Vân Độ Khanh tự thấy mình là Thái tử thiện lương nhất, biết điều nhất từ xưa tới giờ. Sợ Tứ ca bị nhốt một mình trong nhà lao Tông Nhân phủ cô đơn, thế nên hắn đã đưa Tam ca vào đó, còn tri kỷ sắp xếp phòng giam của Tam ca ngay sát bên cạnh phòng giam Tứ ca.
Nhưng Vân Diên Trạch biết hết chân tướng lại không hề chào đón vị hàng xóm mới này.
Hai huynh đệ thất thế ngồi trước bức tường ngăn cách, ánh mắt nhìn nhau chỉ toàn là hận thù.
“Lúc trước ngươi cố ý vẽ ảnh Minh Cửu Châu cho ta xem là vì muốn lợi dụng ta sao?”
“Ai bảo ngươi ngu dễ bị lừa như thế.” Tĩnh Vương châm biếm, “Lúc đầu ta nghĩ phải dùng nhiều thủ đoạn khiến ngươi mắc câu, nhưng chưa từng nghĩ đến Tứ đệ văn võ song toàn lại hấp tấp nhảy vào hố như thế, lại còn chẳng cần mồi nhử.”
“Tam ca cũng đừng chế giễu ta, ít ra ta cũng từng nở mày nở mặt, còn ngươi thì sao?” Dù đang trong tình cảnh khó khăn, Vân Diên Trạch vẫn giữ được dáng vẻ ưu nhã như xưa, “Từ nhỏ đến lớn, ngươi không có tài bằng ta, không giỏi võ như lão Đại, bề ngoài không tuấn tú bằng Vân Độ Khanh, lại chẳng hài hước bằng lão Nhị. Dù nói thắng làm vua thua làm giặc, nhưng người như ngươi có thua thì cũng chẳng mấy ai quan tâm.”
“Câm miệng!” Gương mặt Tĩnh Vương vặn vẹo tựa như quái thú bò ra từ địa ngục, “Ngươi văn võ song toàn, dung mạo như Phan An thì sao, Tôn Thái Dao chưa từng vì ngươi mà vận động người Tôn gia tham gia kế hoạch thống trị vĩ đại của ngươi. Trái lại Vân Độ Khanh mà ngươi khinh thường lại lấy được Minh Cửu Châu một lòng một dạ với hắn, cuối cùng ngay cả Minh gia cũng trở thành trợ thủ cho hắn.”
Lúc trước hắn vẫn nghĩ rằng Minh gia không thích mối hôn sự mà Hoàng gia ngang ngược ban hôn này, thế nên mới bắt bẻ chàng rể là Vân Độ Khanh, thái độ tệ đến nỗi ngay cả quan viên của Lễ bộ cũng không dám nhìn thẳng.
Đến khi Vân Độ Khanh thành hôn với Minh Cửu Châu, Vân Độ Khanh thường xuyên về Minh gia với Minh Cửu Châu, hắn ta mới nhận ra rằng, Minh gia nào có vứt bỏ con gái, nào có thái độ căm ghét, chê bai Vân Độ Khanh, tất cả đều là do Minh gia cố ý để cho người ngoài nhìn thấy mà thôi.
Hắn nên sớm nghĩ đến, với sự cưng chiều của phụ hoàng đối với Vân Độ Khanh, nếu Minh gia dám khiến hắn khó xử khắp nơi, vậy thì sao phụ hoàng lại tấn phong Minh Kính Châu làm Bá tước trước khi Vân Độ Khanh thành thân chứ.
“Nhưng ngươi cũng quá xui đi, nếu lúc trước để Tôn Thái Dao gả cho Vân Độ Khanh, vậy thì người lấy Minh Cửu Châu chính là ngươi, nói không chừng vị trí Thái tử hiện giờ cũng là của ngươi rồi.” Tĩnh Vương trông thấy Vân Diên Trạch biến sắc, biết hắn ta để ý chuyện này, trong lòng càng thêm hả hê, “Ngay cả ông trời mà còn không muốn giúp ngươi, đây chính là số mệnh của ngươi!”
Cuộc trò chuyện của hai huynh đệ kết thúc trong cơn hận thù.
Vân Diên Trạch không thèm để ý đến Tĩnh Vương, hắn ta nằm lên giường gạch cứng, thiếp đi trong cơn căm hờn và không cam lòng.
…
“Tứ điện hạ, hỉ phục của người đã làm xong rồi, người có muốn thử không?”
Vân Diên Trạch mở mắt ra, thấy mình đang ngồi trong Tĩnh Vương phủ, nhóm cung nữ thái giám cúi đầu đứng một bên, trông cực kỳ cung kính.
Hắn muốn lên tiếng, nhưng lại phát hiện mình không sao mở miệng được.
“Mang đến đây.” Tề Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phụ hoàng đã khỏe chưa?”
Thái giám lắc đầu, “Thái y nói Ngũ điện hạ qua đời, Bệ hạ giận đến thổ huyết, e là… không qua khỏi.”
“Đại hoàng huynh mưu hại Ngũ đệ, bị biếm thành thứ dân giam tại Tông Nhân phủ. Sức khỏe của phụ hoàng lại thế này, ta không yên tâm.” Tĩnh Vương ngẩng đầu nhìn người của Thượng Y cục bưng khay hỉ phục đi tới, gương mặt hắn ta đầy u sầu, “Thôi, phụ hoàng vẫn chưa khỏe, ta là hoàng tử, nào có tâm tư thử hỉ phục, mang xuống đi.”
“Vâng.”
Vân Diên Trạch nhìn thấy vẻ đau lòng, hiếu thảo đầy dối trá trên gương mặt vừa quen vừa lạ này.
Vân Độ Khanh đã chết, Vân Lưu Ngạn bị biếm thành thứ dân?
Hóa ra hắn ta đang nằm mơ.
Chỉ có nằm mơ mới xuất hiện những thứ mà hắn ta muốn có.
Giấc mơ vẫn tiếp tục.
Tề Vương tiến cung thăm hoàng thượng, đế vương vốn nhân từ, đức độ giờ đây lại mơ mơ màng màng nằm trên long sàng, hốc mắt sâu hoắm giống như ngọn đèn sắp cạn dầu.
Miệng ông mấp máy như đang lẩm bẩm gì đó.
Tề Vương nhìn sang Lưu Trung Bảo hầu hạ bên cạnh, “Lưu công công, phụ hoàng đang nói gì thế?”
Hắn ta tiến lại gần long sàng, cuối cùng cũng nghe được phụ hoàng nói gì.
“Con trai ta.”
Hắn ta đứng thẳng người dậy, ân cần dặn dò vài câu rồi xoay người rời khỏi Thái Ương cung đìu hiu.
Trên đường bất ngờ chạm mặt với Tô Quý phi, bà đay nghiến bắt hắn ta quỳ gối trên con đường lát đá.
Kể từ khi mất con, người đàn bà này đã hóa điên mất rồi.
Tề Vương chẳng sợ bà trách phạt, vì nếu bà càng điên thì càng có lợi cho hắn.
Không biết quỳ đến bao lâu, đến khi Tô Quý phi rời đi, hắn ta mới từ từ đứng dậy.
“Quý phi nương nương thật quá đáng, ba ngày nữa là điện hạ thành thân rồi, vậy mà bà ấy vẫn còn gây khó dễ với điện hạ!”
“Tô mẫu phi mất con nên đau lòng, ta là vãn bối vẫn nên thông cảm với bà ấy.” Tề Vương mỉm cười rộng lượng, “Thôi, trở về nào.”
Lúc xe ngựa đi ngang qua một cửa hàng trang sức, hắn mỉm cười dịu dàng, “Bổn vương đã đặt trang sức mới nhất của cửa hàng này, phái người mang đến tặng cô nương đi.”
Vân Diên Trạch nhìn nụ cười mang theo vài phần thật lòng của mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn không có mấy tình cảm với Tôn Thái Dao, sao lại cười như thế.
Đương lúc kinh ngạc, trời đất bỗng xoay chuyển, nháy mắt hắn đã đứng trong hỷ phòng lập lòe nến đỏ. Ánh nến soi sáng khiến chữ hỷ càng thêm xinh đẹp.
“Bẩm điện hạ, giờ lành sắp đến rồi ạ.”
Tề Vương đi ra cổng chính Vương phủ, nhìn kiệu hoa từ xa đi tới, không nhịn được bước thêm vài bước.
“Điện hạ, người là huyết mạch hoàng thất, khi đón dâu không thể xuống bậc thềm, không hợp quy củ ạ.”
Bước chân hắn ta chợt dừng lại tại bậc thang cuối cùng.
Kiệu hoa được hạ xuống, nghênh hỷ phu nhân xốc màn liệu lên, dắt tân nương mặc hỉ bào đội mũ phượng, tay cầm quạt tròn che mặt bước ra.
“Minh Cửu Châu?” Vân Diên Trạch nhìn thiếu nữ cầm cây quạt long phượng trình tường, hắn ta lẩm bẩm trong miệng, “Sao lại là nàng?”
“Bỗng nhiên, thiếu nữ đang che quạt bất chợt quay đầu lại nhìn về phía hắn ta. Đó là một đôi mắt không chút tình cảm, thậm chí còn mang theo cơn rét lạnh.
Không phải, Minh Cửu Châu không giống thế.
Trong trí nhớ của hắn ta, Minh Cửu Châu có một đôi mắt cười sáng lấp lánh mỗi khi nhìn người khác, chứ không phải ánh mắt… lạnh lùng vô tình thế này.
“Chúc điện hạ và Minh cô nương tân nương vui vẻ.”
Hắn ta vô thức đi theo nàng một mạch vào hỉ phòng, thấy nàng giật mũ phượng xuống, mấy lọn tóc vướng vào tua rua của trâm cài rồi đứt ngang, mà nàng như chẳng thấy đau.
Nàng sầm mặt vứt chiếc quạt tròn thiêu long phượng trình tường xuống đất, giẫm mạnh dưới chân.
Trong phòng đốt loại huân hương mà hắn thích nhất, nhưng nàng lại bước đến, lẳng lặng nhìn lư hương hồi lâu, sau đó cầm ấm trà giội tắt huân hương, đôi mắt đen láy như hòa vào đêm đen, vô số ngọn nến đỏ trong phòng cũng không thể nào thắp sáng đôi mắt nàng.
Nàng có gương mặt giống hệt Minh Cửu Châu, nhưng lại hoàn toàn trái ngược.
Trên hỉ đường, Tề Vương phong độ chiêu đãi tân khách, mọi người đều khen hắn là hiền vương.
Tiệc vui kéo dài đến hừng đông, Tề Vương mới quay lại hỉ phòng, dẫn Vương phi phòng không gối chiếc một đêm tiến cung thỉnh an.
“Bên đó là MInh Nguyệt cung, nàng đừng nên sang đó.”
“Quý phi nương nương chưởng quản hậu cung, là người phụ nữ tôn quý nhất hậu cung, nếu ta không sang đó bái kiến e là không hợp lễ.”
Cửu Châu mặc bộ cung trang khá rườm rà, nhưng vì phối hợp theo sở thích của của Tề Vương mà màu sắc trang phục hôm nay của nàng hơi nhạt.
Ống tay áo rộng rãi phất qua không trung, Minh Cửu Châu vịn tay cung nữ, không hề do dự đi thẳng về phía Minh Nguyệt cung, dường như nàng cũng chẳng quan tâm liệu Tề Vương có đồng ý hay không.
Vân Diên Trạch thấy mình đang mỉm cười, nụ cười hết sức dịu dàng. Nhưng hắn ta biết, lúc này đây trong lòng hắn ta đã cuồn cuộn sóng trào.
Nhưng nể địa vị trong triều của Minh gia, hắn ta phải nhịn.
Hắn muốn đi cùng Minh Cửu Châu sang Minh Nguyệt cung xem thử, nhưng khung cảnh trước mắt lại thay đổi.
Vì Nhị hoàng tử tư chất bình thường, không thể giải quyết việc triều chính, vô số quan viên triều thần đề cử Tề Vương tạm thời thay hoàng thượng xử lý việc triều chính.
Tề Vương bao lần từ chối, bảo mình không đủ tài đức.
Vân Diên Trạch đứng bên long ỷ, cần thận sờ lên đầu rồng bên trên, sau đó ngồi xuống.
Ngay khi ngồi xuống, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo và cứng cáp, phóng mắt nhìn xuống, hắn có thể nhìn thấy hết tất cả biểu cảm của mọi người.
Ánh mắt nịnh nọt, lấy lòng, và cả… vẻ mặt không nhìn ra vui buồn, không biết bọn họ đang nghĩ gì.
Vân Diên Trạch phát hiện, Tôn gia, Trần gia, hai huynh đệ nhà Minh gia, Thượng thư của lục bộ đều giữ nụ cười trên môi, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Nhưng Tề Vương đang đắc ý không hề nhìn rõ điểm này.
Hắn nói mình tầm thường, nhưng không cách nào giấu đi dã tâm đang cuồn cuộn nổi lên trong mắt mình.
Cuối cùng Vân Diên Trạch đã hiểu, có lẽ lớp ngụy trang tưởng chừng như hoàn mỹ ấy lại chẳng hề hoàn mỹ trong mắt người ngoài.
Ngồi trên long ỷ nhưng hắn thấy chẳng khác gì những chiếc ghế bình thường khác, thậm chí còn hơi trống vắng.
Ngồi trên long ỷ, hắn vẫn có tâm trạng nghĩ xem bây giờ Minh Cửu Châu đang làm gì?
Minh Cửu Châu lạnh lùng vô tình, và thiếu nữ ngây thơ ôm đầu cau mày đứng bên cạnh Vân Độ Khanh cứ như chỉ là hai người có dung mạo giống nhau.
Hôm ấy ở cửa hàng trang sức, nhìn nàng vui vẻ bên Vân Độ Khanh, hắn cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Song hắn không thích đôi mắt sáng long lanh ấy chỉ chứa mỗi Vân Độ Khanh.
Nhưng đó là thê tử của Ngũ đệ, có liên quan gì đến hắn đâu chứ.
Ngẩng đầu lên lần nữa, hắn muốn nhìn xem vẻ mặt của chúng triều thần, nhưng trước mặt lại hiện ra đêm trăng non.
“Cầu các ngài Tam Thanh phù hộ cho kiếp sau của Thần Vương điện hạ thật bình an, phúc thọ vô lượng. Tín nữ nguyện dùng số mệnh của quãng đời còn lại đổi lấy sự bình an cho Thần Vương điện hạ.”
Dưới ánh trăng, Minh Cửu Châu dâng hương bái lạy mặt trăng, rồi cắm hương vào bụi hoa bạc hà, ánh mắt nhuốm đầy sát khí.
Vân Diên Trạch bỗng thấy cả người lạnh toát.
Đúng lúc này, nàng ngoái đầu, đôi mắt đen lay láy như nhuốm chút tia sáng từ ánh trăng.
Hắn nhìn vào mắt nàng, bỗng dưng có ảo giác rằng nàng cũng nhìn thấy hắn.
“Tiểu thư, đây là kẹo bạc hà của Thượng thực cục mang đến ạ.”
Nàng nhón một viên bỏ vào miệng, nhíu mày nói, “Xuân Phân tỷ tỷ, vị này không đúng.”
“Tiểu thư muốn ăn vị thế nào, để ta bảo phòng bếp làm cho người.”
“Không cần đâu.” Nàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen như mực, “Đã không còn quan trọng nữa rồi.”
“Tỷ tỷ.” Nàng nhìn cô gái đứng bên bàn, “Tề Vương lòng lang dạ sói, tỷ hãy nhắc nhở phụ thân phải cẩn thận với hắn một chút. Ta có viết một phong thư, bây giờ phiền tỷ chạy đi giao tận tay cho phụ thân ta.”
“Vâng.” Cô gái kia nhận phong thư, do dự nhìn nàng, “Tiểu thư, người lạnh nhạt với Tề Vương như thế, nô tỳ lo Tề Vương sẽ đánh người mất.”
“Đánh ta ư?” Nàng cười khẩy, “Yên tâm đi, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội động thủ đâu.”
Cô gái cầm phong thư rời đi, còn nàng trở về phòng, đi về phía lư hương.
Vân Diên Trạch thấy nàng lấy ra một hộp hương liệu từ trong tay áo.
Hắn ta biết loại hương này, là một loại hương mà Vi thị, mẫu phi của Tĩnh Vương rất thích.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nàng đốt hương lên.
Tề Vương đẩy cửa bước vào, mặc cho hắn tức giận chỉ trích ra sao, nàng vẫn thờ ơ trước cơn giận của hắn, tựa như tất cả đều không liên quan đến nàng.
Đến khi nàng lên tiếng hỏi Tề Vương, là ai đã hại Thần Vương.
Tề Vương kinh ngạc nhìn nàng.
“Ngươi nói xem, nếu ta và ngươi cùng trúng độc chết trong căn phòng này, hoàng thượng sẽ nghi ngờ vị hoàng tử nào làm đây?
Huân hương kia có độc.
Vân Diên Trạch đã hiểu ra, hắn nhìn thấy mình xoay người toan chạy trốn, nhưng lại bị Cửu Châu chặn đường.
Tề Vương mất hết sực lực ngã người xuống ghế, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của hộ vệ đi tuần tra, nhưng hắn há miệng thế nào cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ biết tuyệt vọng nghe tiếng bước chân dần xa.
“Có lẽ ngươi đang nghĩ vì sao ta lại làm thế đúng không?”
“Điện hạ thân phận quý giá, đương nhiên không nhớ đến đứa nhóc bị nhà ngoại của ngươi quăng xuống sông cách đây mười năm rồi.” Nàng bước đến ngồi xuống ghế, tựa như nàng và Tề Vương là hai vợ chồng bình thường đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, “Ta chính là đứa trẻ năm đó, đã khiến các ngươi thất vọng rồi, vì ta đã được cứu lên.”
“Mà người cứu ta chính là Thần Vương điện hạ.”
Nàng cười, “Ta đã quỳ trước tượng thần Tam Thanh cầu phúc cho điện hạ suốt mười năm trời, chỉ mong cả đời hắn thuận buồm xuôi gió, bình an hạnh phúc, nhưng tất cả đều bị ngươi phá hủy.”
Con ngươi của Tề Vương run bắn lên.
Nàng biết hắn và mẫu phi hại chết Vân Độ Khanh ư?
“Các ngươi đều muốn hại chết hắn.” Nàng lấy một lá bùa bình an từ trong tay áo ra, cẩn thận cất đi, “Các sư phụ nói ta không có duyên với chuyện tu hành. Mà ân cứu mạng không thể không báo đáp, cứ thế đi.”
Thần trí Tề Vương dần dần mất đi.
“Quên nói cho ngươi biết, sư phụ của ta đã bắt đầu chữa trị cho hoàng thượng, rồi ông ấy sẽ khỏe lại thôi.”
“Dù có chết, thì tất cả tội ác mà các ngươi gây ra sẽ được truyền đi khắp thiên hạ.”
Vân Diên Trạch trơ mắt nhìn mình trong mơ chết vì huân hương mà cô gái này tự tay châm lên.
Hắn nhớ đến kế hoạch định độc chết Vân Độ Khanh bằng huân hương của mình.
Vân Diên Trạch trong mơ đã chết, Cửu Châu cũng đã chết, nhưng hắn vẫn chưa thể thoát khỏi giấc mơ đó.
Hắn nhìn thấy phụ hoàng ngày một khỏe lại, nhìn thấy Minh Kính Châu tra ra tất cả mọi chuyện mà hắn đã làm, sau đó cầu xin phụ hoàng hạ chỉ để Tề Vương và Minh Cửu Châu hòa ly.
Chuyện con gái Minh gia vì báo ân đã tra rõ chân tướng việc Thần Vương bị hại, cuối cùng lại bị Tam hoàng tử Tĩnh Vương độc chết trong phòng đã sớm được truyền đi khắp kinh thành.
Thế nên sau khi chân tướng Thần Vương bị sát hại có liên quan đến hắn và Tĩnh Vương, tất cả mọi người đều thương xót cho nàng, thậm chí còn có thư sinh đa sầu đa cảm làm thơ tặng nàng, tán dương tấm lòng có ơn tất báo nhưng lại bất hạnh của nàng.
Để một đôi vợ chồng đã chết hòa ly là một chuyện cực kỳ hoang đường, nhưng không ai chỉ trích Minh Kính Châu quá đáng.
Cuối cùng mọi chuyện được Tô quý phi làm chủ, không những không để Minh Cửu Châu hợp táng cùng Tề Vương, trái lại còn an táng nàng cách mộ Thần Vương không xa.
Và vì nha hoàn hầu hạ nàng nói nàng thích ăn kẹo bạc hà, thế nên cạnh mộ nàng cũng được trồng rất nhiều bạc hà.
Bạc hà ngày một tốt tươi, cuối cùng mọc leo qua bên lăng mộ của Thần Vương, trổ lên một vùng xanh mơn mở.
Vân Diên Trạch không biết mình ở trong mơ bao lâu, cảm giác như năm tháng trôi qua dài đằng đẵng, nhưng lại giống như chỉ một cái chớp mắt.
Khi tỉnh lại, đập vào mắt hắn là cánh cửa nhà lao, trong thoáng chốc hắn nghĩ mình vẫn còn trong mơ.
Bên ngoài phòng giam có tiếng nói chuyện của quản ngục và mấy kẻ vừa bị tống giam, sau đó tiếng kêu rên cầu xin tha thứ đầy thống khổ.
“Tội nhân Diên Trạch, hôm nay là lễ mừng thọ của Bệ hạ. Thái tử nhân từ đồng ý cho ngươi đêm nay mang gông dập đầu hành lễ với Bệ hạ ngoài Thái Ương cung.”
Bị giam trong Tông nhân phủ hơn nửa năm, nhìn thấy cửa nhà lao bỗng dưng được mở ra, hắn thần người không phản ứng lại.
Sợ hắn tự sát, nên quản ngục không những đeo xiền chân cho hắn, mà còn đeo gông miệng cho hắn.
Được thay sang một bộ đồ mới, hắn đứng trước cửa bên của Tông nhân phủ, bắt đầu bài xích với ánh nắng bên ngoài.
Hắn bị áp giải lên một cỗ xe ngựa màu xanh, đưa hai tay đã bị trói chặt rém màn xe, tham lam ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Xe ngựa bỗng dừng lại, giọng của ngục tốt đánh xe truyền vào trong.
“Đằng trước là xe ngựa của Tôn Hương quân, chúng ta tạm thời tránh đi một lúc.”
“Tiểu thư.” Nha hoàn vén rèm nhìn lướt qua, “Xe ngựa dừng lại hình như có ký hiệu của Phủ Tông nhân ạ.”
“Mặc kệ nó.” Tôn Thái Dao chẳng thèm nhìn sang, “Hôm nay là lễ mừng thọ của Bệ hạ, tuy ta không tiến cung, nhưng vẫn phải nên đến đạo quán cầu phúc cho Bệ hạ, không được trì hoãn giữa đường.”
Xe ngựa lướt qua nhau, người ngồi trong xe cũng chẳng vén rèm nhìn nhau lấy một cái.
Bọn họ vốn dĩ vô duyên, dù cưỡng cầu cũng chỉ đổi lại là công dã tràng.
Trong tiệc mừng thọ, Vân Độ Khanh vừa nói dứt câu với hai ca ca nhà mình, quay đầu lại thấy Minh Tiểu Trư đang bưng ly rượu ngọt uống đến là vui.
“Nàng uống mấy ly rồi?” Nhìn thấy gò má nàng ửng hồng, hắn giành lấy cái ly trên tay nàng, gắp một đũa đồ ăn đút vào miệng nàng.
“Mới ba ly thôi.” Cửu Châu xòe năm ngón tay ra, “Điện hạ, rượu này rất ngọt, ngon lắm, chàng cũng nếm thử đi.”
“Miệng thì bảo ba, tay lại giơ năm…” Vân Độ Khanh thở dài, nắm chặt bàn tay đang định giật lấy ly rượu của Cửu Châu, “Nàng say rồi.”
“Điện hạ.” Cửu Châu long lanh ánh mắt nhìn hắn, “Ta muốn uống nữa.”
“Không được, nàng không được uống nữa.” Hắn vô tình từ chối, vừa dứt lời, Cửu Châu hôn chụt một cái lên mặt hắn, “Cho ta một ly nữa nhé.”
Vợ chồng An Vương ngồi bên cạnh thấy thế thì khẽ cười, bắt gặp Vân Độ Khanh nhìn sang, hai vợ chồng vội vàng cúi đầu, vờ như không thấy gì.
“Vì một ly rượu ngọt mà nàng lại dám bán sắc, Minh Tiểu Trư, nàng giỏi lắm.” Vừa dứt lời, hắn cảm giác gương mặt mình bị ôm lấy, sau đó bên mặt còn lại cũng được hôn một cái.
“Điện hạ.” Cửu Châu nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước, dáng vẻ tội nghiệp khiến lòng người ta mềm nhũn cả ra.
“Chỉ được uống nửa ly thôi đó.” Vân Độ Khanh thở dài, tự tay rót cho Cửu Châu nửa ly rượu ngọt, “Uống hết nửa ly này là không được uống nữa.”
“Điện hạ là tốt nhất.” Cửu Châu ôm hắn, sau đó cầm ly rượu vui vẻ uống cạn.
Cuối cùng, Cửu Châu uống thêm mấy cái “nửa chén” nữa, rồi mơ mơ màng màng ngả lên vai hắn mới bắt đầu yên tĩnh lại.
Vợ chồng Hoài Vương và An Vương ngồi bên cạnh lén cười khúc khích. Vân Độ Khanh chẳng buồn đề ý đến họ, thở dài ôm lấy eo Cửu Châu kéo nàng ngối sát lại để thoải mái hơn.
Hoài Vương phi bỗng dưng không cười nổi nữa, nàng quay đầu nhìn Hoài Vương đầy ghét bỏ, đưa tay véo một cái thật đau lên lưng Hoài Vương.
“A!” Hoài Vương đau đến nỗi suýt nữa là nhảy dựng lên.
Đang yên đang lành, tự dưng nhéo hắn làm gì?
Hắn đã rõ, dáng vẻ hiền lương thục đức ngày thường đều do Ngô thị giả vờ cả, bây giờ mỗi ngày chơi cùng với An Vương và Thái tử phi, có chị em dâu làm chỗ dựa, cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ thực sự của mình.
Nhưng Thái tử phi rất thân với nàng, ngoài nhịn ra thì hắn biết phải làm sao?
Huống chi… huống chi…
Ngoại trừ hơi hung dữ một chút, nàng rất tốt với hắn.
“Thấy Thái tử đối xử với Thái tử phi chưa?” Hoài Vương phi xụ mặt giành lấy ly rượu của Hoài Vương, đẩy chén canh giải rượu sang cho hắn, “Lo mà học hỏi đi.”
“Thái tử phi nhà người ta đá một cái sút bay một tên đàn ông cả trăm cân, sao Thái tử dám chọc nàng ấy được?” Hoài Vương hậm hực đáp, “Nàng bây giờ hở một chút là làm mình làm mẩy với ta chẳng phải ta cũng nhịn đấy thôi.”
“Chàng thì biết gì?” Hoài Vương phi tức cười bởi dáng vẻ ấm ức của hắn, “Tuy thân thủ Thái tử phi rất tốt, nhưng chàng có thấy muội ấy nổi giận với Thái tử bao giờ chưa?”
Hoài Vương gật đầu, “Cũng đúng, nàng nói xem vì sao thế?”
Bình thường hễ mà Ngũ đệ muội gặp Ngũ đệ đều cười tươi như hoa, giọng điệu thì dịu dàng ngọt ngào, hết “Điện hạ nhà ta”, rồi lại “điện hạ là tốt nhất”, giống như trong mắt nàng, Ngũ đệ không có gì không làm được.
Mà nhắc đến cũng thấy lạ, Ngũ đệ ngày xưa ham chơi lười làm, tính xấu đầy người, thế mà ở trước mặt Ngũ đệ muội lại tỏ ra dịu dàng săn sóc, ngay cả giọng điệu cùng nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Còn sao trăng gì nữa?” Hoài Vương phi nhìn hai người đang rúc vào nhau kia, nụ cười cực kỳ dịu dàng, “Đương nhiên là vì tình yêu chân thành rồi.”
Biết trao đi và quý trọng chân tình mới chính là tình yêu đẹp nhất.
Tiệc mừng thọ kết thúc, Cửu Châu say khướt ngoan ngoãn để Vân Độ Khanh nắm tay. Lúc bước xuống bậc thang chỗ chính điện, nàng suýt nữa là trượt chân, cũng may được hắn ôm lại kịp lúc.
“Điện hạ.” Nàng lại không biết gì, đôi mắt lại cong thành hai vầng trăng khuyết nhìn hắn.
Dương Nhất Đa thấy thế, khẽ nói, “Thái tử điện hạ, để hạ nô cho người mang kiệu đến ạ.”
“Không cần.” Vân Độ Khanh khom người để Cửu Châu leo lên, “Nàng say rồi, chẳng may ngã kiệu sẽ khóc nhè mất.”
Dương Nhất Đa nhìn Thái tử phi cười tủm tỉm trên lưng Thái tử, yên lặng thối lui.
Là hắn đã lắm lời.
“Điện hạ ơi.”
“Hửm?”
“Trăng đêm nay sáng quá.”
“Ừm.”
“Ta tắm trăng cùng chàng nhé.” Cửu Châu ngoan ngoãn tì lên vai hắn, “Điện hạ là điện hạ tốt nhất, tốt nhất trên đời này.”
Vân Độ Khanh dừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, bật cười khe khẽ, “Ừm, cám ơn nàng đã cùng ta tắm trăng.”
“Không cần phải cám ơn ta, ta có thể cùng điện hạ làm mọi thứ.” Cửu Châu cọ cọ lên lưng hắn, sau đó hôn lên vành tai của hắn.
“Nếu ta là điện hạ tốt nhất trên đời, vậy ta có phải là người nàng thích nhất không?” Vân Độ Khanh cõng nàng đi về phía trước.
Người trên lưng bỗng yên lặng, ý cười bên khóe môi hắn dần dần phai đi.
“Sư phụ nói, thích chỉ là cảm giác vui vẻ, còn yêu mới dung hòa tâm hồn với nhau.” Cửu Châu nhẹ nhàng vòng lấy bờ vai Vân Độ Khanh, ghé vào tai hắn thỏ thẻ, “Ta không chỉ là thích, mà là yêu điện hạ nhất trên đời.”
Vân Độ Khanh bật cười thành tiếng, bất kể là ai cũng có thể nhận ra sự vui vẻ và thỏa mãn trong tiếng cười của hắn.
Nhận ra Cửu Châu đã ngủ thiếp đi trên lưng mình, Vân Độ Khanh thầm thì, “Nàng đâu phải cùng ta tắm trăng, là ta cõng heo nhỏ tắm trăng mới đúng.”
Bỗng dưng hắn dừng bước, nhìn về phía cuối hành lang.
Vân Độ Khanh mang theo gông xiềng đứng tại góc tối nơi không được ánh đèn chiếu đến, yên lặng nhìn hắn. Đằng sau Vân Diên Trạch còn có mấy hộ vệ cầm đao trên tay, trông coi hắn cực kỳ cẩn thận.
Tầm mắt hai huynh đệ giao nhau, không ai mở miệng, mà cũng chẳng biết phải nói gì.
Bọn họ một người là Thái tử điện hạ tôn quý, một người là tội nhân bị xóa khỏi gia phả của hoàng thất.
Nhóm hộ vệ đồng loạt hành lễ, “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Vân Độ Khanh nghiêm mặt gật đầu với bọn họ, không biết mình cõng Thái tử phi nhà mình có gì không đúng, khoan thai lướt qua bọn họ.
Vân Diên Trạch đưa mắt nhìn người trên lưng Vân Độ Khanh, hai gò má nàng ửng đỏ, ý cười lan khắp mặt, nụ cười ngây thơ không giống với người ở trong cung.
Cửu Châu mơ mơ màng màng quay mặt đi chỗ khác, đưa ót về phía hắn.
Gió đêm lướt qua mang theo hương bạc hà mát lạnh từ trên người của hai vợ chồng bọn họ.
Vân Diên Trạch nhớ đến đám bạc hà bên lăng mộ Cửu Châu lan tận sang mộ của Thần Vương.
“Tội nhân Diên Trạch còn không đi?”
Hắn thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn gông xiền trên cổ tay mình.
Mơ chính là mơ.
Mơ chỉ là giả, không bao giờ có khả năng trở thành sự thật.
***