HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU



"Ta nhớ là...!con có quen biết Tứ hoàng tử đúng không?" Minh Kính Châu hỏi tiếp, "Hai năm qua cả hai có thư từ qua lại không?"
"Cũng không hẳn là quen biết, chỉ là Tề Vương đọc được mấy bài văn của con, khen con tài hoa xuất chúng." Minh Ký Viễn ngẫm lại chuyện cũ giữa mình và Tề Vương, "Con nào dám xem là thật, chỉ đến tham dự mấy buổi tiệc trà của Tề Vương rồi thôi, không làm gì khác cả."
"Thế con có biết, sau khi con rời kinh, Tề Vương từng nói với mọi người con là tri kỷ của hắn, đọc mười áng văn của con còn hơn dùi mài kinh sử mười năm?"
"Nói tùm bậy." Minh Ký Viễn nhậm chức ở phương bắc hai năm, bởi vì thường xuyên tiếp xúc với dân chúng địa phương nên khẩu âm cũng bị ảnh hưởng, vì cuống lên mà xổ cả tiếng địa phương, "Con đâu phải thằng ngu, tri kỷ gì với một hoàng tử trưởng thành, ngại chưa đủ phiền hay sao?"
Minh Kính Châu lườm hắn, "Duỗi thẳng cái lưỡi ra nói tiếng phổ thông cho đàng hoàng."
"Phụ thân, con và Tề Vương không thân thiết thế đâu." Minh Ký Viễn xắn tay áo lên, "Con biết ngay mà, đám hoàng tử này không một ai tốt đẹp, tri cái gì mà kỷ."
"Thôi được rồi, con đừng bực nữa, sau này bớt qua lại với hắn lại là được." Minh Kính Châu thấy hắn xắn tay áo, "Kéo tay áo xuống cho ta.

Con nhớ kỹ đây, người Minh gia chúng ta ra ngoài đường phải là những người trí thức phong độ nhẹ nhàng, hiểu chưa?"
Minh Ký Viễn hít sâu vài cái, "Phụ thân giải thích giúp con, chuyện Thần Vương và Tô Quý phi cứu muội muội là thế nào?"
"Lúc ta và mẫu thân con biết chuyện này thì con đang trên đường về nhà, sợ viết thư chẳng may bị người khác cướp mất thì lại rước phiền phức vào người, thế nên mới không nói với con." Minh Kính Châu kể lại chuyện xảy ra khi Cửu Châu còn nhỏ.
Lúc kể đến đoạn Cửu Châu bị hạ nhân Trịnh gia trói chặt tay chân quăng xuống dòng sông lạnh căm căm, Minh Ký Viễn không nhịn nổi nữa, nện một quyền lên hòn non bộ làm rơi một khối đá to xuống đất.
"Không ngờ Trịnh gia lại ác đến vậy!" Minh Ký Viễn nghiến răng kèn kẹt, "Con nhất định sẽ khiến bọn chúng phải trả giá đắt."
"Con về muộn quá, Trịnh gia đã bị tống vào đại lao rồi, gia chủ Trịnh gia bị xử chém đầu, nam nữ trưởng thành bị đày đi biên cương, tất cả con cháu sau này đều bị nhập nô tịch." Minh Kính Châu nhìn một phần hòn non bộ vỡ vụn trên mặt đất, "Nén cái tính nóng nảy này lại cho ta, phụ thân đã sớm nói với con, người đọc sách chúng ta phải bình tĩnh chín chắn, người khác bực ta không bực, bực đến chết là việc của họ.

Còn nữa, chi phí tu sửa hòn non bộ sẽ tính vào bổng lộc tháng sau của con."
"Phụ thân nhanh tay thế?" Minh Ký Viễn xoay người nhặt hòn đá lên định đặt nó vào vị trí cũ, đáng tiếc hòn non bộ đã vỡ nát không ghép lại được.
"Nào phải có mỗi công lao của ta." Minh Kính Châu cười giễu, "Ta mới bắt đầu điều tra Trịnh gia mà đã có thế lực vài phe đưa chứng cứ đến trước mặt ta.


Trong kinh thành này, không ít kẻ muốn dồn nhà ngoại của Tứ hoàng tử vào khốn cảnh."
"Lắm người trong kinh thành khen Tứ hoàng tử là hiền vương, nhưng người giậu đỗ bìm leo cũng rất nhiều."
"Trịnh gia coi như xong, mẹ đẻ Tứ hoàng tử bị ban chết, Tứ hoàng tử bị tước hết tước vị." Minh Kính Châu vắt tay sau lưng, dẫn con trai đi về viện phía đông, "Ký Viễn, kể từ lúc Cửu Châu trở thành vị hôn thê của Thần Vương, Minh gia chúng ta đã không thể đứng ngoài bàng quan được."
"Trừ phi..."
Trừ phi bỏ mặc con gái Cửu Châu, gả con bé cho Thần Vương rồi xong, dù có gặp chuyện thì Minh gia cũng không nhúng tay.
"Không được." Minh Ký Viễn biết phụ thân định nói gì, hắn ngắt ngang mà không cần suy nghĩ, "Phụ thân, chúng ta đã mất muội muội một lần, bây giờ khó khăn lắm gia đình mình mới đoàn tụ, chúng ta không thể đối xử với muội ấy như thế!"
Minh Kính Châu nhìn hắn.
"Ngày trước nhà ta chẳng có gì, cũng chẳng có Cửu Châu." Hốc mắt Minh Ký Viễn hoe đỏ, "Bây giờ chúng ta đã có Cửu Châu, dẫu mất tất cả như xưa cũng không sợ."
"Đây là quyết định của con?" Lúc Minh Kính Châu không cười, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông.
"Vâng." Minh Ký Viễn gật đầu.
"Nhưng con bây giờ vẫn còn non lắm." Minh Kính Châu khẽ cười, "Nếu muốn làm chỗ dựa cho muội muội, con phải ngoan ngoãn theo ta và Đại bá học đạo làm quan, đạo làm người."
...
"Điện hạ." Thẩm thị hỏi Thần Vương, "Không biết điện hạ có kiêng món nào không?"
"Bổn vương không kén ăn, gì cũng được." Thần Vương nối dối không chớp mắt.
Cửu Châu lại chọn vài món bảo mình thích ăn, Thẩm thị như cười như không nhìn con gái và Thần Vương.

Cửu Châu thích mấy món này từ khi nào mà bà không biết?
"Được rồi, để mẹ bảo phòng bếp làm mấy món này cho con." Bà đứng dậy, ra tới ngoài cửa lại nói, "Cửu Châu, con đưa điện hạ đi dạo một vòng quanh phủ đi."
"Vâng." Cửu Châu vui vẻ đồng ý, đứng dậy kéo tay áo Thần Vương, "Điện hạ, ta dẫn huynh đi thăm tiểu bạch mã."
Thần Vương nhớ tới con ngựa trông giống hệt con chó kia, nếu hắn nhớ không lầm thì con ngựa đó là của hắn tặng cho Cửu Châu.

Hôm ấy nếu không bận chọn tiểu bạch mã cho nàng, nói không chừng hắn đã cưỡi lên con ngựa điên kia rồi.
"Minh Tiểu Trư." Hắn gọi nàng.
"Hả?" Cửu Châu quay đầu nhìn Thần Vương.
"Muội nói xem..." Hắn dắt tay nàng, "Có phải muội là tân nương do thần sông Hoa Khê mang đến cho ta hay không?"
"Không thể nào." Cửu Châu lắc đầu, "Sư phụ nói sông Hoa Khê không có thần sông, thần sông gì đó là lừa người ta thôi."
Gì mà trời không mưa là vì đã chọc giận tới thần sông, cần phải cúng tế.
Gì mà mưa to mấy ngày liền cũng chọc giận thần sông, cần phải cúng tế.
Tất cả đều là thủ đoạn lừa gạt của mấy bà đồng giả tu hành, lừa không ít người.
Thần Vương, "..."
Thôi được rồi, cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa.
"Tuy sông Hoa Khê không có thần sông, nhưng điện hạ chính là tiên đồng hạ phàm đó." Cửu Châu cười híp mắt nhìn hắn, "Nếu không có điện hạ thì ta đã sớm vào bụng cá trong sông Hoa Khê, đâu còn sống đến hôm nay."
"Phủi phui cái mồm, đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi." Thần Vương ngắt lời nàng, "Mất mạng cái gì, tháng giêng không được nói những lời xui xẻo."
Cửu Châu muốn nói cho Thần Vương biết, khi nàng và hai sư phụ ở cùng nhau chưa bao giờ để ý nhiều thế.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng nuốt ngược những lời muốn nói vào trong, "Thế thì nên nói cái gì?"
"Nói...! sống lâu trăm tuổi, mọi việc suôn sẻ." Thần Vương ngẫm nghĩ, khẽ ho một tiếng rồi quay đi thôi nhìn Cửu Châu, "Mấy câu như trăm năm hạnh phúc, bạch đầu giai lão cũng được."
Hắn lén liếc nhìn thiếu nữ trước mặt, chỉ còn mười tám ngày nữa thôi là bọn họ sẽ thành thân rồi.
"Đây không phải là lời người khác nói với chúng ta ư?" Cửu Châu nhìn hắn.

"Tự mình chúc phúc cho mình thì có làm sao?" Thần Vương hỏi lại, "Chẳng lẽ muội chưa từng nghĩ đến?"
"Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa điện hạ." Cửu Châu nói chuyện như lẽ hiển nhiên, "Lúc trước ta quyết định rời khỏi Lăng Châu đến kinh thành là vì hai nguyên nhân.

Một là muốn gặp người nhà của ta, hai là tìm điện hạ báo ân."
"Thế muội chưa từng nghĩ đến chuyện chẳng may tìm không thấy ta, hoặc ta không ở kinh thành thì phải làm sao không?"
"Không biết nữa." Cửu Châu thật thà lắc đầu, "Bởi vì ta đã tìm được điện hạ rồi."
Giả thiết vốn không hề tồn tại, nên không cần phải suy nghĩ đến vấn đề này.
"Ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp." Thần Vương cười có ngụ ý, quay lại nhìn thẳng vào mắt Cửu Châu, "Minh Tiểu Trư, cả đời này muội đừng quên những lời mình đã nói hôm nay đấy."
Cửu Châu nhớ lại xem mình đã nói gì với điện hạ, hình như có hơi nhiều thì phải, "Tất cả sao?"
"Tất cả." Thần Vương gật đầu, nhất là cái câu Chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa ấy.
"Được." Cửu Châu gật đầu, nàng sẽ cố gắng nhớ hết những lời mình đã nói ngày hôm nay.
Sau khi tắm rửa rồi thay sang quần áo sạch sẽ, Minh Ký Viễn thấy muội muội đang dắt một con chó tản bộ trong sân, còn Thần Vương đi bên cạnh nàng.

Đầu hai người áp sát vào nhau, để đứng bằng chiều cao của muội muội mà Thần Vương nghiêng cả người, nom mất đi phong thái và chẳng mấy dễ chịu.
Hắn không hiểu, đi đường thì cứ đi bình thường, mắc gì phải duy trì tư thế khó khăn như vậy?
"Ca ca." Cửu Châu nhìn thấy hắn liền vẫy tay chào, Thần Vương vốn đang nghiêng người như cái bánh quẩy kia bỗng chốc quay về Thần Vương điện hạ kiêu ngạo chỉ trong chớp mắt.
"Muội muội dắt chó đi dạo hả?" Minh Ký Viễn đi đến chỗ hai người, liếc nhìn con chó trắng trước mặt.
"Ca, đây là ngựa chứ không phải chó." Cửu Châu vuốt ve tiểu bạch mã, "Huynh nhìn kỹ lại xem."
"Hóa ra là một thớt ngựa chân ngắn, trông thật đáng yêu." Minh Ký Viễn đưa tay vuốt ve tiểu bạch mã, con ngựa để mặc cho hắn sờ rất ngoan.
"Mấy tháng trước điện hạ đã tặng nó cho muội đấy." Nghe anh trai khen ngựa đáng yêu, Cửu Châu cười càng thêm vui.
Minh Ký Viễn quay đầu nhìn Thần Vương, Thần Vương lại mỉm cười đầy thân thiện với anh vợ tương lai.
"Cửu Châu." Bên bờ tường xuất hiện hai cánh tay, chủ nhân cánh tay vùng vẫy một buổi trời mới bò qua khỏi bờ tường, "Ta nghe nói Tam ca đã trở về nên sang thăm đây."
"Lục đệ." Minh Ký Viễn ngạc nhiên nhìn Minh Tồn Phủ vất vả trèo tường sang, "Sao đệ cũng bắt đầu trèo tường rồi?"

Lục đệ trước kia vô cùng nhã nhặn, đừng nói là trèo tưởng, dù là bước xuống bậc thang cũng phải chỉnh lại trang phục.

Trong hai năm hắn vắng mặt, lẽ nào trong nhà đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa sao?
"Cả nhà đều biết trèo tường, ta không thể thua muội muội được." Minh Tồn Phủ ngồi trên bờ tường, thở hổn hển, "Tam ca mau tới đỡ ta với."
"Cả ngày chỉ biết chơi mấy trò vô bổ." Minh Ký Viễn tiến lên, đỡ em họ từ trên bờ tường xuống đất, "Đệ vừa nói muội muội cũng biết trèo tường?"
Hắn ngoái đầu nhìn Cửu Châu, nàng mỉm cười xấu hổ, co người ra sau lưng Thần Vương.
"Không sao, biết trèo tường chứng tỏ khỏe mạnh." Minh Ký Viễn mỉm cười, "Tiểu cô nương nên vận động nhiều mới khỏe."
Hắn quay đầu trừng mắt nhìn Minh Tồn Phủ, nhân lúc ta không có ở nhà, đường huynh nhà ngươi dám dạy muội muội thế hả?
Minh Tồn Phủ, "..."
Nếu hắn nói, chuyện trèo tường này là hắn học từ Cửu Châu thì Tam ca có tin không?
"Thưa điện hạ, tiểu thư, hai vị thiếu gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong cả rồi ạ." Xuân Phân bước vào sân viện náo nhiệt, "Mời mọi người đến tiền sảnh dùng bữa."
Nha hoàn đến dắt tiểu bạch mã đi, Cửu Châu đưa tay níu tay áo Thần Vương, "Điện hạ, chúng ta đi thôi."
Minh Tồn Phủ thấy muội muội dắt Thần Vương giống hệt như lúc dắt con tiểu bạch mã ấy.
Dùng bữa trưa xong, Cửu Châu thấy phụ thân và ca ca có việc cần bàn, nàng quyết định đưa Thần Vương hồi cung.
Minh Tồn Phủ thầm nghĩ, Thần Vương lớn tòng ngòng, hơn nữa còn có nhóm Hộ Long vệ đi theo, toàn bộ kinh thành này, ngoại trừ Bệ hạ thì bên cạnh hắn là nơi an toàn nhất.
Nhưng Cửu Châu lại không nghĩ thế, từ sau khi tiệc giao thừa qua đi, nàng cảm thấy trong kinh thành có rất nhiều người xấu, ai cũng có thể hại nàng và điện hạ.
Thần Vương dắt ngựa, sóng vai đi cùng Cửu Châu trên đường, thỉnh thoảng còn tiện đường mua cho nàng mấy món đồ của con gái thiếu nữ.
"Tham kiến Thần Vương điện hạ," Vài công tử mặc áo gấm đi ngang qua, trông thấy Thần Vương thì cười hì hì hành lễ vấn an, "Điện hạ, hôm nay điện hạ đến đúng lúc đấy, bọn tôi vừa phát hiện có một con gà trống khá lợi hại trong trận chọi gà, mào đỏ như hồng ngọc, vuốt nhọn như chim ưng, khỏe cực kỳ..."
"Gà trống gì?" Thần Vương bình tĩnh ngắt lời bọn họ, "Các ngươi thân là hậu nhân của hoàng thất, cớ sao lại chỉ biết nghĩ đến mấy thứ vô dụng này hả?"
"Điện hạ, không phải là gà trống, mà là gà chọi..."
"Gà chọi cái gì, bổn vương không biết gà chọi gì hết." Thần Vương nhìn sang Cửu Châu, vẻ mặt vừa bất lực lẫn đau lòng, "Đám tộc đệ chi xa của bổn vương suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, khiến ta đau lòng quá.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi