Ám vệ kia đứng thẳng tắp ở cửa, trên mặt hắn không mang theo bất luận biểu tình gì, ánh trăng bao phủ trên người hắn, cả người hắn thoạt nhìn giống như là một pho tượng lạnh băng.
Tạ Văn Chiêu biết đêm nay hắn nhất định không thể gặp được Mạnh Phất lần nữa.
Trong sân, tiếng đàn vẫn luôn chưa dừng lại, réo rắt vui sướng, nhắm mắt lại liền phảng phất có thể nhìn thấy nước suối chảy róc rách, hay từng đàn cá lội tung tăng bắn lên bọt nước dưới ánh mặt trời, một bên bờ hoa tươi nở rộ, mùi hoa mê người, vô số ong mật và bướm đang vui đùa rộn rã.
Nhưng Tạ Văn Chiêu cảm thụ không được bất luận cái gì vui sướng, hắn bỗng nhiên cúi đầu, cười khổ một tiếng, hiện giờ hắn có kết cục như vậy, có thể oán ai được ai đây?
Hắn cứng đờ xoay người đi, uể oải bước về con đường lúc nãy hắn chạy đến.
Ám vệ nhìn chằm chằm thân ảnh Tạ Văn Chiêu thất tha thất thểu trong chốc lát, quyết định hay là phát huy một chút phong cách thích giúp đỡ mọi người của mình một chút, tiễn Tạ Văn Chiêu một đoạn đường.
Vị Tuyên Bình Hầu này nếu đêm nay xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngày mai thành không được thân, bệ hạ khẳng định sẽ phát giận.
Dưới sự hộ tống tri kỷ của ám vệ, Tạ Văn Chiêu cuối cùng cũng bình an về đến nhà.
Trong phủ Tuyên Bình Hầu khắp chốn giăng đèn kết hoa, hỉ khí dương dương, nhưng trong lòng Tạ Văn Chiêu vẫn một mảnh tĩnh mịch.
......
Tiếng đàn dừng lại, Mạnh Phất dựa vào trong lồng ngực Lý Việt, ngửa đầu nhìn không trung.
Bệ hạ cứ mỗi một lát liền cúi đầu hôn nàng một cái.
Mạnh Phất khe khẽ thở dài, khi bệ hạ cúi đầu lần thứ bảy, nàng giơ tay ngăn lại trước ngực bệ hạ.
Động tác bệ hạ ngừng lại, ánh mắt hắn rũ xuống, ngữ khí u oán nói: "A Phất, có phải nàng chán ta rồi không?"
Mạnh Phất kỳ thật chỉ muốn ngắm bầu trời đêm một lát, nhưng nghe bệ hạ hỏi như vậy, nàng dứt khoát chuyển ánh mắt tới trên mặt bệ hạ, nhìn bệ hạ nói: "Cũng có một chút đó."
"Xem ra trẫm phải dùng nhiều chiêu đa dạng hơn mới được rồi." Lý Việt một tay ôm Mạnh Phất lên trên đùi của mình, Mạnh Phất đã quen bị bệ hạ ôm tới ôm đi như vậy, bộ diêu trên đỉnh đầu nàng cứ lắc lư rung động theo động tác của bệ hạ, phản chiếu ánh nến ra năm màu rực rỡ.
Nàng nằm trên ngực Lý Việt, hơi hơi cọ quậy về một bên chút, nàng nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, chàng hình như......"
Hôn kỳ của Tạ Văn Chiêu ngày càng gần, hoả khí thân thể bệ hạ cũng theo đó càng ngày càng tràn đầy.
"Không cho nói." Lý Việt cúi đầu, duỗi tay tắt cái trản đèn dầu gần nhất kia đi, hắn cởi bỏ áo choàng trên người Mạnh Phất, cài lên trên đỉnh đầu hai người bọn họ, sau đó há mồm ngậm lấy đôi môi Mạnh Phất, cạy mở, thâm nhập vào.
Thanh Bình còn ở trong phòng không biết khi nào mới ra tới, đám ám vệ trốn ở chỗ tối, an tĩnh đến phảng phất không tồn tại.
Trong bóng tối dày đặc này, tất cả những tiếng động đều được phóng đại lên vô hạn, tiếng hít thở dần dần dồn dập mang theo run rẩy, tiếng quần áo cọ xát, còn có tiếng môi lưỡi giao triền, đều tô đậm bầu không khí ái muội giữa hai người.
Mạnh Phất gắt gao nắm chặt vạt áo Lý Việt, bệ hạ hiện tại sợ là càng không dễ chịu.
Kỹ thuật hôn của bệ hạ càng ngày càng thuần thục, nhưng bệ hạ còn muốn rèn luyện luôn những kỹ thuật khác một chút.
Sau một hồi, Lý Việt buông nàng ra, áo choàng trên đỉnh đầu cũng tuột xuống tới trên mặt đất, hơi thở Mạnh Phất còn chưa hoàn toàn bình phục, nàng dựa vào trong lòng ngực Lý Việt, nói với hắn: "Vừa rồi kỳ thật ta định nói, bệ hạ hình như còn chưa có thay quần áo."
Hôm nay Mạnh Phất lại mặc một cái váy trắng, qua một hồi như vậy, trên váy cũng dính vào không ít bụi, nhưng vì cái trản đèn gần đó đã bị Lý Việt chụp tắt, nên giờ cũng không biết đã thành thế nào.
Lý Việt làm bộ làm tịch thở dài thật mạnh một hơi: "Vậy thì làm sao bây giờ? Hay là hiện tại ta cởi quần áo ra nhỉ?"
Mạnh Phất đứng dậy leo xuống khỏi trên người bệ hạ, ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh, một tay chống cằm, nhìn Lý Việt nói: "Chàng cởi đi."
Kết quả bệ hạ không chỉ không cởi áo ngắn trên người ra, mà còn sửa sang, kéo chỉnh cổ áo mình lại một chút, nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt Mạnh Phất, nói: "Còn chưa có đại hôn đâu, trẫm không thể để nàng lợi dụng được."
Mạnh Phất nhướng mày, nàng đứng dậy đi đến bên cạnh bệ hạ, cúi đầu nhìn hắn nói: "Vào phòng thay quần áo khác đi, đợi lát còn phải trở về đó."
Bệ hạ diễn thật sự rất nhập tâm, còn chưa thoát ra khỏi nhân vật của mình, hắn ôm cổ áo, quay ngoắt đầu đi, một bộ thà chết không từ: "Không!!"
Mạnh Phất cong lưng, mặt mang cười nhạt, mắt sáng như sao trời, giọng nói nhẹ nhàng đến hẳn một trận gió là có thể thổi tan, nàng nói: "Bệ hạ, vậy ta để cho chàng lợi dụng có được không?"
Cái bệ hạ vừa rồi còn thà chết không theo giờ nhảy lên khỏi ghế, lẽo đẽo theo đuôi phu nhân tương lai cùng nhau trong phòng lợi dụng lẫn nhau.
Mạnh Phất không biết những đôi tình nhân trên thế gian này đều có phải là như thế hay không, một khi dính ở bên nhau liền rất khó tách ra, hận không thể hoà vào thân thể đối phương luôn.
Mà trong một gian phòng khác, Thanh Bình lúc này còn đang đứng trước giá sách, xếp lại mấy quyển sách trên đó cho Mạnh Phất. Kỳ thật cũng không mấy quyển, chỉ là Thanh Bình có chút thất thần, cho nên đến bây giờ cũng chưa làm xong.
Từ sau khi biết được thần phận Lý Việt, đầu óc nàng ta liền bãi công ngừng hoạt động, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường.
Lúc trước khi nàng ta biết được tiểu thư cùng một quản sự ở bên nhau, cũng không thiếu phần buồn bực, nàng ta bảo Lý Việt đi sửa chữa ngăn tủ, sai hắn đi xách nước, còn đã cảnh cáo hắn không được cô phụ tiểu thư, bằng không nàng ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt......
Những lúc đó, Hoàng Thượng nghe mấy câu nói của nàng ta, đã suy nghĩ cái gì nhỉ? Một tỳ nữ nho nhỏ như nàng ta mà còn dám bảo sẽ cho thiên tử đương triều đẹp mặt!
Thanh Bình trong nháy mắt xấu hổ đến tay chân cũng không biết nên bỏ đi đâu, nàng ta không muốn đi ra ngoài gặp người, đặc biệt là không muốn gặp lại Hoàng Thượng.
Từng cảnh tượng trong quá khứ liền tái hiện trong đầu, Thanh Bình lạnh cả người, nhịn không được nâng tay lên sờ sờ cổ mình, may mắn đầu mình vẫn còn trên cổ.
Nàng ta thật đúng là được tổ tiên phù hộ, cảm tạ tổ tông, năm nay thanh minh nhất định sẽ đốt thêm nhiều tiền giấy cho bọn họ.
Đến bây giờ nàng ta cũng không dám tin, người này vậy mà là Hoàng Thượng, người cầm búa ngồi sửa cuốc trong nhà kho thế mà là Hoàng Thượng! Sao hắn lại giả làm quản sự như vậy làm gì chứ!
Lý Việt từ một quản sự quèn lắc mình biến thành hoàng thượng tôn quý nhất trên đời này, quả thực giống như chuyện chỉ xảy ra trong những thoại bản ấy. Thanh Bình đương nhiên biết một người nam nhân tốt hay không tốt thì không thể chỉ xem thân phận cao thấp, nhưng nếu có thân phận thì khẳng định cũng được thêm điểm nha.
Lúc trước vì cho rằng Lý Việt là một quản sự, Thanh Bình cảm thấy những chuyện hắn làm vì tiểu thư đều là đương nhiên, hiện nay biết được hắn hoá ra là Hoàng Thượng, lại hồi tưởng lại những chuyện lúc trước, cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Hắn có thể hạ mình làm những chuyện lông gà vỏ tỏi cho tiểu thư như vậy, nhất định là vô cùng thích tiểu thư.
Chỉ là....người này rốt cuộc là hoàng thượng, hoàng thượng đều có hậu cung, tiểu thư sẽ nguyện ý chấp nhận sao?
Trong lòng Thanh Bình vừa vui mừng lại vừa lo lắng, các loại cảm xúc bện vào nhau, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Ánh trăng mông lung, mùi hoa thoang thoảng, Mạnh Phất lần đầu tiên dùng tay giúp Lý Việt một phen, bệ hạ đầy mặt thoả mãn, ăn vạ trên giường không chịu đứng lên, bị Mạnh Phất thúc giục một hồi lâu, mới thu dọn thoả đáng, thay thân quần áo hồi cung.
Mạnh Phất đi rửa tay xong, lại thay một bộ quần áo khác đi vào thư phòng, thấy Thanh Bình tâm sự nặng nề đứng trước kệ sách, bèn cất tiếng kêu Thanh Bình.
Thanh Bình lấy lại tinh thần, quay đầu thật cẩn thận hỏi Mạnh Phất: "Tiểu thư, hắn thật sự là Hoàng Thượng sao?"
Mạnh Phất ừ một tiếng, trấn an nàng ta, nói: "Đừng lo lắng, hắn không có ý gì khác, chính là muốn chọc ghẹo ngươi chút thôi."
Có thể được Hoàng Thượng ghẹo dường như cũng rất vinh hạnh, thời gian lâu như vậy rồi, Thanh Bình cũng bình tĩnh lại rất nhiều, nàng nghĩ nghĩ, do dự hỏi: "Vậy về sau, tiểu thư sẽ tiến cung sao?"
Mạnh Phất gật gật đầu, nàng hỏi Thanh Bình: "Thanh Bình, về sau ngươi muốn cùng ta tiến cung, hay là ở lại bên ngoài?"
Nếu Thanh Bình theo nàng tiến cung, ngày sau sẽ để nàng ta làm nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu, mặc kệ là muốn gả chồng hay là làm gì khác, đều sẽ dễ dàng hơn chút. Nhưng nếu Thanh Bình không muốn đi theo nàng, Mạnh Phất liền tính toán để lại tòa nhà này cho nàng ta.
Thanh Bình không cần nghĩ ngợi, nói: "Nô tỳ khẳng định là muốn đi theo tiểu thư."
"Ta biết rồi." Mạnh Phất duỗi tay cầm một quyển sách từ trên kệ xuống, đêm nay nàng vốn đang muốn viết thêm hai chương nữa, nhưng sau một hồi lộn xộn vừa rồi, tay có hơi mỏi, dứt khoát để ngày mai lại viết.
Thanh Bình châm hai ngọn đèn cho nàng, đặt lên bàn, đứng ở bên cạnh rối rắm trong chốc lát, vẫn nhịn không được kêu: "Tiểu thư......"
Mạnh Phất lật một trang sách qua, ngẩng đầu hỏi nàng ta: "Còn chuyện gì?"
"...... Không," Thanh Bình lắc đầu, nàng ta có thể nhìn ra được tiểu thư thiệt tình thực lòng thích của Hoàng Thượng, những vấn đề mình có thể nghĩ đến, tiểu thư khẳng định cũng đều nghĩ tới, trong lòng tiểu thư khẳng định đã có cân nhắc kỹ, mình không cần phải lặp lại, nàng ta chỉ chỉ cái giá sách sau lưng, hỏi Mạnh Phất, "Ngài xem để mấy quyển sách như thế này có được không?"
Mạnh Phất cười nói: "Rất tốt đó."
Ngày sáu tháng hai, thời tiết đẹp, không gió không mưa, cây liễu bên vệ đường nảy ra rất nhiều mầm non mới, nhìn từ xa cứ như nó đang khoác lên người một chiếc áo the mỏng vàng nhạt.
Ngày này cũng là ngày lành mà hai nhà Tạ, Mạnh đã quyết định khi hợp bát tự của Tạ Văn Chiêu cùng Mạnh Du.
Ngày hôm qua Tạ Văn Chiêu sau khi trở về liền nằm suốt đêm trên giường không ngủ, buổi sáng bị gã sai vặt kêu cũng không có bất luận cảm giác buồn ngủ gì, hắn mơ màng cảm thấy dường như linh hồn của chính mình đã bay ra khỏi thân thể, trước mắt chỉ còn lại có một thể xác như vậy, tùy ý người khác đùa nghịch.
Kỳ thật từ đầu tới đuôi hắn chỉ là muốn tìm một người tri âm, cùng mình tốt tốt đẹp đẹp mà sống cả đời.
Khi ở Từ Châu, tiếng đàn hắn nghe được trong trận mưa to kia là chấp niệm của hắn, nhưng lúc trước ngay cả người đánh đàn là nam hay nữ, là già hay trẻ hắn đều không rõ ràng lắm, nhưng sau khi Mạnh Du xuất hiện với đủ thứ gợi ý lẫn manh mối mơ hồ, đã gia tăng chấp niệm của hắn với tiếng đàn kia, nhưng đây hoá ra lại là một âm mưu rõ đầu rõ đuôi.
Hắn đã không còn hiểu được trong lòng mình rốt cuộc đang hối hận cái gì, tức giận cái gì.
Là vì cái tình yêu hắn cho rằng thuần khiết đã hoàn toàn tan biến? Hay là bởi vì cái người chân chính có thể đàn ra tiếng lòng hắn vẫn luôn bị hắn vắng vẻ? Hay là phát hiện hắn hoá ra lại ngu xuẩn buồn cười như thế?
Tất cả những gì hắn mong muốn chỉ là một người tri âm thôi mà, tại sao lại như vậy chứ? Mạnh Du sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Nàng ta hết lần này đến lần khác lừa gạt mình, trong lòng nàng ta có từng có một tia hổ thẹn nào hay không?
Tạ Văn Chiêu phảng phất như một cái xác không hồn, được bọn hạ nhân thay cho hỉ phục đỏ thẫm, dìu hắn lên ngựa, đi qua một đoạn đường thật dài.
Tiếng đàn sáo diễn tấu theo dọc đường đi vô cùng náo nhiệt, mặc kệ là thật hay giả, tất cả mọi người đi đón dâu đều đầy mặt vui mừng, chỉ có tân lang ngồi trên lưng ngựa buồn bực không vui, không giống như đi đón dâu, mà giống như là đưa tang.
Tới trước cửa Mạnh gia, nhìn thấy Mạnh Du một thân áo cưới che khăn voan, Tạ Văn Chiêu không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng hắn sinh ra một tia hy vọng cuối cùng. Hắn lừa mình dối người mà nghĩ, nói không chừng thật là do lỗ tai mình có vấn đề, nếu Mạnh Phất có thể đàn được, bệ hạ có thể đàn được, có lẽ Mạnh Du cũng có thể.
Hắn đi đến bên cạnh Mạnh Du, nói khẽ với nàng ta: "Đêm nay đánh đàn cho ta nghe đi."
Mạnh Du bước chân hơi ngừng lại, nàng ta nhẹ giọng nói: "Chàng quên mất rồi sao? Ta từng phát lời thề không bao giờ đánh đàn nữa, chàng muốn ta kiếp sau chết non mà chết sao?"
Tạ Văn Chiêu nói: "Nếu thực sự có vận mệnh chú định, nếu thật sự có thần linh chứng giám, vậy tất cả trừng phạt đó toàn bộ đều trút vào ta đi."
Thân thể Mạnh Du cứng đờ, sau đó nàng ta hạ giọng hỏi: "Tạ Văn Chiêu! Ngươi điên rồi hay sao?"
Đám người xung quanh không nghe được hai người bọn họ đang nói cái gì, thậm chí không thấy rõ biểu cảm trên mặt tân lang, chỉ cảm thấy tân lang cùng tân nương tình cảm thật tốt, lúc này rồi mà cũng còn châu đầu thì thầm với nhau.
Tạ Văn Chiêu mở miệng đang muốn nói cái gì, hỉ nương đứng một bên đã cao giọng nói: "Thỉnh tân nương lên kiệu ——"
Tiếng kèn, tiếng pháo, tiếng trống vang dội suốt một đường, những âm thanh này tựa hồ như đang bắt đầu một cơn ác mộng vô cùng vô tận, khi Tạ Văn Chiêu mang Mạnh Du vừa bước vào cửa Hầu phủ, thì dải lụa hỉ màu đỏ trên cửa lớn cũng đột nhiên bị gió thổi rơi xuống, Tạ Văn Chiêu cảm giác mình tựa hồ đã thoát khỏi cái trần thế này, hết thảy đang diễn ra không còn quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cảm thấy bọn họ thật ầm ĩ.
Kỳ thật mặc dù không có câu nói kia của bệ hạ, Tạ Văn Chiêu cũng biết việc hôn nhân này hắn muốn lui cũng không được, Tạ gia cùng Mạnh gia đều sẽ không đồng ý.
Trời xui đất khiến, hắn luôn bỏ lỡ.
Nếu như tìm không thấy người năm đó đánh đàn ở Từ Châu, cũng không thể có được một đoạn nhân duyên với kẻ tri âm, kỳ thật đối với Tạ Văn Chiêu mà nói, cũng không có gì, chỉ là bọn hắn không có duyên phận thôi, hắn có thể tìm cho mình một người tri âm khác, tuy rằng có thể sẽ không dễ dàng, nhưng trong biển người mênh này, thế nào cũng sẽ có, mà cho dù cuối vẫn không tìm thấy, hắn cũng không đến mức quá đau khổ gì.
Chuyện hắn chân chính không thể chấp nhận chính là Mạnh Du lừa gạt mình.
Cái thích của hắn đối với Mạnh Du ngay từ đầu chính là do nàng ta có thể đàn ra thần khúc chấn động trái tim mình, sau lại mới có thể từng bước từng bước chìm sâu vào, hiện tại lại nói cho hắn cái nền kia là giả, một hồi tình yêu này bất quá chỉ là một toà lầu các giữa không trung, hắn vừa tỉnh táo lại liền toàn bộ sụp đổ, ngoại trừ một đống hỗn độn bất kham, sẽ chẳng còn lưu lại gì nữa.
Mấy năm gần đây, tất cả những gì hắn làm là vây quanh Mạnh Du, hắn thành thân hai lần, có thể nói toàn bộ là do Mạnh Du làm.
Tạ Văn Chiêu tình nguyện nữ tử hôm nay hắn cưới chính là một người chưa từng gặp mặt, cũng tốt hơn là dùng nửa đời còn lại cộng độ với Mạnh Du.
Nhất định là kiếp trước làm bậy quá nhiều, mới có thể gặp báo ứng này.
Lúc này Mạnh Du còn đắm chìm trong tân hôn vui sướng của chính mình, hoàn toàn không biết gì về tâm sự trong lòng Tạ Văn Chiêu, nàng ta cho rằng mình nắm trái tim Tạ Văn Chiêu, về sau cuộc sống khẳng định sẽ vô cùng mỹ mãn hạnh phúc.
Nhưng mà chờ đến đêm tân hôn, sau khi khách khứa đều rời đi, Tạ Văn Chiêu lại một mình ở trong Tùng Hiên Đường, hắn nhớ tới mấy năm trước, vào buổi tối trước cái đêm mình thành thân lần đầu tiên, Mạnh Du khóc lóc nói không muốn tỷ tỷ mình hay nữ nhân khác đánh đàn cho hắn nghe, hắn rốt cuộc hiểu ra mục đích vì sao nàng ta nói như vậy.
Nàng ta không yêu mình, lại sợ mình không yêu nàng ta.
Lúc ấy nàng đều đã nhắm vào tiền Thái Tử, vì sao còn muốn tiếp tục lừa gạt mình?
Hiện tại nghĩ lại những cái này cũng không làm nên chuyện gì, hết thảy đều trần ai lạc định, ánh nến mờ nhạt chiếu rọi một bên sườn mặt của Tạ Văn Chiêu, bóng hắn chiếu lên bình phong, trong đôi mắt khẽ híp lại là mỏi mệt chưa bao giờ từng có.
Tạ Văn Chiêu đã hiểu được, vì sao bệ hạ lại quan tâm việc hôn nhân của hắn, như vậy thực tốt, chứng minh bệ hạ thực để ý Mạnh Phất.
Hắn cùng Mạnh Phất trải qua một hồi phu thê, hắn chưa từng có nửa phần động tâm đối với nàng, mà hiện tại cũng sẽ không vì biết được chân tướng sự thực liền yêu nàng điên cuồng, hắn chỉ tiếc nuối nếu như mấy năm trước hắn tiếp xúc cùng Mạnh Phất nhiều một chút, nếu không phải Mạnh Du, đây vốn là một hồi nhân duyên thực tốt, hắn vốn nên đạt được hết thảy trong mộng tưởng của mình như vậy.
Nhưng cho dù không có Mạnh Du, người Mạnh Phất phải gả cũng là tiền Thái Tử, giữa hắn cùng Mạnh Phất, kỳ thật chưa bao giờ từng có hai chữ "Vốn nên".
Hiện giờ Mạnh Phất có thể được bệ hạ thích, hắn hẳn nên cảm thấy vui mừng cho nàng mới đúng, nếu cuộc sống sau khi hoà li của nàng gian nan vất vả, hắn sẽ còn đau lòng, hối hận nhiều hơn.
Cứ như vậy đi, thế gian này có bao nhiêu người khổ học thi thư mấy chục năm cũng không thể đỗ cao trung, mình cưới không được một người hợp ý thì đã là gì chứ?
Từ cái ngày hắn cưới Mạnh Phất, hắn nên rõ ràng cái đạo lý này, một đại nam nhân hà tất cứ chấp nhất với mấy thứ tình yêu này nọ.
Tạ Văn Chiêu hít một hơi, thổi tắt ánh nến trên bàn, cả phòng rơi vào một mảnh đen ngòm.
Mạnh Du ở Lăng Hương Các đợi đã lâu không thấy người, nàng ta duỗi tay xốc khăn voan của chính mình lên, hỏi hạ nhân ngoài cửa: "Tạ Văn Chiêu đâu?"
Trong lòng ngực hạ nhân ôm một cây đàn, nói với Mạnh Du: "Hầu gia nói, khi nào ngài nguyện ý đánh đàn, Hầu gia mới tới gặp ngài."
Mạnh Du vừa nghe lời này, lập tức liền phát bực, Tạ Văn Chiêu đang hoài nghi nàng ta, nàng ta đứng dậy đoạt lấy cây đàn trong tay hạ nhân, hung hăng đập mạnh xuống đất một cái, lại đi nhanh về hương Tùng Hiên Đường, chỉ là bọn hạ nhân đã được Tạ Văn Chiêu dặn dò trước, liền nhăn nàng ta lại, Mạnh Du quay lòng vòng nửa buổi tối, cuối cùng thì ngay cả mặt Tạ Văn Chiêu cũng không nhìn thấy.
Càng làm cho Mạnh Du tức giận chính là, sáng sớm hôm sau, nhị di nương Tôn Ngọc Liên trong hậu viện của Tạ Văn Chiêu được khám ra đã có mang hơn ba tháng.
Tôn Ngọc Liên vốn muốn mượn đứa nhỏ trong bụng này để Tạ Văn Chiêu nâng mình làm chính thê, nhưng nàng ta rốt cuộc cũng chậm một bước, không nghĩ tới động tác Tạ Văn Chiêu sẽ nhanh như vậy.
Mạnh Du cũng không nghĩ tới còn có một "kinh hỉ" lớn như vậy chờ mình, khi mới nghe tin tức này, nàng ta dường như bị sét đánh trúng, sững sờ ngồi phịch trên ghế, phẫn nộ vô tận liền quét đến, nàng ta cảm thấy mình đã bị phản bội thật to tát, liền phát điên mà đập nát tất cả bình hoa cùng bài trí trong phòng, các mảnh vụn rơi rụng đầy đất, ngay cả ngón tay của nàng ta cũng bị cắt qua vài đường, nhưng bản thân nàng ta dường như không cảm giác được, nàng ta cực kỳ thống hận, trái tim giống như muốn nổ tung.
Tạ Văn Chiêu! Sao hắn dám? Sao hắn dám chứ!
Nhưng nàng ta không tìm không thấy Tạ Văn Chiêu đâu, lão phu nhân cùng lão Hầu gia và cả cái Hầu phủ này đều hỉ khí dương dương chuẩn bị nghênh đón tiểu chủ nhân sắp ra đời, căn bản không ai để ý đến cảm thụ của nàng ta. Mạnh Du từ nhỏ đã bị nuông chiều, đâu chịu nổi loại ủy khuất này, tức giận đến ngay lập tức chạy về nhà mẹ đẻ, ôm Mạnh phu nhân khóc một hồi, Mạnh phu nhân đau lòng nhưng cũng không có cách nào, nữ nhi đã là tức phụ nhà người khác, hơn nữa lại còn là gả cao, bà không có biện pháp nhúng tay vào.
Mạnh Du cho rằng mình gả vào Hầu phủ, trở thành Hầu phu nhân, có thể sống càng tiêu sái sung sướng hơn khi ở Mạnh gia, nàng ta chịu đựng Mạnh Nhạn Hành đủ rồi, cả ngày cứ lải nhải đủ thứ nhảm nhí bên tai nàng ta. Thế nhưng chỉ một đêm qua đi, toàn bộ ảo tưởng của nàng ta đều tan biến, ngày sau chỉ sợ còn có chuyện lệnh người ghê tởm hơn đang chờ nàng ta.
Nàng ta không thể chấp nhận kết quả này, nàng ta tốn nhiều tâm cơ tính toán đến như vậy, cuối cùng chẳng lẽ chỉ đáng được bao nhiêu đây?
Lúc trước nàng ta còn tưởng mình tuyệt đối sẽ không giống như Mạnh Phất, sẽ không bị phu quân vắng vẻ, kết quả hiện tại báo ứng tới rồi, nàng ta thậm chí còn kém hơn Mạnh Phất năm đó, ít nhất khi Mạnh Phất gả vào Hầu phủ, hậu viện Tạ Văn Chiêu cũng chưa có mấy người lung tung rối loạn này.
Mạnh Du tưởng tượng đến chuyện Tôn Ngọc Liên có mang, liền cảm thấy như đang ngậm một ngụm đồ ăn thừa, làm nàng ta ghê tởm đến không thở nổi, rồi lại phun ra không được.
Hiện giờ trong Hầu phủ người vui mừng nhất không ai ngoài lão phu nhân, vốn dĩ bà cũng chướng mắt Mạnh Du, nhưng hiện tại lại cảm thấy Mạnh Du cái tức phụ này cưới vào xác thật không tồi, vừa vào cửa thì bụng Tôn Ngọc Liên liền có động tĩnh, làm cho lão Hầu gia vẫn luôn triền miên nằm trên giường bệnh cũng vui đến ăn thêm hai chén cơm.
Nghe nói Mạnh Du trở về nhà mẹ đẻ, lão phu nhân hiện tại có tôn tử, cũng không nóng nảy, chỉ cho là vợ chồng son gây gổ nhau, chờ thêm mấy ngày không thấy Tạ Văn Chiêu đi đón người, mới bảo hạ nhân đến Mạnh phủ đón Mạnh Du trở về.
Mạnh Du không muốn về Hầu phủ, trước nay nàng ta không nghĩ tới mình sau khi thành thân lại phải nhận khuất nhục như vậy, phu quân vắng vẻ, thiếp thất còn có mang trước, không ai để ý đến cảm thụ của nàng ta. Nhưng Mạnh Nhạn Hành lại chướng mắt nàng ta, một cô nương đã xuất giá còn cả ngày ở nhà mẹ đẻ thì ra thể thống gì, người ngoài biết được không biết còn đồn đãi đến bao nhiêu nói, hắn không màng Mạnh phu nhân khuyên can, để người của Hầu phủ đến đón dẫn nàng ta về.
Khi Mạnh Du lại lần nữa bước vào phủ Tuyên Bình Hầu, thấy Tôn Ngọc Liên bị đám hạ nhân vây quanh đang nhàn nhã đi về phía mình, nàng ta vừa cảm thấy phẫn nộ, lại trong lòng nảy lên rất nhiều hối hận.
Nàng ta không muốn thành thân, không muốn gả cho Tạ Văn Chiêu, nhưng mà hiện tại, cái gì cũng đã muộn.
Tháng ba mang theo làn gió xuân ôn nhu thổi qua khắp nơi, băng tuyết tan rã, vạn vật sống lại.
Năm trước Thái Hậu định ra kỳ hạn nửa năm, Lý Việt cảm thấy quá dài, vốn trông cậy vào Tạ Văn Chiêu có thể tranh thủ nhanh lên một chút, nhưng hắn ta cọ tới cọ lui, cuối cùng vẫn qua non nửa năm. Lại không tiện Tạ Văn Chiêu vừa mới thành thân thì mình liền đại hôn, vì thế bệ hạ phải lại thêm một tháng.
Các quan lại đang ầm ĩ dưới sân đình, vì trong triều có thêm không ít võ quan mới, hiện giờ số lượng từ ngữ lượng của mọi người lại được mở rộng một phen, khi gây nhau cũng đặc biệt vang dội, có đôi khi còn rống lên át tiếng lẫn nhau, bệ hạ tuy ngồi trên long ỷ, nhưng suy nghĩ đã sớm bay đến địa phương khác.
Đám người Ngụy Quân An đã sớm phát hiện bệ hạ lại biến trở về thành cái bệ hạ một lời không hợp liền mắng xối xả như trước, những quan tâm, những ôn thanh tế ngữ đã từng đối với bọn họ tựa như một giấc mộng, có thể là do lúc ấy bọn họ không biết quý trọng, cho nên giấc mộng này vô cùng ngắn ngủi.
Cảm thụ của Lưu Trường Lan cũng rất tương tự Ngụy Quân An, lần ăn mắng đầu tiên sau khi Lý Việt đổi về, vị lão thần đáng thương này liền bắt đầu tự suy xét lại xem bản thân mình có chỗ nào làm không tốt, cho nên mới chọc bệ hạ nổi nóng như thế. Hiện tại, mặc cho đám đồng liêu bên cạnh hắn cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, Lưu Trường Lan cũng không dễ mở miệng, chỉ thành thành thật thật nhìn dưới chân, quyết định chờ bệ hạ biểu lộ thái độ, hắn lại theo ý bệ hạ mở miệng, vãn hồi một chút tình nghĩa trong quá khứ cùng bệ hạ.
Nhưng mà bọn quan viên cãi nhau nửa ngày, bệ hạ ngồi trên long ỷ trước sau vẫn không mở miệng, bọn họ cũng không biết cái tình huống này được xem như bình thường hay không bình thường, trong lúc nhất thời ai cũng tự hiểu trong lòng, an tĩnh lại chờ bệ hạ mở miệng.
Trong đại điện tức khắc lặng ngắt như tờ, có mấy quan viên nhát gan ngay cả thở mạnh cũng không dám, bọn họ đều không rõ vì sao bệ hạ lại trầm mặc như vậy, chuyện này cũng không xem như đại sự đi, bệ hạ muốn như thế nào đều có thể thương lượng mà! Đừng đột nhiên không nói lời nào, thật quá dọa người.
Hồi lâu, thấy bệ hạ còn chưa nói chuyện, Lưu Trường Lan liếc Ngụy Quân An một cái, sau đó tiến lên một bước hỏi: "Bệ hạ, ý ngài như thế nào ạ?"
"Trẫm?" Bệ hạ lấy lại tinh thần, nhìn đám quan lại đứng dưới sân đình nơm nớp lo sợ, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Trẫm chuẩn bị lập hậu."
"Bệ hạ nói thật đúng, vi thần cũng ——" Lưu Trường Lan nói đến một nửa, đột nhiên phản ứng lại, giọng nói hắn đột nhiên ngừng giữa chừng, Lưu đại nhân đáng thương suýt chút mà cả kinh đến một hơi cũng thở không lên, sắp chết ngất đi, hắn không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, miệng rất nhiều lần mở ra đóng lại, mãi một lúc mới phát ra được âm thanh, hỏi: "Bệ hạ, ngài nói....?"
"Trẫm sắp lập hậu." Bệ hạ tâm tình tốt mà lặp lại một lần.