Nếu hôm nay người ngồi ở chỗ này là Lý Việt, hẳn
sẽ không chú ý tới động tác nhỏ của Lưu ma ma này, hắn càng có khả năng sau khi nghe được thái y nói tiểu vương gia không có gì liền lập tức rời đi rồi.
Thái Hậu rũ mắt nhìn Lưu ma ma không nói gì, Lưu ma ma cúi đầu, bà ta có thể cảm nhận được ánh mắt của Thái Hậu đang dừng lại trên người mình, không biết vì sao trong lòng đột nhiên khẩn trương, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Trong lòng Lưu ma ma tự an ủi chính mình, không có sao đâu, bà ta chưa nói gì cả, dù cho Thái Hậu nhận ra được có gì kỳ lạ, cũng không có khả năng vì vậy mà định tội cho mình.
Thái Hậu sống trong cung nhiều năm như vậy, còn sinh hạ hai đứa con, tất nhiên không có khả năng không chú ý tới tâm tư Lưu ma ma vừa rồi muốn nhìn hoàng thượng.
Bà ta sao lại làm như vậy? Là bà ta biết chút gì, hay là cố ý muốn làm mình hoài nghi.
Thái Hậu lại nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, Mạnh Phất an ổn ngồi ở chỗ kia, sắc mặt lãnh đạm, nhìn không ra hỉ nộ, tựa hồ như chưa nhìn thấy Lưu ma ma làm cái gì.
Mí mắt Thái Hậu hơi hơi rũ xuống, trong lòng cũng có cân nhắc của mình, nếu bà chọn tin tưởng Lưu ma ma, vậy chuyện này có thể là có quan hệ với hoàng thượng, nếu lựa chọn tin tưởng hoàng thượng, mấy động tác nhỏ vừa rồi của Lưu ma ma rất đáng để nghĩ lại.
Lưu ma ma tất nhiên được Thái Hậu coi trọng, nhưng hoàng thượng là Thái Hậu hoài thai mười tháng, là thịt rớt xuống từ trên người bà, giữa hai người này, bà đương nhiên muốn càng thiên về hướng hoàng đế hơn.
Trước đây bà vì lời Lưu ma ma nói mà hoài nghi hoàng thượng, chủ yếu là do bà cảm thấy hoàng thượng sẽ có khúc mắc với chuyện năm đó, nhưng hai ngày nay, Thái Hậu ý thức được hoàng thượng tựa hồ không có cái gì bất mãn với tiểu Cửu cả.
Trong phòng là một mảnh trầm mặc, trong lòng Lưu ma ma càng thêm hoảng loạn, sao Hoàng Thượng vẫn còn ở lại nơi này? Trước đây nếu hắn nghe được các cung nhân khóc liền sẽ nhanh chóng rời đi, giống như sợ những cái nước mắt nó sẽ bịt kín lỗ tai hắn vậy.
Lưu ma ma chỉ là một bà vú của Vương gia, không có cách nào bảo hoàng thượng rời đi, bà ta chỉ có thể khóc lóc nói: "Nương nương, nô tỳ thật sự không biết cái gì cả, mấy ngày nay nô tỳ vẫn luôn ốm đau nằm trên giường, là nô tỳ có tội, là nô tỳ không chiếu cố tốt điện hạ, thỉnh nương nương trách phạt nô tỳ đi."
"Nếu nô tỳ vẫn luôn canh giữ bên cạnh điện hạ, điện hạ liền sẽ không...... sẽ không như vậy......" Lưu ma ma khóc đến càng thêm thê thảm.
Nhìn thây dáng vẻ này của Lưu ma ma, Thái Hậu cũng mềm lòng chút, tiểu Cửu là do một tay Lưu ma ma nuôi lớn, bà ta nhìn thấy tiểu Cửu sinh bệnh, trong lòng tất nhiên cũng không chịu nổi, Thái Hậu an ủi nói: "Ngươi cũng không cần tự trách nặng nề như thế, đứng lên trước đi."
Mạnh Phất vẫn luôn không mở miệng quay đầu nhìn Cao Hỉ đang đứng ở phía sau mình, nói: "Ngươi đi đem gọi tất cả những cung nhân hầu hạ bên cạnh Cửu vương gia tới đây."
Thái Hậu nhìn thoáng qua, không ngăn cản, nếu đêm nay hoàng đế muốn điều tra rõ chuyện này ở đây, bà tất nhiên muốn phối hợp. Nói gì thì nói, bà là mẫu thân, lại càng muốn biết thương thế trên người tiểu Cửu từ đâu mà ra.
Lưu ma ma nghe xong lời này, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng vì bà ta đang cúi đầu, cho nên cũng không có ai chú ý tới.
Các cung nhân khác thực mau đều đến bên ngoài Từ Ninh Cung, chỉnh chỉnh tề tề mà quỳ thành hai hàng, khi được hỏi thương thế trên người tiểu vương gia là như thế nào, cả đám đều lắc đầu, nói không biết.
Lưu ma ma yên tâm.
Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, Mạnh Phất không tin những vết bầm tím trên người Cửu vương gia đó chẳng lẽ là quỷ véo ra hay sao?
Tiểu vương gia đau sẽ không kêu, bất luận người nào từng tiếp xúc thằng bé đều có thể để làm ra những vết bầm đó, thậm chí nếu có người buổi tối lên đi vào phòng nó, tiểu vương gia có thể cũng không biết.
Trong lòng Mạnh Phất thở dài, tiểu vương gia không thể cứ mãi như vậy, hiện tại bị người khi dễ cũng không rên một tiếng, vậy ngày sau thì sao? Mặc kệ là Thái Hậu hay là Hoàng Thượng, đều không thể một khắc không rời cứ ở mãi bên cạnh thằng bé được, cần phải làm cho nó thông hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế, ít nhất là phải hiểu được làm thế nào bảo vệ bản thân mình.
Đang lúc Mạnh Phất muốn hỏi thêm kỹ càng tỉ mỉ chút, thì Trần cô cô đi ra, nói Cửu vương gia trong phòng đã tỉnh.
Mạnh Phất bảo các cung nhân hầu hạ bên cạnh tiểu vương gia quỳ sát vào bên cửa, để tiểu vương gia vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy.
Khi nàng đi vào, thấy tiểu vương gia nằm trên giường trừng to đôi mắt tròn xoe, hình như có chút không hiểu sao trong phòng mình lại có nhiều người như vậy, một lát sau, nó mới ý thức được, đây hình như không phải phòng của nó.
Thái Hậu đi tới, ở mép giường ngồi xuống, vén tay áo của tiểu vương gia lên, chỉ vào mấy vết bầm tím trên cánh tay hỏi nó: "Đây là có chuyện gì vậy?"
Tiểu vương gia cúi đầu, nhìn nhìn vết bầm trên tay mình, im lặng không nói một lời giống như bình thường mỗi khi Thái Hậu hỏi chuyện.
Thái Hậu nhìn thấy thái độ tiểu vương gia thờ ơ như chuyện không liên quan đến mình, trong nháy mắt lại có hơi muốn khóc, hiện tại bà còn sống đây mà còn không bảo vệ được thằng bé, vậy khi bà không còn nữa thì sao? Lúc đó phải làm sao bây giờ?
Mạnh Phất nhìn thấy Thái Hậu thương tâm, nếu tiểu vương gia vẫn thế này, bất luận lời an ủi gì cũng đều không có tác dụng quá lớn.
Nàng vẫy tay gọi Cao Hỉ tới, Cao Hỉ vội vàng đem hai quyển thư tịch đã chuẩn bị sẵn đưa đến trong tay Mạnh Phất.
Mạnh Phất lấy sách qua, đi đến mép giường, sau đó mở sách ra cho tiểu vương gia nhìn thấy, Thái Hậu nghi hoặc nhìn động tác của Mạnh Phất, bà hoàn toàn không hiểu hoàng đế đang làm cái gì.
Mấy thứ viết trong sách này bà nhìn còn không hiểu, đưa cho tiểu vương gia xem thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ là cho tiểu vương gia xé chơi, nhưng vậy thì hoàng thượng không quá hiểu tiểu Cửu rồi, so với xé sách, tiểu vương gia hẳn là càng thích chơi bùn hơn.
Nhưng Thái Hậu hoàn toàn không nghĩ tới, ánh mắt tiểu vương gia lập tức đã bị hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về những con số và tranh vẽ trên quyển sách, hận không thể lấy một cây bút ra lập tức tính toán thử.
Hôm qua khi Mạnh Phất trở về liền nghĩ tới phải dùng mấy thư tịch số học mồi dẫn đường cho vị tiểu vương gia này, hôm nay tình cờ có cơ hội, hơn nữa thoạt nhìn hiệu quả cũng khá tốt.
Mấy quyển thư tịch số học trong phòng Tiểu vương gia hơn phân nửa là Lưu ma ma cho thằng bé, nhưng Lưu ma ma chỉ là bà vú của Vương gia, thứ bà ta có thể tiếp xúc được cũng hữu hạn, những quyển sách có lấy được cũng chỉ ở một trình độ nhất định, mà sách trong tay Mạnh Phất lại được Cao công công chọn lựa cẩn thận trong Tàng Thư Các, nếu tiểu vương gia thích số học như vậy, chắc chắn không khả năng làm lơ.
Mạnh Phất lật sách trong tay qua hai trang, lại nhìn tiểu vương gia hỏi: "Thích không?"
Tiểu vương gia không nói gì, chỉ đưa mắt trông mong mà nhìn quyển sách trên tay Mạnh Phất. Ai đứng ở đây đều có thể nhận ra tiểu vương gia yêu thích quyển sách đó đến không được, Thái Hậu có chút giật mình, vừa rồi bà còn cảm thấy hoàng thượng không hiểu tiểu Cửu, hiện giờ xem ra thì chính bà mới không đủ hiểu tiểu Cửu, bà chưa bao giờ biết tiểu Cửu sẽ thích mấy thứ này.
Mạnh Phất nhìn tiểu vương gia nói: "Nói cho ta biết vết bầm trên cánh tay là ở đâu mà ra, hai quyển sách này liền cho ngươi."
Ép nó nó không không để bụng, chỉ có thể dụ dỗ.
Tiểu vương gia nghiêng nghiêng đầu, có thể vẫn chưa hiểu được ý của Mạnh Phất trong lời nói, chỉ nghe hiểu cái câu hai quyển sách này cho ngươi, vì thế vươn tay, muốn lấy quyển sách lại đây.
Mạnh Phất tránh tay tiểu vương gia, lại đặt sách về trên tay Cao Hỉ đứng phía sau, tiểu vương gia u oán mà nhìn Mạnh Phất, bộ dáng thế mà lại có vài phần đáng thương.
Bị người ta nhéo ra nhiều vết bầm đến như vậy mà vẫn ngơ ngơ ngác ngác, một bộ không liên quan gì tới ta, hiện tại chỉ vì không có được hai quyển sách mà cũng biết nóng nảy.
Mạnh Phất nghĩ nghĩ, thay đổi cách hỏi, nàng chỉ vào vết bầm tím trên tay tiểu vương gia, hỏi: "Ai từng chạm vào chỗ này?"
Tiểu vương gia vẫn không nói lời nào, Mạnh Phất buông tay ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hai quyển sách được Cao Hỉ ôm trong tay, có chút lãnh đạm nói: "Không muốn thì thôi, Cao công công, chúng ta đi."
Lời này có lẽ tiểu vương gia nghe hiểu, nó lập tức xốc chăn lên muốn bò dậy khỏi giường, lại bị Thái Hậu cấp ấn lại, nó duỗi cánh tay nhỏ muốn giãy giụa một phen, đáng tiếc sức lực quá nhỏ, không làm được gì.
Mạnh Phất nói rời đi chỉ là nói ngoài miệng, nàng cúi đầu nhìn tiểu vương gia trên giường, sợ tiểu vương gia nghe không hiểu, Mạnh Phất cố ý thả chậm tốc độ nói của mình lại, lại hỏi hắn một lần: "Ai từng chạm vào chỗ này?"
Tiểu vương gia ngửa đầu, đối diện với Mạnh Phất, trong con ngươi đen láy của thẳng bé phản chiếu hình ảnh của Mạnh Phất rất rõ ràng, nó tựa hồ đang cân nhắc xem hai quyển sách này có đáng để nó trả lời Mạnh Phất hay không.
Mạnh Phất cũng không nóng nảy, nàng đứng tại chỗ, lẳng lặng mà chờ thằng bé quyết định, sau một hồi, tiểu vương gia nâng tay lên, nó chỉ về hướng Lưu ma ma ngồi trước cửa.
Thái Hậu cùng Trần cô cô đều kinh hãi, hai người cùng quay đầu nhìn về phía Lưu ma ma, hoàn toàn không thể tin được người tiểu vương gia chỉ sẽ là bà ta. Lưu ma ma muốn lên tiếng biện giải, nhưng trước khi bà ta kịp mở miệng, Mạnh Phất đã cho người bịt miệng bà ta lại. Lưu ma ma lúc đầu còn cố phát ra âm thanh ú ớ, nhưng sau khi nhìn thấy bệ hạ nhíu mày sau, cung nhân liền dùng sức mạnh hơn, Lưu ma ma không còn có thể phát ra âm thanh nào nữa.
Thái Hậu kềm lại nỗi khiếp sợ của mình, nhưng trong chốc lát không hồi thần được, biểu tình của Mạnh Phất thật ra lại rất bình tĩnh, giống như đã đoán trước được sẽ có một màn trước mắt vậy. Nàng chỉ vào một vết bầm khác trên cánh tay tiểu vương gia, tiếp tục hỏi: "Chỗ này thì sao?"
Tiểu vương gia lại lần nữa giơ tay lên, vẫn chỉ về hướng Lưu ma ma.
"Chỗ này thì sao?"
"Chỗ này?"
"Còn chỗ này nữa?"
Mỗi một vấn đề, mỗi một lần giơ tay, đều chỉ về hướng Lưu ma ma.
Nếu nói Lưu ma ma chạm vào một hai chỗ thì cũng xem như là trùng hợp đi, nói gì thì nói, bà ta là bà vú của tiểu vương gia, có khi nhìn thấy tiểu vương gia bị thương rồi cẩn thận xem xét, khẳng định sẽ đụng tới, tiểu vương gia có chút ngu ngơ, không thể hoàn toàn hiểu được câu hỏi của Mạnh Phất, cũng có khả năng sẽ oan uổng cho bà ta. Nhưng không thể nào mỗi một vết thương cũ mới gì Lưu ma ma cũng từng chạm vào được, hơn nữa khi Lưu ma ma đi vào Từ Ninh Cung bị Thái Hậu hỏi chuyện, bà ta tự nói mình không biết những vết thương trên người tiểu vương gia mà.
"Mấy chỗ này còn có ai khác chạm vào không?" Mạnh Phất bình tĩnh hỏi.
"Đây là câu hỏi cuối cùng, ngươi trả lời ta xong ta sẽ cho ngươi sách."
Tiểu vương gia đưa mắt nhìn Lưu ma ma, lại nhìn sách trong tay Cao Hỉ, nó chậm rãi lắc lắc đầu.
Như thế, tất cả đều rõ ràng.
Mỗi một lần tiểu vương gia chỉ Lưu ma ma, sắc mặt bà ta liền khó coi một tầng, đến cuối cùng khi nhìn thấy tiểu vương gia lắc đầu, trong lòng Lưu ma ma liền biết mình xong rồi, bà ta lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Kỳ thật bà ta cũng từng nghĩ tới chuyện mình làm có thể có một ngày sẽ bại lộ, nhưng bà đoán là mấy cung nhân kia trong lúc vô tình nhìn thấy bà xuống tay với tiểu vương gia rồi đi tố giác, hoặc là sẽ bị Thái Hậu âm thầm phát hiện, nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ tới mình sẽ bị vị tiểu vương gia này tự tay chỉ ra và xác nhận.
Tại sao lại như vậy chứ?
Cảm xúc của Thái Hậu hiện tại cũng không khác mấy với Lưu ma ma.
Trước đó, Thái Hậu chưa từng hoài nghi Lưu ma ma thương tổn tiểu vương gia, bà từng hoài nghi là những cung nhân bên cạnh tiểu vương gia, hoài nghi quỷ thần quấy phá, thậm chí hoài nghi đó là hoàng thượng, nhưng bà chưa từng hoài nghi Lưu ma ma.
Vì cái gì? Rốt cuộc vì cái gì chứ? Năm đó khi tiên hoàng còn tại thế, bà ta còn có thể không màn tánh mạng mình đi bảo hộ tiểu Cửu, hiện tại Lý Việt đã đăng cơ, bà ta làm bà vú tiểu Cửu, tuy rằng thân phận không có thay đổi, nhưng trong cái hoàng cung này, ngoại trừ bà và Hoàng thượng, sẽ không có ai dám đè trên đầu bà ta, bà ta có cái gì bất mãn, có gì ấm ức mà phải thương tổn tiểu Cửu?
Thái Hậu thật sự nghĩ không ra.
Những năm gần đây bà vẫn luôn rất yên tâm để Lưu ma ma ở bên cạnh tiểu vương gia, hiện tại nghĩ đến ở một nơi nào đó mà mình không thấy được, Lưu ma ma đã để lại trên người tiểu vương gia không ít vết thương, trong lòng Thái Hậu muốn tan nát.