HOÀNG THƯỢNG DÂM TẶC NHẤT MÀ TA BIẾT!


Dương Tử nhìn lại, thấy người vừa bị mình đẩy ngã ra là Liêu Nguyệt, mặt lúc này cũng dần tái mét.
"Cửu điện hạ, ngài không sao chứ?"
Liêu Nguyệt đứng dậy phủi phủi tà áo, đầu óc đã mơ hồ choáng váng, bước chân lảo đảo tiến lại gần Dương Tử.
Dương Tử bất động, mắt chằm chằm vào Liêu Nguyệt, như muốn nín thở.
Liêu Nguyệt đặt hai tay lên vai Dương Tử, mặt đối mặt, dần tiến gần lại, gần đến nỗi mà có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Liêu Nguyệt khựng lại ở một khoảng cách của sự đụng chạm, chỉ cần thêm chút nữa thì môi hai người sẽ dán chặt vào nhau.
Tiếng đập "thình thịch" từ trong lồ ng ngực của Dương Tử càng ngày càng lớn, có cảm tưởng như nó sắp nổ tung.
Liêu Nguyệt như có thể nghe thấy được, nở nụ cười gian, hơi nghiêng đầu sang một bên, nói nhỏ vào tai Dương Tử, hơi thở ấm từ miệng của Liêu Nguyệt cũng phả ra nhẹ qua vành tai Dương Tử, khiến tai Dương Tử vô thức ửng đỏ.
Lúc này trong không khí rượu nhạc sênh ca, vẻ mặt bối rối ngượng đỏ của Dương Tử lại phù hợp đến lạ, ánh nến bập bùng soi rọi vào khuôn mặt xinh đẹp.
"Đệ đệ, đệ đẹp y như tỷ tỷ của đệ vậy đó.

Phải chi đệ cũng là nữ tử.

Ta nhất định sẽ nói với hoàng thượng tứ hôn cho ta với đệ.

Tiếc thật, vẻ đẹp này...!cũng thực là có nét riêng.


Đệ và tỷ của đệ, đúng là khiến ta....!"
Dương Yến từ xa trông thấy, vội bước nhanh tới hành lễ.
"Bẩm điện hạ, ngài có vẻ rất say, để ta kêu người đưa ngài về phủ."
Dương Tử lúc này cũng giật mình, trên khuôn mặt vẫn còn nét hồng đỏ vì ngượng ngùng, nghe tiếng tỷ tỷ mình, mà vội bước lùi ra mấy bước, tránh khỏi hai tay của Liêu Nguyệt, lòng thầm thở phào như vừa mới được tái sinh.
Liêu Nguyệt không quay lưng về sau nhìn Dương Yến vừa tới, mà định tiến tới lại gần Dương Tử một lần nữa.
Tay hắn giơ lên, khẽ chạm vào tóc của Dương Tử, hắn đưa mũi lại gần mà ngửi.
"Đệ đệ, đệ cũng thơm y hệt mùi của nữ nhân vậy."
Dương Yến một lần nữa bước tới, lần này không nhượng bộ nữa mà là chen đứng trước mặt Liêu Nguyệt.
Dương Tử lúc này như bị đóng băng.

Chỉ biết đứng yên không nhúc nhích nhìn hai người đang đối đầu nhau vì mình.
Dương Yến hơi cúi đầu, giọng nói đủ hai người nghe thấy:
"Mong điện hạ tự trọng, tiểu đệ của ta còn nhỏ, điện hạ không nên trêu chọc đệ ấy."
Liêu Nguyệt cười lớn nhìn Dương Yến, nghiêng đầu ghé sát gần nói nhỏ:
"Tỷ tỷ đang ghen sao?"
Dương Yến mặt không cảm xúc lùi lại một bước, cố giữ một khoảng cách với Liêu Nguyệt.
"Ngươi vẫn không biết liêm sỉ là gì?"
Liêu Nguyệt thấy hành động của Dương Yến, nụ cười hắn tắt hẳn.

Mắt hắn cũng nhìn về một hướng khác một cách xa xăm.
"Tỷ tỷ muốn cuộc thi ngày mai, ai thắng?"
Dương Yến nắm lấy tay Dương Tử kéo bước đi không thèm nghoảnh đầu.

Chỉ để lại một câu duy nhất:
"Ta thấy ai cũng được, miễn là người đó không phải là ngươi."
Bóng hai người kia đi khuất.

Liêu Nguyệt ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, mở miệng cười thật to.


Sau đó nụ cười im bặt, hắn cũng cúi mặt xuống, một tay đưa lên khuôn mặt chính mình, quét ngang những giọt nước mắt trên mi.
Lúc này thì lục hoàng tử xuất hiện.
Liêu Phàm một tay đặt lên vai Liêu Nguyệt, một tay vòng qua eo Liêu Nguyệt, giọng trìu mến nói.
"Để ta đưa hoàng đệ về phủ."
Liêu Nguyệt đẩy tay Liêu Phàm ra, nét mặt đã thành vô cảm hờ hững, lớp mặt lạ giả tạo che đi hết mọi cảm xúc lúc nãy.

Giống như vừa mới biến hình vậy.
Một người hoàn toàn khác.

Một người vô cảm không giống như quan tâm tới bất kì sự hiện diện của ai.

Một người mà luôn tỏ ra từ người hắn một loại khí áp bức người đối diện.
Một người mà chẳng ai dám tiến lại gần.

Từ hắn toát lên sự kiêu ngạo lẫn sự quyết đoán, một cảm giác kì bí mà chẳng ai có thể biết được, hắn là ai, hắn thật sự thế nào.
"Ta còn tỉnh, ta tự về được."
Nói rồi Liêu Nguyệt mặt tỏ vẻ không vui, vẫn còn dáng vẻ say rượu mà lảo đảo bước đi.
Liêu Phàm đứng nhìn, mà nở nụ cười đầy ẩn ý.
                                  * * * * * *
Tẩm cung của hoàng quý phi.
Hoàng quý phi vừa ngồi xuống ghế liền ra lệnh cho người hầu lui ra.


Khi cửa phòng đóng lại thì bóng một người xuất hiện ôm lấy nàng từ phía sau.
Hoàng quý phi thuận theo, ngã người ra sau như muốn cảm nhận rõ hơn cái ôm đó,lưng dựa vào lồ ng ngực chắc chắn.
"Sao chàng đến đây? Không sợ hoàng thượng nghi ngờ sao?"
Người đó không nói một lời, vòng tay bế Hoàng quý phi lên giường, tháo dây màn thả xuống.
"Nàng yên tâm, giờ này chắc hoàng thượng đang vui vẻ ở tẩm cung hoàng hậu rồi."
Tiếng r3n rỉ lúc đầu còn nhỏ tiếng như phải kìm nén, sau dần rõ hơn, cùng tiếng cọt kẹt của chiếc giường bị lay động bởi sức mạnh lớn.

Đêm xuân của những kẻ thích lấy h0an ái vụng trộm làm niềm vui.
Một màn đêm tĩnh mịch chứa đầy sự giả dối và trụy lạc bao trùm khắp hoàng cung.
Lại một đêm nữa trôi đi.
Lòng người rất khó đoán, ai nấy cũng có riêng cho mình một chiếc mặt nạ phải không?
Những âm mưu, những bí mật, những thứ tình cảm, hay thậm chí là những ganh đua đố kỵ rồi sẽ tiếp diễn thế nào?
Lòng trung thành, sự hận thù, lòng ganh ghét, sự thật sẽ ra sao?
Khi cố yêu lấy một người không yêu mình.
                                       * * * * * *.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi