Hoa Tiểu Lăng không nói nữa, kỳ thật ngày ấy là Tạ Văn Chiêu uống rượu say, nhận nhầm nàng ta trở thành người khác mới thành sự, nếu không phải lão phu nhân làm chủ, Tạ Văn Chiêu căn bản không có khả năng nạp nàng ta làm di nương.
Cho nên nàng ta kỳ thật cũng biết vì cái gì Tạ Văn Chiêu không thích đến chỗ mình, nhưng việc này nàng ta cũng không tiện nói với người khác.
Hiện tại, Tạ Văn Chiêu mỗi tháng đi nhiều nhất chính là đến chỗ Khúc Hàn Yên, tuy Khúc Hàn Yên nói Tạ Văn Chiêu chỉ đến chỗ nàng ta nghe đàn, nhưng hắn ngẫu nhiên cũng sẽ ngủ đêm ở Đinh Thuỷ Các, bọn họ trai đơn gái chiếc ngủ chung, nếu như nói chả có chuyện gì phát sinh cả, Hoa Tiểu Lăng không thể tin tưởng được. Trước khi Khúc Hàn Yên vào phủ, Tạ Văn Chiêu quanh năm suốt tháng đều ngủ ở trong thư phòng.
Lý Việt buông tay, hắn trầm tư một lát, cảm giác loại chuyện này ở hậu trạch hẳn là xem như chuyện lớn, hắn hiện tại làm thay Mạnh Phất, cần phải làm chuyện này cho xinh xinh đẹp đẹp, tốt nhất là có thể làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ, về sau hậu trạch Hầu phủ cũng có thể yên tĩnh một chút.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra việc này đầu dây mối sợi đều là ở Tạ Văn Chiêu, về sau bảo Tạ Văn Chiêu thường xuyên đến chỗ vị Hoa di nương này một chút không phải tốt rồi sao. Lý Việt bưng chén trà hạ nhân đưa lên, khẽ nhấp một ngụm, hỏi Hoa Tiểu Lăng: "Ngươi muốn Tạ Văn Chiêu đến chỗ ngươi đúng không?"
Hoa Tiểu Lăng gật đầu như giã tỏi.
"Vậy ngươi cảm thấy Tạ Văn Chiêu mỗi tháng nên đến chỗ ngươi bao nhiêu lần?" Lý Việt lại hỏi.
Hoa Tiểu Lăng không rõ vì sao Lý Việt lại hỏi như vậy, lời này nghe vào tai có chút âm dương quái khí, nhưng Hoa Tiểu Lăng mặc kệ, nếu phu nhân không cự tuyệt nàng ta giống từ trước nữa, thì đó chính là còn cơ hội. Nàng ta theo bản năng mà liếc Khúc Hàn Yên một cái, sau đó lấy lòng cười cười nói: "Ta quan sát rồi, Hầu gia mỗi tháng ít nhất sẽ đi Đinh Thuỷ Các mười ngày, ta không biết đánh đàn, biết múa hát như Khúc muội muội đây, Hầu gia có thể đến chỗ ta năm lần là được."
Trong lòng Khúc Hàn Yên hừ lạnh, năm lần? Hoa Tiểu Lăng nghĩ cũng đẹp quá, không nhìn xem Hầu gia đến chỗ Mạnh Phất được mấy lần? Ngay cả một lần cũng không có.
Lý Việt buông chén trà, trong phủ Tạ Văn Chiêu có ba tiểu thiếp, mỗi người 5 ngày, vậy còn dư lại nửa tháng lận.
Không thể để hắn nhàn rỗi, người này một khi nhàn rỗi liền dễ ra ngoài kiếm chuyện lắm.
Thấy sắc mặt Lý Việt không vui, Hoa Tiểu Lăng vội vàng sửa miệng: "Phu nhân, thiếp thân biết là thiếp thân tham lam quá, không được 5 ngày, thì ba ngày cũng được."
Hoa Tiểu Lăng còn chưa nói xong, đã bị Lý Việt ngắt lời, Lý Việt nói: "Như vầy đi, các ngươi đều là tỷ muội, công bằng một chút, mỗi người mười ngày."
"Ta sai rồi phu nhân, ngài nói Hầu gia tới Niễu Đình Các gặp ta một lần, một lần cũng ——" Giọng Hoa Tiểu Lăng đột nhiên dừng lại, nàng ta bỗng nhiên phản ứng lại Lý Việt vừa mới nói gì, liền mở to hai mắt ngơ ngác mà nhìn hắn, thanh âm có chút chột dạ: "Phu nhân người nói...... Mười ngày?"
Nàng ta quả thực không thể tin được mình mới nghe thấy cái gì.
Mười ngày?
Mỗi người mười ngày?
Còn có chuyện tốt như vậy?!
Từ khi nàng ta nhập phủ đến bây giờ, tổng cộng số lần Tạ Văn Chiêu đến chỗ nàng ta còn chưa được mười ngày.
Khúc Hàn Yên đứng bên cạnh xem diễn nghe được lời này, lập tức nhíu mày, nói: "Vậy không được."
Nàng ta vẫn xem như có vài phần tình cảm với Tạ Văn Chiêu, hiện tại nói như vậy là cái gì, xem Tạ Văn Chiêu như thịt heo sao? Mỗi người đều có thể được chia một miếng, bọn họ có hỏi qua cảm thụ của thịt heo không?
Lý Việt cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy mười ngày không ổn, hắn ừ một tiếng, gật đầu nói: "Đúng là không được."
Khúc Hàn Yên nghe lời này lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi lời Mạnh Phất nói bất quá chỉ là câu vui đùa, cũng chỉ có đồ ngốc như Hoa Tiểu Lăng mới tin lời này là thật.
"Thân thể Tạ Văn Chiêu kia nhìn cũng không phải quá tốt," Lý Việt cảm thấy không thể ép hắn quá chặt, vẫn phải chừa chút đường sống cho người ta, liền tiếp tục nói, "Vậy một người chín ngày đi, cho Tạ Văn Chiêu nghỉ ba ngày."
Sắc mặt Khúc Hàn Yên khó coi, Mạnh Phất nói như vậy, nàng ta thật sự không suy xét một chút đến suy nghĩ của thịt heo sao?
Mà Hoa Tiểu Lăng xác thật là không quá thông minh, khi mới nghe thấy Lý Việt an bài, còn chưa ý thức được chuyện này rốt cuộc là thế nào, chỉ nghe được mình có thể được chia chín ngày, liền hận không thể chạy ngay ra ngoài cất tiếng cười to. Qua hồi lâu nàng ta mới liên kết lại mấy lời của Lý Việt, mới phản ứng lại hình như ý tứ là các nàng mỗi người đều được chia chín ngày.
Hoa Tiểu Lăng lập tức lắc lắc ngón tay đếm, mỗi người chín ngày, ba người chín ngày là hai mươi bảy, bốn người chín ngày là ba mươi sáu...... Nàng ta tính tính một lát, rốt cuộc mới hiểu rõ là Lý Việt cơ hồ chia thời gian một tháng của Tạ Văn Chiêu ra hết cho các nàng.
Bản thân nàng ta từ trước đến nay lòng tham không đáy, chỉ cần là thứ tốt, nàng ta nói gì cũng không cự tuyệt, càng nhiều càng tốt. Nhưng hiện tại sau khi tính rõ ràng số ngày xong, Hoa Tiểu Lăng đứng trước mặt Lý Việt lại quỷ dị mà sinh ra cảm giác chột dạ cùng ngượng ngùng, vừa rồi khi bị Lý Việt mắng, nàng ta đã nghĩ xong phải cáo trạng như thế nào khi mình được lão phu nhân gọi qua, bây giờ nàng ta làm sao không biết xấu hổ mà đi nói xấu Mạnh Phất chứ.
Ai nha nha!
Mặc kệ chuyện này cuối cùng có thể thành hay không, phu nhân đã tỏ rõ thái độ như thế, tuy rằng Hoa Tiểu Lăng có đôi khi xác thật là có chút không biết tốt xấu, nhưng lần này nàng ta thật sự sẽ được chia một miếng thịt heo nha.
Chỉ là mỗi người chín ngày thì cũng chỉ đủ chia cho ba người, nàng ta cười hắc hắc một tiếng, hỏi Lý Việt: "Vậy phu nhân thì sao?"
Lý Việt nghĩ thầm nếu Tạ Văn Chiêu dám trèo lên giường hắn, hắn có thể đánh tàn phế hai chân Tạ Văn Chiêu không chừng. Nhưng nói gì thì nói, lão Hầu gia cũng thật sự đã cứu tiên hoàng, thôi thì nể tình lão Hầu gia, hai cái chân Tạ Văn Chiêu vẫn nên lưu lại đi.
Hắn nói: "Ta không cần, các ngươi có thể yên tĩnh chút là được."
Ngữ khí hắn nói chuyện thật giống như xem Tạ Văn Chiêu thành vật nhỏ dùng để tống cổ người.
Sao lại như vậy chứ? Tại sao phu nhân lại đối đãi Hầu gia như vậy? Nhất định là các nàng nghĩ sai rồi.
Chuyện chia thịt heo này đối với Khúc Hàn Yên không có bất luận cái gì tốt, vốn dĩ mỗi tháng Tạ Văn Chiêu đều sẽ tới chỗ nàng ta mấy ngày, nếu chuyện này thật sự thành, làm sao thể hiện rõ được sự sủng ái của Tạ Văn Chiêu đối với nàng ta chứ?
Nhưng hai ngày nay khí thế phu nhân thật sự quá mức dọa người, sau một lúc lâu, nàng ta ngập ngừng nói: "...... Hầu gia sẽ không đồng ý."
Lý Việt khẽ cười một tiếng, chuyện hắn quyết định còn cần Tạ Văn Chiêu có đồng ý hay không? Buồn cười!
"Vậy để chính hắn tới nói với ta đi," Lý Việt xua xua tay, nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, về sau không được ồn ào nữa, các ngươi nên làm gì thì đi làm nấy đi."
Hoa Tiểu Lăng vui mừng rời khỏi Đinh Thuỷ Các, Khúc Hàn Yên thì hoàn toàn ngược lại, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta vốn cảm thấy Tạ Văn Chiêu chắc chắn sẽ không đáp ứng chuyện "Mạnh Phất" đề ra, nhưng xem bộ dáng phi thường tự tin của "Mạnh Phất", đột nhiên cảm thấy không cũng không chắc chắn lắm.
Giống như chỉ cần là chuyện vị phu nhân này muốn làm, không ai có thể ngăn cản được.
Không đến nỗi đi.
Tuy rằng Hầu gia không phải là người khó tính, nhưng cũng không thể để người tùy tiện xoa tròn bóp dẹp chứ.
Sự tình giải quyết được viên mãn, Lý Việt thảnh thơi thảnh thơi mà rời khỏi Đinh Thuỷ Các. Hắn thong dong đi vào khu rừng trúc sau lưng Tễ Tuyết Viện, nhặt một cây gậy trúc lên, định xem nó như kiếm, tạm thời thử luyện kiếm thuật nửa canh giờ, sau đó lại đánh một bài quyền. Nhưng nề hà lý tưởng thì rất mạnh mẽ, nhưng hiện thực lại cho hắn một cái tát, thân thể Mạnh Phất thật sự quá mức yếu đuối, hắn chỉ luyện một lát liền thở hồng hộc, dựa vào núi giả lấy hơi không ngừng, Thanh Bình cũng gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, muốn kêu đại phu tới.
Kế hoạch chưa kịp xuất sư đã chết yểu, Lý Việt chỉ có thể ném cây gậy trúc đi, tạm thời luyện mấy bài căn bản dễ dàng.
Chờ lần sau gặp lại Mạnh Phất, nhất định phải khuyên răn nàng ta một trận, mặc dù là nữ tử, thân thể cũng đừng để quá mức suy nhược như vậy, cường tráng chút mới tốt, làm chuyện gì cũng có lực.
Đánh xong bài quyền, hắn đi vòng quanh bên ngoài Hầu phủ một vòng, trên đường trở về nhìn thấy Hoa Tiểu Lăng cùng một di nương khác ngồi trong đình nhỏ ở hoa viên vừa nói vừa cười, Lý Việt nghe được vài câu, các nàng đang cảm thán khen ngợi cái phương án chín ngày hắn đưa ra, tỏ vẻ về sau nhất định sẽ thành thành thật thật nghe lời phu nhân nói, Lý Việt thấy vậy vô cùng vui mừng.
Nhìn xem, nhìn xem, cái miếng thịt heo này xác thật là không uổng phí mà.
Heo cũng coi như chết có ý nghĩa.
Ngày hôm qua khi ở trong cung, Mạnh Phất cố ý nhắc nhở hắn, đám cơ thiếp trong Hầu phủ tranh giành tình cảm có lẽ sẽ có chút phiền phức, việc này hôm nay đã được hắn giải quyết nhẹ nhàng như vậy, mình thật là quá tuyệt vời, chờ lát ăn cơm hắn nên ăn nhiều một chút.
Nhưng mà Thanh Bình đối với chuyện này không quá tán thành, sau khi trở lại Tễ Tuyết Viện, nàng ta nhỏ giọng hỏi Lý Việt: "Phu nhân, ngài thật sự muốn làm Hầu gia mỗi tháng đi qua chỗ các nàng ta chín ngày sao?"
"Là mỗi người chín ngày." Lý Việt nhấn mạnh.
Mày Thanh Bình liền nhíu chặt lại một chút, thế gian này chỉ có chính thê không muốn phu quân cứ đi qua chỗ thiếp thất, chứ nào có ai lại chuyên môn đẩy người ra bên ngoài chứ?
Nàng ta cảm thấy chuyện này căn bản không nên thành, không có chỗ nào tốt cho Mạnh Phất thì thôi, còn có khả năng làm Mạnh Phất bị Tạ Văn Chiêu ghét bỏ, Thanh Bình khuyên: "Hầu gia biết khẳng định sẽ tức giận đó."
Nàng ta ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa ngài an bài cho các nàng một tháng chín ngày, vậy bản thân ngài thì sao? Ngài không muốn sớm ngày cùng Hầu gia sinh hạ tiểu Hầu gia sao? Nếu như để cho mấy người kia sinh hài tử trước, còn không phải làm cho cái đuôi các nàng vểnh lên đến bầu trời?"
"Sinh hài tử? Thôi bỏ đi," Lý Việt lắc lắc tay nói, "Vẫn nên để lại cho Tạ Văn Chiêu cái mạng đi, tội hắn không đến nỗi chết đâu."
Thanh Bình vô cùng mờ mịt nhìn Lý Việt, lấy suy nghĩ của một người bình thường như nàng ta thật không thể lý giải, đang yên đang lành, sao có thể chết người chứ?
Buổi chiều Lý Việt bắt được thư tín Mạnh Phất viết cho hắn từ tay ám vệ, trong đó trừ bỏ viết lại kỹ càng tỉ mỉ tình huống lúc lâm triều, còn nhắc đến chuyện lão phu nhân của phủ Tuyên Bình Hầu, Mạnh Phất lo lắng lão phu nhân sẽ vì chuyện Lý Việt mắng Tạ Văn Chiêu mà tìm hắn tính sổ.
Cái đám ám vệ nhiều chuyện này vốn dĩ định thử hỏi thăm Lý Việt xem quan hệ của hắn cùng Mạnh Phất đến tột cùng là cái gì, kết quả bị Lý Việt trừng mắt liếc một cái, hai cái đùi liền mềm.
Trong lòng bọn họ yên lặng cảm thán, trách không được bệ hạ lại nhìn vị phu nhân này với con mắt khác, cái khí thế này, quả thật con mẹ nó là một bệ hạ thứ hai a!
Nếu vị phu nhân này ngày sau vào cung, cùng bệ hạ ở bên nhau, vậy chính là có hai bệ hạ, là bệ hạ bản tăng mạnh, thật sự là muốn mạng người rồi.
Lý Việt tùy tay viết lên giấy vài chữ liền buông bút lông xuống, cuốn cuốn tờ giấy lại ném cho ám vệ, ám vệ thầm nghĩ vị phu nhân này có phải cũng hơi quá tùy tiện rồi hay không, sau đó hắn liền đối diện với một tầm mắt cực kỳ giống bệ hạ, liền không còn nhớ nỗi mình vừa mới nghĩ cái gì.