HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU

Thấy Thần Vương phi đã thoát khỏi cơn hung hiểm, Bạch Thược không gượng nổi nữa, thuận theo khung cửa trượt xuống ngồi bệt dưới đất.

Hộ Long vệ quay sang Thần Vương phi, nhìn cái ghế gỗ tròn khắc hoa trên tay nàng, sau đó ánh mắt dừng lại trước đám cung nữ đang nằm sõng soài dưới đất.

Bọn hắn sợ nếu cứ nhìn Vương phi mãi thì thể nào cái ghế gỗ kia cũng bay vô đầu mình.

Không chờ Bạch Thược đứng dậy xác nhận, một cung nữ mặt tròn quay đầu nhìn nàng ta đầy căm phẫn, “Ngươi dám phản bội chủ tử sao?”

Bạch Thược tựa người vào khung cửa thở hổn hển, vừa thở vừa cười, tóc tai ướt đẫm mồ hôi dính sát vào mặt, trông hết sức chật vật, “Tuy ta là phận làm nô nhưng ta vẫn có tính người.”

Nàng ta không thể thay đổi xuất thân thấp kém của mình, nhưng nàng ta biết mình vẫn là con người.

“Đồ bất trung bất nghĩa, ngươi là đồ vô sỉ!” Cung nữ mặt tròn vừa mở miệng đã mắng oang oang, bỗng dưng có một cái ghế gỗ tròn chắn ngay trước mặt nàng ta, lửa giận cuồn cuộn như gặp phải trái cầu tuyết, tắt ngúm ngay tức khắc.

“Ngươi đừng có mà chó chê mèo lắm lông, thân là cung nữ của Kỳ Lân cung, nhưng ngươi lại giúp người ngoài hãm hại ta và điện hạ.” Cửu Châu cực kỳ bất mãn với kiểu người tiêu chuẩn kép ở kinh thành, “Trước khi mắng người khác, sao không tự mắng mình?”

“Ngươi thì biết cái gì?” Cung nữ mặt tròn lấy trâm cài giấu trong tay áo ra toan đâm vào cổ Cửu Châu.

“Thần Vương phi!”

“Minh Tiểu…”

Thần Vương nín bặt, hắn nhìn cung nữ bị Minh Tiểu Trư cầm ghế nện ngã xuống đất, lẳng lặng lồm cồm bò dậy khỏi giường.

“Vương gia đừng qua đây vội!” Ám vệ đưa tay dìu hắn, “Chờ… chờ thuộc hạ điều tra thân phận của mấy cung nữ này đã.”

Thật ra hắn định nói là, đừng đứng gần Vương phi quá, chẳng may cái ghế chệch hướng nện vào Vương gia thì bọn hắn không biết phải ăn nói sao với Bệ hạ.

“Ta không thích ra tay với phụ nữ.” Cửu Châu vứt ghế gỗ tròn xuống đất, chiếc ghế lăn qua lăn lại vài vòng dưới đất, cuối cùng dừng lại bên chân của một ám vệ, chàng ám vệ kia yên lặng lùi xuống hơn nửa bước.

“Nhưng nếu ngươi dám có ý đồ làm tổn thương điện hạ, thế thì trong mắt ta sẽ chẳng phân biệt đó là nam hay nữ.” Cửu Châu xòe tay ra, “Mang dây thừng đến đây.”

Dương Nhất Đa xuất hiện từ một góc hẻo lánh, “Vương phi, loại chuyện nặng nhọc này cứ giao cho tiểu nhân ạ.”

Cửu Châu khẽ gật đầu.

Nàng nhìn Dương Nhất Đa nhanh nhẹn trói gô cung nữ mặt tròn kia lại, nhướng mày khen, “Dương tổng quản trói đẹp quá.”

Dương Nhất Đa cười lấy lòng, hắn ta là đại nội hộ vệ bên cạnh Thần Vương do đích thân Bệ hạ tuyển chọn, nhưng lại không phát hiện ra cung nữ này là người của Tứ hoàng tử, đây chính là tội lớn.

Các cung nữ khác đã được giải đi để ma ma lục soát cả người xem có giấu hung khí hay thuốc độc gì không.

Thần Vương xoay người dựng cái ghế tròn khắc hoa ngã dưới đất, thử nhấc nó lên bằng một tay rồi lẳng lặng đặt xuống.

Mấy ám vệ khác vờ như không nhìn thấy động tác này của Thần Vương, chắp tay quỳ xuống, “Chúng thuộc hạ tới chậm, xin vương gia và vương phi thứ tội.”

Cửu Châu bước đến cạnh Thần Vương, “Điện hạ sao rồi, có làm chàng sợ không?”

“Ta không sao?” Hắn nắm tay nàng, đầu vẫn còn choáng, có lẽ là do lúc nãy bị Cửu Châu ném lên giường quá mạnh nên thế.

Thấy Cửu Châu đưa mắt nhìn nhóm ám vệ, hắn bèn giải thích, “Đây là ám vệ do phụ hoàng sắp xếp cho chúng ta.”

“À.” Cửu Châu nhìn cửa sổ bị nhóm ám vệ này phá nát, gật đầu đầy tế nhị.

Hóa ra ám vệ là thế này, không giống như những gì có trong thoại bản, là những người ẩn nấp thật kỹ không ai tìm thấy, nhưng chỉ cần có biến là sẽ xuất hiện ngay lập tức, dùng võ công cao cường đánh bẹp tất cả kẻ thù, sau đó lại ẩn mình vào bóng tối.

Cái “À” này quá dài, mấy ám vệ càng cúi gầm đầu.

“Hồi Vương gia.” Dương Nhất Đa lên tiếng cứu bọn hắn một bàn, “Trên người các cung nữ khác không hề mang theo vũ khí sắc bén, tạm thời không tra ra bọn họ có liên quan gì đến thích khách.”

“Ta biết rồi.” Thần Vương nhìn cung nữ mặt tròn sau khi “ăn” một cái ghế thì nín thinh, bị trói gô dưới đất, “Chuyện gì đây?”

“Những người được tuyển vào Kỳ Lân cung đều được điều tra lí lịch nhiều lần, nếu không có vấn đề gì thì mới được nhận vào.” Dương Nhất Đa quỳ xuống thỉnh tội, “Hạ nô tắc trách, hạ nô có tội.”

“Nếu như hai vợ chồng các ngươi không mưu hại Tứ điện hạ thì sao ngài ấy lại sa sút đến ngày hôm nay.” Cung nữ mặt tròn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau cú đập kia, “Tứ điện hạ sống không dễ dàng gì, vì sao Vương phi lại muốn làm nhục ngài ấy, bắt ngài ấy và Vương phi của mình phải chia lìa?”

“Ngươi đang bất bình thay cho Tứ hoàng tử ư?” Cửu Châu vỡ lẽ, “Vì muốn xả giận cho hắn mà ngươi dám ám sát hoàng tử?”

Cung nữ mặt tròn im lặng không lên tiếng, trên gương mặt hiện lên vẻ có chết cũng không sờn, “Lòng ta có Tứ điện hạ, Tứ điện hạ cũng có ta, dù có chết vì ngài ấy thì ta cũng cam lòng.”

“Vương phi và Vương gia tình cảm sâu đậm, hẳn là hiểu tâm tư của nô tỳ.” Cung nữ mặt tròn nhắm mắt lại, “Nô tỳ phản chủ, không còn gì để nói.”

“Ta khác ngươi, bởi vì dù ta có nguyện ý chết vì điện hạ thì hắn cũng sẽ không nỡ.” Cửu Châu nhìn cung nữ bằng ánh mắt thương hại, “Nếu hắn thật sự để tâm đến ngươi thì làm sao nỡ để ngươi mạo hiểm chứ?”

Dương Nhất Đa lẳng lặng quay mặt đi, Vương phi à, mấy lời này của người đúng là như đâm một nhát vào lòng người ta vậy.

“Ngươi nói bậy, Tứ điện hạ chắc chắn là thích ta.” Cung nữ mặt tròn trừng to đôi mắt, điện hạ từng khen mắt nàng ta rất đẹp, từng tâm sự với nàng ta dưới ánh trăng. Một hoàng tử kiêu ngạo như hắn ta nếu không thích nàng thì sao lại nói thế với một cung nữ.

Sự cô đơn, bi thương, đau khổ của hắn, và cả nỗi khát khao về tình thương của cha, nàng ta đều biết hết.

Tứ điện hạ sẽ dùng chất giọng dịu dàng nhất đọc thơ cho nàng ta nghe, dù nàng ta không hiểu ý thơ, nhưng nhìn dáng vẻ điện hạ ngâm thơ trông ưu nhã làm sao.

Một tứ điện hạ tốt đẹp như vậy, nếu không phải vì Thần Vương thì hắn sẽ không bị hoàng thượng ngó lơ, sẽ không mất đi mẫu phi, chịu đựng sự sỉ nhục của người khác.

“Được thôi, cứ cho là hắn ta thích ngươi, vậy thì trước khi làm mấy chuyện này, ngươi có từng nghĩ đến người nhà, nghĩ đến những cung nữ khác sẽ bị liên lụy hay không?” Cửu Châu ngồi xổm trên đất, nhìn kỹ gương mặt của nàng ta.

Nàng biết cung nữ này, nàng ta tên là Mộc Miên, mỗi khi cười lên trông rất là ngây thơ và đáng yêu.

“Tội ám sát hoàng tử liên đới rất rộng, gia đình ngươi, toàn bộ Kỳ Lân cung, thậm chí là cả Chương Lục cung sẽ có vô số người chịu tội cùng.” Cửu Châu thở dài, “Dù ta và điện hạ có ý tốt không để người vô tội liên lụy, nhưng gia đình ngươi, mấy đời liên tiếp sẽ không thể nào kiếm sống mưu sinh đàng hoàng được nữa.

Theo luật pháp Đại Thành, nếu có người phạm trọng tội thì gia đình năm đời không được tham gia khoa cử, ba đời không được làm những công việc có liên quan đến quan lại.

Kết quả này cũng nhờ hoàng đế khai quốc Đại Thành thiện tâm sửa đổi lại luật pháp. Nếu đổi lại ở tiền triều, cả nhà Mộc Miên từ trên xuống dưới sẽ bị nhốt vào đại lao, xăm chữ lên người.

Cung nữ mặt tròn sợ hãi nằm bệt dưới đất không nói năng gì, không biết là vì hối hận là là do không muốn nói chuyện với Cửu Châu.

“Dương Nhất Đa, mang một ly nước ấm đến cho Bạch Thược, nhớ bỏ chút muối và đường vào trong.” Cửu Châu đi tới chỗ Bạch Thược đang ngồi co ro dưới đất, “Đa tạ Bạch Thược tỷ tỷ đã cứu mạng.”

“Nô tỳ thân phận thấp hèn, không dám nhận cái gọi này của Vương phi.” Bạch Thước gắng gượng ngồi dậy, nhưng đôi chân vừa chạy hết tốc độ, mềm nhũn như cọng mì ngâm nước sôi, không còn sức đứng dậy.

“Cổ nhân có một câu, Nhất tự vi sư, tỷ là ân nhân cứu mạng của ta, ta gọi tỷ một tiếng tỷ là chuyện hiển nhiên.” Cửu Châu vén sợi tóc ướt ra sau tai giúp Bạch Thược, “Tối nay tỷ cứ ngủ lại Kỳ Lân cung, ta và điện hạ còn vài chuyện cần phải xử lý.”

Bạch Thước gật đầu, được hai cung nữ dìu đi rời khỏi chính điện.

Thần Vương gọi hai ám vệ đến, “Giải cung nữ này đến Thái Ương cung.”

Cửu Châu đưa mắt nhìn cánh cửa sổ bị phá một lỗ to, gió cứ thế ùa vào, “Nhớ sửa lại cửa sổ đấy.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Ám vệ vội vàng đáp lại.

“Khụ.” Cửu Châu sửa sang lại quần áo trên người, “Lúc nãy tình thế cấp bách, ta vậy mà có thể nhấc bổng cái ghế kia lên, bây giờ đau tay quá.”

“Nào, để ta bóp tay cho nàng.” Thần Vương kéo cổ tay nàng sang rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Dương Nhất Đa và ám vệ không dám nói với hai người rằng, vừa nãy Vương phi nhấc ghế bằng tay khác cơ.

Trong Thái Ương cung, Long Phong đế nhìn Vân Diên Trạch quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến ông nhớ đến chuyện hồi còn bị nhốt ở Tiềm để cách đây mười mấy năm.

Hôm ấy ông vô tình đi ngang qua vườn hoa rậm cỏ, trông thấy lão Tứ đang gặm một trái đào to. Ông định sang nhắc hắn trong vườn nhiều rắn, nhưng vừa mở miệng lại thấy lão Tứ giấu trái đào đi, sau đó nói dối mình rằng đang bắt sâu trong vườn.

Một đứa nhóc bảy tám tuổi, tuy thủ đoạn nói dối không cao siêu nhưng ông cũng không vạch trần.

Đã nhiều năm trôi qua, thủ đoạn dối trá của nó càng lúc càng cao minh, dã tâm cũng lớn hơn.

Giữa cha con bọn họ đã không còn gì để nói.

“Phụ hoàng cần gì phải duy trì vẻ mặt cha hiền giả tạo này?” Vân Diên Trạch lên tiếng, “Muốn chém muốn róc thịt gì cứ tự nhiên. Dù sao thì bao năm nay ta vẫn luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của ông. Bây giờ không có ta làm hòn đá cản đường con trai ông nữa, ông cũng yên tâm rồi.”

“Ngươi không làm hòn đá cản đường Độ Khanh được đâu.” Long Phong đế bình tĩnh lên tiếng, “Trẫm chưa từng nghĩ vậy.”

“Đúng thế, trong mắt ông, ngoại trừ Vân Độ Khanh thì còn có thể nhìn thấy ai được nữa?” Vân Diên Trạch cười giễu, “Nhốt chúng ta vào cung, cho Vân Độ Khanh cử hành đại hôn ở trong cung, còn để lại Kỳ Lân cung dành cho Thái tử để hắn vào ở, không phải là muốn phong hắn làm Thái tử sao.”

“Ngươi nói không sai, quả thật trẫm muốn lập nó làm Thái tử.” Long Phong đế chầm chậm gật đầu.

Thái độ bình tĩnh và ra vẻ đương nhiên như thế khiến bao nhiêu phàn nàn và bất mãn của Vân Diên Trạch như bị nghẹn ở cổ họng, nói hay không nói cũng đều gượng gạo.

Cuối cùng, hắn chỉ cười khẩy rồi không nói gì.

“Bệ hạ, đã xảy ra chuyện rồi!”

Nghe thấy giọng nói hốt hoảng vang lên, trên mặt Vân Diên Trạch lộ ra ý cười điên cuồng, đôi mắt sáng rực nhìn Long Phong đế. Không biết phụ hoàng kiêu ngạo của hắn nghe thấy tin tức đứa con trai cưng của mình đã chết rồi liệu có sụp đổ không?

“Có chuyện gì?” Long Phong đế nhìn tên thái giám chạy vội vào té lăn lông lốc.

“Thần Vương điện hạ…”

Vân Diên Trạch không kiềm được bật cười thành tiếng.

“Điện hạ đã ngắt đóa Thanh long ngọa mặc trì mà Bệ hạ tự tay chăm sóc tặng Hoàng hậu làm trâm cài tóc cho Vương phi rồi ạ!”

“Ngươi nói bồn mẫu đơn nào?” Long Phong đế ban nãy vẫn còn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giờ đây đã biến sắc.

Bờ vai tiểu thái giám run lẩy bẩy, “Thanh… Thanh Long ngọa mặc trì ạ.”

Đây là bồn hoa mà Bệ hạ tự mình chăm sóc, vốn định tặng cho Hoàng hậu nương nương, nhưng không ngờ lại bị điện hạ ngắt mất.

Ngắt rồi thì thôi đã đành, lại còn chê màu không tươi, không xứng với làn tóc mây của Vương phi, nhưng hắn không có gan nói mấy lời này trước mặt hoàng thượng.

“Phụ hoàng, nhi thần dẫn Vương phi đến thỉnh an phụ hoàng.” Thần Vương nắm tay Cửu Châu bước vào điện, chắp tay hành lễ với Long Phong đế, “Thỉnh an phụ hoàng.”

“Con xin thỉnh an phụ hoàng.” Cửu Châu nhún gối hành lễ, đóa Thanh Long ngoạ mặc trì rung rung bên tóc mai, làm nổi bật gương mặt nõn nà của nàng.

Ánh mắt Long Phong đế đảo qua đóa mẫu đơn bên tóc mai của con dâu mình, sau đó nhìn sang thằng con trai, hít sâu vài hơi, “Nửa đêm nửa hôm mà hai đứa đến đây thỉnh an làm gì?”

Thỉnh an cái gì chứ, rõ là chọc ông tức đến ngủ không yên mới đúng.

Nụ cười trên gương mặt Vân Diên Trạch cứng đờ, hắn ta nhìn Vân Độ Khanh vẫn còn đang sung sức trước mặt, mắt trợn tròn.

Sao hắn vẫn còn sống?!

Sao hắn vẫn còn sống thế?

“Nghe Tứ ca ở đây nên con đến xem sao.” Thần Vương đưa tay chỉnh lại đóa mẫu đơn bên tóc mai của Cửu Châu, “Vừa nãy trông thấy mẫu đơn trong vườn của Thái Ương cung đẹp quá nên tiện tay ngắt một đóa.Nhưng màu này hơi già, vẫn là Đồng tử diện và Nhị kiều làm trâm cài cho Minh Tiểu Trư nhà mình là đẹp nhất.”

Tiểu thái giám lén nhìn sang Bệ hạ, lòng thầm than.

Ngũ điện hạ à, ngài bớt nói lại chút đi.

Long Phong đế tức đến bật cười, “Chê già mà con còn hái?”

Bao nhiêu đóa mẫu đơn không hái, cứ đè bồn hoa mà ông tự tay chăm sóc ra mà hái, thằng khỉ này cố ý thì có.

Thần Vương bật cười, “Hoa do phụ hoàng tự tay chăm sóc hiển nhiên phải khác rồi.”

Long Phong đế cầm tấu chương trên bàn toan ném vào người hắn, nhưng lại sợ cạnh tấu chương làm hắn bị thương, đành rút hai tờ giấy vo lại rồi quăng vào người hắn.

Viên giấy đập vào ngực, tuy không đau, nhưng hắn vẫn giả vờ che ngực,”Phụ hoàng, tối nay nhi thần vốn đang rất chi là buồn, vậy mà phụ hoàng còn lấy đồ ném nhi thần, nhi thần đúng là đã đau càng thêm đau mà.”

Long Phong đế lại ném một viên giấy sang, chắp tay say lưng, nghiêm mặt hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Kỳ Lân cung vừa bắt được một tên thích khách.” Thần Vương nhìn Vân Diên Trạch.

Vân Diên Trạch không hề tránh ánh mắt hắn, trái lại còn cười, “Ngũ đệ mạng lớn thật.”

“Nhờ phúc của phụ hoàng và Minh Tiểu Trư, ta vẫn còn sống.” Thần Vương nhìn xuống Vân Diên Trạch, “Khiến Tứ ca thất vọng rồi.”

“Ngươi vậy mà lại phái người ám sát đệ đệ của mình!” Long Phong đế nhấc chân định đạp hắn.

“Phụ hoàng, cứ để con.” Cửu Châu nhấc váy lên, giơ chân đạp vào lưng Vân Diên Trạch.

Mọi người trong điện nhìn thấy Tứ hoàng tử bay lên, sau đó trán đập xuống đất, vang lên một tiếng rầm đầy mạnh mẽ.

Ngay khi Tứ hoàng tử rơi xuống đất, phát quan trên đầu văng ra thật xa, đến khi va vào tường mới ngừng lại.

“Phân ưu vì phụ hoàng là chuyện con dâu nên làm.” Cửu Châu thả váy xuống, cười hồn nhiên hành lễ với Long Phong đế, quan tâm hỏi, “Con đá một cái có phải vẫn chưa đủ không ạ?”

“Hả?” Long Phong đế anh minh thần võ, nhân đức, trầm tĩnh, hỉ nộ khó phân cũng có lúc nghệt mặt ra.

“Con hiểu rồi.” Cửu Châu gật đầu, lại vén váy lên.

“Tiểu Trư, Tiểu Trư à”! Thần Vương níu tay nàng lại, “Được rồi, được rồi mà.”

Đạp nữa là có án mạng đấy!

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi