HOÀNG THƯỢNG THAY TA TRẠCH ĐẤU

Mạnh Phất không nghĩ tới Lý Việt sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút không biết nên trả lời hắn như thế nào, nên không lên tiếng.

Nàng rũ mắt nhìn tấu chương trong tay, phía trên có phúc đáp bệ hạ dùng bút son viết.

Nàng nhớ tới khi còn nhỏ, mình còn ở bên cạnh Nhạn Hành nghe hắn dạy cho các học sinh, không hẳn là chưa từng có một khắc nào nàng hy vọng mình trở thành một nam tử, có thể đường đường chính chính mà đứng trước mọi người, nói ra ý nghĩ của chính mình, thi triển khát vọng của mình.

Lý Việt đối diện càng nghĩ càng cảm thấy lời đề nghị của mình thực không tồi, hắn sờ sờ cằm, tiếp tục nói: "Đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau thượng triều, sau khi trở về cùng nhau xử lý tấu chương," nói tới đây, Lý Việt ngừng lại một chút, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng, hắn khụ một tiếng, che giấu tia hổ thẹn, tiếp tục nói, "Như vậy hẳn là thể tiết kiệm được không ít thời gian, A Phất, chúng ta có thể xuất cung đi chơi, hoặc là làm một ít chuyện mà mình muốn làm."

Mạnh Phất buông tấu chương trong tay xuống, giương mắt nhìn về phía Lý Việt, con ngươi vừa đen vừa sáng của nàng như một cái giếng sâu không thấy đáy, bên trong lại phản chiếu hình ảnh của Lý Việt lúc này, Lý Việt ngồi thẳng, hắn nghe Mạnh Phất nói: "Bệ hạ, chàng thực sự có ý này?"

"Đương nhiên là thật, A Phất không muốn sao?" Đôi tay Lý Việt chống trên bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút, hắn nói, "Nếu nàng không muốn cũng không sao. Sáng nay không phải đi Ngự Hoa Viên viết sách sao? Đã nghĩ ra viết cái gì chưa?"

Mạnh Phất lắc đầu, nói câu không có, theo sau nhìn Lý Việt nói: "Các đại thần trên triều hẳn là không muốn."

Bệ hạ vô cùng không có lòng đồng tình, nói: "Chuyện bọn họ không muốn nhiều lắm, không phải mỗi cái này."

Mạnh Phất bật cười, nàng chậm rãi nói: "Trong triều có mấy vị lão đại nhân tim không được tốt, nếu thật sự nhìn thấy ta đứng trên Tuyên Chính Điện, nói không chừng sẽ ra đi ngay tại chỗ mất."

Lý Việt "sách" một tiếng, phản bác nói: "Không dễ vậy đâu, tháng trước trẫm liên tiếp mắng bọn họ vài ngày, bọn họ còn rất kiên cường đứng thẳng trên triều mà, một ngày nghỉ bệnh cũng chưa xin."

Mạnh Phất phảng phất như có thể nhìn thấy bộ dáng những đại thần đó nhăn mặt nhíu mày khi bị mắng, nàng cười nói: "...... Có thể là bọn họ quen rồi."

Lý Việt nghiêng đầu: "Cho nên vậy là A Phất đồng ý?"

Có thể thượng triều tham dự chính sự, đây là chuyện bao nhiêu người nằm mơ cũng mơ không tới, Mạnh Phất tất nhiên là không có gì không vui, nàng gật đầu nói: "Nhưng việc này vẫn phải từ từ mưu tính, từ từ làm đi, chuyện Vân Quế bên kia bệ hạ có ý tưởng gì?"

Lý Việt thở ra một hơi, kỳ thật Mạnh Phất không phải là người đầu tiên đưa ra đề nghị muốn huỷ bỏ chế độ thổ ty, lúc thượng triều hắn cũng từng nghiêm túc suy xét tính khả thi của việc này.

Chỉ là thổ ty các tộc bên Vân Quế kia đã tác oai tác phúc mấy trăm năm, nhất định không thể chấp nhận chuyện quyền lợi của mình bị ảnh hưởng, đến lúc đó tất nhiên là phải động một phen can qua, mà dị tộc Bắc cương đến nay còn chưa hoàn toàn bình định, nếu như phía Nam lại xảy ra chiến hỏa, trong nước sợ là phải rung chuyển một trận.

Mặc dù muốn cải cách chế độ bên Vân Quế, cũng phải tiêu tốn không ít thời gian, hơn nữa địa thế Vân Quế bên kia hiểm yếu, nhiều chướng khí, trận này cũng không phải dễ đánh.

Lý Việt nâng tay lên, có chút bực bội gãi gãi tóc.

Mạnh Phất đẩy ly nước trà đến trước mặt hắn, khuyên: "Bệ hạ, đường thì có thể từng bước một mà đi, việc thì có việc nào đến hẵng làm việc đó, không thể một lần làm xong hết được, từ khi thổ ty tồn tại đến bây giờ cũng đã mấy trăm năm, thêm vài năm nữa cũng không lâu được bao nhiêu."

"Trẫm biết, trẫm đều biết," Lý Việt buông tay ra, nhìn ly trà trước mắt thở dài, "Chỉ vì tính tình Trẫm là như vậy."

"Ta biết mà," Mạnh Phất đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Việt ngồi xuống, nàng kéo cánh tay hắn, hôn hôn lên mặt hắn, cười nói, "Ta liền thích chàng như vậy."

Lý Việt cúi đầu nhìn nàng, thanh âm trầm thấp: "A Phất......"

Mạnh Phất buông tay, buông Lý Việt ra, nghiêm mặt nói: "Thôi được rồi, hôm nay ngài còn chưa xem tấu chương xong, nên xem tấu chương tiếp rồi."

Bệ hạ quả nhiên là làm hôn quân không được, hắn cầm lấy bút son, bắt đầu tiếp tục công việc của chính mình, hắn vừa mở quyển tấu chương trước mắt, vừa nhìn Mạnh Phất hỏi: "Vậy A Phất thì sao? Còn muốn đi Ngự Hoa Viên hả?"

Mạnh Phất nói: "Ta ở chỗ này với chàng đi."

Khoé miệng Bệ hạ lập tức cong lên, đáng tiếc cái tâm tình sung sướng của hắn cũng không liên tục lâu lắm, từ khi mở ra bổn tấu chương đầu tiên, mày hắn liền nhíu lại. Trên thế gian này, thiên tai nhân họa mỗi thời mỗi khắc đều xảy ra, chỉ là lớn hoặc nhỏ, nhiều hoặc ít mà thôi, trong mười chuyện mà xử lý được tám chuyện, sót lại hai chuyện cũng đủ cho Lý Việt tức giận một trận, hơn nữa cho dù hắn không chỉ một lần răn dạy quá mấy cái tên vuốt mông ngựa đó, thế mà cũng có hai tên ngu xuẩn tự cho mình thông minh, thích chơi trò ca công tụng đức của hắn.

Nhưng tức giận nhất chính là có một phần tấu chương mà tất cả tám trang đều nói lời vô nghĩa, Lý Việt vốn định trực tiếp xé luôn, đột nhiên phát hiện tờ cuối cùng vậy mà còn đề ra một việc chính sự, kết quả là bệ hạ càng muốn xé cái tấu chương này, nhưng cố tình lại ngại việc chính sự kia, xé không được.

Bệ hạ cười lạnh, hay lắm, tấu chương hắn xé không được, ngày mai thượng triều hắn liền xé người vậy, không làm được thì đừng làm! Đại Chu này người ba chân thì khó kiếm, chứ thứ nói được tiếng người có rất nhiều!

Mạnh Phất thấy biểu tình hắn càng thêm tức giận, biết kiên nhẫn của bệ hạ rõ ràng sắp hao hết, phỏng chừng chờ lát lại muốn đi lên xoay lòng vòng, nàng kịp thời lên tiếng nói: "Bệ hạ nghỉ một lát trước đi, còn lại để ta xem giúp được phần nào hay phần đó."

Lý Việt hầm hừ mà ừ một tiếng, nhưng thật ra động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, trực tiếp nhường chỗ cho Mạnh Phất.

Mạnh Phất ngồi vào sau trường án, bắt đầu lật xem.

Lý Việt ngồi ở đối diện nàng, chống cằm nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, hỏi nàng: "A Phất không tức giận sao?"

"Chắc là mấy tấu chương làm người giận đều được chàng xem hết rồi." Mạnh Phất ngẩng đầu nhìn Lý Việt cười nói.

Đây chỉ là một câu vui đùa, Mạnh Phất cùng Lý Việt đều biết rõ ràng, khi nào bệ hạ xem đến đống tấu chương còn lại này, tất nhiên sẽ tức giận tiếp. Mạnh Phất vốn là người dưới phần lớn tình huống đều có thể để lý trí trên tình cảm, bệ hạ chắc có lẽ tương phải với nàng. Nhưng cũng may, những thời điểm lý trí của bệ hạ bị đánh mất, hắn cũng chỉ tức tối xoay lòng vòng chứ không lý ra những quyết định bừa bãi.

Theo Mạnh Phất thấy, đại bộ phận tấu chương ở đây cũng không hẳn cái gì nên tức giận, có mấy chỗ làm không tốt, nên bãi quan thì bãi quan, nên biếm trích thì biếm trích, thật sự không cần nổi giận.

Nhưng mà tính tình bệ hạ vốn là như vậy, có đôi khi nghe bệ hạ cứ xoay chuyển lòng vòng một chỗ, miệng lại bá bá mắng chửi người, Mạnh Phất vẫn cảm thấy hắn thật đáng yêu.

Các tấu chương còn lại cơ hồ Mạnh Phất đã xử tất cả đều xử lý xong rồi, chỉ có vài cái nàng lưỡng lự, thương lượng với bệ hạ hồi lâu cũng không quyết định được, dứt khoát để ngày mai thượng triều giải quyết.

Nếu muốn giải quyết vấn đề Vân Quế, trước tiên phải làm Bắc cương hoàn toàn thái bình, làm những dị tộc kia vĩnh viễn không tới xâm phạm, đại bộ phận quan viên trong triều đều đã nghĩ đến chuyện này, nhưng mà cũng có người cảm thấy làm như vậy có chút hao tài tốn của, không bằng lựa chọn chính sách bình định, giải quyết hoà bình.

Mọi người làm quan trong triều nhiều năm như vậy, tính tình bệ hạ như thế nào thì ai cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng cũng có đôi lúc bản thân cũng muốn mạo hiểm thử một chút, một hai phải đi đâm đầu vào tường Nam, đến khi đâm vỡ đầu rồi mới biết ngừng nghỉ.

Lý Việt trên long ỷ trầm giọng nói: "Ý của chư vị ái khanh, trẫm đây hiểu rõ."

Hắn vừa mở miệng, cả Tuyên Chính Điện trong một thoáng liền lặng ngắt như tờ, tất cả quan viên đều cúi đầu nhìn xuống chân, bọn họ có thể đoán ra thái độ của bệ hạ đối với chiến sự Bắc cương, nhưng mỗi lần gây tóe lửa với đồng liêu xong, nghe thấy bệ hạ mở miệng đều sẽ theo bản năng cảm thấy rất có cảm giác áp bách.

Hồi lâu, Lý Việt nói: "Cứ làm theo lời Ngụy ái khanh nói đi."

Hắn vừa nói xong câu đó liền không còn nói gì khác, đủ làm cho các quan lại chuyển sang thương nghị vấn đề tiếp theo.

Bệ hạ tán đồng đề nghị của mình, hơn nữa còn không có bất luận cái gì bổ sung sửa chữa, Ngụy Quân An nên cảm thấy vui vẻ, thậm chí nên trở về thắp cho tổ tông một nén nhang, nhưng lúc này tâm tình Ngụy Quân An ngũ vị tạp trần, rất khó hình dung, hắn hơi hơi nghiêng đầu liếc nhau với Lưu Trường Lan, hai người bọn họ vậy mà đồng loạt nhìn thấy một tia thẫn thờ trong mắt nhau.

Nếu là lúc trước, mỗi ngày bọn họ thượng triều nếu không bị bệ hạ mắng một trận thì đã vội vàng cám ơn trời đất, nhưng sau khi trải qua ba tháng ngọt ngào năm ngoái, mỗi lần đến những thời điểm thế này, trong lòng bọn họ đều không khỏi sinh ra hơi mất mát.

Ba tháng kia tựa như một giấc mộng ngắn ngủi, kể từ sau cái kỳ thu săn, bọn họ rốt cuộc không còn nghe được bệ hạ khen mình một lần nào nữa, rõ ràng trước đó bệ hạ thật sự đối xử với bọn họ như tâm phúc, như cánh tay phải, cánh tay trái trong triều, là những phụ tá đắc lực mà bệ hạ không thể thiếu được.

Kết quả thì sao? Sau kỳ thu săn, bệ hạ liền trở mặt không nhận người, phụ tá đắc lực cũng không cần.

Trong lúc hoang mang, có đôi khi bọn họ thật cảm thấy bệ hạ như một tên phụ lòng vô tình ấy.

Bọn họ không thể không suy ngẫm lại một lần nữa rằng trong lúc thu săn, có phải mình đã làm cái gì sai hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được cái gì, khi đó bọn họ ngẫu nhiên cũng có chút động tâm muốn lừa bệ hạ một chút thật, nhưng chỉ là động tâm, chứ cái gì cũng chưa kịp làm.

Chẳng lẽ bệ hạ còn có thuật đọc tâm?

Mấy chuyện thế này không thể nào chỉ nhìn tâm là tính đâu bệ hạ!

Mấy hôm trước và sau đại hôn, tuy rằng bệ hạ cũng hiền lành hơn ngày thường một chút, ngẫu nhiên còn sẽ mỉm cười với bọn họ một cái, nhưng so với ba tháng kia, vẫn kém hơn rất nhiều.

Có thể nói là, nếu chưa bao giờ từng có được, thì hiện tại cũng không đến mức tiếc hận như vậy.

Lý Việt cũng mặc kệ trong lòng mấy quan viên bên dưới nghĩ cái gì, nếu biết cả đám bọn họ suốt ngày nhón chân mong chờ lọt mắt xanh bệ hạ, hơn phân nửa sẽ muốn mắng bọn họ một tiếng, vớ vẩn.

Chuyện đứng đắn sự không làm, suốt ngày nghĩ mấy thứ vô dụng!

Mạnh Phất lo lắng nếu mình trực tiếp thượng triều sẽ dọa cho vài vị lão thần ngất ngay tại chỗ, nên đêm qua đã thương lượng cùng Lý Việt một phen, quyết định chơi trò nước ấm nấu ếch xanh, thêm vào từng cây củi một, từ từ nới rộng mức độ chịu đựng của các quan viên, từng bước từng bước hạ điểm mấu chốt của bọn họ xuống.

Hôm bắt đầu, Mạnh Phất lưu lại tiền điện ở Tử Thần Điện, cùng Lý Việt cùng nhau triệu kiến quan viên, nhưng thật ra nàng  không ngồi cùng Lý Việt, rốt cuộc thì cái án bàn đó cũng không dài lắm, nàng ngồi chung liền có chút chật, nên vẫn ngồi xích xuống phía dưới một chút.

Quan viên đầu tiên bước vào trong điện nhìn thấy Mạnh Phất là Đại Lý Tự Khanh Vương Thuấn, hắn tới để trình án tông. Tháng 7 năm ngoái, Vương Thuấn trong vòng bảy ngày đã phá được ba thảm án xảy ra tại đế đô, được bệ hạ cố ý khen ngợi một lần ngay trên triều, sau đó hắn ngày càng  nỗ lực phá án thêm tích cực, nhưng tiếc nuối chính là hắn lại không còn được nghe khen ngợi nào như lần trước từ trong miệng bệ hạ nữa, nhiều nhất chỉ là một câu "cũng được".

Lần này, những án tông hắn lấy tới đều được chọn lựa kỹ càng, không biết bệ hạ có thểvừa lòng  hay không.

Vương Thuấn đoan chính chỉnh lại tâm thái, hít sâu một hơi, bước vào Tử Thần Điện, hắn đang muốn quỳ xuống thỉnh an, khóe mắt đột nhiên liếc thấy Mạnh Phất đang ngồi kế bên cửa sổ, Vương Thuấn lập tức sửng sốt, động tác quỳ xuống theo bản năng ngừng lại, thiếu chút nữa té sấp mặt xuống đất.

Sao Hoàng Hậu lại ở chỗ này?

Đầu tiên, Vương Thuấn liền hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không, nhịn không được liền chơp chớp mắt, cẩn thận nhìn lại.

Lý Việt giơ tay vỗ vỗ bàn, có chút không vui nói: "Muốn thỉnh an thì ngươi nhìn trẫm, ngươi nhìn Hoàng Hậu làm cái gì?"

Hóa ra thật sự là Hoàng Hậu.

Trong lòng Vương Thuấn lộp bộp một chút, vội vã quỳ xuống thỉnh tội, không thể trách được hắn chứ, tiền điện này là chỗ nào? Làm sao hắn có thể tưởng tượng đến Hoàng Hậu cũng ở chỗ này!

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, động tác vừa rồi của hắn thật sự quá mức thất lễ, nếu như bệ hạ trách tội, hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật mà nhận.

Mạnh Phất khép lại quyển sách trên tay, nhìn Lý Việt nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, ngài đừng dọa Vương đại nhân, Vương đại nhân cũng không biết ta ở chỗ này."

Bệ hạ hừ một tiếng, không nói thêm gì.

Mạnh Phất tiếp tục nói với Vương Thuấn nói: "Là bổn cung muốn xem thử mấy quyển án tông, phiền toái Vương đại nhân tới đây một chuyến."

Vương Thuấn không biết nên nói cái gì, lý trí nói cho hắn, nên nhắc nhở Hoàng Thượng, Hoàng Hậu không nên xuất hiện ở trong Tiền Điện như thế này, nhưng  thái độ hoàng hậu nương nương tốt như vậy, còn mạc danh cho hắn một loại  cảm giác rất quen thuộc, lời này hắn thật sự nói không ra được.

"Đứng lên đi." Lý Việt nói.

"Vậy án tông này......" Vương Thuấn hỏi.

Mạnh Phất nói: "Để ở chỗ bổn cung đây được rồi."

Cung nhân tiến lên, nhận lấy xấp án tông từ tay Vương Thuấn, đưa đến  trước mắt Mạnh Phất, Mạnh Phất lật xem hai trang, cười nói: "Sớm nghe bệ hạ nói Vương đại nhân xử án như thần, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền."

Vương Thuấn không thể khống chế được vui vẻ đang vùn vụt dâng lên trong lòng, đôi mắt nhìn về phía Lý Việt như sáng lên, bệ hạ lại khen hắn sau lưng như vậy sao?

Lý Việt bị hắn nhìn đến nổi da gà đều phải nổi lên một loạt, giật giật môi đang muốn nói chuyện, bị Mạnh Phất nhìn thoáng qua, liền yên lặng nuốt trở vào.

Thôi được đi,A Phất đã nói hắn từng nói, vậy coi như hắn có nói đi.

Mạnh Phất trong lúc nấu ếch xanh còn thuận tiện tìm cho mình chút linh cảm viết sách, sau khi lật xem đại khái mấy án tông, liền nhìn Vương Thuấn hỏi: "Vương đại nhân, mấy biện pháp tra án này làm sao ngươi nghĩ ra được vậy? Thật sự là làm người mở rộng tầm mắt a."

Vương Thuấn cúi đầu có chút thẹn thùng nói: "Nương nương quá khen, chỉ là làm nhiều nên tích lũy được chút kinh nghiệm."

Mạnh Phất gật đầu nói: "Có kinh nghiệm thật tốt quá, Đại Lý Tự giao vào trong tay ngươi, bệ hạ cũng có thể yên tâm."

Vương Thuấn nhịn không được ngẩng đầu  nhìn thoáng qua về hướng Mạnh Phất, hoàng hậu nương nương an nhàn mà ngồi ở chỗ kia, ánh nắng ngoài cửa sổ trút xuống, như phủ một tầng kim sa mờ mịt lên trên người nàng. Yên tĩnh nhu hòa trước mắt này, chợt cùng với một màn nào đó trong trí nhớ Vương Thuấn dần dần quỷ dị mà hợp lại với nhau.

Đó là tháng bảy năm ngoái, bệ hạ cũng là ngồi ở bên cửa sổ, nhẹ nhàng nhìn hắn, lời lẽ thấm thía mà nói: "Vương ái khanh, Đại Lý Tự được ngươi chủ quản, trẫm thực yên tâm."

Hốc mắt Vương Thuấn nóng lên, lại có chút muốn rơi lệ.

Nước mắt hắn còn chưa kịp rơi xuống, liền nghe được bệ hạ có chút ghét bỏ nói: "Được rồi, nhanh chóng lui ra đi."

Cảm xúc mãnh liệt của Vương Thuấn tức khắc treo lềnh bềnh giữa không trung, nửa vời, chờ hắn ra khỏi Tử Thần Điện mới bừng tỉnh, ý thức được mình nên nhắc nhở bệ hạ rằng Hoàng Hậu không nên xuất hiện ở Tiền Điện, nhưng lúc này cũng không còn cơ hội.

Hôm nay bệ hạ không chỉ triệu kiến mỗi Vương Thuấn ở Tiền Điện, cho nên rất mau, các quan trong triều cơ hồ đều biết tin tức Hoàng Hậu đến Tiền Điện.

Văn võ bá quan cả triều đều vô cùng bất mãn với chuyện này, cảm thấy việc này nhất định phải ngăn cản, nhưng kỳ quái chính là, tuy biểu hiện của những người được gặp qua Hoàng Hậu nương nương ở trong Tử Thần Điện như Vương Thuấn đều rất kháng nghị, nhưng mỗi lần người khác hỏi ngày ấy Hoàng Hậu ở Tử Thần Điện làm cái gì, trên mặt bọn Vương Thuấn liền sẽ trồi lên một mạt hoài niệm, làm người nhìn đều hoài nghi bọn họ có phải cùng nhau uống lộn thuốc hay không, nếu không chính là ăn trúng nấm độc.

Khi các quan lại muốn nhắc đến chuyện này trên triều, nhưng mấy nhân chứng đều không lên tiếng, bọn họ cũng không tiện đề cập.

Ngụy Quân An vô cùng khó chấp nhận chuyện này, liên tục mấy đêm đều ngủ không yên, cuối cùng quyết định không thể tiếp tục như vậy, phải làm cho mình cũng trở thành một nhân chứng, là nhất có thể danh chính ngôn thuận lên tiếng ngăn cản.

Hoàng Hậu không đi xử lý hậu cung, nhúng tay vào triều chính còn ra cái thể thống gì chứ!

À, mà hình như bệ hạ cũng không có hậu cung, vậy cũng không thể nhúng tay vào triều chính!

Người ôm suy nghĩ như vậy không chỉ mỗi Ngụy Quân An, Môn Hạ Tĩnh và Lục Bộ cũng phái người đến can gián bệ hạ, khi Ngụy Quân An tới, thì Thị Lang Triệu Phi của Môn Hạ Tĩnh cùng Lễ Bộ thượng thư Chương Tụng Chi đã vào trong điện, hắn chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.

Ngụy Quân An cảm thấy hai vị đồng liêu này của mình mồm mép đều rất nhanh nhẹn, nói không chừng không cần mình ra mặt, bọn họ cũng có thể giải quyết chuyện này thật viên mãn.

Kết quả hơn nửa canh giờ qua đi, hai vị này cũng vựng vựng hồ hồ mà từ Tử Thần Điện ra tới, đi đường lơ mơ, trên mặt còn mang theo ý cười quỷ dị.

Ngụy Quân An vội vàng đi hỏi hai người này xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Triệu Phi Nguyên cùng Chương Tụng Chi như là mới tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt tràn đầy hổ thẹn, bọn họ cô phụ kỳ vọng của các đồng liêu đối với bọn họ rồi, bọn họ cũng không muốn như vậy, rõ ràng đã nghĩ sẵn phải nên nói như thế nào, kết quả vừa mới tiến vào, chưa kịp mở miệng đã bị bệ hạ mắng cho ngốc luôn.

Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, bọn họ không thiếu bị bệ hạ mắng, nhưng Hoàng Hậu vậy mà khuyên bệ hạ lại, còn an ủi bọn họ, khen bọn họ gần đây làm rất không tồi, vì bệ hạ phân ưu rất nhiều.

Bọn họ cảm giác mình hình như tìm lại được cái bệ hạ ôn nhu trong trí nhớ từ hoàng hậu nương nương vậy.

Mà lúc này, đối mặt với ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép của Ngụy Quân An, hai người rất xấu hổ, cuối cùng lắc đầu, nhìn Ngụy Quân An nói: "Ngụy đại nhân, ta đã phụ gửi gắm, giờ đây tất cả trông cậy vào ngài."

Ngụy Quân An thật không rõ trong Tiền Điện kia có cái hồng thủy mãnh thú gì có thể làm cho bọn họ biến thành như thế này, nhất thời có chút do dự, hỏi Cao Hỉ canh giữ ở cửa: "Hoàng hậu nương nương cũng ở bên trong?"

"Đúng vậy." Cao công công đáp, "Nương nương sáng sớm đã tới rồi."

Ngụy Quân An chau mày, nói: "Thế này thì ra cái thể thống gì! Hoàng Thượng sao lại có thể để Hoàng Hậu vào chứ!"

Cao Hỉ cười nói: "Ngụy đại nhân, ngài cũng biết mà, bệ hạ đã nhiều ngày nay tâm tình không tốt, chúng nô tỳ đây không ai dám tiến lên, cũng chỉ có nương nương có thể khuyên một chút."

Ngụy Quân An rất không vừa lòng với cái giải thích này, hắn nói: "Vậy cũng không nên để Hoàng Hậu ở suốt bên trong đó! Hậu cung không được tham gia vào chính sự, đây là quy củ của lão tổ tông để lại rồi."

Cao Hỉ bày ra gương mặt tươi cười không nói lời nào, quy củ lão tổ tông để lại Hoàng Thượng cũng đâu tuân thủ được mấy cái, Ngụy đại nhân sao còn chưa nhìn rõ vậy?

Đã là người làm đến Trung Thư Lệnh, sao lại cứng nhắc mờ mịt như vậy chứ, không được đâu!

Ngụy Quân An kéo một khuôn mặt dài xụ đi vào trong điện, trong lòng hắn âm thầm nói cho chính mình, chờ lát nữa mặc kệ bệ hạ nói cái gì, mình nhất định phải bảo vệ tốt bản tâm, quyết không thể để Hoàng Hậu ở lại Tiền Điện, nhúng tay vào triều chính.

Kết quả hắn mới vừa tiến vào trong điện, một cái ly liền hung hăng nện xuống ngay dưới chân hắn, Ngụy Quân An sợ tới mức giật mình, linh hồn nhỏ bé suýt chút bay đi mất, hắn ngừng lại tại chỗ, ngẩng đầu liền nhìn thấy bệ hạ đang đầy mặt giận dữ mà muốn đập tường, Hoàng Hậu đứng ở bên cạnh bệ hạ, kéo kéo tay áo bệ hạ, nhỏ nhẹ khuyên bảo bên tai hắn.

Nói nửa ngày, lửa giận của bệ hạ cũng không thấy bình ổn, Mạnh Phất nhìn thấy Ngụy Quân An tới, vội nói với hắn: "Ngụy đại nhân ngươi đến thật quá đúng lúc! Mấy ngày nay thân thể Hoàng Thượng không thoải mái, thái y đến xem, nói là hoả khí quá thịnh, cứ tức giận như vậy sẽ thương thân, nhưng ngươi cũng biết tính tình bệ hạ, một ngày có thể tức giận đến bảy tám lần, lần này bổn cung cũng khuyên không được, ngươi đến rồi thì giúp đỡ khuyên một chút đi."

Ngụy Quân An: "......"

Từ khi nào thì hắn có thể khuyên được bệ hạ vậy?

Bệ hạ phát ra một tiếng cười lạnh, như là đang trào phúng Ngụy Quân An vô năng.

Mạnh Phất giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bệ hạ, ôn nhu nói: "Ngụy đại nhân cũng là quan tâm ngài, ngài sao lại như vậy chứ?"

Bệ hạ lại hừ một tiếng.

Ngụy Quân An không quên mục đích chính của mình, nhưng nếu Hoàng Hậu nói là thật, suy nghĩ đến sức khoẻ của bệ hạ, xác thật nên để hoàng hậu nương nương ở bên cạnh bệ hạ nhiều một chút, rốt cuộc bệ hạ nhìn thấy bọn họ hình như chỉ biết càng thêm tức giận.

Nhưng...... Nhưng còn bản tâm của hắn, làm sao bây giờ?

Ngụy Quân An tức khắc rơi vào rối rắm, Mạnh Phất quét liếc hắn một cái, tiếp tục nói: "Ngụy đại nhân cả ngày vất vả vì nước vì dân, thực không dễ dàng, ngài đừng cứ bắt bẻ Ngụy đại nhân mãi. Ngài xem, Ngụy đại nhân quan tâm ngài nhiều đến bao nhiêu, biết ngài thân thể không thoải mái, hạ triều cũng không về nhà, còn cố ý lại đây thăm ngài."

Thật ra.... cũng không phải nguyên nhân này.

Mắt thấy bệ hạ không còn tức giận nhiều như vừa rồi nữa, Ngụy Quân An trừ phi là tên ngốc mới dám há miệng phản bác lời Hoàng Hậu vào ngay lúc này.

Bản tâm hắn... chắc thủ không được được.

Nhanh như vậy sao?

Mạnh Phất tiếp tục dỗ dành bệ hạ, nói: "Ngụy đại nhân là cấp dưới đắc lực, là phụ tá trung thành của ngài trong triều, nếu chính kiến của ngài cùng Ngụy đại nhân có không hợp, thì thương lượng thêm một chút là được rồi, đừng mãi tức giận mà, được không?"

"Ngài cũng biết Ngụy đại nhân ôm một trái tim trung quân ái quốc, đều là vì ngài, vì Đại Chu, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có chỗ nghĩ nhiều, nhưng trong triều, đại thần một lòng trung thành lại còn giỏi giang như Ngụy đại nhân đây không nhiều lắm đâu."

Mạnh Phất dỗ xong bệ hạ, quay đầu nhìn về phía Ngụy Quân An, hỏi: "Ngươi thấy ta nói đúng không, Ngụy đại nhân? Bệ hạ thường hay giận ngươi, nhưng đó cũng là vì quá coi trọng ngươi thôi, Ngụy đại nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng làm bệ hạ thất vọng."

Ngụy Quân An cảm thấy lời này có chút quen tai, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo tha thiết chờ đợi.

Ngụy Quân An ngơ ngẩn.

Hắn có tài đức gì mà được Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương tín nhiệm như thế!

Sau một hồi, hắn trịnh trọng gật gật đầu, lên tiếng dạ.

Lưu Trường Lan đi đến bên ngoài Tử Thần Điện, biết được Ngụy Quân An đã đi cầu kiến bệ hạ, liền thành thật chờ ở bên ngoài, mỗi đồng liêu sau khi vào Tử Thần Điện gặp Hoàng Hậu đều biểu hiện kỳ kỳ quái quái, Ngụy Quân An đã là nhân tinh nhiều năm, hẳn là không thể giống như cái bọn non nớt trên quan trường kia.

Sau đó không lâu, hắn liền nhìn đến Ngụy Quân An thần sắc hoang mang mà từ Tử Thần Điện ra tới.

Lưu Trường Lan bước nhanh tới, thấy Ngụy Quân An vậy mà đang tần ngần đứng mãi bên ngoài Tử Thần Điện, trong thần sắc còn toát ra vài phần hoài niệm, Lưu Trường Lan lấy làm lạ, khó hiểu, nhưng lại nghĩ không ra.

Hắn dùng sức nhíu mày, Ngụy Quân An sao lại là dáng vẻ này? Chẳng lẽ sáng hôm nay hắn cũng ăn phải nấm độc? Là cái nấm gì mà độc tính lại cường hãn như thế!

Hắn lại tiến lên thêm một bước, hỏi thăm Ngụy Quân An, nói: "Ngụy đại nhân ngài làm sao vậy? Bị bệ hạ mắng hả?"

Nhưng nếu bị bệ hạ mắng quá tàn nhẫn, Ngụy Quân An cũng không nên là một bộ như thế này...... Thật không biết diễn tả như thế nào.

Trong Tử Thần Điện rốt cuộc có cái gì?

Ngụy Quân An giơ tay chùi chùi khóe mắt không hề có chút giọt lệ nào, thở dài thật mạnh một hơi, quay đầu nhìn Lưu Trường Lan nói: "Không biết sao lại thế này, vừa rồi khi ở Tử Thần Điện, ta vừa thấy Hoàng Hậu nhìn ta cười, vậy mà có chút muốn rơi lệ, làm Lưu đại nhân chê cười rồi."

Lưu Trường Lan: "?"

Ngụy Quân An, ngươi có bệnh đúng không! Ngươi còn nhớ vừa rồi ngươi đi vào đó là để làm gì không? Ai bảo ngươi đi xem Hoàng Hậu cười!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi