HOÀNG THÀNH CÓ BẢO CHÂU


Cửu Châu ngày ngày tựa bên cửa sổ hết mong rồi lại ngóng, cuối cùng cũng đã chờ đến ngày hoa đào đua nở.
Sáng sớm tinh mơ, nàng thay sang một bộ đồ mới do Thượng Y cục mang đến, nằm nhoài lên giường, đưa tay khều Thần Vương, "Điện hạ, điện hạ, trời sáng rồi kìa."
Thần Vương nhập nhèm mở mắt, nhìn ánh ban mai mỏng manh lẻn vào khung cửa sổ, hắn kéo chăn che đầu.
"Điện hạ, dậy thôi nào." Cửu Châu nhìn hắn đầy tha thiết, xuân về hoa đào đua nở, đến lúc vẽ tranh rồi.
Thần Vương chỉ vào mặt mình, "Ta dậy không nổi, muốn bé heo nào đó hôn một cái mới dậy được."
Cửu Châu nhào lên người Thần Vương, hôn một cái chụt lên mặt hắn, "Bây giờ chàng có thể dậy rồi đó."
Thần Vương trở mình ngồi dậy.
Nào là cáu sáng, nào là ngủ nướng, từ sau khi thành thân với Cửu Châu đều bay mất sạch.
Thái giám cung nữ trong phòng thấy thế đều mỉm cười tránh đi, chờ vương gia và vương phi sửa soạn xong xuôi.
Trong cung có một mảnh rừng đào, song người trong cung không ai dám tùy tiện đến đây, vì có lời đồn khu rừng này là do Bệ hạ trồng tặng Tô hậu.
Thần Vương nhớ hồi mình còn nhỏ thì trong cung đã có rừng đào này, chẳng biết lời đồn ở đâu mà ra.
Cung nữ và thái giám bày bàn ghế, bút mực và giấy đặt trong rừng đào, Thần Vương nhìn Cửu Châu, cho tất cả cung nữ thái giám lui ra, "Bổn vương và vương phi vẽ tranh ở đây, không thích bị người khác làm phiền nên các ngươi hãy lui xa một chút."
"Vâng, thưa điện hạ."
"Sao người đọc sách đều chê hoa đào dung tục?" Cửu Châu đưa tay đón lấy vài cánh hoa rơi xuống, "Bọn nó rõ là xinh đẹp chứ không hề dung tục, quả lại còn thơm ngon nữa chứ."
"Có người chê sen nhạt nhẽo, cũng có người không thích hương hoa quế dai dẳng, hiển nhiên cũng sẽ có người không thích vẻ đẹp của hoa đào." Thần Vương pha mực xong xuôi, "Người cũng giống như hoa, nếu đã không thích thì có thể tìm ra vô vàn lỗi sai.

Nhưng nếu mình thích người đó, dù là khuyết điểm thì cũng có thể khen thành ưu điểm."
"Hoa thì chỉ cần nở thật đẹp chứ chẳng quan tâm mấy lời đánh giá của thế nhân." Thần Vương không vẽ hoa đào mà phác họa dáng vẻ của một thiếu nữ.

Tuy chưa điểm nét ngũ quan, nhưng sự yêu thích của hắn đối với thiếu nữ này đã hiện rõ trên mặt giấy.
"Thế nhân lúc nào cũng tỏ vẻ bệ nghệ, thậm chí còn tưởng tượng hoa lá chim muông khi biến thành người cũng sẽ quấn lấy bọn họ." Thần Vương cười híp mắt nhìn Cửu Châu, vẽ một nhành hoa đào trên tay thiếu nữ, "Người cũng vậy, mà hoa cũng vậy, nếu không hiểu được chân tình, dù có đứng trên cao thì chỉ có..."
Hắn liếc sang bên cạnh thiếu nữ, vẽ thêm bản thân mình vào, hai người đứng cạnh nắm tay nhau.
"Chỉ có hư vô mà thôi." Cửu Châu bổ sung vế cuối, nàng đặt bút trên tay xuống, chen vào cạnh hắn, "Điện hạ, chàng vẽ hai chúng ta sao?"

"Ừ, nàng và ta." Thần Vương lại vẽ thêm hoa đào, đưa bút cho nàng, "Nào, nàng đến tô màu đi."
Cửu Châu nhận bút, cẩn thận từng nét, thật thà đáp, "Tranh điện hạ vẽ hôm nay rất rất đẹp."
"Hửm?" Thần Vương hỏi, "Sao nàng nói thế?"
"Khá...!sinh động." Cửu Châu cẩn thận tô màu, "Ta không biết phải hình dung thế nào, nói chung là ta thấy rất rất đẹp."
Thần Vương cười, nhưng rồi lại ngớ ra, hắn nhìn bức họa của mình và Cửu Châu, bất chợt vỡ lẽ.
Có lẽ định nghĩa một bức tranh đẹp xấu của Cửu Châu không giống với mọi người.

Bởi vì nàng có thể cảm nhận được tình cảm của người vẽ thông qua bức họa.
Lúc vẽ Cửu Châu, hắn chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy vì có nàng nên cảnh mới đẹp như thế.

Nếu đã vẽ nàng thì sao mình không ở bên cạnh, thế nên hắn tự vẽ thêm bản thân mình vào.
Gửi tình ý vào trong tranh.
Phải chăng mấy bức tranh khi xưa nàng tặng hắn cũng giống như thế, nàng đã gửi gắm mọi cảnh đẹp trong lòng, và cả lời chúc phúc tốt nhất vào tranh tặng cho hắn.
Vào khoảnh khắc này, Thần Vương phát hiện ra mình chẳng khác gì đám thế nhân dung tục trên đời.

Hoa cỏ không màng thế nhân đánh giá thế nào về mình, mà hắn lại thấy, ngàn vạn đóa hoa trên thế gian cũng không sánh bằng nụ cười của Minh Tiểu Trư khi nhìn hắn.
"Không biết Vương gia và Vương phi đang vẽ tranh ở đây, lão thân đã làm phiền rồi."
Cửu Châu đặt bút xuống, quay đầu nhìn người vừa đến, "Thái phi nương nương."
"Múa bút dưới mưa hoa đào, mảnh rừng đào này cũng không đẹp bằng cảnh hai con sóng vai nhau." Triệu Thái phi vuốt ve con mèo trong lòng, hoài niệm ngắm nhìn cánh rừng đào trước mặt, "Đã lâu rồi ta chưa đến rừng đào này."
"Triệu Thái phi biết nguồn gốc của rừng đào này ư?" Thần Vương cầm ghế đi đến bên cạnh Triệu Thái phi, Cửu Châu đỡ bà ngồi xuống.
"Đương nhiên là biết chứ." Triệu Thái phi cười, "Trước khi lão thân tiến cung, tổ tiên ta là người chuyên cất rượu, loại rượu mà chúng ta làm ngon nhất chính là rượu hoa đào.

Vì có vẻ ngoài hơi xinh đẹp nên đã bị tiên đế nhìn trúng, rồi bị mang vào cung.


Muốn dỗ ta vui nên tiên đế đã trồng một rừng đào ở đây."
Cửu Châu tròn xoe đôi mắt, "Rừng đào này là tiên đế trồng cho người ư?"
"Đúng vậy." Nhắc đến tiên đế, giọng Triệu Thái phi có hơi hờ hững, "Song hậu cung chẳng thiếu phụ nữ, tiên đế có thể trồng một rừng đào cho ta, thì cũng có thể vì người phụ nữ khác mà trồng thêm một rừng lê, một rừng hạnh hay một vườn cúc."
Cửu Châu không hề nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt bà, có lẽ tiến cung cũng chẳng phải là chuyện bà mong muốn.
"Nào." Triệu Thái phi đưa mèo con cho Thần Vương bế, nhẹ nhàng nắm tay Cửu Châu, "Ta dẫn con đi xem cái này."
"Một, hai...!tám." Triệu Thái phi dắt Cửu Châu chầm chậm bước đi vào rừng đào, đến cây đào thứ tám, bà khe khẽ cúi người định đào đồ bên dưới lên.
"Thái phi muốn đào gì để con làm cho." Cửu Châu vội vàng đỡ bà, "Con mạnh lắm."
"Được." Triệu Thái phi cười.
Thần Vương sai cung nhân mang xẻng đến, đưa mèo con cho Cửu Châu bế, "Đừng làm lấm giày, để ta làm cho."
Triệu Thái phi cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, ánh mắt vô vàn yêu thương.
Không lâu sau, Thần Vương đào được hai cái bình từ dưới lên.
"Rượu à?" Thần Vương ôm hai cái bình từ trong hố đất ra, quay sang nhìn Triệu Thái phi, "Rượu này là do Thái phi cất hả?"
Thái Phi ngồi xổm xuống, đưa tay phủi sạch bùn đất trên nắp bình, "Ta tiến cung từ hồi mười mấy tuổi, hai vò rượu này là do ta cất năm mười tám tuổi.

Năm nay...!ta đã ngoài sáu mươi, nếu không đào lên, ta sợ rằng hai vò rượu này không có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng."
Đôi mắt đùng đục của bà như ngân ngấn nước, "Nhiều năm về trước, ta từng đồng ý sẽ tự tay cất hai vò rượu cho một người."
"Đáng tiếc, khi ta mười tám tuổi, hắn đã không còn nữa."
Ông và bà là thanh mai trúc mã, năm ấy cập kê, bà từng đồng ý sẽ cất hai vò rượu hoa đào cho ông, đợi khi hai người thành thân sẽ cùng nhau uống.
Nhưng sau đó bà bị tiên đế thu vào hậu cung, ông vì quá đau lòng đã sinh bệnh rồi qua đời chỉ vỏn vẹn ba năm.
Ông ấy mất rồi, con bà cũng mất, cuối cùng ngay cả người nhà của bà cũng không còn nữa, chỉ còn một mình bà sống lay lất trên cuộc đời này, có mỗi một con mèo làm bạn.
Nếu không nhờ Thần Vương và Thần Vương phi mang mèo về cho bà, có lẽ ngay cả mèo con cũng sẽ bỏ bà đi mất.
"Meo." Mèo con béo ú cọ cọ trên người Cửu Châu, sau đó nhảy vào lòng Triệu Thái phi.

Cửu Châu thấy Triệu Thái phi định ôm mèo đứng dậy, nàng vội vàng đến dìu bà.
"Phiền Vương phi rồi." Triệu Thái phi mỉm cười với Cửu Châu, "Nếu điện hạ và Vương phi không chê thì hãy mang hai vò rượu này về uống đi."
"Chúc hai người bạc đầu không xa..." Triệu Thái phi nhìn sang Thần Vương, "...!Không rời."
"Thái phi." Cửu Châu lên tiếng, "Vài bữa nữa là Thanh minh, con..."
"Vương phi." Triệu Thái phi mỉm cười ngắt lời Cửu Châu, "Trong cung này có biết bao nhiêu câu chuyện bi ai của phụ nữ, lão thân chỉ là một trong số đó.

Ta già rồi, có bái tế cũng không còn quan trọng nữa."
Bà thậm chí còn sắp quên mất dung mạo của chàng thiếu niên kia, chỉ nhớ rằng mỗi khi hắn cười trông rất tuấn tú, lúc hắn gọi tên bà mang theo sự dịu dàng vô hạn.
"Một năm nay trí nhớ của ta ngày một kém đi, ta sợ nếu mình không kể với người khác thì sẽ quên mất hắn." Triệu Thái phi xoa đầu mèo con, "Xin Vương phi hãy nhớ một câu."
"Không nên thông cảm với bất kỳ người đàn bà nào ở trong cung này." Triệu Thái phi quay đầu nhìn Thần Vương đang lấp hố, "Nhất là phụ nữ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp."
Cửu Châu khẽ cười lắc đầu, "Ta không quan tâm đâu Thái phi."
Triệu Thái phi nhìn nàng.
"Phụ nữ xinh đẹp trẻ trung không đáng sợ, đáng sợ là đàn ông không chung thủy." Cửu Châu hái một đóa hoa đào cài lên mái tóc bạc phơ của Triệu Thái phi, "Thái phi nương nương hôm nay vẫn như tuổi mười tám."
Triệu Thái phi cười vui vẻ, "Lão thân sống hơn sáu chục năm mà lại không bằng con."
Đi đến bàn tranh, Triệu Thái phi nhìn bức tranh bên trên, cảm khái, "Tranh này đẹp thật, lão thân nhớ gia chủ hiện tại của Đỗ gia chính là Đỗ Thanh Kha, hắn ta từng vẽ một bức tranh hoa đào ngay trong yến tiệc do tiên đế tổ chức."
"Có lẽ con không biết người này." Triệu Thái phi cầm bút viết ba chữ Đỗ Thanh Kha lên giấy, "Hắn là Đại bá của Tĩnh Vương phi, thuở thiếu thời là một họa sĩ tài hoa, rất được lòng tiên đế."
"Hồi đó không được đọc sách nên chữ có hơi xấu." Triệu Thái phi đặt bút xuống, đi tới nói với Thần Vương, "Khiến Vương gia và Vương phi chê cười."
"Chữ Thái phi rất đẹp." Thần Vương nhìn ba chữ Đỗ Thanh Kha trên giấy, chắp tay hành lễ với bà, "Đa tạ Thái phi nương nương đã tặng rượu."
"Già rồi nên không thích vận động, rượu đã tặng, lão thân cũng đã giải tỏa được nỗi lòng." Triệu Thái phi vo tròn tờ giấy viết tên Đỗ Thanh Kha lại, "Ở trong cung hơn năm mươi năm, chứng kiến biết bao cảnh tượng sinh tử, ta đã sớm quen với chuyện mặc kệ sự đời.

Nếu Vương gia uống rượu hoa đào kia mà thấy ngon thì cứ đến tìm ta lấy công thức."
"Đa tạ Thái phi."
"Không cần đa tạ làm gì." Triệu Thái Phi mỉm cười, "Tuy lão thân hồ đồ, nhưng cũng nhờ mẹ con hai người chăm sóc hơn mười năm nay, ơn này đâu thể nào quên.

Ta đã già, người dễ dàng mệt mỏi, lão thân phải về đây."
"Thái phi, để con đưa người về nhé." Cửu Châu cẩn thận đỡ Triệu Thái phi.
"Có làm phiền Vương phi và Vương gia vẽ tranh không?"
"Hoa đào không thể tàn trong một ngày, không vẽ hôm nay thì còn có ngày mai mà." Cửu Châu cười, "Đưa Thái phi về cung rồi con mới yên tâm."

"Vậy thì làm phiền Vương phi." Triệu Thái phi vỗ lên bàn tay đang vịn mình, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
"Meo." Mèo béo như sợ ép Thái phi, nó nhảy vào lòng Cửu Châu, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm ườn ra đó.
Thái phi vuốt ve đầu nó, "Nó biết ai có thể ôm nó vững vàng."
***
Lăng Châu.
Người đưa tin chạy đến chết hết mấy thớt ngựa, leo qua vài ngọn núi, đi vòng vèo quanh co khá lâu, cuối cùng đã tìm được đạo quán nhỏ ẩn sau một cây đại thụ trong rừng sâu núi thẳm.
Có vẻ như đạo quán đã lâu không có người đến cúng bái, khắp nơi toàn là cỏ dại, tường nhà bị tróc sơn, có vài ngọn cỏ dại len lỏi trên đám ngói vụn, khẽ khiêu vũ trong cơn gió nhẹ.
Người đưa tin không khỏi hoài nghi, cái đạo quán rách nát này có người ở thật ư?
Rốt cuộc thì Minh gia nghĩ gì mà lại đưa con gái ruột đến nơi thế này?
Dù không đến nỗi chết đói, nhưng chẳng lẽ họ không sợ sài lang hổ báo tha con mình đi sao?
"Tại hạ phụng mệnh của Vương phi đến đưa tin cho đại sư, xin hỏi đại sư có ở đây không?"
"Ai đấy?"
Cánh cửa gỗ mục nát của đạo quán bật mở, một người phụ nữ mặc thanh bào từ trong bước ra, dáng người vừa vặn, gương mặt hiền lành, nhưng không biết sao lại khiến người ta không tài nào đoán ra tuổi thật của bà.
"Tại hạ phụng mệnh của Vương phi đến đây đưa tin." Người đưa tin giẫm lên đám cỏ dại đi tới trước mặt người phụ nữ, đưa phong thư dày cộm cho bà.
Người phụ nữ nhìn phong thư trong tay hắn, ánh mắt đảo qua cái tên Minh Cửu Châu, sau đó đưa tay nhận thư, "Minh tiểu thư còn nói gì không?"
"Vương phi nói ngài đọc thư xong sẽ hiểu ngay." Người đưa tin chắp tay hành lễ, "Tại hạ sẽ chờ dưới chân núi, hai ngày sau sẽ đến bái phỏng lần nữa."
Người phụ nữ nhìn hắn, "Hình như ngươi không phải là người đưa tin của Minh gia ngày xưa."
"Tại hạ không phải là người của Minh phủ, vì Vương phi có ân với tại hạ nên tại hạ mới giúp Vương phi mang thư đến đây."
Người đưa thư biết người xuất gia ngây thơ nên rất dễ bị lừa, đặc biệt là người ẩn dật nơi rừng sâu núi thẳm, không tiếp xúc với người bên ngoài như vị này.
"Hóa ra là thế." Người phụ nữ gật đầu, "Ta hiểu rồi."
Chờ người đưa thư đi rồi, một người phụ nữ mặc áo bào xám khác phi thân từ trên cây xuống, không thèm xem thư mà đã cười chê, "Tuy nét chữ có hơi giống chữ của Cửu Châu, nhưng có khi nào gửi thư về mà con bé không nhét một đống đồ lỉnh kỉnh theo chứ?"
Người phụ nữ mặc thanh bào mở thư ra, một bức họa rơi xuống.
Trong tranh vẽ một thiếu nữ ở trong thâm cung, lệ rơi đầy mặt nhưng không thể nào chạy thoát, bức tranh như đang muốn gửi thông điệp cầu cứu tới hai người.
"Bức tranh này...!dù có lừa đảo cũng không thể mặt dày mà nói là Cửu Châu của chúng ta vẽ chứ." Người phụ nữ mặc thanh bào kinh ngạc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi