HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU

Làn gió lướt qua, đám lồng đèn dưới mái hiên lắc lư, cuối cùng cũng dừng lại.

Thần Vương, “Phụ hoàng vẫn còn tại vị, cớ sao lại cần Thái tử?”

“Nếu con làm Thái tử, con sẽ có chiêm sự phủ của riêng mình, có quyền lực xử lý chuyện triều chính, mọi việc không cần phải chờ phụ hoàng đồng ý.” Long Phong đế  cười, “Chuyện Minh gia Lăng Châu cũng chỉ cần một lời nói của con thôi.”

“Dù nhi thần không phải là Thái tử thì cũng chỉ cần nói với phụ hoàng một câu cũng đã xử được bọn họ.” Thần Vương lắc đầu, “Trước đây hễ có chuyện cứ tìm phụ hoàng là xong, sau này phải tự mình làm, vậy thì làm Thái tử có ý nghĩa gì?”

“Đàn ông thành gia lập nghiệp rồi, phải biết làm chỗ dựa cho vợ con. Chẳng lẽ con không muốn Vương phi nhìn thấy bộ mặt chín chắn quyết đoán của mình hay sao?”

“Chẳng lẽ con muốn để Vương phi thấy con là một người vô dụng chỉ biết dựa dẫm phụ hoàng hay sao?”

“Chẳng lẽ con muốn để triều thần chế giễu ta, nói ta không tìm được người kế ngôi xứng đáng hay sao?”

“Đại ca con chính trực, tuy có hơi khôn vặt nhưng lại vụng về. Nhị ca con lại càng thật thà, không quyết đoán. Lão tam thì tính tình lãnh đạm lại khéo đưa đẩy, mà người quá đưa đẩy lại không thể làm một vị hoàng đế anh minh. Lão tứ…”

Nhắc đến Vân Diên Trạch, Long Phong đế nhìn Thần Vương, “Tâm tính của hắn lại càng không thích hợp làm đế vương nhất trong đám anh em tụi con.”

“Con là con trai cưng của ta, lại có khả năng làm đế vương.” Long Phong đế thở dài, “Lúc tiên đế còn tại vị, cuộc sống của bách tích vô cùng khốn khổ. Kính Quý thái phi cũng thế, mấy vị thái phi đáng thương trong cung thái phi kia cũng vậy, bọn họ chỉ là những giọt nước trong biển việc ác của tiên đế. Nếu con thương xót Kính Quý thái phi thì sẽ hiểu, một minh quân có vị trí quan trọng thế nào trong lòng của bách tính.”

“Thiên hạ không chỉ gói gọn trong hai chữ này.” Long Phong đế mở cửa sổ, để Thần Vương nhìn thấy hoa cỏ bên ngoài và cả ánh trăng sáng vằng vặc trên không trung, “Quyền được sống, chết, đói no ấm lạnh của hàng vạn bách tính trong thiên hạ đều phụ thuộc vào hỉ nộ của đế vương.”

“Năm đó khi Vương phi nhà con vừa ra đời đã phải chia xa người thân, cuối cùng bị vứt bỏ giữa rừng sâu núi thẳm. Kẻ đầu sỏ không phải là Minh gia ở Lăng Châu, mà chính là tiên đế.”

“Hắn tin lời sàm ngôn, không phân biệt trung thần gian thần, làm khuấy đào triều đình. Vương phi nhà con là người may mắn nhất trong số những người bị hại.” Long Phong đế quay lại nhìn Thần Vương, “Độ Khanh à, con là con trai của ta và Mi Đại, con thừa hưởng sự quyết đoán của ta và sự lương thiện của Mi Đại, ta tin con sẽ trở thành một Thái tử xuất sắc.”

Thần Vương bước tới đóng cửa sổ lại, khoác ngoại bào lên cho ông, “Phụ hoàng không choàng ngoại bào thì đòi hứng gió đêm cái gì.”

“Thôi thôi.” Long Phong đế nở nụ cười từ ái, “Bây giờ con vẫn còn nhỏ, chuyện này cứ để tính sau. Chuyện Minh gia Lăng Châu ta sẽ giúp con, tối nay con ngủ lại Thái Ương cung đi.”

“Nay con đã là người có thê tử, ngủ lại đây làm gì?” Thần Vương chỉnh lại ngoại bào cho Long Phong đế, “Phụ hoàng nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức đêm quá.”

Chỉ cần sự vụ trong triều nhiều, phụ hoàng sợ mẫu hậu biết ông thức đêm xử lý chính vụ nên mới kiếm cớ ngủ lại Thái Ương cung, từ nhỏ hắn đã biết tỏng cái mánh này của phụ hoàng.

“Ta nghe nói trong cung có người nói xấu lão Tứ đã bị con giải quyết rồi?”

Long Phong đế ngồi xuống long sàng.

Thần Vương theo ngồi sát bên ông, “Con trai thì nên để cho cha quản giáo, người ngoài chen mồm vào làm gì? Dân gian có câu “Thịt có nát thì cũng nằm trong nồi nhà mình”, đâu thể để người ngoài được lợi.”

Long Phong đế bật cười thành tiếng, “Con nói đúng lắm.”

Người đời cứ nghĩ vì Mi Đại nên ông mới cưng chiều Độ Khanh như thế. Nhưng đâu ai biết rằng cái ông thích nhất chính là tâm tính của hắn.

“Phụ hoàng mau nghỉ ngơi đi, rạng sáng mai còn phải lên triều nữa.” Thần Vương vẫn nghĩ làm hoàng đế, nhất là minh quân, khi sao chưa lặn đã phải bò dậy, mặt trời chưa mọc đã phải có mặt ở chính điện, lại còn thường xuyên bật dậy lúc nửa đêm để xử lý sự vụ khẩn cấp.

Tuy quyền lợi rất mê người, nhưng nếu không thể rèn luyện được tính tự giác thì càng ở vị trí cao thì chỉ tổ làm hại nhiều người hơn mà thôi.

“Nhi thần thật lòng hy vọng phụ hoàng vẫn luôn khỏe mạnh, bình an hạnh phúc.” Thần Vương chắp tay vái Long Phong đế một vái thật sâu, sau đó xoay người rời khỏi Thái Ương cung.

Trong cung cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu râm rang. Có vài thái giám, cung nữ gác đêm cười nói lướt qua, khi thấy kiệu của hắn thì vội thu lại nụ cười, cung kính lùi sang một bên.

Thị vệ mặc giáp đi ngang, bội đao va vào áo giáp phát ra tiếng vang giữa đêm khuya.

Bọn họ cung kính chắp tay hành lễ với hắn, chùm tua đỏ trên mũ giáp đung đưa trong làn gió đêm.

“Đứng lại.” Thần Vương nhìn thị vệ cầm lồng đèn đang dần khuất bóng, rồi ngoảnh đầu nhìn về phía Thái Ương cung, “Quay lại Thái Ương cung.”

***

Cửu Châu tỉnh dậy từ trong chăn, Thần Vương bên cạnh vẫn còn đang say giấc nồng, nàng ngẫm nghĩ một lúc lại rụt đầu về.

Tiếng chim hót bên ngoài vọng vào, nàng ngắm nhìn hàng mi cong vút của Thần Vương, cười híp mắt đếm thử xem hắn có bao nhiêu sợi

Phía gian ngoài có tiếng bước chân dồn dập, hình như họ có chuyện khẩn cấp muốn cầu kiến, lại không dám quấy rầy.

Cửu Châu đưa tay chống lên gối xoay người nhảy xuống giường, khoác hờ ngoại bào lên người, nhón chân bước ra gian ngoài, “Có chuyện gì thế?”

“Vương phi.” Thấy Cửu Châu ra, Xuân Phân vội đi tới bên cạnh nàng khẽ thì thầm, “Bên Chương Lục cung xảy ra chuyện rồi ạ.”

“Sao thế?”

“Tứ hoàng tử phi xảy thai.” Sắc mặt Xuân Phân hơi tái, “Người truyền tin nói hôm nay Tứ hoàng tử phi dậy muộn hơn mọi khi, người hầu thấy không yên tâm nên mới vào phòng thăm chừng, lúc bấy giờ mới phát hiện chăn đệm dưới người Tứ hoàng tử phi đã bị nhuộm đỏ, đứa bé không còn nữa.”

Cửu Châu run lên, “Tỷ vào phòng lấy dược liệu bổ máu ra đây, ta sẽ sang đó xem sao.”

“Vương phi chờ một lát.” Các cung nữ xúm lại vây quanh nàng, “Để nô tỳ hầu hạ người trang điểm.”

Cửu Châu ngồi vào bàn trang điểm, hàng mày nhíu chặt, mấy hôm trước nàng còn nhìn thấy Tôn Thái Dao, thai nhi khỏe mạnh, trông không giống tình trạng dễ xảy thai.

***

Trong tiểu viện của Chương Lục cung, Tôn Thái Dao tựa người vào đầu giường, uống thuốc do Bạch Thược đem đến, vẻ mặt không giống bi thương, cũng không giống như đang phẫn nộ mà càng giống như đã chết lặng thì đúng hơn.

Vân Diên Trạch bước vào, phất tay ra hiệu mọi người lui ra, vẻ đau lòng sốt ruột trên gương mặt cũng biến mất tăm.

Tôn Thái Dao cười khẩy, “Cuối cùng điện hạ cũng không cần đóng kịch trước mặt ta nữa rồi?”

Vân Diên Trạch, “Con đã không còn, ta biết tâm trạng nàng bây giờ không tốt, nàng cứ nghỉ ngơi đi.”

“Ngươi đúng là một tên ngụy quân tử ghê tởm.” Tôn Thái Dao cất giọng đầy căm hận, “Ta thật hối hận, hối hận vì đã lấy ngươi.”

“Chẳng phải lúc trước chính nàng chủ động tiếp cận ta, muốn được gả cho ta sao?” Vân Diên Trạch lạnh mặt, “Bây giờ thấy bổn vương thất thế, còn Vân Độ Khanh vẫn là Thần Vương cao cao tại thượng nên hối hận rồi chứ gì?”

“Đáng tiếc.” Hắn cười khẩy, “Nếu năm xưa nàng không cùng ta chèo thuyền du ngoạn trên hồ, có khi bây giờ nàng chính là Thần Vương phi rồi. Vân Độ Khanh đối xử tốt với vương phi của hắn biết bao nhiêu, liên tục tặng tơ lụa, trang sức vòng vàng, đưa nàng ta đi ngắm pháo hoa, dẫn nàng ta leo núi ngắm cảnh, còn cùng nhau làm diều.”

“Đáng tiếc, số nàng không được may mắn.” Hắn ta bước tới bên giường, đưa tay bắt lấy cằm nàng, “Chuyện tối qua, ta biết nàng đã thấy.”

Tôn Thái Dao trợn to mắt, nước mắt đong đầy, “Ngươi là đồ điên!”

“Phí hết tâm tư để được gả cho ta, ngươi thì tốt lành lắm sao.” Vân Diên Trạch buông cằm nàng ra, “Ta nhớ ngươi có một người ca ca đang nhậm chức ở nơi khác, ngươi cứ ngoan ngoãn mà cầu phúc cho hắn, chẳng may có chuyện bất ngờ xảy ra thì không tốt lắm đâu, đúng không nào?”

“Người ngồi trên lưng ngựa đón lấy đứa bé từ cửa sổ rơi xuống năm xưa vốn không phải là ngươi, đúng không?” Tôn Thái Dao nghiêm mặt hỏi, “Ngươi vẫn luôn gạt ta.”

“Gạt ngươi?” Vân Diên Trạch khẽ cười, “Ta thừa nhận ta là người đó khi nào, tất cả đều do ngươi nghĩ cả, có liên quan gì đến ta?”

“Thảo nào… thảo nào…”

Cuối cùng Tôn Thái Dao cũng hiểu ra, trách sao Minh Cửu Châu trong mộng lại dám đồng quy vu tận với hắn. Tội cho nàng còn thấy Minh Cửu Châu tàn nhẫn, lúc nào cũng lo lắng cho hắn, không ngờ nàng mới chính là kẻ ngốc.

“Để ta nhớ lại xem, năm xưa quả thật có một vị hoàng tử cứu được một đứa trẻ rơi từ cửa sổ xuống.” Trên mặt Vân Diên Trạch hiện lên vẻ đắc ý điên cuồng, “Ngươi đoán xem đó là ai?”

Mặt Tôn Thái Dao trắng bệch.

“Xem ra ngươi đã đoán ra rồi.”

“Chính là Vân Độ Khanh mà ngươi vẫn luôn căm ghét đấy.” Vân Diên Trạch bật cười thành tiếng, “Nếu ngươi không dụ dỗ ta thì đã có thể được gả cho người trong lòng mình rồi.”

Cuộc đời của hắn vốn là một chuỗi dài bất hạnh, thế nên nhìn thấy người khác đau khổ chính là niềm vui của hắn.

***

“Xuân Phân tỷ tỷ, tỷ nghe thử xem hình như có người đang khóc.” Cửu Châu nhìn về phía hòn non bộ, “Tỷ dẫn người sang đó kiểm tra thử có chuyện gì?”

Xuân Phân trở về rất nhanh, “Bẩm vương phi, là cung nữ nuôi mèo của công chú Nhu Đức. Con mèo kia không biết bị ai bẽ gãy bốn chân, lúc nàng ta phát hiện thì mèo con đã thoi thóp. Nàng ta vừa đau cho con mèo vừa sợ bị công chúa trách phạt, nên mới trốn ở đây khóc.”

Cửu Châu nhíu mày, nàng nhớ đến mèo con của Triệu thái phi cũng bị người ở Chương Lục cung bẻ gãy chân.

Nàng đi ra sau hòn non bộ, thấy cung nữ ôm mèo con khóc nức nở, con mèo lông mềm như nhung trông cực kỳ đáng thương.

“Vẫn còn sống.” Cửu Châu suy nghĩ, rồi lấy một viên thuốc trong túi ra, dùng lực bóp viên thuốc nát rồi đút vào miệng mèo con.

“Vương phi, đây là thuốc gì thế?”

“Là thuốc do sư phụ ta điều chế, chỉ cần không tổn thương đến nội tạng thì vẫn có thể cứu được.” Cửu Châu thấy con mèo nằm thoi thóp, dù có tìm thái y cũng vô dụng, “Cứ thử xem sao.”

“Tạ ơn vương phi, tạ ơn vương phi.” Cung nữ ôm mèo liên tục cảm tạ Cửu Châu.

“Không có gì, ngươi ở đây trông mèo, đừng động vào nó.” Cửu Châu sờ đầu mèo con, “Đợi ta từ Chương Lục cung ra sẽ giúp ngươi đưa mèo về chỗ của công chúa Nhu Đức.”

Vương phi đang muốn bảo vệ nàng. Tiểu cung nữ kia sao lại không hiểu, nàng ta quỳ xuống đất dập đầu với Cửu Châu.

Cửu Châu đi rồi, nàng ta ngây ngốc ôm mèo con tựa vào hòn non bộ, không lâu sau bỗng nghe thấy tiếng mèo con rên lên một tiếng.

Nàng ta kích động nhìn xuống, thấy mèo con mở mắt ra, hốc mắt nàng lại đong đầy nước mắt.

***

Lúc Cửu Châu vào phòng Tôn Thái Dao, mấy vị Vương phi khác đã có mặt, trông bọn họ có hơi sa sút, thấy Cửu Châu đến cũng không tài nào cười nổi.

“Tứ tẩu.” Cửu Châu nhẹ nhàng siết cổ tay nàng ta, “Tẩu thấy sao rồi?”

Tôn Thái Dao nhìn Cửu Châu từ Kỳ Lân cung chạy đến, cầm chặt tay nàng, nước mắt cố nén bấy lâu bỗng chốc tuôn rơi.

“Hiện giờ tẩu không khóc được, phải dưỡng thân thể thật tốt, sau này rồi sẽ lại có thôi.” Nhìn mỹ nhân tiều tụy rơi lệ, lòng Cửu Châu mềm nhũn cả ra, nàng lấy khăn tay giúp Tôn Thái Dao lau nước mắt, “Bất kể ra sao, phụ nữ vẫn phải đối xử tốt với bản thân mình.”

“Khóc được thì tốt rồi.” Thấy Tôn Thái Dao khóc đến thương tâm, vành mắt Hoài Vương phi cũng hoen đỏ, “Ngự y nói là do nàng quá hoảng sợ nên dẫn đến đẻ non. Trong lòng có chuyện gì thì cứ khóc một trận cho đã, cũng thoải mái hơn.”

Nhưng bọn họ không ngờ đến chính là, Tứ đệ muội và Ngũ đệ muội nom không thân thiết gì cho cam, nhưng khi nàng đến thì Tứ đệ muội lại òa khóc.

Nghe Cửu Châu an ủi, Tôn Thái Dao lại càng đau lòng, nàng ta đưa tay ôm eo Cửu Châu, bật khóc nức nở.

Người con gái mà nàng ta từng e dè, từng áy náy, từng đề phòng này, cuối cùng lại trở thành người duy nhất có thể mang đến cảm giác an toàn cho nàng ta.

Cửu Châu sững người, ngay sau đó nhẹ nhàng khoác tay ra sau lưng Tôn Thái Dao, chầm chậm vỗ.

Bạch Thược bưng thuốc bước vào, thấy Tứ hoàng tử phi đang vùi trong lòng Thần Vương phi, nàng ta cúi đầu nhìn chén thuốc đang bốc hơi nóng trên mâm, lánh sang một bên.

“Không còn nữa, không còn nữa đâu.” Tôn Thái Dao vừa khóc vừa nói, “Là lỗi của ta, ta sai rồi.”

Giọng nàng ta rất nhỏ, ngoại trừ Cửu Châu ngồi kế bên thì không ai nghe thấy.

“Không phải lỗi của tẩu.” Cửu Châu an ủi, “Chẳng qua đứa bé quá nghịch ngợm nên chạy đi chỗ khác chơi mà lạc đường thôi. Chờ tẩu điều dưỡng lại thân thể nó sẽ quay lại mà.”

“Gia đình thế này nó không đến thì tốt hơn.” Tôn Thái Dao ghé bên tai Cửu Châu, thì thầm thật nhanh, “Cẩn thận Vân Diên Trạch, hắn là một tên điên.”

Bỗng nhiên, nàng ta đẩy Cửu Châu ra, cười khẩy, “Mấy lời an ủi này có ích gì, ngươi đang cười nhạo ta đúng không?”

Cửu Châu bình tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Vân Diên Trạch tiều tụy đau đớn đứng ngoài cửa.

**

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi