HOANG THÀNH TÙ

Toàn thân bỗng chốc như bị đông cứng, trong đầu bùm một cái nổ tung.
Tiết Dương đột nhiên bước lên túm lấy cổ áo A Tinh, lay mạnh người nàng, điên cuồng gào lên: "Ngươi vừa nói gì cơ, nhắc lại lần nữa?!"
"Ta không..." A Tinh biết chính mình nhất thời xúc động mà buột miệng nói ra, nàng thế quái nào lại nói tâm ý của đạo trưởng cho Tiết Dương chứ! Tiết Dương nóng lòng muốn xác định, gấp gáp tới cánh tay gần như sắp bẻ gãy luôn thân thể nhỏ gầy của A Tinh.
A Tinh nhắm tịt mắt, không ngừng kêu lên: "Ta không nói! Ta không nói!"
A Tinh không thích tên thiếu niên lai lịch bất minh này, khi nàng giả mù thỉnh thoảng lại nhìn thấy trong mắt hắn toát ra tia ngoan lệ, khiến cho lòng nàng sợ run lên.
Hàng năm trà trộn trên đường chợ khiến cho A Tinh có một loại trực giác linh mẫn hơn so với người thường. Nàng chính là cảm thấy thiếu niên tướng mạo dễ gần này không phải người tốt. Nhưng mà đạo trưởng nhìn không thấy, y cái gì cũng không biết, luôn dùng thiện ý mà đối đãi với người, suốt ba năm, cũng không biết cái người luôn luôn ở bên cạnh y, vậy nhưng không xứng làm người.
Xế chiều, Hiểu Tinh Trần ngồi trong phòng giúp thiếu niên kia may lại áo khoác. Y mò mẫm dò chỗ bị rách, từng đường kim mũi chỉ may lại, nhưng bàn tay mò trên bàn tìm không được cái kéo, đành cúi đầu dùng răng cắn đứt chỉ, rồi đứng dậy giũ giũ áo ra.
Sau đó A Tinh nhìn thấy, đạo trưởng của nàng ôm y phục vào trong ngực, tựa như ôm trân bảo gì đó, chậm rãi, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên.
A Tinh ngớ người ra đứng bên cửa.
Tia ráng chiều đong đầy căn phòng nhỏ, hình ảnh kia tựa như một bức họa, chốn nghĩa trang cũ nát u ám như có thêm chút tia ấm áp.
Nhưng tiểu cô nương không hề rung động, nàng nhìn cảnh trước mắt, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng bất an.
Nàng lui về sau, một bước, hai bước, rồi xoay người chạy mất.
Nàng cảm thấy thiếu niên kia tiếp cận bọn họ là có đồ riêng, hắn không phải người tốt.
Trong lòng nàng điên cuồng gào thét, đạo trưởng sao có thể, đạo trưởng sao có thể _____
Sau lần đó, A Tinh không còn nhìn thấy đạo trưởng có hành động gì nữa, tựa như hình ảnh ngày đó, chính là hình ảnh một người vô cùng ôn nhu làm ra chuyện quá giới hạn bản thân nhất.
Thiếu niên kia vẫn như cũ nói giỡn với y, nói đến cao hứng còn khoát tay lên vai đạo trưởng, hơi ngẩng đầu, chân mày khóe mắt đều là ý cười cùng sức sống, sáng đến long lanh. mỗi lần nghe người này bông đùa mấy câu hài hước đạo trưởng  đều rất chăm chú, cong cong khóe môi, giống như vô cùng vui vẻ.
Có lẽ đạo trưởng chẳng qua là thích nghe người này bông đùa chút thôi, có lẽ vì thiếu niên này lanh lợi thỉnh thoảng lại thích làm nũng khiến cho cuộc sống nặng nề của đạo trưởng có thêm chút an ủi, có lẽ đạo trưởng chỉ mang theo tình cảm bằng hữu hay là trưởng bối đối với hắn thôi...
Nhưng, nhưng mà, A Tinh không lừa được chính mình, dù chưa từng trải qua, bản thân cũng rất ngây thơ, nhưng thiếu nữ đối với loại chuyện như vậy mẫn cảm vô cùng, nàng biết cái ôm triền miên cùng nụ hôn kia biểu thị cái gì.
A Tinh không dám tưởng tượng, đạo trưởng ôn nhu thanh lãnh của nàng, sao có thể ôm loại cảm tình như vậy với tên tiểu lưu manh kia chứ! Là vì nàng chưa trải qua, cho nên không hiểu được sao?
A Tinh không làm ầm lên, cẩn thận chôn sâu bí mật kia vào lòng. Nếu thiếu niên kia vẫn chỉ như vậy, đối với đạo trưởng mà nói, cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng trên con đường ấy, vào thời điểm một thanh trường kiếm xuyên qua ngực vị hắc y đạo nhân kia, nhìn nụ cười giả tạo của thiếu niên, A Tinh biết, vận mệnh tàn khốc tới cỡ nào.
Tiết Dương khùng điên tra hỏi nàng, lạnh lẽo nói: "Nếu ngươi không nói, ta sẽ chọc mù mắt ngươi, cắt lưỡi ngươi, rạch mặt ngươi, ném cho chó hoang để nó cắn ngươi nát bét!"
Dù sao cũng phải chết, A Tinh đã sớm bất chấp hết rồi, nàng không sợ, chỉ cảm thấy vô cùng căm hận vô cùng ủy khuất, cắn môi hung hãn trợn Tiết Dương. Nàng gắng không cho nước mắt chảy ra, nhưng nhịn không được, tuyến lệ cứ chực trào khỏi hốc mắt.
Tiết Dương nhìn biểu tình của nàng liền hiểu rõ.
Không cần hỏi nữa.
Tiết Dương trong đầu rỗng tuếch, buông lỏng tay, A Tinh liền quỳ thụp xuống đất. Nàng ôm cổ, dốc sức ho khan.
Tiết Dương dường như đang liều mạng suy nghĩ, lẩm bẩm: "Hiểu Tinh Trần thích ta? Gì chứ, Hiểu Tinh Trần mà lại thích ta sao? Y không phải rất mến mộ Tống Lam sao, cái gì vậy chứ..."
Hắn đột nhiên cười gằn hai tiếng: "Y sao có thể thích ta, người như y, sao có thể thích ta được chứ!"
Tiết Dương lắc đầu cười.
Hắn làm nhiều chuyện với Hiểu Tinh Trần như vậy, khiến hai tay y dính đầy máu tươi, phá hủy tín niệm cả đời y, dùng phương thức tàn khốc nhất giam cầm y, nói bao lời ác độc kích thích y như vậy, kéo y xuống vực sâu đáy cùng, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thế nhưng quay đầu lại, trước đây, người đó không ngờ lại thích mình.
Người y mến mộ không phải Tống Lam, không phải ai khác, lại là chính mình.
Tiết Dương không tin nổi, hốc mắt đỏ bừng.
Hắn nhớ đến một kiếm Sương Hoa lần trước đâm trật chỗ trí mạng, hắn vốn cho đó là vì người kia trọng thương, cổ tay vô lực mới dẫn đến như thế, vậy nên Hiểu Tinh Trần mới hiện ra biểu tình cực độ hối hận đến vậy.
Không nghĩ tới, hóa ra chẳng phải.
Tiết Dương dường như đứng không vững, nhắm chặt mắt vào. Hắn triệu ra Hàng Tai, túm A Tinh ném lên thân kiếm, sau đó cũng nhảy lên, bay đi.
A Tinh bị dọa gần chết, thét lên: "Ngươi muốn làm gì!"
Tiết Dương nói: "Mang ngươi về Nghĩa thành, ta phải nghe ngươi nói rõ ràng chuyện của Hiểu Tinh Trần."
A Tinh hồi phục lại tinh thần, khinh miệt nói: "Ta khi nãy nói xiên nói bậy, ngươi hại đạo trưởng chết thảm, còn muốn nghe chuyện của huynh ấy, sao ngươi có thể không biết xấu hổ, hèn hạ như vậy?"
"Không." Tiết Dương nói. "Hiểu Tinh Trần không chết, ta cứu sống y, giờ đang nằm ở nghĩa trang. Nếu ngươi còn muốn thấy đạo trưởng của mình, thì ngoan ngoãn nghe lời một chút, rõ chưa."
A Tinh cảm thấy trống tim thịch một cái, thốt lên: "Đạo trưởng chưa chết?! Nhưng ngày đó ta nhìn thấy rõ ràng, nhất định ngươi đang lừa ta, ngươi muốn thăm dò ta chuyện của đạo trưởng!"
Tiết Dương nói: "Thật hay giả, đến Nghĩa thành sẽ rõ."
A Tinh sao có thể tin lời Tiết Dương, nhưng vẫn không kiềm được chút tia vui sướng nhen nhóm trong lòng. Rồi nàng lại nghĩ nếu Tiết Dương nói thật, đạo trưởng không chết, vậy chẳng phải từ đó đến nay đạo trưởng đều ở chung một chỗ với hắn ư. Tiết Dương sao có thể để huynh ấy sống yên ổn chứ?
Nghĩ tới những thủ đoạn tàn nhẫn ác độc mà ác ma này dùng để đối phó đạo trưởng, A Tinh lại hận run lên, chẳng đếm xỉa gì nữa, cũng không sợ chết, nhào tới vừa đánh vừa đạp hắn. Tiết Dương vốn đã ngự kiếm khó khăn, không còn hơi sức chống đỡ tiểu cô nương đanh đá này, tùy tiện dùng một cái định thân thuật, khiến A Tinh phải đứng yên trên Hàng Tai, di chuyển hay nhúc nhích một chút cũng không được.
A Tinh chỉ còn cái miệng dùng được, ra sức mắng: "Có giỏi thì để ta ngã chết luôn đi, còn hơn phải đi cùng với ngươi, cái tên không biết xấu hổ!"
Tiết Dương đối với tiếng mắng chửi của nàng làm như mắt điếc tai ngơ, một lòng như đã bay qua thiên sơn vạn thủy đến bên Hiểu Tinh Trần. Thực sự thì thể lực cùng linh lực của hắn đã đến giới hạn, cũng không biết đào đâu ra khí lực mà tiếp tục ngự kiếm nữa.
Đương nhiên tốc độ vẫn rất chậm, ba bốn ngày cũng chưa tới nơi. Hắn ngày mang theo A Tinh gấp rút lên đường, đêm tùy ý kiếm một chỗ mà ngủ, bổ sung thể lực, chuẩn bị cho hôm sau. Có định thân thuật, cũng không lo A Tinh sẽ chạy mất.
A Tinh đáng thương phải ở cạnh Tiết Dương, một tấc không rời, thời khắc kinh hồn bạt vía, nàng đều dựa vào chút hi vọng về việc đạo trưởng còn sống mà chống đỡ, chịu đựng phẫn hận mà dốc sức nuốt xuống màn thầu Tiết Dương ném cho.
Tiết Dương ném nhánh cây khô vào trong đống lửa, ánh lửa dịu dàng chiếu rọi khuôn mặt hắn.
A Tinh nói: "Tiết Dương! Hai ba năm ngươi ở Nghĩa thành chẳng phải rất an phận ư, vì sao còn muốn hại đạo trưởng, ngươi định giày vò huynh ấy đến khi nào chứ!"
Tiết Dương nói: "Ta thích thế nào là chuyện của ta, con nhóc như ngươi thì biết cái quái gì."
A Tinh trừng Tiết Dương, vừa định mở miệng nói tiếp, Tiết Dương đột nhiên nói: "Câm ngay, đừng lên tiếng!"
Giây tiếp theo Tiết Dương dập tắt đống lửa rồi đứng dậy, triệu ra hắc sắc trường kiếm, nắm chặt trong tay, dường như rất cảnh giác mà quan sát bốn phía.
Đêm nay có gió, Tiết Dương đứng trong gió, cảm thụ được biến hóa của từng cành cây ngọn cỏ chung quanh. A Tinh không biết gì cả, mờ mờ mịt mịt, nhưng bị bầu không khí cảm nhiễm, cũng bắt đầu thấy khẩn trương.
Mười, hai mươi, thậm chí nhiều hơn nữa, một đoàn tu sĩ ẩn nấp trong bụi cỏ. Đột nhiên vèo một tiếng, trong bóng đêm đen đặc, một dây đàn màu bạc vụt chính diện về phía Tiết Dương, hắn ngả người về sau, vung kiếm lên cản, lại có vài dây đàn sượt tới, tốc độ cực nhanh.
Tiết Dương trong lòng trầm xuống, lách người tránh thoát một dây, đánh bay dây sắp cắt tới người A Tinh, cổ tay xoay một cái, lật kiếm, dùng lưỡi kiếm cuộn lại dây đàn, để trước mặt nhìn lướt qua.
Vừa nhìn, Tiết Dương liền hiểu rõ tất cả. Hắn cười lạnh một tiếng, túm A Tinh, nhảy phắt sang chỗ khác, lấy hộp thuốc từ trong tay áo càn khôn ra, nhét vào lòng nàng, nhanh chóng cởi bỏ định thân thuật trên người nàng rồi điểm nhẹ lên trán nàng một cái, A Tinh lại có thể hoạt động. Tiết Dương nói với nàng: "Ngươi cầm thuốc này, nhanh chóng chạy về chỗ Hiểu Tinh Trần cho y ăn, nhớ kỹ chỉ ăn viên đen, viên đỏ đừng động tới."
A Tinh chưa hoàn hồn, không hiểu nổi vì sao lại có người tập kích bọn họ, cả người khẽ run, lại không hiểu Tiết Dương đang nói cái quái gì, liên tục lắc đầu.
Tiết Dương hít sâu một hơi, giữ chặt cánh tay A Tinh, trầm giọng nói: "Nghe đây, Hiểu Tinh Trần sắp chết rồi, tính mạng hiện giờ hoàn toàn dựa vào chút linh lực sót lại của ta, ta vừa cho ngươi phương pháp phá trận, ngươi có thể vượt qua trận pháp ta bố trí đến bên Hiểu Tinh Trần. Ngươi không muốn y chết thì làm theo lời ta nói, rõ chưa!"
A Tinh sao có thể tin tưởng Tiết Dương, nói: "Ta, ta..."
"Nhanh lên!" Tiết Dương bỗng đẩy nàng ra, "Những người này đều là tu sĩ, mục tiêu của chúng là ta, ngươi không đi mau sẽ không còn kịp nữa, ngươi muốn Hiểu Tinh Trần chết hả!"
Gương mặt Tiết Dương đầy vẻ kiên quyết mà A Tinh chưa từng thấy qua, thanh âm càng nói càng khác lạ. Tuy nàng đối với kẻ này hận thấu xương, biết lời hắn nói không tin được, nhưng hiện tại tứ bề nguy cấp, ngay cả A Tinh cũng nhận ra được.
Dù sao tình huống có xấu cũng không xấu bằng bây giờ được, A Tinh lau mặt, siết chặt cái hộp nhỏ, không nhìn Tiết Dương nữa, xoay người dung nhập vào màn đêm.
Càng nhiều dây đàn bắn tới, kiếm Hàng Tai tựa hồ còn âm u hơn cả đêm tối, sát khí mãnh liệt, hóa giải toàn bộ công kích. Ngay sau đó, hai ba chục người ào ào xông ra.
Tiết dương xoay mình rơi xuống đất, hắc kiếm chống trên mặt đất, nhìn về phía tu sĩ y phục trắng kia cười nói: "Tô Thiệp, ngươi không chịu an ổn ở bên người thằng lùn kia, hơn nửa đêm theo dõi ta làm gì, mấy năm không gặp, định ôn chuyện cũ sao."
Người tới chính là Mạt Lăng Tô thị Tô Thiệp tông chủ cùng lũ thuộc hạ của gã.
Tô Thiệp một thân y phục trắng đứng trước cả đoàn người, nói: "Tiết Dương, ta nhìn thấy ngươi khi nãy vừa đưa cho người nọ cầm thứ gì đó chuồn mất, là Âm Hổ Phù sao!"
"Không phải." Tiết Dương nói. "Nhưng mà, tin hay không là chuyện của ngươi."
Tô Thiệp chỉ thẳng kiếm về Tiết Dương, lạnh lùng nói: "Không phải Âm Hổ Phù, vậy còn thứ gì có thể khiến Tiết Dương ngươi quý báu như vậy. Không muốn chết thì mau tránh ra cho ta!"
Rồi gã hướng về phía thuộc hạ phân phó: "Mấy người bên này mau đuổi theo người nọ, đừng để nàng chạy thoát."
Tiết Dương khinh thường cười một tiếng, dùng sức một người chắn trước mặt bọn họ. Hắn nhấc Hàng Tai, cầm ngang lên tay, nói: "Muốn đi, cũng phải qua ải này của ta đã!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi