HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU


"Vì muội không có ở nhà nên ta vẫn chưa mở ra." Minh Ký Viễn đặt hộp gỗ vào tay Cửu Châu, "Ta có hỏi pháp danh của vị đạo trưởng kia, nhưng bà ấy không muốn nói.

Ta giữ bà ấy lại, bà ấy cũng không chịu, chỉ nói là tan hợp đều tùy duyên, không nên cưỡng cầu."
"Ta và hai vị sư phụ ở trong núi sâu, đạo quán ít khách hành hương, nhưng thỉnh thoảng lại có tu sĩ tạt ngang tá túc." Cửu Châu vuốt ve cái hộp gỗ, ánh mắt đong đầy vẻ quý trọng, "Bọn họ hành tẩu tự do, kính người già thích bảo vệ cái yếu nhưng không thích để lại danh tính.

Nhất định là do hai vị sư phụ biết vị đạo trưởng này đến kinh thành nên mới nhờ bà ấy mang đồ đến."
Tạm biệt phụ mẫu, Cửu Châu ngồi lên xe ngựa, đến khi cỗ xe đi được một đoạn khá xa mới vén rèm lên ngoái đầu nhìn về phía sau, song nàng vẫn nhìn thấy mấy người Minh gia vẫn đứng trước cổng dõi theo nàng.
"Đừng buồn, bổn vương sẽ thường xuyên đưa nàng về thăm nhà." Thần Vương đưa hết mấy bao lì xì và túi tiền vừa nhận được hôm nay cho Cửu Châu.
"Điện hạ đưa ta làm gì?" Cửu Châu khó hiểu nhìn hắn.
"Tiền của phu quân, giao cho nương tử giữ là chuyện hiển nhiên." Thần Vương mất tự nhiên xoa mũi, "Đám bạn...!đám hộ vệ, thư đồng của ta sau khi thành thân đều thế cả."
"Vậy sau này nếu điện hạ muốn xài tiền thì cứ nói với ta nhé." Cửu Châu cất bạc vào.
"Đàn ông có muốn xin tiền cũng không thể tùy tiện cho được." Thần Vương khẽ ho một tiếng, "Chẳng may ta lấy tiền ra ngoài phung phí thì nàng phải làm sao?"
"Nhưng nếu điện hạ tiêu tiền vui vẻ thì cũng đáng mà.

Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, điện hạ mới quan trọng nhất." Cửu Châu ngẫm nghĩ, sau đó bổ sung một câu, "Nếu điện hạ không gạt ta thì lại càng tốt."
Lúc trước khi bồi thường phí mai táng cho dế của hắn, nàng keo kiệt chọn một hạt bạc nhỏ nhất, nhưng bây giờ lại nói tiền tài là vật ngoài thân, miễn hắn vui là được?
Rốt cuộc thì Minh Tiểu Trư ngốc nghếch này quan tâm hắn đến mức nào?
"Nàng đấy, nàng đấy." Thần Vương thở dài, cũng may nàng được gả cho hắn, nếu nàng được gả cho những người khác thì chẳng biết sẽ bị bắt nạt thế nào.
"Điện hạ này." Cửu Châu đặt hộp gỗ lên đầu gối, "Ta muốn xem thử quà của sư phụ gửi đến."
"Nàng xem đi." Thần Vương đứng dậy định ra khỏi buồng xe, "Để ta ra ngoài bảo phu xe đánh ngựa chậm lại.
"Điện hạ." Cửu Châu kéo tay hắn lại, "Chàng ngồi xuống xem với ta đi."

"Được." Thần Vương sững sờ, xích lại ngồi sát cạnh nàng, "Hai vị sư phụ tặng gì cho chúng ta thế?"
Mấy chuyện lựa gió phất cờ thế này Thần Vương là rành nhất.
Cửu Châu cẩn thận mở nắp hộp ra, bên trong có vài cái hộp nhỏ chừng bàn tay được xếp vô cùng gọn gàng.
Thần Vương nghĩ thầm, bọn họ đã chuẩn bị bao nhiêu món quà thế?
Hộp thứ nhất được mở ra, bên trong có sáu lọ thuốc.
Hộp thứ hai, hộp thứ ba, và cả hộp thứ tư đều là thuốc, chỉ có khác mỗi cái tên thuốc.
Có thuốc giải độc, cầm máu, thuốc bột chống lạnh, thuốc ho...
"Tiểu Trư này, hai vị sư phụ của nàng là thần y sao?" Thần Vương nhìn mấy hộp thuốc viên trước mắt, mùi thuốc đủ loại hòa vào nhau nên có hơi gay mũi.
"Không biết, đạo quán nhà ta rất nghèo, không có tiền mua thuốc.

Mỗi khi ta bệnh, nhị sư phụ liền lên núi hái đại lá thuốc về nấu cho ta uống." Cửu Châu hồi tưởng lại thời gian sống cùng hai vị sư phụ, "Nhưng Đại sư phụ hay mắng Nhị sư phụ là lang băm, ta sống được cũng là nhờ có sức khỏe tốt."
Thần Vương im lặng một lúc, "Sao năm xưa nhạc phụ nhạc mẫu lại không tìm một đạo quán tốt hơn để gửi nuôi nàng?"
Cửu Châu cười, "Tuy đạo quán nghèo, nhưng hai vị sư phụ rất tốt với ta."
Nàng lấy cái hộp gỗ lùn nhất mở ra xem, bên trong có hai phong thư và hai cây trâm bạc.
Hai cây trâm có hình dáng khá giống nhau, nhưng được chia thành kiểu của nam và nữ.
Cửu Châu kinh ngạc nhìn đăm đăm cây trâm nữ, mãi một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng.
"Sao thế?" Thần Vương thấy nàng khang khác, đưa tay ôm lấy vai nàng, "Cửu Châu?"
"Năm đó, cây trăm ta làm mất trong sông Hoa Khê cũng giống hệt thế này, có điều nhỏ hơn cây này nhiều." Cửu Châu đưa cây trâm bạc cho Thần Vương, "Điện hạ cài lên giúp ta đi."
Thần Vương cài trâm cho nàng, "Đẹp lắm."
"Thật không?" Cửu Châu đưa tay sờ cây trâm.
"Có khi nào ta lừa nàng chưa?" Hắn gỡ phát quan của mình xuống, cầm cây trâm kiểu nam cài lên tóc mình, "Cái này nhất định là của sư phụ tặng cho ta, hai chúng ta là một đôi."

Trâm bạc không mấy quý giá, nhưng khi hắn cài lên tóc lại trông thêm có kiêu ngạo của người hoàng gia.
Người đẹp thì sẽ càng tôn lên vẻ đẹp của đồ vật.
Trong hai phong thư có một phong thư của Đại sư phụ, phong thư còn lại là của Nhị sư phụ, hai người đều không phải là người thích dong dài, chỉ viết đôi ba dòng giới thiệu đặc tính của các loại thuốc, giải thích vì ngại do túi tiền rỗng tuếch nên lấy đôi trâm sen tịnh đế này làm quà tân hôn cho hai người.
"Trong núi thanh tịnh, ta và Nhị sư phụ của con đều không thích có người ngoài đến tìm.

Sau này con đừng mang tiền và quần áo về nữa, kể từ khi con đi thì chi phí tiêu xài trong đạo quá đã giảm hẳn..."
Hai chữ "giảm hẳn" này có phải đã dùng hơi quá rồi không?
Cảm giác buồn bã vì nhớ nhung của Cửu Châu bỗng chốc bị đánh bay một nửa chỉ vì hai chữ này.
[Gặp nhau, xa nhau là chuyện bình thường, nếu con không nỡ thì đến Trung thu hay giao thừa hằng năm gửi thư về cho bọn ta là đủ rồi.

Dù có cách nhau thiên sơn vạn thủy thì trăng vẫn tròn, mặt trời vẫn mọc như bình thường, phong cảnh cũng giống nhau.]
Cửu Châu hít mũi, nàng biết hai vị sư phụ không thích náo nhiệt, nhưng vì nuôi nàng nên trong đạo quán mới ồn ào hơn bình thường.
Nàng đọc kỹ từng câu từng chữ trong thư của Đại sư phụ, sau đó mới đọc sang thư của Nhị sư phụ.
"Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.

Chúng ta vừa là mẹ vừa là thầy của con.

Mấy tháng nay, Đại sư phụ của con luôn quỳ trước các ngài Tam Thanh tụng kinh thay con, chỉ mong con được bình an.

Hai tháng trước, bà ấy lại tụng cho phu quân tương lai của con.


Con và Thần Vương vốn cách xa vạn dặm nhưng có thể gặp lại nhau là do duyên trời định, đó cũng là một loại may mắn."
"Vi sư luyện dược giúp con, tất cả đều là thuốc hay dùng để chữa bệnh, phải tin tưởng vào y thuật của vi sư."
Đọc thư của hai vị sư phụ vài lần, Cửu Châu chớp mắt rồi cất thư vào, ngẩng đầu lên nói với Thần Vương, "Điện hạ, hai vị sư phụ nói chúng ta là duyên trời định."
"Phụ hoàng là thiên tử, ông ấy hạ chỉ ban hôn cho chúng ta thì đúng là duyên trời định rồi." Tuy cách xa nhau vạn dặm, nhưng Thần Vương vẫn chọn nịnh nọt, "Hai vị sư phụ đúng là cao nhân, ngay cả chuyện này cũng tính được."
"Thuốc sư phụ làm nhất định là thuốc tốt nhất thế gian." Thần Vương cất kỹ số thuốc kia, trịnh trọng đáp, "Ta sẽ cất giữ thật kỹ."
Cửu Châu, "..."
Bọn họ có phải cao nhân hay không thì nàng không biết, nhưng Nhị sư phụ nấu cơm rất dở, làm thuốc cũng rất đắng.

Song khi thấy vẻ mặt điện hạ nghiêm túc như thế, Cửu Châu không nỡ đả kích hắn, đành gật đầu, "Ừm, chàng cất kỹ nhé."
Bất kể thuốc này có hiệu quả thế nào thì đó cũng là tâm ý của sư phụ, nàng không nỡ vứt lung tung.
Hai vợ chồng cất gọn hộp quà vào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cãi lộn bên ngoài xe ngựa, có vẻ như rất kịch liệt, còn nhắc đến mấy từ như Vương gia, công tử bột.
Cửu Châu tò mò nhô đầu ra ngoài, nhìn thấy mấy chàng trai trẻ tuổi mặc áo gấm đứng ngay tượng sư tử đá trước cổng Kinh Triệu doãn cãi lộn, trong đó có một người đàn ông mặc cẩm bào màu nâu, trên trán sưng một cục to, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
"Vân Khải Dung, đừng nghĩ bọn bây đông người thì ta sẽ sợ!" Tên đàn ông mặc cẩm bào nâu che tráng mắng to, "Đừng có lấy cái chức Ngự tiền thị vệ ra hù nhau, ai mà không biết ngươi làm chó săn cho Thần Vương nên mới được cái danh đó?"
"Làm chó săn của Thần Vương thì sao?" Vân Khải Dung xắn tay áo, "Mày muốn làm là làm được chắc?"
Dư Giản hôm nay không trực ban, tình cờ đi ngang qua bọn họ, "..."
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác như mình đang bị mắng.
"Đúng là ta không làm được, nhưng ngươi bây giờ còn được làm chó săn cho Thần Vương nữa sao?" Tên mặc cẩm bào nâu không dám mắng Thần Vương, chỉ dám chỉ thẳng mặt Vân Dung Khải mà mắng, "Đã lâu rồi Thần Vương điện hạ không đi cùng bọn ngươi rồi chứ gì?"
"Ngươi thì biết gì, nếu không phải Thần Vương điện hạ sai bảo thì bọn ta đưa sách đến học viện Hoằng Văn làm gì?" Vân Khải Dung cười khẩy, ưỡn ngực nói, "Đám tâm phúc của Thần Vương như chúng ta làm việc vì điện hạ, bọn phế vật của hoàng thất như ngươi sao hiểu được?"
"Mấy học sinh kia là rường cột tương lai của quốc gia, ngươi thân là họ hàng xa của hoàng thất, không những không đối xử tốt với họ mà còn dùng thủ đoạn hạ lưu làm nhục họ.

Sao ngươi lại có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế?" Vân Khải Dung biết rõ đạo lý làm chuyện tốt thì nên khoe khoang, làm chuyện xấu thì phải im lặng, "Chúng ta tuy là đám công tử bị người khác xem thường, nhưng được Thần Vương chỉ dạy, chúng ta biết học trò vĩ đại thế nào, biết bọn họ không dễ dàng gì nên phải kính trọng bọn họ, ủng hộ bọn họ.

Còn hành vi bắt nạt học trò như ngươi, chúng ta đương nhiên là phải ngăn chặn."
Đám đông xem trò hay đã hiểu ra, hóa ra là công tử hoàng tộc bắt nạt thư sinh trói gà không chặt, mấy công tử chơi cùng Thần Vương thấy thế bèn ngăn cản, vì thế mới gây nhau giữa đường thế này.

"Ngươi thay Thần Vương điện hạ làm việc?" Công tử áo gấm nâu như nghe phải chuyện cười, "Ngươi nói ngươi thay Thần Vương làm việc là người ta phải tin sao? Ai lại để đám công tử như các ngươi làm việc hả?"
Dư Giản nhíu mày, tuy nhóm người Vân Khải Dung bình thường chơi bời lêu lổng, nhưng chưa bao giờ làm chuyện ức hiếp đàn ông hay phụ nữ, tên này nói hơi quá đáng rồi.
"Sao? Ngươi bất mãn vì bổn vương sai bọn hắn làm việc à?" Thần Vương bước xuống xe ngựa, "Bổn vương làm việc còn cần ngươi dạy?"
"Ngươi là cái thá gì?"
"Thần, Thần Vương." Tên công tử áo gấm nâu nhìn thấy Thần Vương liền biến sắc, vội vàng buông cánh tay đang che trán xuống, vái chào.

"Tại hạ thất ngôn, xin điện hạ thứ tội."
"Điện hạ!" Nhóm người Vân Khải Dung vừa nhìn thấy Thần Vương là cười toe toét, "Điện hạ, hôm nay chúng ta đã làm xong mọi chuyện mà điện hạ đã sai bảo, nhưng lúc đến học viện Hoằng Văn thì gặp phải một tên không hiểu chuyện."
Dứt lời, hắn lại khen một câu, "Điện hạ này, trâm bạc trên đầu điện hạ đúng là vừa đẹp vừa độc."
Thần Vương nhíu mày, khẽ hất cằm, "Đây là quà trưởng bối của Vương phi tặng cho bổn vương đấy."
Tên công tử áo gấm nâu run lên, "Điện hạ, tất cả đều là hiểu lầm, xin điện hạ hãy nghe tại hạ giải thích."
"Câm miệng, bổn vương không muốn nghe ngươi nói." Thần Vương vòng về xe ngựa, đưa tay đỡ Cửu Châu xuống, "Khải Dung, ngươi nói đi."
Vân Khải Dung phát hiện trên búi tóc của Vương phi cũng có một cây trâm tương tự điện hạ.

Hắn cúi đầu, vội vàng kể hết mọi chuyện, chuyện vốn dĩ rất đơn giản, nhưng qua lời hắn lại biết thành tên ác bá bắt nạt thư sinh đáng thương, khiến ai nghe cũng đều phẫn nộ.
Cửu Châu liếc nhìn đôi giày của tên công tử áo gấm nâu, hở ra là bắt người ta liếm giày, sở thích của người trong kinh thành đúng là kỳ quái.
"Khải Vân, cho hắn một thỏi bạc." Thần Vương sờ tay áo, định móc ra một đỉnh bạc cho tên cẩm bào nâu, chợt nhớ ra mình đã đưa hết bạc cho Cửu Châu giữ, hắn quay sang nhìn Vân Khải Dung, "Bắt hắn cởi giày ra đi chân trần về."
Đàn ông không có tiền thì phải biết mềm dẻo.
Lúc này nên phát huy tầm quan trọng của thủ hạ có tiền.
"Đối phương làm bẩn giày ngươi thì để hắn xin lỗi, mua cho ngươi một đôi mới hoặc giặt cho ngươi là được." Thần Vương hờ hững nói, "Nhưng bắt người ta quỳ xuống liếm giày cho ngươi chính là nhục nhã người khác."
"Đi." Thần Vương hất cằm, "Bổn vương không muốn nói nhảm với ngươi.

Bây giờ lột giày ra rồi đi chân trần về, bổn vương sẽ cho người đi theo giám sát, không được trốn tội.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi