HOÀNG THƯỢNG THAY TA TRẠCH ĐẤU

Lý Việt đấu tranh với mớ quần áo lộn xộn kia nửa ngày, mới miễn miễn cưỡng cưỡng treo chúng nó lên trên người mình, cũng không biết có sai lầm gì hay không, dù sao thoạt nhìn cũng không thấy có gì lạ.

Đang là tháng sáu, nóng như lửa đốt, ánh nắng càng lên cao, thời tiết càng lúc càng khó chịu hơn, Hoa Tiểu Lăng phẩy phẩy quạt, nhón chân dùng sức nhìn vào bên trong phòng, lại không nhìn thấy cái gì cả.

Hỏi lại Thanh Bình đang đứng trước cửa, nàng ta cũng chỉ nói phu nhân đang thay quần áo.

Mặc cái quần áo sao cần nhiều thời gian đến như vậy? Phu nhân không phải là đang cố ý ở tra tấn các nàng đó chứ?

Nhưng phu nhân hẳn không phải là người như vậy, cây quạt trong tay Hoa Tiểu Lăng càng phẩy càng thêm cần mẫn, nàng ta muốn tìm người nào đó phát bớt hoả khí trong lòng, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến ban nãy phu nhân mắng bọn họ như thế nào, Hoa Tiểu Lăng từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất cũng e ngại. Nàng ta tuy đầu óc không được, nhưng trực giác rất chuẩn, đặc biệt tinh chuẩn xác trong mấy trường hợp xu lợi tị hại, hiện tại cũng là như thế, nàng ta yên lặng nuốt lời tới bên miệng trở vào.

Lại qua nửa khắc, Lý Việt rốt cuộc bảo Thanh Bình cho di nương và các nha hoàn vào trong phòng, hắn ngồi trên chủ vị, nhìn mấy cô nương ăn mặc màu sắc sặc sỡ từ bên ngoài tiến vào, đôi mày vừa mới giãn ra lại nhíu vào nhau, đây đều là ai vậy nha!

Là cái tên nào không lo ăn học, rảnh rỗi cưới cho lắm cơ thiếp như vậy, đúng là không ra gì.

Hắn còn chưa kịp đếm số xem có bao nhiêu người, Thanh Bình nhìn ra ngoài cửa, lại nói: "Khúc di nương cũng tới."

Theo sau đó, một nữ tử áo lam từ bên ngoài đi vào, tướng mạo nàng ta thanh tú, ngũ quan có chút nhạt nhẽo, nhưng thắng ở dáng người cao gầy, khí chất thanh lãnh.

Đây chính là Khúc Hàn Yên được Tạ Văn Chiêu sủng ái nhất trong phủ.

Hoa Tiểu Lăng vừa thấy Khúc Hàn Yên, cũng không màng phu nhân còn chưa mở miệng, trực tiếp liền đi lên mấy bước, cao giọng nói léo nhéo như bị người bóp chặt cổ: "Ui, đây không phải là Khúc muội muội lâu nay vẫn bệnh tật quấn thân của chúng ta sao? Vào phủ thời gian dài như vậy, hôm nay thân thể rốt cuộc tốt rồi, có thể đến thỉnh an phu nhân rồi sao? Thật là không dễ dàng nga."

Nhưng mà Khúc Hàn Yên ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng chưa cho Hoa Tiểu Lăng, phảng phất như nhìn nhiều nàng ta một chút cũng đều hạ thấp thân phận mình vậy.

Hoa Tiểu Lăng ghét nhất bộ dáng giả vờ thanh cao này của Khúc Hàn Yên, người từ thanh lâu ra tới còn giả cái gì mà giả, phu nhân bọn họ còn chưa làm giá đến như vậy.

Khúc Hàn Yên thần sắc lãnh đạm, nàng ta đi đến trước mặt Lý Việt, doanh doanh hành lễ, xá một cái, thỉnh thanh, sau đó nói: "Thiếp thân hôm qua nghe hầu gia nói, phu nhân thiện tâm, biết thiếp thân bát tự tương khắc với sân viện hiện ở trong phủ, nguyện ý nhường Tễ Tuyết Viện cho thiếp thân, thiếp thân vô cùng cảm kích, hôm nay đặc biệt tới để cảm tạ phu nhân."

Nàng ta vốn không muốn tới gặp Mạnh Phất, là Tạ Văn Chiêu sau khi ở chỗ nàng ta nghe đàn xong, cố ý dặn dò nàng ta.

"Phu nhân thật sự nhường Tễ Tuyết Viện này cho nàng ta sao?" Hoa Tiểu Lăng cao giọng hỏi.

Không chờ Lý Việt mở miệng, Hoa Tiểu Lăng tiếp tục dày mặt nói: "Vậy phu nhân, ta cũng cảm thấy sân viện ta không hợp bát tự ta cho lắm, ta cũng muốn đổi viện khác, ta cảm thấy Lăng Hương Các không tồi nha."

Nàng ta ngừng dừng lại, bổ sung nói: "Thực hợp với tên của ta."

Quan trọng nhất chính là cái viện kia gần viện của Tạ Văn Chiêu nhất, nàng ta mơ ước đã lâu.

Ba vị di nương, chỉ còn lại có Tôn Ngọc Liên chưa mở miệng, trong lòng nàng ta hiểu rõ, nếu chỉ đổi viện cho mỗi Khúc Hàn Yên, Hoa Tiểu Lăng khẳng định sẽ không bỏ qua, mà nếu đã đổi viện cho hai người các nàng, dựa vào tính tình phu nhân, sẽ ngượng ngùng để cho mình tay không, mặc dù nàng ta không đổi viện, cũng sẽ bồi thường nàng ta ở những mặt khác.

Cứ như vậy, mình tuyệt đối không lỗ.

Hơn nữa đến lúc đó, khi lão phu nhân biết việc này, có khi còn trách cứ phu nhân và các di nương kia một trận.

Bàn tính nhỏ trong lòng những di nương này đánh đến vang lên bạch bạch, mà phu nhân bọn họ vẫn chưa nói một cái gì, tay trái ở trên bàn gõ hai tiếng, tay phải chống cằm, ra vẻ trầm tư.

Phu nhân sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây?

Sau đó không lâu, Lý Việt buông tay, mọi người đều cho rằng hắn đã nghĩ được cách an bài, nhưng ngay sau đó liền nghe hắn hỏi: "Hầu gia? Cái hầu gia nào?"

Vô cùng đúng lý hợp tình.

Đây là câu hỏi quỷ gì thế?

Các di nương ở đây cùng nha hoàn hai mặt nhìn nhau, nhất thời không hiểu được trong lời này có phải có thâm ý gì khác không, chỉ có Hoa Tiểu Lăng không có bao nhiêu đầu óc, liền đáp thẳng: "Đương nhiên là hầu gia của chúng ta, Tuyên Bình Hầu a."

Tuyên Bình Hầu?

Lý Việt lượn cái xưng hô này ở trong đầu một vòng, nói: "Tạ Văn Chiêu à."

Âm cuối hắn hơi hơi kéo dài, hoá ra là thằng nhãi này không lo học.

Khi tiên đế còn tại vị, ngự tiền đô úy Tạ Bình cứu giá có công, được phong làm Tuyên Bình Hầu, sau đó tiên đế bệnh nặng, Thái Tử hoăng thệ, chúng hoàng tử vì cướp lấy đại vị đã giở đủ loại thủ đoạn, Tạ Bình cũng đứng sai đội, nhưng chuyện đó cũng không có gì, rốt cuộc lúc ấy trong triều chín phần đại thần đều đứng sai đội, một một phần còn lại kia cũng không đứng cùng một đội.

Lúc sau Lý Việt đăng cơ, cũng không so đo những việc này với bọn họ, đáng tiếc bản thân Tạ Bình tâm lý thừa nhận yếu, tự mình cả ngày lo lắng đề phòng, nghi thần nghi quỷ, vào mùa đông năm Hi Vãn thứ hai đã bệnh nặng một trận, thật lâu chưa lành, cuối cùng dâng sớ cho hắn, muốn để con vợ cả Tạ Văn Chiêu tập tước.

Nghĩa đến đây, Lý Việt gật gật đầu, thầm nghĩ cũng còn may, hai người đều chưa ra khỏi đế đô, có thể gỡ.

Hiện tại có khả năng rất lớn là vị phu nhân kia của Tạ Văn Chiêu đã trở thành hắn, không biết đó là nữ tử như thế nào.

Nhưng mình phải làm thế nào mới có thể đi vào hoàng cung nhìn xem đây?

"Phu nhân, ngài nói chuyện đi." Hoa Tiểu Lăng thúc giục nói.

Lý Việt lấy lại tinh thần, sờ sờ cằm, nghiêng đầu hỏi Thanh Bình: "Hôm qua ta có nói muốn nhường Tễ Tuyết Viện này cho nàng ta?"

Thanh Bình nhịn xuống oán trách trong lòng đối với hai người Khúc Hàn Yên cùng Tạ Văn Chiêu, đáp: "Ngài nói sẽ suy xét."

Lý Việt không quen thuộc với phủ Tuyên Bình Hầu, nếu nhường viện này cho cô nương kia, hắn dọn đi ở chỗ nào đây, còn vị phu nhân này ban đầu suy tính như thế nào, tạm thời không trong phạm vi suy tính của hắn. Lý Việt ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, nói: "Ta đây suy xét xong rồi,"

Trên mặt Khúc Hàn Yên lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nàng ta biết Mạnh Phất nhất định sẽ đáp ứng mình, nàng ta vào phủ lâu như vậy, có chút hiểu biết đối với Mạnh Phất, trừ phi không hợp quy củ, bằng không đa số tình huống Mạnh Phất sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Tạ Văn Chiêu.

Việc này không lớn không nhỏ, nếu nói nhỏ, thì chả dính dáng gì đến quy củ cả. Rốt cuộc không ai quy định làm chính thê chỉ có thể ở Tễ Tuyết Viện.

Khi đến đây, Khúc Hàn Yên từng đánh giá Tễ Tuyết Viện, nơi này thực hợp ý nàng ta, nàng ta còn đã nghĩ xong chờ khi mình dọn lại đây, phải tu chỉnh cái nơi này lại thành như thế nào.

"Việc này không được," Lý Việt nói, "Còn nữa, nếu gặp Tạ Văn Chiêu thì nói với hắn đừng mê tín như vậy, cái gì bát tự tương khắc, có bệnh nhanh nhanh tìm đại phu xem bệnh đi, đừng có ngu si chơi trò đường ngang ngõ tắt."

Nhưng mà nghĩ đến tình cảnh mình hiện giờ, khi Lý Việt đang nói lời này, nhiều ít gì cũng có hơi chột dạ.

Nụ cười của Khúc Hàn Yên nhất thời cứng lại ở khóe môi, nàng ta trước nay chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày bị Mạnh Phất không lưu tình chút nào mà cự tuyệt, nàng ta giấu đi ý cười, nói: "Ngài nói như vậy, chỉ sợ Hầu gia sẽ không cao hứng."

"Ta cũng rất không cao hứng." Lý Việt buồn bã nói.

Khúc Hàn Yên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, đặc biệt là còn ở trước mặt hai di nương khác. Từ sau khi vào hầu phủ, đây là lần đầu tiên gặp phải hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nàng ta phảng phất có thể cảm giác được Hoa Tiểu Lăng lúc này đang dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng ta.

Khúc Hàn Yên lấy lại bình tĩnh, nàng ta nâng cằm lên, nhìn Lý Việt nói: "Nếu Hầu gia biết phu nhân ngài lật lọng như vậy, hẳn sẽ thực thất vọng."

Lý Việt hắn sẽ sợ Tạ Văn Chiêu thất vọng? Tạ Văn Chiêu cưới nhiều thê thiếp như vậy, hắn còn thất vọng đây.

Hắn hoàn toàn không đặt lời này của Khúc Hàn Yên ở trong lòng, đứng lên duỗi duỗi cánh tay, thuận miệng trả lời: "Vậy chờ hắn trở về, tự hắn đến nói chuyện với ta đi."

Khúc Hàn Yên mở miệng ra, tựa như còn có chuyện muốn nói, lại bị Lý Việt ngắt lời, hắn nói: "Được rồi, các ngươi không có việc gì liền lui ra đi."

Những người còn lại liếc nhau, hành lễ xong liền lục tục rời đi, Khúc Hàn Yên ở chỗ này cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể oán hận rời đi.

Chờ Tạ Văn Chiêu trở về, nàng ta nhất định phải cáo trạng mới được, một phu nhân không được sủng ái như Mạnh Phất mà còn dám không xem nàng ta ra gì, để xem Hầu gia trở về thu thập ả như thế nào!

Người đều đi rồi, Lý Việt ngồi trước bàn chuẩn bị dùng bữa có hơi ưu sầu, nửa ngày không hạ đũa. Vị chính thê này của Tạ Văn Chiêu rõ ràng tính tình mềm yếu, nếu không thì đám cơ thiếp đó cũng không có khả năng sáng sớm liền làm ồn ào trong viện nàng ta, càng sẽ không có chuyện thiếp thất lại bảo chính thê nhường chỗ ở. Nếu hiện tại nàng ta thật sự trở thành mình, vậy chuyện đánh giá thành tích kia, khẳng định là không thành được.

Càng chết hơn chính là, nếu như vị phu nhân này bị đám đại thần chết tiệt kia khi dễ đến bật khóc ra trên triều thì làm sao bây giờ!

Vậy thật xong con bê.

- ---------

Tử Thần Điện, trên lư hương giữa điện đang đốt Bồng Lai hương, ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, một cái ngọc bội nho nhỏ được ám vệ tìm về mới đây không lâu đang được đặt trong tráp đột nhiên sáng sáng ngời lên, sau đó liền nhạt lại.

"Bệ hạ? Bệ hạ? Ngài nên dậy rồi."

Mạnh Phất nghe thấy bên tai mình có một giọng nói của nam tử xa lạ đang nhẹ nhàng gọi mình, nàng liền cảm thấy kỳ quái, trong phòng của mình sao lại có nam tử, càng thêm kỳ quái là vì sao đối phương lại gọi mình bệ hạ?

Nhưng mà nàng cảm thấy hôm nay thân thể tốt hơn rất nhiều, có lẽ hai ngày nữa là có thể khỏi hẳn, nàng mở mắt ra, thấy bên mép giường có một nam tử trung niên mặt trắng không râu đang đứng. Nam tử này nhìn mặt có vài phần quen, hẳn là nàng từng gặp, nhưng hoàn cảnh nơi này với nàng mà nói vô cùng xa lạ, trên giường đang giăng màn màu tối, trên màn có rất nhiều long văn dùng chỉ vàng thêu.

Cao Hỉ thấy bệ hạ nhìn chằm chằm long văn trên đỉnh màn, thật lâu không mở miệng, có chút lo lắng nói: "Bệ hạ? Bệ hạ ngài làm sao vậy? Nô tỳ kêu thái y tới cho ngài?"

Trong lòng hắn âm thầm thở dài, đêm qua bệ hạ thật sự không nên tức giận đến như vậy, đến cuối cùng người tổn thương vẫn là thân thể mình.

"Bệ hạ? Bệ hạ?" Hắn lại kêu một tiếng, sáng nay bệ hạ không quá thích hợp, nếu như bình thường nghe hắn gọi bệ hạ nhiều như vậy, khẳng định là bệ hạ sẽ mắng hắn ồn ào.

"Bệ, hạ......" Mạnh Phất thấp giọng lặp lại xưng hô của Cao Hỉ.

Cao Hỉ bị tiếng bệ hạ này của Mạnh Phất làm cho sợ tới mức giật mình, hắn vội nói: "Nô tỳ vẫn nên tìm thái y lại đây xem cho ngài đi."

Cảm giác đây hẳn là ra vấn đề lớn rồi, phải nói thần y đến xem.

Mạnh Phất không nói gì, nàng ngồi dậy, vươn hai tay từ trong chăn ra, cúi đầu nhìn lại, đôi bàn tay này to rộng rắn chắc, khớp xương rõ ràng, giữa ngón cái và ngón trỏ còn có một lớp chai thật dày do hàng năm luyện võ mà ra.

Đây không phải tay nàng, đây là một đôi tay nam tử.

Nàng sờ sờ ngực, lại cẩn thận nhìn nhìn quần áo trên người mình, thật lâu sau, nàng lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Cao Hỉ, ngay trong nháy mắt vừa rồi, nàng liền nhớ tới người trước này là ai, đây là thái giám bên cạnh thiên tử, Cao công công.

Kết hợp hết thảy trước mắt, cùng với xưng hô của vị Cao công công này với mình, trong đầu nàng tức khắc trồi lên một cái ý tưởng ly kỳ đến cực điểm, nhưng cũng là cách duy nhất có thể giải thích tình huống trước mắt.

Nàng biến thành đương kim Thánh Thượng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi