quanh lại đột ngột rung lên.
Y vẫn không đổi sắc mặt, mỉm cười nhìn sang Nguyễn lang trung vấn an, "Tiên sinh có khỏe không?"
Nguyễn lang trung mỉm cười, đáp: "Cảm ơn đã hỏi thăm, ta rất khỏe."
Cầu Thư muốn lùi lại, Nguyễn lang trung lại đột ngột hỏi: "Tiểu huynh đệ, sao tay cậu lại bị thương thế?"
Miệng vết thương vừa bị rạch ra vẫn còn rỏ máu ròng ròng, đã đọng lại thành một vũng nhỏ trên mặt đất.

Y khò khè hít thở, cười đáp: "Vừa rồi không cẩn thận, bị mảnh sứ vỡ cắt trúng tay, chỉ là chuyện vặt vãnh, không dám phiền tiên sinh hỏi han."
"Chúng ta là thầy thuốc, thấy người bị thương mà không quản thì lại ngứa ngáy chân tay." Nguyễn lang trung bật cười ha hả, vẫy tay gọi y bước vào một căn đình nghỉ mát ven đường.

"Để ta giúp ngươi xử lý sơ qua."
Hai người ngồi vào đình nghỉ mát, Nguyễn lang trung mở túi thuốc mang theo bên người ra, tìm tìm kiếm kiếm rồi ngoái lại hỏi được đồng: "Có mang theo thuốc tê không?"
Dược đồng Tiểu Ngốc cầm một gói nhỏ bên trong đựng thuốc tê cương quyết lắc đầu: "Không có."
Cầu Thư bắt đầu ho khù khụ, Nguyễn lang trung ngơ ngác nhìn Tiểu Ngốc, Tiểu Ngốc nhìn lại ông ta không chút hổ thẹn, vẻ mặt cương quyết, ánh mắt trong veo.
Một lúc sau, Nguyễn lang trung lắc đầu, không biết là bất đắc dĩ hay là vui mừng.

Ông ta nắm tay Cầu Thư, áy náy nói: "Cố chịu đựng một chút."
Cái kẹp dài ngoằng chui vào miệng vết thương, từ từ vén máu thịt sang hai bên rồi gắp mảnh vỡ ra.

Cầu Thư run rẩy, nhưng lập tức cười hỏi: "Tiên sinh khỏe chứ?"
Câu này y đã hỏi từ lúc thỉnh an, bây giờ hỏi thêm lần nữa, lại mang một ý tứ khác.

Nguyễn lang trung ngước mắt lên nhìn y, hồi lâu mới đáp: "Cũng tàm tạm."
Câu trả lời này cũng không giống lần trước, Cầu Thư thở phào, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, không biết là vì đau hay vì nghe được đáp án này mà thả lỏng.
"Nếu sớm biết có ngày này, sao trước kia lại làm như thế." Nguyễn lang trung vừa rửa sạch vết thương vừa trò chuyện để dời sự chú ý của y sang chỗ khác.

"Không chịu cẩn thận hơn một chút."
"Có rất nhiều chuyện không phải cứ muốn tránh là tránh được." Cầu Thư mỉm cười.
"Phải rồi." Nguyễn lang trung cũng cười, "Chi bằng cứ quên hết đi."
"Chỉ e trong lòng muốn quên mà không sao quên nổi." Cầu Thư liếc nhìn Nguyễn lang trung.
Chỉ là một câu nói bình thường mà lại khiến Nguyễn lang trung trầm tư.

Ông ta hiển nhiên biết đối phương đang hỏi gì, nhưng câu hỏi này ngay đến ông ta cũng không đoán nổi đáp án.
Nàng là người thế nào, nếu thật sự muốn che giấu bản thân thì dẫu có y thuật và trí tuệ ngút trời cũng đừng hòng thăm dò ra chân tướng.
Hồi lâu, Nguyễn lang trung lắc đầu, đáp: "Y thuật thông thiên, không trị tâm bệnh."
Cầu Thư trầm mặc, bốn bề chỉ còn tiếng dao kéo kẹp kim luân phiên đặt xuống mặt bàn, vết thương bị bới móc trông vô cùng dữ tợn.

Thế mà từ đầu đến cuối Cầu Thư vẫn không rên rỉ lấy một lời, lâu dần còn nở một nụ cười man mác.
Khi y mỉm cười, trong ánh mắt gợn lên một tầng sóng nhàn nhạt, như hồ nước tĩnh mịch trong ngọn núi xa, cái tĩnh mịch trường tồn cùng năm tháng.
Viên sáp bị đè bẹp trong máu thịt thật là phiền toái, hết gần nửa canh giờ, Nguyễn lang trung mới nói: "Được rồi."
Cầu Thư lại cười cười, Nguyễn lang trung ngước mắt nhìn lên, chợt thấy nơi cổ áo y đã chuyển màu sậm, hẳn là y phục lớp trong lớp ngoài đều đã ướt đẫm.
Viên sáp đầm đìa máu rơi vào góc tối sau bàn tay hai người.

Tiểu Ngốc thờ ơ đứng ngoài một trượng.

Có y đứng đó, không ai có thể tiếp cận mà không bị phát giác.
Viên sáp bị đập vụn, lộ ra một mẩu giấy mỏng tang, dùng bút siêu nhỏ vẽ lên vài đường nét.

Một gã vụng về lại có thể sử dụng cây bút siêu nhỏ để vẽ ra đường nét mảnh mai như thế, thật khó khăn biết chừng nào.

Cũng may mà viên sáp đủ nhỏ, rất tiện cho việc cất giấu, bằng không ngay cả miệng vết thương cũng nhét không vừa.
Hai nam tử thông minh đến tột đỉnh, chỉ cần liếc mắt cũng đủ ghi sâu vào tâm trí.

Nguyễn lang trung đưa tay ra thu dọn túi thuốc, đợi đến khi ông ta dời túi thuốc đi thì đừng nói là tờ giấy đã biến mất tăm mà thậm chí một mẩu sáp vụn cũng chẳng thấy đâu nữa.
Cầu Thư đứng dậy nói lời cảm ơn, Nguyễn lang trung thản nhiên mời y cùng đi tản bộ với mình.

Ba người đi dọc theo con đường cũ cho đến lớp sân thứ hai của nội viện mới từ biệt, sau đó một bên trở về Tôi Tuyết trai, một bên đi tiếp đến thư phòng.
Cầu Thư đến thư phòng, cẩn thận phân loại chỉnh lý công văn đâu ra đấy, dọn dẹp thư án, dùng phất trần phủi sạch giá sách.

Tuy y là tiểu tư trong thư phòng, nhưng Tấn Tư Vũ tràn đầy khí phái hoàng gia, tiểu tư chỉ có thể lựa lúc hắn vắng mặt để thu xếp mọi thứ trong thư phòng.

Một khi hắn bắt tay vào công việc thì bất cứ kẻ nào cũng không được phép lảng vảng ở đây.
Tấn Tư Vũ thích làm việc tới khuya, chiếu theo quy định của hắn thì vào cuối giờ Thân đầu giờ Dậu, tiểu tư nhất định phải rời khỏi thư phòng.

Khi đó trời đã tối sầm, giờ cơm trong nhà bếp đã qua từ lâu, hằng ngày khi Cầu Thư trở về phòng mình, may mắn vớ được một bát cơm nguội cũng đã rất tốt, có hôm cũng chỉ còn cách ôm cái bụng đói chờ đến bữa cơm sáng ngày hôm sau.
Lúc ấy chẳng qua mới đầu giờ Thân, thời gian vẫn còn dư dả, Tấn Tư Vũ chưa bao giờ tới thư phòng vào giờ này.

Cầu Thư chậm rãi quét dọn, đứng trước giá sách lần lượt nhìn qua từng quyển sách đặt trên đó.
Bỗng có tiếng bước chân truyền tới, pha lẫn với tiếng cười nữ nhi ngượng ngùng yểu điệu.
Thanh âm kia quen thuộc biết bao, khiến Cầu Thư đang đứng trước kệ sách như nghe sét đánh ngang tai, ngây ra như phỗng.

Kế đó lại nghe một giọng nam tử trầm thấp mang theo ý cười, nói: "Thược Dược Nhi, hiếm khi thấy nàng ăn nhiều như đêm nay, đại phu nói phải chăm ra ngoài tản bộ, không thì khó mà tiêu cơm… Cũng vừa đúng lúc, tới xem thử nơi làm việc hằng ngày của ta đi."
Nữ tử bật cười khanh khách, tiếng cười nghe hơi bức bối, dường như nàng đang nằm gọn trong vòng tay kẻ khác.

"Đây là kiểu tản bộ gì thế? Ngài dù sao cũng nên để ta tự đi chứ…"
Giọng nói của hai người đều hết sức nhẹ nhàng, tràn đầy vui vẻ.

Cầu Thư quay lưng về phía cửa, nghiêng đầu lẳng lặng lắng nghe.
Tiếng trò chuyện nhanh chóng tiến lại gần, Cầu Thư buông cây phất trần xuống, thân thể đã hơi cứng lại.

Bấy giờ quay ra đã không còn thích hợp, nghe nói một khi Vương gia thấy tiểu tư ở lại thư phòng, nhẹ thì trục xuất nặng thì đánh chết luôn.

Y nhìn quanh quất bốn phía một lượt, buộc phải lách mình ẩn thân vào lớp màn che phía sau giá sách.
"Kẹt" một tiếng, cửa mở ra.
Tấn Tư Vũ ôm Vương Thược Dược, sải chân bước vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi