HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU

Đều là hoàng tử với nhau, có ai mà không có chí tiến thủ cơ chứ?

Hoài Vương quay sang nhìn An Vương đang cười ngây ngô rồi lại thản nhiên thu hồi tầm mắt, riêng tên này thì ngoại lệ.

Vì tác phong hành sự trước đây của Thần Vương quá mức hoang đường, thế nên cả đoàn quan viên đi theo đều lo lắng sẽ có chuyện vào thời khắc quan trọng.

Đọc văn tế…

Có thể học thuộc Nông tang ký thì đọc hết văn tế hẳn cũng không thành vấn đề nhỉ?

Kiệu rồng đến Viên Khâu, mọi người nhìn thấy Thần Vương phong thái nghiêm trang, cử chỉ lại nhẹ nhàng điềm tĩnh, cầm hương bước từng bước lên thềm ngọc, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Bốn vị hoàng tử đứng ở hàng đầu, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vân Độ Khanh từng bước từng bước đi lên vị trí cao nhất, tâm trạng không ai giống ai.

Có lẽ thứ hắn giẫm lên không phải là thềm ngọc, mà là suy nghĩ không an phận của bọn họ.

***

“Tiểu thư định xuất cung sao?” Xuân Phân thấy Cửu Châu thay cung trang sang trọng, mặc vào một chiếc áo ngắn tay hẹp và váy suông màu trắng.

“Ừ, ta đã bẩm với mẫu hậu rồi.” Cửu Châu gật đầu, tháo vòng ngọc, vòng vàng trên tay xuống, xõa tóc ra búi lại kiểu Nguyên Bảo đơn giản, “Ta sẽ trở lại trước khi trời tối.”

Bấy giờ Xuân Phân mới để ý có vài nữ thị vệ mặc đồ tay túm đứng ngoài cửa, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn không giống người bình thường.

“Để nô tỳ đi cùng tiểu thư nhé.” Xuân Phân không mấy yên lòng.

“Không sao đâu, có mấy vị tỷ tỷ võ công cao cường đi cùng, tỷ không cần phải lo đâu.” Cửu Châu cười tủm tỉm, “Bây giờ Kỳ Lân cung mà vắng tỷ thì bao nhiêu chuyện sẽ bị ứ đọng.”

“Vậy tiểu thư phải cẩn thận đấy.” Xuân Phân buộc lại túi tiền giúp Cửu Châu, “Đi sớm về sớm.”

“Xuân Phân tỷ tỷ yên tâm.” Cửu Châu ôm vò rượu trên bàn bước ra cửa nói với mấy nữ hộ vệ, “Phiền mấy vị cô nương rồi.”

“Thuộc hạ không dám, Vương phi khách sáo rồi.” Nữ hộ vệ đứng đầu nhận vò rượu trên tay Cửu Châu, “Mời.”

Mưa liên miên không dứt, Cửu Châu ngồi xe ngựa ra ngoài ngoại ô, cỏ khô phủ khắp núi đồi, cỏ xanh mới nhú vươn mình qua những khe hở của đống cỏ khô, thỉnh thoảng lại lắc lư thân mình mỗi khi có gió thổi qua.

“Đã đến rồi thưa vương phi.” Hộ vệ kiểm tra xung quanh, khi chắc chắn không có thích khách mai phục mới đi đến trước xe ngựa mời Cửu Châu xuống.

Cách xe ngựa không xa, có một ngôi mộ lẻ loi nằm đấy, nếu không phải trên bụi cỏ có dấu vết bị người cắt tỉa thì có lẽ người ta chỉ nghĩ đây là một gò đất nhỏ.

Cửu Châu một tay cầm dù một tay ôm vò rượu đi tới trước mộ, cẩn thận xác định dòng chữ trên bia. Chữ trên bia đã bị gió mưa mài mòn, chỉ có thể lờ mờ nhận được năm sinh năm mất và tên của người này.

Chủ nhân của ngôi mộ tên là Trường Sinh.

Tuy tên là Trường Sinh, nhưng lại từ trần vào năm mười chín tuổi.

Cửu Châu nhìn ngôi mộ cô đơn trước mắt, nàng đặt vò rượu hoa đào ở trước bia mộ.

Nước mưa tạt lên vò rượu rồi lăn xuống đất, kéo một vệt nước dài tựa như nước mắt trên thành vò.

“Sư phụ nói, gặp nhau là có duyên. Ta được nghe chuyện của Triệu Thái phi, nhận được rượu của bà ấy, vì thế ta thay mặt bà ấy đến đây thăm người.” Cửu Châu đưa dù cho hộ vệ cầm, xoay người nhổ bớt cỏ khô xung quanh, sau đó đốt hương, rải một lớp giấy tiền lên trên mộ.

Trước mộ không có đồ cúng, và cũng không thấy tro tàn sau khi đốt giấy tiền, hình như chẳng có mấy người đến cúng bái hắn.

“Ngự y nói Triệu Thái phi đã yếu lắm rồi, bà ấy đã mất ý chí sinh tồn.” Cửu Châu ngồi xổm trước mộ, nhìn hai chữ “Trường Sinh” khắc trên bia, nhóm lửa đốt giấy tiền vàng bạc, “Người đừng trách bà ấy, dưới cường quyền, bà ấy thật sự không còn lựa chọn nào khác.”

“Một lòng làm theo trái tim mách bảo là chuyện không thể nào.” Cửu Châu đốt hết đống giấy tiền mà mình mang theo, “Người và Thái phi nương nương đều là những người đáng kính. Người vì bà ấy đau lòng đến chết, bà ấy lại vì người mà gắng gượng sống tiếp. Có đôi khi, chết là một chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng để một người tiếp tục sống ở trên đời lại cực kỳ dày vò.”

“Thế gian muôn vẻ, nếu như có kiếp sau…” Cửu Châu khẽ cười, “Nguyện hai người có thể trở thành vợ chồng, ân ái không rời, bạch đầu giai lão.”

Đang là ngày mưa, nhưng giấy tiền lại cháy rừng rực, tựa như tình yêu của Trường Sinh dành cho Triệu Thái phi.

Sư phụ nói tính nàng không thích hợp tu đạo, vì nàng vẫn còn vấn vương lòng trần, không thể thanh tịnh. Vì thế suốt mấy năm qua, nàng vẫn luôn một lòng cầu phúc cho ân nhân trước tượng thần, mãi mãi vẫn không học được cách buông bỏ.

Đốt hết giấy tiền vàng bạc, Cửu Châu bần thần nhìn đám tro tàn, bất giác nghĩ đến chuyện nếu có người làm tổn thương điện hạ, nàng thà đồng quy vu tận với đối phương chứ không để đối phương đạt được mục đích.

Xoa xoa mặt, tống hết đống suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu, thở dài một hơi. Sư phụ nói rất đúng, tâm nàng quả nhiên không thích hợp với việc tu hành.

“Vương phi, có người đến đây.”

Cửu Châu đứng dậy quay đầu nhìn sang, trông thấy một người phụ nữ tay trái dắt một cô bé, tay phải xách một cái làn, chật vật cầm một chiếc dù rách đi về phía này.

“Không sao, ta từng gặp nàng ấy, nàng ấy là người kể chuyện trong trà lâu.”

Người kể chuyện nắm tay con gái, thấy một cỗ xe ngựa chỉ dành cho tầng lớp quý tộc xuất hiện ở nơi hoang vu này, hơn nữa còn có vài nữ thị vệ mặc giáp mang đao bên mình, nàng ta sợ đến mức vội ôm con mình vào lòng, “Các… các ngươi là người ở đâu, làm gì ở đây?”

Chẳng lẽ chuyện nàng ta kể có đoạn nào khiến thính giả không hài lòng?

Nếu không thích thì có thể không nghe nàng kể, hoặc chung thêm tiền để nàng kể chuyện khác cũng được, cớ sao lại dẫn thuộc hạ đến đây làm khó nàng?

Mạng của người kể chuyện cũng là mạng mà.

“Chào tiên sinh.” Cửu Châu thấy cô bé trong lòng nàng ấy đang hoảng sợ bèn bước đến trước mặt người kể chuyện, “Cô còn nhớ ta không?”

Nữ tiên sinh vẫn nhận ra Cửu Châu, nếu lúc đầu không nhận tiền của vị tiểu thư này để kể chuyện về Vương gia bá đạo, tuyển tập về Vương gia bá đạo đã không thể nổi tiếng khắp kinh thành.

Có ai lại quên thần tài của mình chứ?

“Cô nương cứ đùa, sao tôi lại quên cô được.” Nhận ra người quen, nữ tiên sinh cũng bớt sợ hẳn, nàng lén nhìn mấy người xung quanh, dè dặt mở miệng, “Những người này đều đến cùng cô sao?”

“Bọn họ đều do người nhà ta phái đi theo bảo vệ ta, chưa từng tổn thương người vô tội, tiên sinh chớ sợ.”

Nữ tiên sinh buông lỏng cánh tay đang siết chặt tay con gái, “Hóa ra là thế, không biết cô nương đến đây làm gì?”

Nàng ta phóng mắt tới trước mộ của ông chú của mình, không những có nến, có hương và giấy tiền, còn đặt một vò rượu.

“Nhà cô nương quen biết ông chú của tôi sao?” Nữ tiên sinh ngạc nhiên nhìn Cửu Châu, không biết vì sao nàng lại đến đây tảo mộ ông chú.

“Ông ấy là ông chú của cô ư?” Cửu Châu thấy nàng ta không giống như đang nói dối, lại vòng về trước mộ với nàng ta.

“Vâng.” Nữ tiên sinh lấy đồ cúng trong cái làn ra, treo hoa giấy lên mộ, bung giấy tiền đã gấp ra rồi châm lửa trước mộ, “Ông chú ra đi khi tuổi còn quá trẻ, tôi chưa từng gặp ông ấy. Ông nội nói, ngày xưa ông chú từng định chung thân với một cô gái làm rượu, hôn lễ đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng sau đó cô gái ấy bị quý nhân đưa đi mất. Từ đó về sau, ông chú tôi đổ bệnh không gượng dậy nổi, trước khi nhắm mắt xuôi tay vẫn luôn miệng gọi tên người con gái cất rượu kia.”

“Ông chú chưa đầy hai mươi đã ra đi vĩnh viễn, để người đầu bạc phải tiễn kẻ tóc xanh, không có vợ, lại chẳng có con, thế nên không thể an táng trong phần mộ tổ tiên.” Nữ tiên sinh kể chuyện thở dài, “Vì để ông chú có thể được nhập thổ vào phần mộ tổ tiên, ông cố vốn định để đại bá làm con thừa tự của ông chú, nhưng đến đêm, ông chú đã về báo mộng cho ông cố, nói rằng ông chỉ muốn có con với người con gái cất rượu kia, xin ông cố đừng để ông nhận người khác làm con thừa tự.”

“Sau khi ông bà cố qua đời, không còn ai đến đây thắp hương cho ông ấy nữa.” Nữ tiên sinh cầm một cây liềm từ trong cái làn ra, quen tay cắt gọn đám cỏ dại mọc tràn qua bên mộ, con gái nàng ta đi theo sau lưng mẹ, ôm đống cỏ vừa được cắt dọn gọn sang một bên.

“Tôi là người kể chuyện, chuyên biên soạn những câu chuyện sinh ly tử biệt cho thính giả, biết được đời trước từng có một tình yêu chân thành như thế, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn ông ấy lẻ loi nằm đây một mình.” Nữ tiên sinh bước lên, đảo mắt qua vò rượu đặt trước mộ, “Phu quân của tôi đã qua đời, nhà chồng bảo để quả phụ viếng mộ không được may mắn, còn nói con gái đã gả đi nếu quay về nhà ngoại tế tổ sẽ làm ảnh hưởng đến tài vận của huynh đệ. Tôi đến đây thắp hương cho ông ấy, không ai lắm lời.”

“Ông ấy không có người thăm viếng, còn tôi thì không thể dâng hương cho các trưởng bối khác, không ai chê ai.” Nữ tiên sinh kể chuyện thấy Cửu Châu che dù cho con gái mình, mỉm cười cám ơn nàng, “Đa tạ cô nương.”

“Một vị trưởng bối nhà ta là người quen cũ của ông ấy.” Cửu Châu đưa dù cho cô nhóc cầm, xoay người mở tờ giấy dán trên vò rượu, “Rượu này là do người tự tay ủ cho ông ấy. Chôn dưới gốc đào đã mấy chục năm, chỉ vừa mới nhìn thấy ánh mặt trời mấy ngày trước. Ta đã tự ý mang nó đến đây, xem như hoàn thành tâm nguyện của người ấy.”

Dòng rượu từ vò rưới lên bia mộ, cả ngôi mộ như chìm trong mùi rượu nồng nặc.

“Mẫu thân, mùi hoa đào thơm quá.” Cô nhỏ hít hà, tò mò nhìn vò rượu trên tay Cửu Châu.

Nữ tiên sinh chỉ lẳng lặng nhìn Cửu Châu đổ hết vò rượu.

Cửu Châu đặt vò rượu xuống cạnh bia mộ, nữ tiên sinh kể chuyện mới lên tiếng, “Nếu tiện đường, cô nương có thể cho mẹ con tôi quá giang một đoạn về thành được không?”

Nhóm hộ vệ quan sát nữ tiên sinh một lượt, không lên tiếng can ngăn.

“Được chứ.” Cửu Châu cười, “Trời mưa đường trơn, ta cũng không yên tâm để mẹ con hai người trở về một mình.”

“Đa tạ cô nương.” Nữ tiên sinh kể chuyện vái chào Cửu Châu một vái thật sâu.

Sau khi Cửu Châu và nữ tiên sinh ngồi vào xe ngựa, có hai nữ thị vệ cũng bước lên ngồi cùng, vừa khéo làm vách ngăn giữa Cửu Châu và hai mẹ con nhà kia.

Dọc đường về, nữ tiên sinh chưa từng hỏi thăm thân phận của Cửu Châu, đến khi xuống xe, nàng ta chợt lên tiếng, “Xin cô nương chờ tôi một chốc, chỗ của tôi có giữ một món đồ của ông chú để lại, nhờ cô nương chuyển nó cho vị trưởng bối kia của mình.”

Cửu Châu gật đầu, “Được.”

Hai mẹ con nữ tiên sinh kể chuyện xuống xe, thị vệ chắp tay hành lễ với Cửu Châu, “Chưa được Vương phi đồng ý mà thuộc hạ đã tự tiện vào xe ngựa, xin Vương phi trách phạt.”

“Các ngươi vào xe ngồi vì muốn bảo vệ ta thì sai chỗ nào?” Cửu Châu mỉm cười ngọt ngào nhìn hai người họ, “Làm phiền hai người rồi.”

Hai nữ thị vệ đỏ mặt trước nụ cười ngọt ngào đáng yêu của Vương phi, “Đây là chức trách của thuộc hạ.”

Trách sao Vương gia và Hoàng hậu đều thích Vương phi, một cô nương vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như thế có ai mà không thích chứ?

Chỉ trong thoáng chốc, nữ tiên sinh đã quay trở lại, trên tay còn cầm một hộp gỗ đã bạc màu. Nàng ta đưa hộp gỗ tới trước mặt Cửu Châu, “Ông chú chẳng để lại thứ gì ngoài món đồ này, cô nương hãy mang nó về đi.”

“Đa tạ tiên sinh.” Cửu Châu nhận lấy hộp gỗ, nhưng không hề mở ra.

“Có gì đâu.” Nữ tiên sinh kể chuyện cười giễu, “Người đã quen với chuyện sinh ly tử biệt như tôi thật ra lại không nỡ nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt nhất. Có đôi khi tôi thật sự hy vọng người có tình rồi sẽ thành thân thuộc, người thề non hẹn biển mãi mãi không thay lòng, người lương thiện sẽ không bao giờ chịu cực khổ. Nhưng cuộc đời đủ vị ngọt bùi đắng cay, trăm năm tưởng chừng rất dài nhưng hóa ra lại rất ngắn, dù sướng dù khổ, miễn là vẫn còn sống.”

“Sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục kể chuyện vương gia bá đạo và tiểu thư xinh đẹp trong trà lâu, nếu cô nương thích đoạn nào, tôi có thể soạn theo ý cô.” Người kể chuyện lại trở về dáng vẻ nhiệt tình hiếu khách như xưa.

“Xin lỗi cô, sau này ta sẽ không đến đó nữa.” Cửu Châu mở hầu bao bên hông lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay người kể chuyện, “Cứ để Vương gia bá đạo và tiểu thư xinh đẹp về bên nhau mãi không thay lòng, để người thiện lương trong câu chuyện có một kết cục mỹ mãn.”

“Được.” Người kể chuyện nhét bạc vào túi, “Nghe theo cô cả.”

Thính giả chính là thượng đế, chỉ cần chi tiền đúng chỗ thì muốn câu chuyện theo hướng nào cũng được.

Cửu Châu hồi cung, thay bộ váy màu trắng ra, cầm hộp gỗ đến Tây cung.

Đến viện của Triệu Thái phi, mấy vị thái phi ngồi trong viện khóc thút thít, thấy Cửu Châu đi tới liền vội vàng lau khô nước mắt, gắng gượng mỉm cười.

Trong cung kiêng kỵ khóc lóc.

“Thỉnh an chư vị thái phi.” Cửu Châu hành lễ, vờ như không nhìn thấy bọn họ vừa khóc, “Tình hình Triệu thái phi sao rồi ạ?”

Một vị Thái phi có phẩm cấp cao nhất đau đớn lắc đầu, “Ngự y nói chỉ còn vài ngày thôi.”

Lòng Cửu Châu nặng nề, nàng cúi đầu nhìn hộp gỗ trên tay, nhấc váy bước nhanh vào trong.

Triệu Thái phi nằm trên giường nghe tiếng bước chân, “Có phải Thần Vương phi tới không?”

“Bẩm Thái phi nương nương, đúng là Thần Vương phi đến ạ.” Ma ma chẳng còn lòng dạ nào hành lễ với Cửu Châu, bà đặt chén thuốc xuống, “Vương phi đến thăm người đấy.”

“Đỡ ta ngồi dậy.” Triệu Thái phi đưa tay cho ma ma, ma ma do dự một thoáng, song vẫn nghe theo ý của Triệu Thái phi đỡ bà ngồi dậy tựa lên đầu giường.

“Thái phi nương nương.” Cửu Châu bước đến ngồi xuống bên cửa sổ, như không nhận ra vẻ mặt bệnh đau của bà, nàng miêu tả lại cảnh đẹp ngoài cung đầy sinh động, sau đó cầm thoại bản đọc cho bà nghe.

Triệu Thái phi lẳng lặng lắng nghe, khóe môi khẽ hiện lên ý cười, Cửu Châu đọc hết quyển thoại bản, bà quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời sắp tối rồi à?”

“Vẫn còn sớm mà.” Cửu Châu cười, “Người cho con nán lại một lúc nhé, hôm nay điện hạ không ở trong cung, một mình con ở Kỳ Lân cung chán muốn chết.”

“Được được được, con muốn ở bao lâu thì ở.” Nghe Cửu Châu nói không về ngay, nụ cười trên mặt Triệu Thái phi dần sâu hơn, thậm chí bà còn bảo cung nữ mang điểm tâm đến cho Cửu Châu, hoàn toàn không giống người đang bệnh nặng.

Ánh mắt của bà trong veo, cực kỳ có tinh thần, nói chuyện cũng có sức hơn mấy ngày qua.

“Trên đầu gối con đặt hộp gì thế?” Bà nhìn cái hộp gỗ đã bạc màu trên đầu gối Cửu Châu, gương mặt lộ nét hoài niệm, thật lâu trước kia, chàng thiếu niên mà bà thích từng làm tặng bà một cái hộp gỗ thế này, nói là để cho bà đựng trang sức.

“Mỗi năm ta sẽ tặng nàng một món. Đợi đến khi chúng ta con cháu đầy đàn, cái hộp này sẽ đầy lên.”

Cửu Châu đứng dậy đặt hộp gỗ đã bạc màu lên tay bà, “Người mở ra xem thử đi.”

Triệu Thái phi ngạc nhiên nhìn cái hộp trước mắt, bàn tay run rẩy vuốt ve lớp sơn loang lổ, mãi không thốt thành lời.

Bà không vội mở ra ngay mà đưa tay vuốt ve theo đường viền trên hộp một lượt, sau đó mới nhận ra chiếc hộp này đã mất khóa.

Trong hộp chỉ có một sợi kết được bện từ tóc bằng chỉ đỏ, và một cây trâm phủ đầy bụi.

Sợi dây đỏ đã bạc màu, chủ nhân đã dùng nó kết chùm tóc lại, vì thế dù đã phai màu nhưng vẫn không bị bung ra.

“Kết tóc trường sinh…” Triệu Thái phi vuốt ve sợi dây đỏ bằng lòng bàn tay, bà sợ mình dùng lực mạnh một tí sẽ làm cái kết này bung ra.

Chàng thiếu niên của bà, là chàng thiếu niên của bà.

Nước mắt vốn những tưởng đã cạn khô giờ đây lại làm ướt cả cây trâm bằng gỗ kia, bà vội vàng cẩn thận lau khô nước mắt trên cây trâm rồi cài lên tóc mình, quay sang hỏi Cửu Châu, “Đẹp không con?”

“Đẹp lắm ạ.” Cửu Châu cúi đầu chỉnh lại tóc giúp Triệu Thái phi, nghiêm túc gật đầu, “Rất đẹp.”

“Cây trâm gỗ này là do chính tay Trường Sinh làm.” Khóe môi Triệu Thái phi cong cong, “Năm ấy ta cãi nhau với ông ấy, nói rằng ta muốn một cây trâm hoa đào, muốn hắn tự tay làm chứ không được mua ngoài tiệm.”

“Hắn nói ta nhõng nhẽo.” Triệu Thái phi xoa thái dương, “Đến khi ta tiến cung rồi vẫn không thấy cây trăm đâu, hóa ra đã bị hắn giấu đi.”

Ma ma che miệng bật khóc, lại sợ thái phi phát hiện nên lén trốn ra ngoài.

“Trước khi tiến cung, ta đã cắt một đoạn tóc, nói với hắn rằng cắt tóc đoạn tình, bảo hắn hãy tìm một cô nương khác mà yêu thương, sống với hạnh phúc đến cuối đời.” Triệu Thái phi nhếch môi, nước mắt không ngừng, “Tên ngốc này, lại cắt tóc của mình đặt cùng với của ta.”

Vào đêm tân hôn, nam nữ sẽ cùng nhau cắt một chùm tóc tết lại làm một, mang theo ý nghĩ kết tóc không rời.

“Có ai bái tế mộ hắn không?” Ánh mắt Triệu thái phi nhìn Cửu Châu trong veo.

“Có ạ.” Cửu Châu gật đầu, “Hằng năm đều có một vãn bối đến bái tế ông ấy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Thái phi lẩm bẩm, “Vậy thì tốt rồi.”

Cả đời bà là một màu u tối, chỉ trở thành ánh sáng đẹp nhất khi ở trong mắt của Trường Sinh.

“Con đã đem rượu hoa đào mà người ủ tới cho ông ấy.” Cửu Châu dịu dàng nói, “Ông ấy nhất định rất thích.”

“Cám ơn con, Cửu Châu.” Triệu Thái phi nhẹ nhàng nắm tay nàng, lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu mới chịu buông ra, “Con về đi, điện hạ nhà con sắp về rồi.”

“Ta muốn ở bên cạnh Trường Sinh một lúc.”

“Vâng.” Cửu Châu đứng dậy, hành lễ với Triệu Thái phi rồi xoay người rời khỏi.

“Cửu Châu.” Triệu Thái phi gọi nàng lại, Cửu Châu vội ngoảnh đầu lại.

“Trong gia phả của Hoàng gia, ta chỉ là Triệu thị.” Bà cười, “Nhưng trước khi tiến cung, ta có tên, là Đào Hoa.

Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa.

***

Khi Thần Vương trở về Kỳ Lân cung, không thấy Cửu Châu ở trong viện, hắn đi thẳng vào tẩm điện.

Trong tẩm điện đã được thắp nến, Minh Tiểu Trư nhà hắn đang ngồi ủ rũ bên ngọn đèn, hai tay bó gối, trông như một chú cún con bị mắc mưa.

Vừa nhìn thấy, lòng hắn lại nảy ra biết bao suy nghĩ, vội vàng bước tới trước mặt nàng, “Cửu Châu, nàng sao thế?”

“Điện hạ.” Cửu Châu rơm rớm nước mắt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Có chuyện gì thế, ai chọc nàng không vui?” Hắn lau giọt lệ bên khóe mắt nàng, cố gắng ghìm giọng mình lại sao cho dịu dàng nhất, ôm nàng vào lòng vỗ về, “Nói cho ta nghe đi, ta sẽ xả giận giúp nàng.”

Hắn còn không nỡ lớn tiếng với Tiểu Trư nhà mình một câu.

“Ta buồn một tí thôi.” Cửu Châu lắc đầu, giọng ỉu xìu, “Không ai chọc ta hết.”

Thần Vương ngồi xuống bế nàng đặt lên đùi mình, “Được, vậy nàng nói cho ta nghe sao lại buồn, để ta dỗ nàng vui nào.”

Cửu Châu tựa vào lòng hắn, lắc đầu không muốn nói.

Nếu năm ấy tiên đế không làm bậy, làm sao lại có nhiều người phụ nữ vô tội bị ép phải tiến cung?

Nàng không nói, Thần Vương cũng không gặng hỏi, thỉnh thoảng lại vỗ về lưng nàng, nhẹ nhàng đung đưa đầu gối như đang dỗ một cô nhóc làm nũng.

Xưa nay hắn không có tính kiên nhẫn, nhưng ở trước mặt nàng, hắn lại dịu dàng vô bờ.

“Bẩm Vương gia, Vương phi.” Dương Nhất Đa đứng ngoài cửa nhỏ giọng bẩm báo, “Thái phi bên Tây cung truyền tin đến, Triệu thái phi đã hoăng.”

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi