HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU


Tôn Thái Dao lại nằm mộng.
Giấc mộng này giống hệt với giấc mộng trước khi nàng ta thành thân.
Dưới ánh nến chập chờn, điện hạ đang nổi giận đùng đùng, và cả Minh Cửu Châu đang châm lửa đốt huân hương, tất cả đều được tái hiện lại một lần nữa.
"Là Vương gia hại Thần Vương điện hạ sao?"
"Ai đã hại Thần Vương?!"
"Là ngươi, hay là Ninh phi nương nương...!hay là Hoài Vương đã bị biếm thành thứ dân?"
"Ngươi muối giết bổn vương?"
Choàng tỉnh khỏi giấc mộng, Tôn Thái Dao nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, nàng ta ngồi dậy, bàn tay run rẩy rót một chén trà đã lạnh ngắt, ngửa đầu uống ừng ực.
Nhưng tay nàng ta càng ngày càng run dữ dội, hết một nửa chén trà đã bị sánh ra ngoài.
"Hoàng tử phi sao thế?" Cung nữ nghe thấy động tĩnh vội đẩy cửa bước vào, thấy Tôn Thái Dao mặt cắt không còn một giọt máu ngồi bên bàn, "Có phải hoàng tử phi thấy ác mộng không? Để nô tỳ gọi điện hạ đến."
"Đứng lại." Tôn Thái Dao nhìn nàng ta, "Ta không sao, đừng quấy rầy điện hạ."
"Nhưng mà..."
"Không nghe ta nói sao?" Bờ vai Tôn Thái Dao khẽ run run, nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Cung nữ giật mình thốt lên khi trông thấy Tôn Thái Dao như thế, vội lấy áo khoác choàng lên cho nàng ta, "Hoàng tử phi, ngoài trời đang lạnh, hoàng tử phi lên giường nghỉ ngơi đi ạ."
Tôn Thái Dao chẳng buồn để ý đến cung nữ, nàng ta mở cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, đầu óc rối tinh rối mù.
Chuyện trại ngựa hoàng gia thật sự là do nhà ngoại điện hạ làm, điện hạ hoàn toàn không hay biết gì sao?
"Hoàng tử phi, nô tỳ...!đi pha cho người một bình trà nóng nhé?"
"Không cần đâu." Tôn Thái Dao ngoái đầu mỉm cười với cung nữ, "Ta chỉ bị giật mình thôi, không sao đâu, nghỉ ngơi một lúc là được."
Cung nữ lui ra ngoài, Tôn Thái Dao cố gắng xốc lại tinh thần, ngồi bên cửa sổ nghe mưa rơi đến rạng sáng.
"Hoàng tử phi." Bạch Thược bước vào phòng hầu hạ nàng ta rửa mặc, chợt phát hiện ra Tôn Thái Dao đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trong phòng, "Nô tỳ dậy trễ, xin hoàng tử phi thứ tội."

"Không phải ngươi dậy trễ, là ta dậy quá sớm." Tôn Thái Dao đứng dậy, "Trời mưa cả một đêm, hoa chắc đã rơi phủ kín mặt đất rồi, ngươi theo ta ra ngoài dạo một lát."
"Xin hoàng tử phi đợi chút, nô tỳ đi lấy dù." Làm nô tỳ bao nhiêu năm nay, nàng ta đã quen với việc không lắm mồm mỗi khi chủ tử muốn làm gì.
Tôn Thái Dao gật đầu rồi đứng dậy, đôi chân tê dại thoáng loạng choạng, nàng ta bôi bớt lớp phấn son trên mặt để trông mình bình thường một chút.
Bạch Thược chậm rãi bước theo sau Tôn Thái Dao, càng đi lại càng thấy thấp thỏm, "Thưa hoàng tử phi, bên này là đường đến Kỳ Lân cung."
"Thế à?" Tôn Thái Dao cười, "Nghe nói ngoài Kỳ Lân cung có một vườn hoa mơ, không biết sau cơn mưa phong cảnh bên đó thế nào.

Ngươi hầu hạ mẫu phi bao năm nay, hẳn là rất quen thuộc với hậu cung, có đúng không?"
Bạch Thược nhún gối, "Bẩm hoàng tử phi, nô tỳ chỉ là cung nữ, nếu không có lệnh của chủ tử thì không thể tự do đi lại trong hậu cung."
Băng qua hòn non bộ, Tôn Thái Dao đứng bên bìa rừng nhìn hoa mơ nhuộm trắng mặt đất, "Tiếc cho một loài hoa xinh đẹp, lại rơi xuống đất lắm lem bùn lầy."
"Tốt quá, đợi thêm mấy tháng nữa thôi là sẽ có quả mơ rồi, nhưng không biết mơ trong cung chua hay ngọt nữa."
"Thưa vương phi, nô tỳ đã từng ăn thử, mơ này ngọt cực kỳ.

Đợi mơ chín rồi, chúng nô tỳ sẽ hái mang đến cho Vương phi nếm thử."
"Suỵt, ngươi nói bé thôi, coi chừng cô cô quản sự nghe thấy đấy."
"Không sao, nếu nghe thấy thì cứ nói là ta thèm." Cửu Châu xách váy lướt đi trên con đường lát đá xanh, ngửi hương thơm của hoa mơ, nàng vô cùng vui vẻ.
Các cung nữ cười toe toét đi sau lưng nàng nhưng vẫn không quên che dù, nâng váy cho Cửu Châu, nhìn mấy đóa hoa rơi trên tóc nàng lại len lén cười.
"Vương phi." Xuân Phân khẽ nói bên tai Cửu Châu, "Đằng trước hình như có người."
Cửu Châu dừng bước, nhóm cung nữ đang nô đùa cũng yên lặng đứng ngay ngắn phía sau Cửu Châu, dường như khung cảnh cười đùa vừa nãy chưa từng tồn tại.
"Ngũ đệ muội." Tôn Thái Dao xuyên qua biển hoa bước đến trước mặt Cửu Châu, "Là ta đây."
"Tứ tẩu." Cửu Châu nhún gối chào Tôn Thái Dao, nàng ta đỡ tay nàng nhún gối đáp lễ, "Ngũ đệ muội cũng đến đây ngắm hoa sao?"
"Nghe các tỷ tỷ trong cung nói hoa mơ đã rơi khắp vườn rất đẹp, thế nên ta đến đây xem thử." Cửu Châu nom vẻ mặt của Tôn Thái Dao hơi tiều tụy, "Tứ tẩu phải nghỉ ngơi cho tốt đấy."

"Đa tạ Ngũ đệ muội đã quan tâm." Tôn Thái Dao đưa tay sờ mặt mình, "Hiếm khi gặp nhau ở đây, đệ muội đi cùng ta luôn nhé."
Cửu Châu cười, "Mời Tứ tẩu."
Hoa phủ đầy đất, vài mầm cỏ xanh bắt đầu ló ra khỏi lớp bùn, xanh mơn mởn đến mát lòng.
Hai người sóng vai đi cùng nhau một đoạn, không ai lên tiếng.

Xưa giờ Cửu Châu luôn là người dù người khác có lúng túng thì mình vẫn điềm tĩnh, dọc đường đi nàng còn có tâm trạng cúi xuống nhặt một cành hoa không biết bị ai vứt đi.
"Đệ muội." Tôn Thái Dao dừng bước nhìn nhánh hoa tàn trên tay Cửu Châu, "Muội và Thần Vương điện hạ tình cảm thật."
Cửu Châu ngạc nhiên nhìn nàng ta, "Chẳng lẽ tình cảm giữa tẩu và Tứ hoàng tử không tốt sao?"
Tôn Thái Dao mỉm cười, "Đương nhiên là tốt rồi."
"Mỗi một người đều có duyên phận của chính bàn thân mình, thay vì bận tâm đến người khác thì chi bằng quan tâm bản thân nhiều hơn." Cuối cùng Cửu Châu cũng đã biết vì sao nàng cứ luôn cảm thấy Tôn Thái Dao kỳ lạ.
Nàng ta cứ luôn nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ phức tạp, như đang mong mỏi một chuyện gì đó.
"Duyên phận là do trời định thật sao?" Tôn Thái Dao hỏi, "Chẳng lẽ không thể có mối nhân duyên bất ngờ ư?"
"Tứ tẩu nghĩ duyên phận là do trời định sao?" Cửu Châu lắc đầu, "Duyên phận mà ta hiểu không phải là một tảng đá bất động để tẩu có thể gặp được ở bất cứ nơi đâu."
"Duyên phận chính là, khi tẩu đi về phía đông bắt gặp được một rừng đào, và rồi bị choáng ngợp trước khung cảnh ấy.

Nếu tẩu đi về phía tây, phát hiện một vườn hoa lê, lại bị chinh phục bởi vẻ đẹp của nó.

Duyên phận ở đây không phải là rừng đào hay vườn lê, mà chính là cảnh đẹp kia." Cửu Châu mỉm cười, "Tẩu vào vườn lê nhưng lại muốn ngắm hoa đào, đến rừng đào lại muốn thấy hoa lê, thì đó không gọi là duyên phận mà là cưỡng cầu."
Tôn Thái Dao ngơ ngác nhìn nàng, "Thế thì đối với muội, Thần Vương là hoa đào hay là hoa lê?"

"Trong mắt ta, điện hạ chính là cảnh đẹp." Cửu Châu cười, "Hoa đào cũng là chàng, hoa lê cũng chỉ có thể là chàng, cảnh đẹp bốn mùa đều là chàng."
Tôn Thái Dao bừng tỉnh, nếu cái chết của Thần Vương ở trong mộng thực sự có liên quan đến điện hạ, Cửu Châu đúng là có khả năng giết hắn để báo thù.
Nhưng nàng ta vẫn không hiểu, Minh Cửu Châu trong mộng chưa bao giờ gặp Thần Vương, vì sao lại có thể xem hắn như cả mạng sống?
Một người phụ nữ sẽ thích một người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt ư?
"Tứ tẩu." Cửu Châu nhìn nàng ta, "Ta không biết trong lòng tẩu đang có tâm sự gì, nhưng giữa tỷ muội với nhau nên ta khuyên tẩu một câu, trên đời này có rất nhiều chuyện có thể buông bỏ, phải tự cân bằng bản thân."
"Nếu có một cây trâm duy nhất ở trên đời vốn dĩ thuộc về muội, nhưng muội lại không hề biết đến sự tồn tại của nó, hơn nữa lại có người nhanh chân đến trước lấy mất, vậy thì muội có hận người đó hay không?"
"Món đồ ta không biết bị người khác nhanh chân lấy đi chứng tỏ nó vốn dĩ không thuộc về ta, thế thì tại sao ta phải hận." Cửu Châu bật cười, "Huống chi chỉ là một cây trâm, không có cây này thì còn cây khác, rồi sẽ có một cây trâm thích hợp với ta hơn."
"Còn nếu như là con người thì sao?" Tôn Thái Dao tiếp tục truy vấn, gương mặt hiện rõ vẻ sốt ruột muốn biết đáp án, "Ví dụ như...!ví dụ như Thần Vương điện hạ chẳng hạn?"
Cửu Châu sững sờ, nàng ngẩng đầu nhìn hoa mơ trên nhành cây, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, "Nếu là điện hạ, nếu người có được chàng đối xử tốt với chàng, mà chàng cũng thích nàng ấy thì ta cũng sẽ không hận."
Bởi vì nàng vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ có được điện hạ.
"Ta hiểu rồi." Qua một lúc lâu sau, Tôn Thái Dao thở dài một tiếng, "Minh Cửu Châu, ta thua muội rồi."
"Tứ tẩu sao thế?" Cửu Châu nhận ra Tôn Thái Dao có vẻ bất thường, "Có cần ta cho người mời ngự y giúp tẩu không?"
"Không sao." Tôn Thái Dao gượng cười, "Ta chỉ hâm mộ tình cảm giữa muội và Ngũ đệ thôi."
Cửu Châu nhìn nàng ta một lát, nhỏ giọng bổ sung, "Câu hỏi vừa nãy của tẩu là trong tình huống điện hạ và cô gái khác có tình cảm với nhau.

Nhưng nếu là hiện tại, ta sẽ không đồng ý để người khác cướp mất điện hạ."
Mỗi thời mỗi khác.
Hoa nở còn phân cành thì đừng nói chi đến lời nói cũng sẽ theo hai hướng.
"Ai cướp ta đi?" Thần Vương từ bên ngoài bước vào, quay người nắm tay Cửu Châu, cười mà như không nhìn Tôn Thái Dao, "Nếu Tứ tẩu và Tứ ca có mâu thuẫn gì thì xin hai người đóng cửa bảo nhau, chớ đừng hỏi Vương phi nhà ta."
"Chương Lục cung cách Kỳ Lân cung đâu có gần, tẩu đi một đoạn xa như thế thì cẩn ngận kẻo ngã." Thần Vương hất cằm, "Dương Nhất Đa, ngươi đưa Tứ hoàng tử phi về đi."
Tôn Thái Dao tái mặt, "Cớ gì Ngũ đệ lại hùng hổ như thế, chị em dâu chúng ta chỉ nói đôi câu, Ngũ đệ không cần phải đề phòng mà chạy đến đây."
Cửu Châu nhận ra Tôn Thái Dao đang chột dạ, nàng không muốn tiếp chuyện với nàng ta nữa, bèn kéo tay áo Thần Vương, "Điện hạ, chúng ta đi thôi."
"Ngũ đệ muội..."
"Tứ tẩu, vợ chồng liền một thể." Cửu Châu nói thẳng, "Tẩu sẽ không mong ta sẽ giúp tẩu nói chuyện vào lúc này chứ?"

Khoảnh khắc Cửu Châu nhìn nàng ta, Tôn Thái Dao chợt nhớ đến ánh mắt trong mộng.
Bình tĩnh, lãnh đạm không chút lưu luyến.
Nàng ta im lặng lùi về sau một bước, trơ mắt nhìn Thần Vương và Cửu Châu tay trong tay rời đi.
"Hoàng tử phi." Bạch Thược che dù cho Tôn Thái Dao, "Mưa lớn rồi, chúng ta về thôi."
"Bạch Thược." Tôn Thái Dao hỏi, "Ngươi thấy Minh Cửu Châu là người thế nào?"
Bạch Thược cúi đầu, "Nô tỳ không dám."
Tôn Thái Dao lườm nàng ta, "Miễn tội cho ngươi, nói đi."
"Thần Vương phi là một người lương thiện, hẳn là một người...!tốt."
"Người tốt?" Tôn Thái Dao cười giễu, "Ta lại thấy kiểu người thế này không dễ ăn hiếp."
Một người ngây thơ đến cực hạn thì cũng cực kỳ đáng sợ.
"Điện hạ, sao chàng ra ngoài không mang theo dù?" Cửu Châu đưa dù của mình sang cho Thần Vương, "Tóc ướt cả rồi."
"Không sao đâu." Thần Vương lấy khăn lau sơ vài cái, "Vừa nãy phụ hoàng bắt ta mang một đống quà về, bảo là đưa thê tử về lại mặt, thân là con rể không thể đi tay không đến."
"Chờ đã." Cửu Châu cầm khăn hắn vừa lau, lau khô phần trán và mũi của hắn, "Về thăm nhà còn nhiều quy tắc vậy sao?"
"Đương nhiên rồi." Thần Vương cầm dù cho nàng, "Sáng mai chúng ta dậy sớm một chút, chơi tới tối rồi về."
Thế thì có thể ở lại Minh gia chơi lâu thêm một chút.
***
"Ây." Trời vừa tờ mờ sáng, Minh Ký Viễn đã ghé lên bờ tường, "Theo thông tục xuất giá của dân gian thì hôm nay chính là ngày lại mặt của Cửu Châu."
"Tam ca à." Minh Tồn Phủ suýt nữa đã bật khóc, "Trời chưa hửng sáng mà huynh đã gọi ta dậy chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
Minh Ký Viễn chả đoái hoài đến hắn, tiếp tục lẩm bẩm, "Nếu bây giờ có người nói với ta Cửu Châu về thăm nhà thì tốt biết bao."
"Đại công tử!" Quản sự vừa chạy vào vừa hô to, "Tiểu thư về rồi!"
"Muội muội về rồi ư?" Cơn buồn ngủ của Minh Tồn Phủ đã bay biến, vừa ngẩng đầu đã thấy Tam ca chạy vội đi.
Hắn chật vật leo qua bờ tường, run rẩy đáp xuống mặt đất, "Tam ca, huynh chờ đệ với!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi