Hiện tại Lý Việt đã có chút ngốc, hắn sắp cùng A Phất thành thân sao?
Nhưng vì sao hắn sắp thành thân mà ngay cả bản thân mình lại không biết! Đây là cái thế đạo gì vậy!
Cha hắn có phải đầu óc có tật xấu gì hay không!
Mạnh Phất ngửa đầu nhìn hào quang ánh trăng lấp lánh trên trời, căn bản không chú ý tới Lý Việt bên cạnh có điều dị thường, nàng chậm rãi nói: "Ta nghĩ nghĩ, giả bệnh hẳn là biện pháp tốt nhất, chỉ sợ Hoàng Thượng một hai phải thúc đẩy việc hôn nhân này, đến lúc đó sẽ phái ngự y trong cung đến xem bệnh, vậy thì giấu không được. Nhưng không lâu trước đây ta có đọc hai quyển y thư, chỉ cần uống một số dược liệu tương khắc nhau, trên mặt sẽ xuất hiện những mảng đốm đỏ lớn, muốn chữa khỏi cũng phải mất thời gian thật dài."
Hoàng gia rất chú trọng mặt mũi, khẳng định sẽ không cho phép nàng như vậy mà gả cho vị Tam hoàng tử kia, mà Tam hoàng tử năm nay hẳn đã mười tám, nếu hoàng thượng định ra việc hôn nhân này nhanh như vậy, hẳn cũng rất sốt ruột, hơn phân nửa sẽ không đến mức kéo dài thêm một hai năm chỉ để chờ nàng.
Ánh trăng lặng lẽ từ từ giấu mình vào tầng mây, sắc trời lại ảm đạm đi vài phần, Mạnh Phất nhìn Lý Việt hỏi: "Nếu tới rồi lúc đó rồi, tam ca có ghét bỏ ta không?"
Lý Việt nâng tay lên, lại không biết mình giơ tay lên muốn làm cái gì, môi hắn mấp mây, tựa hồ như có chút khó mở miệng, hắn nói: "Không phải, A Phất này......"
"Hử?" Mạnh Phất quay đầu nhìn về phía hắn, thấy bộ dáng co quắp bất an này của hắn, liền cười hỏi, "Làm sao vậy? Chẳng lẽ Tam ca thật sự sẽ ghét bỏ ta?"
Cái tay đang nâng lên kia rốt cuộc có tác dụng, Lý Việt có chút chột dạ sờ sờ mũi, hỏi nàng: "Có phải ta còn chưa nói cho nàng biết tên của ta?"
Mạnh Phất gật gật đầu, nói: "Đúng là chưa nói, hiện tại Tam ca muốn cho ta biết sao?"
Lý Việt ừ một tiếng, hắn buông tay, ngẩng đầu, nhìn Mạnh Phất nghiêm mặt nói: "Ta họ Lý, tên một chữ......"
Hắn ngừng lại một chút, mới nói: "Tên một chữ, là chữ Việt."
"Lý Việt?" Mạnh Phất kêu tên này ra tiếng, sau đó nàng hơi nhăn mày lại, tên này tựa hồ như một chút quen tai.
Nàng lui về phía sau một bước, tỉ mỉ đánh giá Lý Việt trước mặt.
Trong lòng Lý Việt biết chuyện này là mình làm không đúng, tuy cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thành thật thật mà đứng ở tại chỗ cho Mạnh Phất đánh giá.
Ánh trăng trôi ra khỏi tầng mây mỏng, ánh sáng bạc rơi xuống trên người hắn. Hôm nay hắn cũng giống như thường lệ, bên ngoài chỉ khoác một chiếc trường bào màu đen, áo choàng đơn giản, không có bất luận hoa văn hoa lệ nào, tóc trên đầu hắn được cố định bằng một cây trâm gỗ.
Lý Việt?
"Chữ Việt nào?" Mạnh Phất hỏi hắn.
Lý Việt đáp: "Chữ Việt trong dao, cưa, búa rìu ấy."
Thật đúng là cái chữ Việt này.
Gió đêm từ từ thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu rung lên sàn sạt, phảng phất như đang nói bọn chúng nghe không hiểu.
Mạnh Phất nhìn Lý Việt đang đứng ngay ngắn trước mặt, trong đầu lại nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ hắn vào cái tết Thượng Nguyên năm đó. Sau một lúc lâu qua đi, gió đêm dừng lại, trong viện yên tĩnh không tiếng động, Mạnh Phất rốt cuộc mở miệng, nàng nhìn Lý Việt hỏi: "Tam ca, chàng sẽ không muốn với ta rằng, chàng chính là Tam hoàng tử của đương kim Thánh Thượng đi?"
Lý Việt cười gượng một tiếng, lại nói với Mạnh Phất: "Nếu Hoàng Thượng không mang từ trong dân gian về một nhi tử tư sinh nào lớn hơn ta nữa, thì ta đây xác thật là Tam hoàng tử của đương kim Thánh Thượng."
Mạnh Phất vẫn cảm thấy không thể tin tưởng, tất cả xảy ra trước mắt này như là một giấc mộng, nhưng nàng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng lớn như vậy.
Tam ca vậy mà lại là nhi tử của Hoàng thượng.
Ấn tượng mà Lý Việt để cho nàng hoàng toàn không giống với các hoàng tử, hoàng tôn khác, hắn không chú ý những cái quy củ, cũng không làm giá, hắn tới lui tự do, vô câu vô thúc, nàng cho rằng hắn nên là một hiệp khách hành tẩu giang hồ, trong thiên hạ không ai có thể làm hắn cúi đầu.
Nhưng nhớ tới trong quá khứ Mạnh Nhạn Hành luôn oán giận Tam hoàng tử vô pháp vô thiên, không có quy củ, Mạnh Phất không khỏi mím môi, không tiếng động mà cười một chút, mặc dù là thân là hoàng tử, hình như cũng không ai có thể làm hắn thật sự cúi đầu.
Lúc trước kỳ thật Mạnh Phất cũng từng hoài nghi hắn có thể là một trong các Vương tôn công tử đệ theo Tam hoàng tử đi Bắc cương, chỉ là lúc tháng sáu năm kia, Lý Việt có trở lại đế đô một chuyến, mà lúc ấy Tam hoàng tử vẫn chưa quay về từ Bắc cương, cho nên Mạnh Phất mới đánh mất cái hoài nghi này.
Mạnh Phất trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình với Lý Việt.
Mùa hè Bắc cương từ trước đến nay vốn không có chiến sự gì, mấy quân vụ khác, đám người Đường Minh Khải đều có thể tự xử lý, Lý Việt hoàn toàn có khả năng quang minh chính đại hồi kinh, chỉ là hắn thật sự lười nghe hoàng đế lải nhải, cho nên mỗi lần hoàng đế viết thư thúc giục hắn trở về, hắn đều nói mình rất bận, không có thời gian.
"Lần đó là ta lén trở về." Lý Việt nói.
"Trở về làm cái gì? Là trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?" Mạnh Phất nghĩ nghĩ, Huệ phi nương nương cũng trong năm đó có mang Cửu hoàng tử, chẳng lẽ hắn trở về thăm Huệ phi nương nương? Cũng không đúng, Huệ phi nương nương hẳn là mùa thu mới được khám ra có thai, thời gian này không khớp.
Lý Việt cười nói: "Nàng đã quên? Năm ấy khi ta đi, nàng bị bệnh một hồi, ta không yên tâm nàng, nên muốn trở về nhìn xem nàng thế nào."
Sau khi trở về thấy Mạnh Phất hết thảy đều mạnh khỏe, hắn mới yên lòng, liền vội vàng quay lại Bắc cương.
Mạnh Phất cũng cười rộ lên theo Lý Việt, hoá ra khi đó hắn đi tới đi lui giữa đế đô và Bắc cương như vậy, lại chỉ vì muốn nhìn mình một cái.
Mạnh Phất áp xuống khoé miệng đang cong lên của mình, lại nghi hoặc hỏi: "Hoàng Thượng thật sự không hề nói gì với chàng về chuyện thành thân sao?"
Lý Việt nhíu mày nói: "Ông chỉ nói ta tới tuổi nên thành thân rồi, muốn chỉ hôn cho ta, ta vừa nghe liền nói ổng đừng nhúng tay, không nghĩ tới ổng......"
Giọng Lý Việt dần dần thấp xuống, tuy rằng đối với hắn đây là một chuyện tốt, nhưng cái cách làm này của hắn thật sự rất khó làm hắn sinh ra một chút cảm xúc cảm kích nào.
Đây là may mắn, cơ duyên xảo hợp, cuối cùng chỉ hôn đúng vào cô nương hắn thích, nếu như chỉ nhầm mấy người khác thì sao? Hắn cũng phải chịu?
Hiện tại hắn cảm thấy đầu óc hoàng đế thật sự có chút vấn đề, hắn thở dài, uyển chuyển nói: "Tuổi tác ổng cũng lớn rồi, nên bảo thái y trị cho ổng kỹ kỹ một chút."
Mạnh Phất: "......"
Nàng thật ra không thấy Lý Việt có chỗ nào uyển chuyển.
"Hoàng Thượng là không định nói chuyện này cho chàng biết sao?" Mạnh Phất cảm thấy thế này thì có chút buồn cười, Hoàng Thượng muốn tứ hôn cho nàng cùng Lý Việt, lại không thèm đề cập chuyện này với Lý Việt trước một tiếng.
"Đại khái là muốn chờ thánh chỉ tứ hôn ban xuống xong, mới nói với ta đi." Hoàng đế cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, chỉ là lúc trước Lý Việt có liều mình cũng kháng chỉ, lần này nếu hắn kháng chỉ, nói không chừng còn phải liên lụy nhà gái, nếu không phải hắn biết người hắn sắp cưới là Mạnh Phất, vậy chuyện này đã thật sự phiền toái rồi.
"Hoàng Thượng không cảm thấy áy náy sao?" Mạnh Phất hỏi, Hoàng Thượng không biết quan hệ của nàng cùng Lý Việt, nàng đối với Hoàng Thượng mà nói, chỉ là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành, Hoàng Thượng sẽ không có chuyện không biết hai người Lý Việt cùng Mạnh Nhạn Hành có bao nhiêu coi thường đối phương.
Lý Việt cười nhạo nói: "Áy náy của ổng giá trị bao nhiêu tiền? Quay đầu một cái liền quên, còn vui vui vẻ vẻ mà cảm thấy mình đã ra một quyết định anh minh cỡ nào."
Mạnh Phất kéo tay hắn, nói: "Chàng có thể làm cho nó trở nên đáng giá một chút mà, nếu ta nghĩ không sai, Hoàng Thượng hẳn cũng sẽ không trực tiếp hạ thánh chỉ tứ hôn, hơn phân nửa sẽ muốn lừa lừa chàng đáp ứng việc hôn nhân này, chàng có thể mượn cơ hội để lấy được chút chỗ tốt với Hoàng Thượng......"
Kỳ thật Lý Việt cũng chưa nghĩ ra được mình có muốn cái gì hay không, nhưng nhìn bộ dáng Mạnh Phất nghiêm túc trù tính cho hắn, trong lòng thật cao hứng nói không nên lời.
Sau khi Mạnh Phất nói xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Việt đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình, nàng duỗi tay chọc chọc nhẹ lên ngực hắn một chút, bất đắc dĩ hỏi hắn: "...... Tam ca, chàng có nghe được ta nói gì không?"
"Nghe được mà." Lý Việt phảng phất như đã nhìn thấy được cảnh tượng ngày sau, khi Mạnh Phất gả cho mình, sau đó lại tốn tâm sức mưu hoa cho mình, nhất thời nhịn không được tiến lên ôm lấy mặt nàng, hôn thật mạnh lên trên trán nàng một cái.
Hắn hôn xong, nhưng Mạnh Phất bị hôn vẫn còn ngơ ngẩn, bản thân Lý Việt cũng có chút ngơ ngẩn, khuôn mặt hắn chỉ một thoáng liền trở nên đỏ bừng, cũng may bốn phía ánh sáng lờ mờ, cũng không thấy rõ ràng.
Chỗ bụi cỏ góc tường truyền đến một loạt tiếng sột sột soạt soạt, ngay sau đó trong phòng cũng truyền ra một chút tiếng động, hẳn là Thanh Bình đã thức, Lý Việt lấy lại tinh thần, nhìn Mạnh Phất nói: "Ta đi trước đây, nàng chậm rãi nghỉ ngơi, chờ tin tức của ta."
Hắn nói xong liền xoay người muốn đi về hướng bờ tường phía Tây, Mạnh Phất thấp giọng gọi hắn lại: "Chờ một chút."
Lý Việt dừng bước, quay đầu lại hỏi nàng: "A Phất, còn có chuyện gì sao?"
Bóng cây loang lổ, cánh hoa trắng rơi lả tả đầy đất như những vệt tuyết, Mạnh Phất hít một hơi, đột nhiên tiến lên, nhón chân, nhẹ nhàng đặt lên khoé miệng Lý Việt một cái hôn, sau đó nàng làm lơ trái tim đang nhảy như điên trong lồng ngực, giả vờ trấn định nói: "Được rồi, tam ca hiện tại có thể đi rồi."
Cái hôn mang theo một mùi thơm thoang thoảng này như một lá bùa định thân, Lý Việt trực tiếp ngốc ra tại chỗ, trong đầu hắn trống rỗng, trái tim nhảy như nổi trống, không biết nên làm thế nào cho phải, mãi đến khi tiếng đẩy cửa kẽo kẹt vang lên, Lý Việt mới phản ứng lại, nhưng hắn đã không kịp làm gì khác với Mạnh Phất.
Hắn dùng khẩu hình nói với Mạnh Phất: "Lần sau trả lại cho nàng", sau đó phi thân mà đi.
Thanh Bình đứng bên cửa, xa xa nhìn thấy có hư ảnh chợt loé qua từ bên cạnh Mạnh Phất, nàng ta nhanh chóng chạy tới hỏi: "Tiểu thư, sao người lại đứng bên ngoài vậy?"
Mạnh Phất nói: "Trong phòng bí quá, ra ngoài cho mát mẻ một chút."
Thanh Bình thật cẩn thận đánh giá bốn phía, lại nhìn Mạnh Phất nói: "Hình như vừa rồi ta nhìn thấy bên cạnh tiểu thư có một người nam nhân đang đứng thì phải."
Mạnh Phất quay đầu lại, không chút nào chột dạ mà nhìn Thanh Bình nói: "Là ngươi nhìn lầm rồi."
Thanh Bình dùng sức chà chà đôi mắt, trong viện này làm gì còn nam nhân nào, nàng ta không nghĩ nhiều, à một tiếng: "Vậy chắc là ta nhìn lầm rồi."
Một trận gió mạnh đánh úp lại, cả một làn mưa hoa bay lả tả xuống.
Thời gian từng ngày qua đi, đã sắp đến lúc phải hạ thánh chỉ tứ hôn, hoàng thượng lại đột nhiên do dự, lão tam từ trước đến nay đều không ra bài theo kịch bản, nếu như hắn không thèm quan tâm gì mà náo loạn ngay tại chỗ, đến lúc đó không chỉ là kết thân không thành, còn hẳn là kết thù, vậy thì không được tốt rồi.
Hoàng thượng vì việc này mà sầu đến râu đều bắt đầu rụng, cả ngày cân nhắc làm thế nào mới có thể để việc hôn nhân này thuận thuận lợi lợi tiến hành, cân nhắc đến cuối cùng, cảm thấy việc này vẫn nên lừa Lý Việt trước thì hơn.
Nhưng mà nên lừa hắn như thế nào nhỉ?
Hoàng đế quyết định giả bệnh, mình bệnh nặng như vậy, muốn lão tam thành thân thôi, cũng phải quá phận đúng không?
Kết quả hắn nằm ở trên giường, mới vừa nhắc tới việc này, Lý Việt liền nói: "Nhi thần cảm thấy lúc này vẫn nên là Thái Tử điện hạ thành thân mới đúng chứ nhỉ?"
Hắn nói quá có lý, trong lúc nhất thời hoàng thượng cũng không thể nghĩ ra được cớ gì phản bác, khóe miệng giật giật, nói: "Ngươi đã lớn như vậy, cũng không thể hiểu chuyện một chút, hiếu thuận một chút, nghe trẫm một lát không được sao?"
Lý Việt sợ chuyện ngoài ý muốn phát sinh, còn cố ý tìm người lén tìm hiểu một phen, hoàng đế thật sự cố ý muốn tứ hôn cho hắn cùng Mạnh Phất, hơn nữa thánh chỉ cũng đã viết xong.
Nếu cha hắn cũng có thể làm chính sự với cái tốc độ này, cũng không đến mức triều đình lại bê bối đến như vậy.
Lúc này, hắn hoàn toàn không bị hoàng đế đánh lạc hướng, hắn nói: "Vậy nếu nhi thần muốn quân quyền ở Bắc cương, phụ hoàng cũng nghe nhi thần có được không."
Hoàng đế trầm giọng nói: "Trẫm là hoàng đế, là phụ thân ngươi, trẫm nguyện ý cho ngươi, tất nhiên sẽ cho ngươi, không muốn cho ngươi, ngươi cũng không cần mơ tưởng lung tung."
Lý Việt à một tiếng, nhưng căn bản không sợ cha hắn, bộ dáng vô lại lợn chết không sợ nước sôi.
Bắc cương không thể không có Lý Việt, hắn lại là thân nhi tử của mình, hoàng thượng tất nhiên không thể làm gì hắn. Kỳ thật chuyện quân quyền ở Bắc cương, hoàng thượng cũng cùng các cận thần thương lượng rồi, cũng có tính toán muốn giao cho Lý Việt, nhưng vẫn muốn mượn việc này gõ hắn một cái, lại phái thêm mấy giám quân qua đó, kết quả hiện tại lại bị hắn bắt chẹt.
Tóm lại, cuối cùng cũng phải cho hắn, hiện tại có thể đổi lấy việc hôn nhân cũng xem như không tồi, cũng xem như lót đường cho Thái Tử. Hoàng thượng thở dài, nói: "Được rồi, chuyện quân quyền ở Bắc cương, trẫm đáp ứng ngươi, nhưng việc hôn nhân của ngươi cũng phải do trẫm làm chủ."
"Không được." Lý Việt cự tuyệt nói.
Hoàng đế lập tức từ trên giường ngồi dậy, hắn cả giận nói: "Ngươi sao lại còn nói không được hả? Ngươi còn muốn cái gì?"
"Việc hôn nhân của mình, nhi thần muốn tự mình làm chủ." Lý Việt nói.
Tự hắn làm chủ? Để hắn làm chủ cuối cùng nói không chừng có thể cưới con mèo con chó nào đó vào cửa, lúc đó mặt mũi hoàng gia phải bỏ ở nơi đâu đây?1
Hiểu biết của hoàng thượng đối với Lý Việt tuyệt đối là sâu sắc hơn người khác vài phần.
"Chuyện này không được," hoàng đế lập tức cự tuyệt nói, "Nếu không thì vầy đi, ngươi tuổi lớn rồi, lại có quân công trong người, kỳ thật cũng nên phong vương, sau khi ngươi thành thân xong, trẫm liền phong vương cho ngươi đi."
Lý Việt "sách" một tiếng, nói: "Phong vương bát thì không cần đâu." (Editor: vương bát là con rùa, Lý Việt chơi chữ, thêm một chữ bát vào ;))1
Từ sau khi Lý Việt tiến vào, hoàng đế vẫn luôn nỗ lực giữ một bộ mặt thật xú, kết quả Lý Việt vừa nói như vậy xong, hắn thật sự nhịn không được phụt một tiếng cười ra, cười xong lại cảm thấy không ổn, liền vội vàng giấu đi ý cười, hắn cường điệu nói: "Là phong vương! Phong vương! Phong cái vương bát gì chứ! Vớ vẩn!"
Lý Việt đối với chuyện phong hay không phong vương thật đúng là không quá để ý, nhưng mà làm một Vương gia khẳng định tốt hơn so với một hoàng tử ăn không ngồi rồi trong cung, áy náy của hoàng thượng đại khái cũng đáng giá thế này, hắn trầm tư một lát, rốt cuộc nhả ra. nói: "Kia về sau phụ hoàng không được lại nhúng tay vào trong phủ nhi thần."
"Được được được." Hoàng đế gật đầu nói, về sau kêu hắn nhúng tay hắn cũng không muốn nhúng tay.
Hoàng đế sợ Lý Việt đổi ý, vừa thấy hắn gật đầu, liền vội vàng gọi thái giám bên cạnh lấy thánh chỉ đã sớm chuẩn bị sẵn ra tuyên đọc.
Lý Việt không tình nguyện quỳ trên mặt đất tiếp chỉ, hắn theo lời Mạnh Phất dặn dò, cố gắng biểu hiện ra mình không cao hứng, chỉ là vừa nghe đến tên Mạnh Phất, khóe miệng hắn thật sự không khống chế được cứ cong dần lên.
Thấy hắn như vậy, hoàng thượng ngồi ở trên giường không khỏi bắt đầu nghi hoặc, hắn nghiêng nghiêng người về trước một chút, muốn nhìn cẩn thận xem, sao cứ có cảm giác lão tam thoạt nhìn còn rất cao hứng nhỉ?
Có phải hắn còn chưa nghe rõ hay không, Mạnh Phất kia chính là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành nha! nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành đó!
Chờ thái giám tuyên đọc thánh chỉ xong, độ cong trên khoé miệng Lý Việt lại mở rộng hai phần.
Hoàng đế chau mày, thần sắc ngưng trọng, là mình lớn tuổi rồi nên mắt nhìn không tốt, hay là lão tam đã bị chọc tức đến điên rồi?
Thế này thì hơn phân nửa là bị chọc tức đến điên rồi đi.
Hoàng đế trấn tỉnh lại một chút, mình làm thế này đích xác không mấy đạo nghĩa, lão tam đại khái hẳn là không thể nào nghĩ đến mình lại bắt hắn đi cưới nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành đi, thật có chút xin lỗi hắn, nên bồi thường thêm chút cho hắn.
Hoàng đế nghĩ nghĩ, quyết định lấy thêm bảo bối trong tư khố của mình bỏ vào lễ hỏi của Lý Việt một chút, Thái Tử sẽ thông cảm thôi!