HOÀNG THƯỢNG THAY TA TRẠCH ĐẤU

Lý Việt xem hai trang liền xem tiếp không nổi, bỏ cái quyển 《 Nam Đức 》mà Mạnh Nhạn Hành tâm huyết ngưng kết thành qua một bên, định tìm ngày hoàng đạo lại mang quyển sách này cho đám quan viên xem, cho bọn họ mở mắt một chút, đỡ phải cả ngày nhìn cái này không vừa mắt, nhìn cái kia không vừa mắt, thức tỉnh chính bản thân bọn họ lại đi.

Mạnh Phất ôm Quý Phi từ bên ngoài đi vào, hiện tại Quý Phi cũng không còn đến mức giống như trước kia, vừa thấy Lý Việt liền nhanh chân bỏ chạy, nhưng vẫn không thế quá thân cận với hắn.

Mà bệ hạ cũng không thèm để ý, Quý Phi rõ ràng đã thành Quý Phi của Hoàng Hậu. Hắn vươn tay, kéo Mạnh Phất vào trong lòng ngực mình, Quý Phi có chút bất mãn mà meo lên một tiếng, không muốn gia nhập trò chơi của hai người bọn họ, nhảy từ trên cánh tay Mạnh Phất đi ra ngoài.

Mạnh Phất dựa vào lồng ngực Lý Việt, Lý Việt cúi đầu, cằm để lên trên vai nàng, hơi thở ấm áp phất quá cổ nàng, hắn nói: "Mạnh Nhạn Hành viết 《 Nam Đức 》 xong rồi, A Phất muốn xem không?"

Mạnh Phất ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua án bàn trước mặt, duỗi tay cầm quyển 《 Nam Đức 》 kia lên, nàng vừa mở ra, vừa hỏi Lý Việt: "Chàng xem xong rồi?"

"Không," bệ hạ đưa tay ôm lấy hông Mạnh Phất, cảm thán nói: "Mạnh Nhạn Hành viết thật sự quá tốt, ta còn chưa xem hết một tờ đã muốn đi ra đánh người."

Mạnh Phất không nhịn được mà bật cười.

Quý Phi giật giật lỗ tai, có chút ghét bỏ quay người đi, đi đến cái đệm của mình, tự cuộn bản thân lại thành một cục tròn vo, nhắm mắt ngủ.

《 nữ giới 》 không đến hai ngàn chữ, nhưng trong đó trích dẫn không ít lời của tiên hiền, trở thành quy phạm cho hành vi của biết bao nữ tử, mà quyển 《 Nam Đức 》 này còn dài hơn 《 nữ giới 》 một ít, nhưng trong đó có rất nhiều quan điểm lần đầu tiên nói ra, Mạnh Nhạn Hành không thể không xen kẽ vào một số ví dụ để minh chứng cho quan điểm của chính mình, cho nên số lượng từ ngữ trong đó cũng nhiều lên một chút.

Hắn muốn chứng minh chuyện nam tử phóng đãng là căn cơ của phá gia, đã chọn rất nhiều ví dụ vốn dùng để chứng minh nữ tử không thể đố kỵ, có thể là vì bản thân Mạnh Nhạn Hành tương đối giữ mình trong sạch, chỉ có một vị phu nhân, cho nên khi hắn viết chương này liền phá lệ thuận buồm xuôi gió, hành văn trơn tru như nước sông trôi ra biển, như suối nguồn từ trên núi cao vạn trượng trút xuống, mênh mông cuồn cuộn, kinh thiên động địa, một hơi đọc hết có thể nói là vui sướng tràn trề, tuyên truyền giác ngộ.

Nhưng đối với đại đa số nam nhân trên thế gian mà nói, bọn họ có thể sẽ không có cách nào một hơi đọc hết áng văn chương này, cũng rất khó thưởng thức được tài hoa của Mạnh Nhạn Hành.

Mạnh Phất lật từng trang từng trang quyển sách trong tay, nàng cảm thấy mình đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng Mạnh Nhạn Hành vắt hết để viết quyển 《 Nam Đức 》 này, không biết tóc của ông có còn đen dày được như trước không?

Thực mau, Mạnh Phất đã đọc đến trang cuối của quyển sách, nàng đóng sách lại, vô cùng khách quan gật đầu tán dương: "Viết thật sự có tâm."

Có thể nhìn ra được Mạnh Nhạn Hành đại khái thật sự muốn dựa vào quyển 《 Nam Đức 》 này mà xoay người một lần nữa, vang danh sử sách, tất cả những câu chữ trong sách đều đã được tỉ mỉ chọn lựa.

Nhiều năm về sau, hậu nhân sẽ đánh giá quyển 《 Nam Đức 》 này thế nào, Mạnh Phất không thể biết được, nhưng hiện tại nếu quyển sách này truyền ra ngoài, để người đọc đến, đại bộ phận nam nhân khẳng định sẽ muốn đánh cho Mạnh Nhạn Hành một trận.

Nhưng mà chuyện này bản thân Mạnh Nhạn Hành cũng rất rõ ràng, lúc trước khi Mạnh Phất lừa ông viết 《 Nam Đức 》 cũng đã nói rõ, Mạnh Nhạn Hành làm thế này cũng coi như cầu phú quý trong nguy hiểm.

Chờ 《 Nam Đức 》 được đưa ra, phải kiến nghị ông mướn thêm mấy người canh cửa, không có việc gì cũng bớt đi ra ngoài.

Mạnh Phất ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngàn năm sau, rốt cuộc sẽ có định luận như thế nào?

Mà bệ hạ còn lại đang vô cùng nhân từ mà quyết định chờ đến sau tân niên mới đem cái kinh hỉ này đến cho các quan trong triều.

Tối 29 tháng chạp, trong cung cũng tổ chức yến hội giống như năm rồi, mở tiệc chiêu đãi vương công quý tộc ở đế đô cùng bá quan văn võ, chuyện duy nhất không giống năm rồi chính là trong cung có thêm một vị Hoàng Hậu.

Trong Lân Đức Điện đã có không ít quan viên ngồi sẵn, bệ hạ còn chưa đến, bọn họ cũng có thể tùy ý chút, không nói chuyện triều chính, chỉ nói mấy chuyện tin đồn nóng hổi gần đây ở đế đô, đang nói đến hứng khởi, bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, mọi người nói chuyện phiếm còn tưởng rằng là Hoàng Thượng giá lâm, sôi nổi ngẩng đầu nhìn về hướng cửa đại điện, kết quả lại nhìn thấy Tạ Văn Chiêu từ bên ngoài đi vào.

Cái này còn doạ người hơn cả Hoàng Thượng giá lâm có được không!

Mọi người trong điện đồng thời hít một ngụm khí lạnh, nếu bọn họ là Tuyên Bình Hầu, tuyệt đối không dám tiến cung đâu, thật quá xấu hổ đi!

Tạ Văn Chiêu làm lơ ánh mắt đánh giá của mọi người, tìm được chỗ của mình ngồi xuống, hắn cũng không muốn tới, cho nên mấy lần cung yến trước hắn đều lấy cớ bệnh để từ chối, vốn dĩ lần này cũng định tùy tiện tìm một cái cớ để ở trong nhà, kết quả bị lão hầu gia hung hăng răn dạy một trận.

Chẳng lẽ hắn muốn trốn tránh cả đời? Vậy phú quý của phủ Tuyên Bình Hầu bọn bọ cũng đến ngày kết thúc rồi.

Tạ Văn Chiêu thấy lão hầu gia tức giận như vậy, lúc này mới không thể không tiến cung, Mạnh Du cũng muốn đi cùng hắn, hắn không biết Mạnh Du ôm cái tâm tư gì, nhưng bộ dáng có thể phát điên bất cứ lúc nào của Mạnh Du kia, hắn thật sự không dám mang nàng ta ra ngoài.

Hắn bỗng dưng nhớ tới tràng cung yến vào tháng sáu năm rồi, Mạnh Phất đột nhiên rời khỏi bữa tiệc, sau đó không lâu bệ hạ cũng đi ra ngoài, có lẽ lúc ấy hai người bọn họ cũng đã có quen biết, nhưng mà mặc kệ như thế nào, cũng chả liên quan gì hắn.

Mạnh Nhạn Hành biên soạn 《 Nam Đức 》 cũng coi như lập được công lớn, Lý Việt cùng Mạnh Phất thương lượng với nhau, cuối cùng cũng ghi tên của hắn vào trong danh sách khách khứa.

Người trong Lân Đức Điện mới bị Tạ Văn Chiêu dọa một lần, liền thấy Mạnh Nhạn Hành bước vào theo sau, trong lòng lại lộp bộp một chút thêm lần nữa, tuy nói đêm trừ tịch vẫn nên là ngày đoàn viên, nhưng bệ hạ cũng không cần phải đoàn viên nhiều như vậy đi!

Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn cho hoàng hậu nương nương trở về Mạnh gia? Nhưng nhìn chỗ ngồi Mạnh Nhạn Hành được an bài, cũng không giống như có ý muốn cất nhắc hắn, nhưng để phòng ngừa Mạnh Nhạn Hành luẩn quẩn trong lòng, hậu căng da mặt dày muốn nhận Hoàng Hậu về Mạnh gia, đám người Lý Ngoan vẫn quyết định muốn đi qua kích thích hắn.

Mạnh Nhạn Hành thực mau liền bị Lý Ngoan nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, Lý Ngoan thấy hắn sắp tức giận, lại vội vàng chắp tay cáo tội, nói: "Là lời vui đùa, đều là lời vui đùa thôi, ta biết Mạnh lão huynh xưa nay rộng lượng, sẽ không chấp nhặt mấy lời say rượu của tiểu đệ đây."

Mấy đồng liêu bên cạnh Lý Ngoan cũng phụ họa theo, Mạnh Nhạn Hành ôm một bụng hỏa khí không phát ra được, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý tới người.

Lý Ngoan như một con gà trống đánh thắng trận, ưỡn ngực ngẩng đầu, vênh váo tự đắc mà trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục cùng các đồng liêu chuyện trò vui vẻ.

Mạnh Nhạn Hành tức giận đến huyệt Thái Dương hai bên sườn nhảy lên thình thịch không ngừng, cũng may này đã hơn một năm nay, mấy chuyện kích thích hắn phải nhận cũng quá nhiều, mấy câu nói đó của Lý Ngoan còn chưa đến mức làm hắn phải uất ức trong lòng.

Nếu sớm biết cái đại nữ nhi này của mình có thể trở thành Hoàng Hậu đương triều, lúc trước vô luận như thế nào hắn cũng không có khả năng xoá tên Mạnh Phất ra khỏi gia phả, hiện giờ không đơn giản là bản thân hắn hối hận, mà tộc nhân Mạnh gia cũng oán trách hắn ngày đó làm quá phận.

Nhưng khi đó, vì chuyện của Mạnh Du cùng Tạ Văn Chiêu, tộc nhân Mạnh gia đã sinh ra rất nhiều bất mãn đối với hắn, hắn thật sự sợ Mạnh Phất lại làm ra chuyện bại hoại thanh danh Mạnh gia, mới không thể không ra quyết định như vậy, hiện tại ngược lại đều thành sai lầm của hắn.

Khi hắn ở Mạnh phủ viết 《 Nam Đức 》, nghe nói Mạnh Phất hiện giờ cùng Hoàng Thượng thượng triều thảo luận chính sự, liền suốt một đêm không hề chợp mắt. Hắn nhịn không được suy nghĩ, nếu Mạnh Phất vẫn là nữ nhi hắn, hiện giờ Mạnh gia phải huy hoàng đến bao nhiêu chứ, cái tên Lý Ngoan này làm sao dám đứng trước mặt hắn làm càn!

Mạnh Nhạn Hành càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch rượu trong ly, nhưng rượu này vào miệng hắn lại như có ngâm qua hoàng liên vậy, đắng đến lưỡi hắn muốn tê rần.

Trong cung, đèn đuốc sáng ngời, hoa ảnh lay động như múa theo tiếng đàn sáo réo rắt, Hoàng Thượng dắt tay Hoàng Hậu cùng đi vào Lân Đức Điện, đế hậu cầm sắt hoà minh, cùng chúc tân xuân.

Trong phủ Tuyên Bình Hầu, Mạnh Du một mình ngồi trước Lăng Hương Các, trên người nàng ta mặc một bộ xiêm y đạm bạc, nha hoàn khuyên nàng ta mặc nhiều thêm chút, nàng ta cũng không để ý tới chút nào, chỉ ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn một ngôi sao sáng rực trên bầu trời kia. Trong lúc hoang mang, nàng ta cảm thấy hiện tại Mạnh Phất với nàng ta giống như ánh sao kia và mặt đất này, từ nay về sau không bao giờ có ai so sánh nàng ta cùng Mạnh Phất nữa. Hai hàng nước mắt chảy xuống theo gương mặt của Mạnh Du, trong lòng nàng ta tràn đầy hối hận, năm đó nàng ta lập mưu hại Mạnh Phất, phá hỏng hôn sự tốt của Mạnh Phất, nhưng đến cuối cùng lại phải đền bằng cả cuộc đời của mình, tất cả những gì nàng ta muốn đều không đạt được, mà tất cả những gì nàng ta có, cũng đều mất đi.

Mùa thu năm nay, Tôn Ngọc Liên đã sinh cho lão phu nhân một tôn tử, mẫu bằng tử quý, thành người được sủng ái nhất Hầu phủ. Hoa Tiểu Lăng đã từ bỏ cái chày gỗ Tạ Văn Chiêu kia, mỗi ngày loanh quanh trước mặt lão phu nhân dỗ bà vui vẻ, ngày tháng của nàng ta cũng không tồi. Khúc Hàn Yên thì dùng một khúc đàn tuyệt diệu để đổi lấy khế bán mình trong tay Tạ Văn Chiêu, rời khỏi Hầu phủ, không có ai biết nàng ta đã đi đâu.

Chỉ có Mạnh Du, đến nay nàng ta cũng không biết mình đến tột cùng thì muốn cái gì, bị lão phu nhân cấm túc ở Lăng Hương Các, ngày ngày tiêu ma đi nhuệ khí.

Đêm trừ tịch vừa qua, thì cái ngày hoàng đạo bệ hạ chọn đã tới rồi, loại chuyện này rốt cuộc có chút không quá đứng đắn, không tiện nói ở trên triều, cho nên chờ đến sau khi hạ triều, Lý Việt mới gọi vài vị triều thần hơi có chút danh tiếng trong văn đàn vào Tử Thần Điện, nói có thứ tốt cho bọn họ nhìn xem.

Vì thế mấy vị đại nhân này, dưới ánh mắt hâm mộ của các đồng liêu, ngẩng cao đầu mà bước về phía Tử Thần Điện.

Trong Tử Thần Điện, Mạnh Phất ngồi ở bên cửa sổ viết sách, Lý Việt lại ngồi sau án bàn xử lý tấu chương, nhìn thấy bọn họ tới, liền buông bút nói: "Trẫm gần đây có xem một quyển sách, cảm thấy không tồi, muốn chia sẻ cho chư vị ái khanh nhìn một chút."

Các vị đại nhân sửng sốt, là loại sách nào lại được bệ hạ đích thân khen ngợi như thế? Còn đặc biệt đem ra chia sẻ cho bọn hắn?

Vậy tất nhiên phải là một tác phẩm kinh thiên động địa rồi!

Không lâu trước đây, Lý Việt bảo cung nhân sao chép lại quyển sách của Mạnh Nhạn Hành ra mấy bản, hắn vẫy tay, cung nhân ôm sách đi tới, chia cho các vị đại nhân này mỗi người một quyển.

Bọn họ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bìa thình lình viết hai chữ to "Nam Đức".

"Mau xem đi, xem xong nói cho trẫm nghe cảm tưởng." Lý Việt thúc giục.

Mấy vị đại nhân đức cao vọng trọng liền cung kính cẩn thận mở ra xem, nhưng chỉ mới xem được hai hàng, ngũ quan bọn họ liền nhíu lại, đây là cái thứ gì thế này?!

Điều thứ nhất trong《 nữ giới 》 nói, chính là nữ tử ti nhược, mà chương thứ nhất trong 《 Nam Đức 》 thì lại nói nam tử ô trọc, Mạnh Nhạn Hành đã quán triệt cái tư tưởng "Phải khiêm tốn, hạ thấp bản thân" mà Mạnh Phất lúc trước yêu cầu vô cùng thấm thía vào trong sách. Trong chương này viết, nam tử nếu đi trên đường thấy nữ tử cần phải nhanh chóng tránh đi, miễn cho mình mạo phạm người ta. Sau đó còn cái gì mà nam tử không biết tiết chế, quá mức phóng túng, cho nên tốt nhất phải giao tiền bạc trong nhà cho nữ tử chưởng quản, đây mới là đạo quản gia. Phải biết tự mình bảo vệ hình tượng của mình, biết cách làm cho phu nhân vui lòng, gia đình mới có thể hòa thuận, tóm lại là một cái còn thái quá hơn một cái.

Mấy vị đại nhân đây xem hai trang liền cả người khó chịu, nhưng bệ hạ ở trên đang nhìn chằm chằm, bọn họ chỉ có thể đầy mặt nhăn nhó mà đọc cho xong cái quyển 《 Nam Đức 》 này.

Thật cả cuộc đời bọn họ, chưa bao giờ từng xem quyển sách nào khó coi như vậy!

Xem xong,  có người lại lật vội lại trang đầu tiên, muốn biết là tên ngu xuẩn nào viết ra cái thứ như thế này, chỉ thấy phía trên viết ba chữ to "Mạnh Nhạn Hành", trong đầu các vị đại nhân liền thoáng qua cùng một ý niệm, Mạnh Nhạn Hành bị điên rồi sao! Đầu óc hắn bị ai đào mất mà lại viết ra cái thứ này?

Đối thủ một mất một còn của Mạnh Nhạn Hành, Lý Ngoan, cũng đang đứng trong số người ở đây, sau khi Hoàng Thượng, hắn cũng đi trêu đùa Mạnh Nhạn Hành rất nhiều lần, mỗi khi nghĩ đến phản ứng của Mạnh Nhạn Hành, hắn phải cười hô hố hết một thời gian dài. Hôm nay đứng ở chỗ này đọc quyển 《 Nam Đức 》, Lý Ngoan rốt cuộc sinh ra một tia hối hận, bắt đầu cảnh tỉnh lại bản thân, có phải hôm cung yến đó mình thật quá đáng hay không, kích thích Mạnh Nhạn Hành lớn đến cỡ nào, mới có thể làm cho hắn viết ra thứ như thế này chứ.

"Chư vị ái khanh cảm thấy sách này thế nào?" Lý Việt hỏi, tuy hắn còn chưa xem xong quyển sách, nhưng nhìn biểu tình của mấy vị ở đây, hẳn là hay lắm.

"Lời vô căn cứ, tất cả đều là lời vô căn cứ! Bệ hạ, Mạnh Nhạn Hành này chắc là thất tâm phong (Editor: bị điên) rồi mới có thể viết ra cái thứ như thế!" Lễ Bộ thượng thư Chương Tụng Chi lập tức kềm không được, đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ nói.

Lý Việt ngẩng đầu, nhìn về phía Chương Tụng Chi, trầm giọng nói: "Phải không? Trẫm lại cảm thấy hắn viết rất khá, trẫm không chỉ muốn các ngươi xem, trẫm còn muốn cho người trong thiên hạ đều xem một lần!"

Chương Tụng Chi nghe được lời này chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, trình độ thưởng thức của bệ hạ đến mức nào vậy! Sợ Chương Tụng Chi nói ra cái gì không nên nói, Lý Ngoan vội tiến lên giành lời, nói: "Bệ hạ, lời nói và hành động của quân tử đã có quy phạm trong sách thánh hiền, thật sự không cần quyển 《 Nam Đức 》này."

Bên cửa sổ, Mạnh Phất buông bút, quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Lý đại nhân, ta cảm thấy quy phạm đối với hành vi của nam tử trong nhà ghi ở sách thánh thiền có chút không đủ."

Lý Ngoan nhíu mày nói: "Nương nương, từ xưa đến nay đều là như thế."

Mạnh Phất hỏi: "Nhưng mà Lý đại nhân, từ xưa đến nay đều là như thế, đó là đúng sao?"

Nàng ngừng lại một chút, tiếp tục hỏi: "Ngày xưa mọi người đều là ăn tươi uống sống, khoác lông chim da thú, vì sao hiện giờ lại muốn cẩm y ngọc thực? Từ trước cũng không có 《 nữ giới 》, mà hiện giờ nữ tử đã chịu 《 nữ giới 》 quy phạm, hành sự càng thêm chu toàn, có thể thấy được thế đạo này là mỗi ngày đều tiến bộ hơn. Quyển《 Nam Đức 》 này tuy rằng trước giờ chưa có, nhưng hiện tại đã có, nhiều năm sau, thế nhân sẽ biết chỗ tốt của nó."

Không đợi Lý Ngoan mở miệng, Lý Việt vỗ vỗ bàn, nói: "Hoàng Hậu không cần nói lý lẽ gì với bọn họ, trẫm chính là cảm thấy quyển 《 Nam Đức 》 này viết rất khá, không phân cao thấp với 《 nữ giới 》 đâu. Nếu nữ tử đã có cái quyển sách tốt như 《 nữ giới 》, nam tử không thể thua kém, cũng nên có một quyển 《 Nam Đức 》!"

Trong lúc nhất thời, các quan viên trong điện không khỏi bắt đầu bị bệ hạ làm cho hoang mang, nhị vị rốt cuộc là đang trào phúng, hay là thiệt tình cảm thấy sách này không tồi?

Lý Ngoan tiến lên, chắp tay nói: "Bệ hạ, việc này can hệ trọng đại, không bằng để đến ngày mai thượng triều lại nghị?"

"Đây có gì đâu mà đại sự?" Sắc mặt Lý Việt âm trầm, nói, "Trẫm biết văn nhân khinh nhau, các ngươi không thể vì ghen ghét Mạnh Nhạn Hành viết ra một án văn chương tốt như vậy, mà đi vùi dập hắn!"

Bọn họ ghen ghét Mạnh Nhạn Hành?

Trời đất chứng giám, khi tiên đế còn trên đời, bọn họ ngẫu nhiên xác thật là có ghen ghét Mạnh Nhạn Hành, nhưng lần này tuyệt đối không có!

Nếu như Mạnh Nhạn Hành bị bắt cóc, hắn chỉ cần kêu cứu mạng, lần này bọn họ liều tánh mạng cũng phải cứu hắn ra, nhưng đừng có viết mấy thứ nhảm nhí này đi tai hoạ cho bọn họ có được không!

Lý Việt căn bản không để ý tới biểu tình như sắp ói ra của cả đám bọn họ, chỉ nói: "Từ xưa người viết nên 《 nữ giới 》, vì nó mà được tôn xưng là Tào đại gia, nay có Mạnh Nhạn Hành viết 《 Nam Đức 》, đến lúc đó không chừng các ngươi gọi hắn một tiếng Mạnh đại gia cũng không quá phận?"

Lý Ngoan tức khắc đen mặt, con mẹ nó, đây là cái thế đạo gì vậy? Còn phải kêu Mạnh Nhạn Hành là Mạnh đại gia! Còn không bằng kêu hắn đi tìm chết cho xong!

Đầu óc hắn xoay chuyển nhanh, phỏng đoán hành động này của bệ hạ ắt hẳn có dụng ý, mặc kệ thế nào, hắn đều không thể để cho đối thủ một mất một còn của mình thật sự thành thánh hiền cho mỗi người chiêm ngưỡng, hơn nữa nhà hắn còn có gần mười thê thiếp, nếu cái 《 Nam Đức 》 này được thi hành, đối với hắn thật sự không có nửa phần chỗ tốt, nếu bệ hạ cứ so sánh 《 Nam Đức 》 tương tự 《 nữ giới 》, vậy chỉ có thể lãng quên luôn cả 《 nữ giới 》mà thôi.

Lý Ngoan nghĩ thông suốt, lập tức nói: "Bệ hạ, vi thần cho rằng 《 nữ giới 》 thật sự là khó đăng nơi thanh nhã, cái quyển 《 Nam Đức 》 này cũng như vậy! Nếu chỉ bằng một áng văn chương này liền thành đại gia, không khỏi sẽ làm người trong thiên hạ nhạo báng."

Lý Việt trào phúng nói: "Cái thứ mà nữ tử trong thiên hạ này đều phải học, ngươi nói khó đăng nơi thanh nhã?"

Lý Ngoan nói: "Chính như lời hoàng hậu nương nương đã nói, lời thánh hiền cũng có lúc lỗi thời, lúc trước sai rồi, hiện tại sửa lại còn kịp."

Nghe Lý Ngoan nhắc tới Hoàng Hậu, sắc mặt Lý Việt mới hòa hoãn chút, quay đầu nhìn về phía Mạnh Phất đang ngồi ở bên cửa sổ, hỏi nàng: "A Phất, nàng cảm thấy sao?"

Mạnh Phất trầm tư một lát, nói: "Bệ hạ, ta cảm thấy chuyện này hay là nên nhìn xem phản ứng của bá tánh đi. Nếu các bá tánh cảm thấy 《 nữ giới 》 không tốt, thì 《 Nam Đức 》 liền không cần thiết, nếu bá tánh cảm thấy 《 nữ giới 》 có chỗ đáng khen, 《 Nam Đức 》 cũng sẽ như vậy."

Đám người Lý Ngoan lúc này liền hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Hoàng Thượng Hoàng Hậu, 《 Nam Đức 》 chưa bao giờ là 《 Nam Đức 》cho bọn họ, nó là vì 《 nữ giới 》 mà sinh. Nhưng cho dù biết điểm này, bọn họ cũng cần phải tìm cách bỏ qua 《 nữ giới 》, rốt cuộc dựa vào tính tình bệ hạ, thật sự có khả năng muốn đi thi hành 《 Nam Đức 》trong khắp thiên hạ, như thế, người cuối cùng được lợi chỉ có mỗi Mạnh Nhạn Hành.

Bọn họ muốn bóp chết hết thảy những thứ này ngay từ trong trứng, muốn cho 《 Nam Đức 》 của Mạnh Nhạn Hành thành một trò cười, cũng chỉ có thể kéo luôn 《 nữ giới 》 xuống nước.

Bọn họ đều là nhân vật cử trọng nhược khinh trong văn đàn, người đọc sách trong thiên hạ có tám phần đều là đệ tử của bọn họ, nếu là bọn họ toàn lực chống lại việc lưu hành 《 nữ giới 》, thì cái không khí không cần thiết bao nhiêu năm nay hẳn là có thể ngừng lại.

Kỳ thật từ cái ngày Hoàng Hậu bắt đầu thiệp chính, bọn họ nên nghĩ đến sẽ có ngày này.

"Vi thần hiểu rõ." Sau khi nghĩ kỹ lợi và hại, mấy vị đại nhân trăm miệng một lời.

"Hiểu rõ là tốt," Lý Việt gật đầu nói, hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Cái quyển 《 Nam Đức 》này Mạnh Nhạn Hành viết cũng không dễ dàng, các ngươi đừng có đi trùm bao bố hắn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi