HOANG THÀNH TÙ

Beta: Nguyenchau
Thỉnh thoảng sẽ có đại phu hay tiểu nhị chạy tới đưa nước, mớm thuốc cho Tiết Dương, nhưng phần lớn thời gian vẫn là hắn ở một mình. Tiết Dương mê man, lúc ngủ lúc tỉnh, mà lúc tỉnh vẫn cứ mơ mơ màng màng.
Hắn nhìn căn phòng trống rỗng không có ai, bên tai lặng ngắt như tờ, chẳng chút thanh âm. Hiểu Tinh Trần rời đi đã bao lâu, hắn không biết nữa.
Thực ra thì cũng chẳng quá lâu, chỉ là hắn luôn cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm, tựa như đã trải qua bao mùa xuân hạ thu đông, mà cũng có thể đã ngưng đọng hoàn toàn.
Niềm vui của hắn ngắn chẳng tày gang, nhưng nỗi thống khổ lại luôn dài đằng đẵng.
Tiết Dương cảm thấy bản thân sắp chết. Toàn thân trên dưới đều đau, cũng không dám động đậy, vì vừa động là máu sẽ chảy, càng đau hơn, hắn cảm thấy chính mình càng lúc càng không chịu được loại cảm giác đau đớn này.
Hiểu Tinh Trần sao còn chưa trở lại.
Y sẽ còn trở lại ư.
Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nắng thu ảm đảm rọi vào, soi rõ những hạt bụi li ti nhảy nhót trên bàn trên ghế, mọi sự lạnh ngắt, trống rỗng. Tiết Dương mỗi lần mở mắt ra, đều thấy cảnh tượng như vậy.
Rồi hắn lại mệt mỏi, từ từ chìm trong mê man.
Vào lúc hắn tỉnh lại lần nữa, trên ghế kia đã thấy thêm một người. Người đó một thân cô độc, y phục thuần trắng, chỉ độc mái tóc dài là đen như mực, đang ngủ gục trên bàn.
Nắng thu vương trên người y, phủ lên y một lớp quang ảnh vàng nhạt trong suốt, an tĩnh mông lung.
Một chớp mắt này, thu quang đã không còn lạnh lẽo thê lương nữa, mà trở nên có nhiệt lượng, ấm áp dìu dịu hơn.
Tiết Dương còn tưởng bị ảo giác, nhưng không đúng, hắn rõ cảm thấy đầu dần trở nên thanh tỉnh, thân thể dường như cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Nhưng vẫn không ngồi dậy được. Mà hắn cũng chẳng muốn dậy, không muốn cử động, cứ vậy ngẩn ngơ nhìn.
Hiểu Tinh Trần ngây ngốc nơi thâm sơn ròng rã ba ngày, lại ngự kiếm trở về Nghĩa thành suốt đêm, toàn thân quá mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút, chốc lát sau liềntỉnh lại. Y chầm chậm đứng dậy, tiến đến bắt mạch cho Tiết Dương.
Ánh mắt Tiết Dương dõi theo Hiểu Tinh Trần, nhìn y tới bên cạnh mình, ngồi bên mép giường kéo cánh tay hắn, vén tay áo lên, hai ngón tay đặt trên mạch của hắn. Tiết Dương cảm nhận kinh mạch bản thân đập thình thịch thình thịch, còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương trở tay nắm lấy bàn tay hắn luôn lưu luyến.
Tiết Dương nói: "Ngươi về rồi à."
Hiểu Tinh Trần lúc này mới biết Tiết Dương đã tỉnh, "ừm" một tiếng, tay vẫn bị Tiết Dương giữ chặt, đợi một lát, Tiết Dương vẫn không có ý định buông tay ra.
Hiểu Tinh Trần mới nói: "Còn chưa bắt mạch xong."
Tiết Dương lúc này mới buông tay, Hiểu Tinh Trần lần nữa chạm lên cổ tay hắn. Vừa nãy y đã đem thảo dược mới đào được phối thêm vào nước thuốc khi trước, nhân lúc Tiết Dương đang mê man ngủ, đút cho hắn uống. Giờ mạch đập Tiết Dương đã vững trở lại, rốt cuộc cũng khôi phục chút sức sống, không còn yếu yếu ớt ớt, lúc nhanh lúc chậm nữa.
Tiết Dương cười lạnh một tiếng, nói: "Ta không chết được, đúng không?"
Hiểu Tinh Trần không đáp, thả cổ tay hắn vào trong chăn,
Thuốc kia thật sự có hiệu quả với tu sĩ, dưới sự chăm sóc chu đáo, tỉ mỉ của Hiểu Tinh Trần, bệnh tình Tiết Dương rõ ràng có chuyển biến tốt.
Hắn dạo qua bờ sinh tử một lần, nhưng chuyện này cũng chẳng là gì, bởi loại chuyện sinh mệnh đong đưa này, hắn trải qua không ít, sớm đã chẳng còn sợ. Nhưng lần này, hắn không còn cười nhạo sự vô năng của số mạng đối với hắn nữa.
Trước đây, hắn chỉ cười nhạt, phủi phủi người, lại trở về làm một Tiết Dương còn sống là còn làm loạn, tiếp tục như cũ chẳng chút kiêng kỵ
Song lần này, hắn có chút hoài cảm.
Hiểu Tinh Trần ngồi bên mép giường, lại đút cho Tiết Dương một chén nước thuốc nhỏ. Tiết Dương ngoan ngoãn nuốt xuống toàn bộ, ánh mắt đen láy nhìn chằm Hiểu Tinh Trần. Thât ra hắn đã sớm có thể tự mình uống, nhưng vẫn muốn Hiểu Tinh Trần đút cho.
Tiết Dương nằm đó, nghiêng đầu nhìn Hiểu Tinh Trần, như than thở lại như mỉm cười, nói: "Ngươi biết không, ta từng cho rằng ngươi sẽ không trở lại nữa, nhưng ta cũng biết ngươi sẽ không bỏ lại ta một mình."
Hiểu Tinh Trần hồi lâu không trả lời.
Một lát sau, y nói: "Ngươi cố ý, phải không?"
Tiết Dương đáp: "Không nha, tay ta thật sự là vô lực mới để ngươi đút thuốc. Đã là làm việc tốt thì phải làm tới cùng chứ."
Thanh âm Tiết Dương trở lại vẻ lanh lẹ khi trước, thậm chí bên trong còn có chút ngọt ngào, tựa như vãn bối đùa giỡn nũng nịu với trưởng bối, hoạt bát không khác gì một tiểu sư đệ tinh quái.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ta không chỉ cái này."
Hiểu Tinh Trần khẽ lắc đầu, nói với Tiết Dương: "Mọi người vẫn luôn ở ngoài cửa, dược liệu còn rất đầy đủ, ngươi làm sao lại để bản thân ngã bệnh nặng như vậy."
Tiết Dương ngẩn ra, trầm mặc, nói không lên lời.
Hiểu Tinh Trần cũng không muốn nghe Tiết Dương giải thích, hắn còn có thể nói gì nữa đây. Hiểu Tinh Trần đứng dậy, cầm chén ra ngoài rửa.
Căn phòng vốn yên tĩnh, giờ lặng ngắt không còn chút tiếng động.
Tiết Dương kinh ngạc đến ngây người, hồi lâu mới cười nhạo một tiếng, rồi xoay người vào ngủ.
Hắn thật sự muốn giúp Hiểu Tinh Trần trông nom A Tinh, giờ khắc ấy trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm, tuyệt không để Hiểu Tinh Trần đến gần người bệnh. Dĩ nhiên hắn cũng không ngốc, luôn biết cách tự bảo vệ bản thân, trong toàn bộ khoảng thời gian đó đều làm việc rất cẩn thận, đúng như lời hắn nói, không hề đụng phải máu tanh.
Vậy tại sao vẫn bị lây, Tiết Dương thật không biết. Bắt đầu chỉ là ho khan nhẹ, sau đó càng lúc càng nghiêm trọng, khi ấy, có lẽ bản thân hắn cũng không biết vì sao lại không mở cánh cửa kia ra, uống thang thuốc gần trong gang tấc.
Có thể đó là sự tự trừng phạt theo bản năng mà hắn dành cho chính mình, hắn biết bản thân đã bắt người kia chịu thống khổ đến nhường nào. Trước kia Tiết Dương luôn thấy bất luận thế nào cũng là do người kia tự làm tự chịu, cố chấp bảo thủ, mới khiến cho bản thân thảm hại đến cực điểm, lụn bại lem luốc. Y không đủ thông minh, chẳng lẽ lại trách hắn.
Nhưng, mọi chuyện vốn không nên thành thế này.
Hắn thích y như vậy.
Tiết Dương cứ thế nhìn Hiểu Tinh Trần, đau đớn vô hình dâng tràn trong lòng hắn. Hóa ra, là hắn luôn thích y như vậy.
Bệnh tật ngấm vào trong thân thể, giống như một sự trừng phạt.
Nhưng có lẽ cũng không đến nỗi phức tạp như vậy, có lẽ, Tiết Dương chỉ là nghĩ đến dáng vẻ Hiểu Tinh Trần khi gạt tay hắn, liều mạng muốn chạy trốn, nghĩ đến những lời y nói với hắn, chẳng qua là ngươi không cam lòng, nghĩ đến việc y cự tuyệt tránh xa hắn ngàn dặm, giống như bất luận thế nào, cuộc đời bọn họ, số mệnh bọn họ, vĩnh viễn không thể giao nhau.
Có lẽ Tiết Dương chỉ đơn thuần nghĩ rằng, chỉ cần hắn bệnh nặng, Hiểu Tinh Trần liền ở bên cạnh hắn, quan tâm hắn, chăm sóc hắn, chỉ có khi hắn sắp chết, mới có thể khiến Hiểu Tinh Trần dành cho hắn chút ôn nhu mà ngày thường chẳng bao giờ có được. Hắn chính là khát khao như vậy, thân tại vực sâu, vẫn muốn chạm tới chút ánh sáng.
Hiểu Tinh Trần hỏi hắn như thế, bản thân Tiết Dương cũng không hiểu nguyên nhân rốt cuộc là gì.
Hắn vốn chính là một kẻ cực đoan và cố chấp đến vậy mà.
Tin tức được báo tới, dưới tác dụng của thuốc mới, Nghĩa thành rốt cuộc không có thêm ca nhiễm bệnh nào nữa, mà người đang mắc bệnh, cũng ngày một khỏe hơn.
Đợt ôn dịch kinh tâm động phách này rốt cuộc cũng qua.
Song đau thương mà nó lưu lại sẽ không bao giờ tiêu tán, giữa các con hẻm nhỏ, thường xuyên nghe thấy bên trong nhà tiếng người khóc, lúc là âm thầm tỉ tê, lúc lại là than tới tê tâm phế liệt. Chí thân chí hữu rời đi khiến cho Nghĩa thành chìm trong bầu không khí thê lương ảm đạm. Muôn vàn chúng sinh, sao cứ khổ như thế, đau như vậy.
Trên đường chất đầy thi thể còn chưa kịp dọn, bốc mùi hôi thối, may mắn là trời đã chuyển lạnh, chưa có giòi bọ tới ăn. Vì phòng ngừa ôn dịch mới tràn lan, Hiểu Tinh Trần lại lấy một ít thuốc phòng ngừa, phát cho dân trong thành.
Tố chất thân thể Tiết Dương cực tốt, hốt thuốc đúng bệnh, được chăm chu đáo, đã hoàn toàn bình phục, vì vậy nhiệm vụ phát thuốc lần này lại giao cho hắn, thời gian còn lại bám theo Hiểu Tinh Trần cùng mấy tên đại phu khác đi khắp phố phường, kiểm tra tình hình hiện tại.
Tiết Dương nhàm chán hai tay vắt sau lưng, lắc lư đi theo bọn họ. Phía trước dừng, hắn liền dừng, phía trước bước, hắn liền bước, dù sao hắn cũng chẳng có chuyện gì. Hắn cũng chẳng ngờ, Hiểu Tinh Trần lại cho hắn đi cùng.
Bên tai là tiếng người dân khóc lóc nức nở, thê lương tới mức khiến nhân tâm não nề. Tiết Dương thấy trong đám thi thể có không ít gương mặt quen thuộc, dù đã sớm vặn vẹo cứng ngắc, hoặc thối rữa mốc meo, hoặc máu đen khô đặc bết đầy người. Tiết Dương vẫn nhận ra, đây là lão già bán khoai tây đầu phố, kia là đại tẩu chủ một cửa hàng nhỏ, còn có lão thái thái bán bánh bao ngọt hấp, hắn nhớ bánh bao hấp nơi đây là ngon nhất, cắn một miếng là nhân đậu đỏ ngọt lừ từ từ tan ra trong miệng, mềm mại thơm thơm ngọt ngào.
Tiết Dương căn bản không xem những người qua đường này ra gì, chưa bao giờ thèm liếc nhìn họ. Nhưng hôm nay bọn họ chết, Tiết Dương lại có thể nhận ra. Những năm nay hắn ở nơi này, bất tri bất giác liền ghi nhớ.
Một nam nhân tóc tai rối bù, toàn thân dơ bẩn ngồi một góc, gương mặt còn rất trẻ, dựa bên cánh cửa cũ kỹ, trong ngực ôm thi thể đã sớm cứng ngắc lạnh băng. Người này khi thì ngây ra nhìn chằm chằm thi thể, khi thì ngu ngốc cười lên mấy tiếng, điên điên khùng khùng.
Tiết Dương đi qua, vô tình liếc mắt nhìn thấy, hắn cảm giác rất quen mắt, suy nghĩ một lát, mới nhớ ra, người này chẳng phải A Viện đó sao, mà người trong ngực hắn, nhìn thân hình, chính là gã nam nhân từng định tự sát khi trước.
Cuối cùng gã vẫn chết. Tiết Dương nghĩ, A Viện này, thời điểm người ta đối tốt với y thì không để ý không quan tâm, giờ người không còn, lại đau đớn thống khổ, ép bản thân ra tới nông nỗi này, thật là buồn cười.
Cảnh tượng lúc hai người này cùng ăn điểm tâm buổi sáng tại quán bỗng hiện ra trong đầu Tiết Dương. Bọn họ khi ấy vẫn còn ở chung một chỗ, chẳng biết sau đó thế nào. Tiết Dương không để ý lắm, bởi lúc ấy hai người bọn họ ngọt ngào như vậy, khiến Tiết Dương ngứa mắt gần chết. Bây giờ nghĩ lại tình cảnh khi ấy, chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy có chút chua xót.
Hắn không dừng lại, bước nhanh qua.
Bỗng nhiên mắt Tiết Dương chợt lóe sáng, thấy có vật gì đó đụng vào chân Hiểu Tinh Trần, y bị quán tính đẩy lùi về sau một bước, Tiết Dương lách mình tiến lên, phát hiện hóa ra là một đứa bé.
Cô bé này ước chừng sáu bảy tuổi, tóc xõa ra, mặc bộ y phục màu hồng thẫm, hết sức cũ kỹ, trong tay ôm chiếc mũ rơm, cũng cũ nát như vậy.
Tiết Dương vừa nhìn liền nhận ra, nói: "Nhóc con, là ngươi sao."
Hiểu Tinh Trần sửng sốt một chút, cúi người ngồi xuống, nói: "Là Tiểu Ninh à?"
Chính là Tiểu Ninh, hôm đó nàng đánh bậy đánh bạ đi vào nghĩa trang, Hiểu Tinh Trần có chiếu cố nàng một khoảng thời gian, sau đó theo tổ phụ về nhà. Lần này ôn dịch mang đi vô số dân chúng, cũng cướp đi tổ phụ của nàng.
Tiểu Ninh thấy gia gia nằm trên giường, chung quanh đều là máu, chảy đầy giường, đầy đất. Nàng một thân nhỏ bé, mơ mơ hồ hồ, còn chưa biết cái gì là chết, cũng chẳng sợ máu kia, một mực ngơ ngác canh giữ bên giường tổ phụ, tựa hồ còn nghĩ gia gia nàng vẫn có thể tỉnh lại kể chuyện cho mình nghe, đói thì tự mò đến phòng bếp, lấy chút bánh bao còn dư lại ăn, đó là bánh bao tổ phụ nàng hấp cho, dù khi đó ông lão đang ho ra máu.
Nàng vẫn một mực ngây ngốc như vậy, nhưng giờ phút này, vùi trong ngực Hiểu Tinh Trần, nàng mới oa oa khóc lớn lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi