HOÀNG THƯỢNG THAY TÔI ĐẤU TRÍ TRONG HẬU CUNG

Cố Tranh còn nhớ rõ lúc vừa đến Mạc Bắc, cát vàng đầy trời, gió thổi mang theo hạt cát bay vào trong mắt, gây đau đớn.

Khung cảnh thua xa kinh thành, không thể bì với Giang Nam.

Nhưng hắn lại cảm thấy rất tốt.

Không có ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, cũng không có lời nói tùy ý trào phúng vũ nhục.

Tuy rằng bởi vì thân phận, trong quân cũng có không ít người có thành kiến với hắn. Nhưng dưỡng phụ trị quân nghiêm minh, tất cả nói chuyện bằng thực lực, hắn biết, hắn chỉ là thiếu một cơ hội chứng minh.

Hiếm khi có thời gian rãnh, dưỡng phụ từng dẫn hắn đi chợ chơi.

Đây là quán trà mô phỏng theo phong cách Giang Nam, bọn họ ngồi ở lầu hai, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn người đến người đi trên đường phố sầm uất.

“Quan sát được gì rồi.” Cố Tông Võ uống trà, hỏi.

Cố Tranh bậm môi, mày nhíu lại.

Cố Tông Võ vẫn luôn lưu ý vẻ mặt của hắn, thấy thế ha ha cười, biểu tình “Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta”.

Buông chén trà, cũng nhìn xuống dưới, trên mặt còn treo nụ cười chế giễu, đang muốn mở miệng, thấy rõ ngườ dưới lầu, lập tức cứng lại.

Cố Tranh nghi hoặc nhìn theo xem qua đi, cũng chỉ nhìn thấy một nam nhân trung niên người Đột Quyết, bên cạnh là một tiểu nữ hài, nhìn dáng vẻ như là phụ thân nữ nhi.

“Có chuyện gì sao dưỡng phụ?” Cố Tông Võ cũng chỉ im lặng không trả lời.

Nếu ngày ấy, đi theo A Y Mộ giúp bắt trộm là cố tình, thì lúc ở rừng cây nhỏ là hoàn toàn trùng hợp.

Dưỡng phụ âm thầm điều tra tình huống phía Đột Quyết, giữ vững thái độ tốt đẹp với hoàng đế bọn họ. Hai nước hoà bình, dù như thế nào cũng tốt hơn so với chiến tranh.

Mang theo mục đích, hắn giả ý đến gặp A Y Mộ vài lần, lại phát hiện, nàng thật sự chỉ là tiểu công chúa ngây thơ không rành đời, được cưng chiều yêu thương.

Lý trí nói cho hắn nên ngừng hành động đó lại, thân phận của hai người khác nhau, càng liên lụy, chỉ sợ đưa tới tai hoạ ngầm.

Nhưng cũng có lẽ là cuộc sống Mạc Bắc thật sự quá mức đơn điệu buồn tẻ, ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy, lang thang nói chuyện không có mục tiêu với nàng tinh thần cũng thả lỏng được phần nào.

Mấy năm sau đó, tên tuổi của hắn càng lúc càng lớn, cũng càng được coi trọng.

Mọi người ai nấy đều khen, nào là Cố tiểu tướng quân gan dạ sáng suốt hơn người, lý trí, hành sự quyết đoán. Chẳng sợ cục diện có hoảng loạn cách mấy, thì cũng có thể bình tĩnh tìm ra vấn đề giải quyết.

Cũng chỉ có Cố Tranh mới biết, điều hoang đường duy nhất mà bản thân từng làm kia.

Trước nay hắn đều không để bụng đến ngày sinh thần của mình, ngày ấy chuyện trong quân đội vô cùng bận rộn, nên không thể đến chỗ hẹn. Ngày mà hắn đến, thì đã qua ngày sinh thần. Nhưng khi nhìn thấy món quà nàng đễ lại, kinh ngạc lại mang theo chút vui mừng.

Là một thanh đoản đao, trên tay cầm còn được khảm một viên hồng bảo thạch rất to. Hoa lệ xinh đẹp, nhưng không thích hợp dùng để giết người. Cố Tranh rút đao ra khỏi vỏ, lập tức lật đổ phán đoán này.

Lưỡi đao sắc bén dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng lạnh, tuy hắn từng thấy qua rất nhiều vũ khí, nhưng cũng không thể phủ nhận, thanh đao này rất tốt.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, trong lòng Cố Tranh giật mình, cẩn thận nghe thì biết đó không phải là A Y Mộ. Cảnh giác xoay người sang chỗ khác, thấy rõ người tới, không thể khống chế lộ ra biểu tình kinh ngạc.

******************

“Tướng quân, sứ giả Đột Quyết cầu kiến.” Phó tướng cẩn thận cúi người nói.

Cố Tranh từ trong ký ức đã qua phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lạnh nhạt, giọng điệu lạnh như băng: “Ta đã nói, kêu nàng ấy tự mình tới.”

Phó tướng bất đắc dĩ thở dài, nhăn mặt đi ra ngoài chuyển lời.

Tướng quân sợ là còn ngại lời đồn bên ngoài truyền còn chưa đủ mãnh liệt, sợ không có người hoài nghi mối quan hệ giữa hắn và Công chúa Đột Quyết.

Bọn họ xuất binh giúp Công chúa Đột Quyết đoạt quyền đã khiến mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng vì có thánh chỉ của hoàng đế Đại Chu, nên sự việc mới bình ổn xuống.

Nhưng ngày ấy, sau cuộc gặp ngắn ngủi trên chiến trường, Cố tiểu tướng quân đã nhiều ngày vẫn luôn cự tuyệt đại sứ, nói rõ muốn gặp công chúa.

Sợ là sẽ có một trậm mưa gió bão cát đầy máu rồi.

Sứ giả Đột Quyết cũng là khổ không thể nói, rời khỏi quân doanh Đại Chu, đi khu vực biên cảnh cách đó không xa, cẩn thận hội báo việc này với công chúa.

A Y Mộ không nói gì, thị nữ đi theo nhiều năm mở miệng khuyên nhủ: “Công chúa, chuyện lớn quan trọng, gặp Cố tiểu tướng quân thì đã sao…”

“Tuy rằng ngươi là người của hắn, nhưng đã theo ta nhiều năm như vậy, thời khắc mấu chốt trong lòng ngươi, ta vẫn không bằng hắn.” A Y Mộ nhàn nhạt nói.

Thị nữ đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại chuyển thành hổ thẹn, cuống quít quỳ xuống thỉnh tội, mà A Y Mộ lại chỉ vẫy tay, không có so đo.

Sứ giả đứng ở một bên yên lặng nghe, trong lòng rống lớn “hình như ta vừa mới phát hiện một bí mật rất lớn”.

Tuy A Y Mộ vẫn không đống ý gặp hắn, nhưng cũng không có gây trở ngại hợp tác giữa hai bên.

Trận chiến ngày ấy, tuy lấy được thắng lợi, nhưng vương thúc của nàng vẫn giữ chết hoàng cung, tập trung toàn bộ binh lực phòng thủ. Muốn hoàn toàn công phá nơi đó, thì phải ăn chút cực khổ. Đặc biệt là phối hợp với Cố tướng quân ở phương Nam, bọn họ càng phải nhanh chóng giải quyết việc này, để tránh lộ tiếng gió.

Còn tại sao không đi gặp Cố Tranh.

A Y Mộ cũng không biết, theo bản năng muốn tránh né hắn mà thôi.

Ngày hai quân hợp tác tấn công vào hoàng cung, A Y Mộ không thể không ra mặt, may mà ở đây đông người, cho nên cũng không đến mức xấu hổ.

“Bắt lấy nghịch tặc kia, thì Đột Quyết ta mới có ngày yên bình!” Người nói chuyện chính là một vị lão thần Đột Quyết, mấy năm qua ông nhìn tân hoàng làm xằng làm bậy bừa bãi độc ác. Trong lòng triều thần đã sớm sinh ra rất nhiều bất mãn. Khi nghe nói công chúa mang binh trở về, lập tức mang theo người đến cậy nhờ.

Cố Tranh nhìn nàng, không nói gì, cầm kiếm đi ra ngoài, phó tướng thấy thế, cũng sôi nổi noi theo.

Sống chết trước mắt, tất cả đều dựa vào trận chiến hôm nay.

A Y Mộ cảm thấy nàng phải nói cái gì, hoặc là làm chút gì, nhưng nàng chỉ là lẳng lặng nhìn Cố Tranh rời đi.

Thời gian Chờ đợi luôn rất dài, giống như trong 5 năm này, làm nàng sắp quên hết những hạnh phúc trước năm mười lăm tuổi.

“Phá thành, phá thành!” Qua rất lâu sau đó, một tiếng hô lớn từ xa vọng lại đánh vỡ yên lặng.

A Y Mộ bỗng dưng đứng lên, nhìn mọi người xung quanh vui mừng hoan hô, một câu cũng nói không nên lời, trên mặt nàng đã ngập tràn nước mắt.

“Không biết hoàng huynh dưới suối vàng biết nữ nhi của mình cấu kết ở bên nhau với tướng quân người Hán, thì sẽ thấy thế nào?”

Xích sắt nặng nề khóa tay chân, nhẹ nhàng vừa động sẽ phát ra tiếng vang thật lớn. Không phải người khác, chính là tân hoàng Đột Quyết vừa bị bắt giữ. Chẳng sợ rơi xuống tình cảnh như hiện nay, hắn cũng không quên mở miệng trào phúng.

Ngực A Y Mộ phập phồng lên xuống: “Chuyện này sợ là Vương thúc cần tự mình đi hỏi mới biết được?”

Đột Quyết hoàng đế cười ha ha lên, nhưng đôi mắt lại bại lộ cảm xúc của hắn, ánh mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt: “A Y Mộ, là ta quá coi thường ngươi.”

“Kế tiếp, ngươi sẽ làm như thế nào? Giết ta, sau đó cúi đầu xưng thần với hoàng đế Đại Chu, hai tay dâng Đột Quyết, bán n ước cho người. Ngươi làm như vậy không sợ làm hoàng huynh thất vọng sao?” Tân hoàng Đột Quyết không thuận theo, không buông tha, nhìn chằm chằm nàng tiếp tục hét lớn.

Lúc này Cố Tranh lại đi đến, dừng lại cách hắn ba bước chân. Tân hoàng Đột Quyết thấy hắn tới gần, theo bản năng lui lui ra sau.

“Hắn đã biết từ sớm, đệ đệ của mình là người như thế nào. Năm đó, tỷ đệ nàng có thể chạy thoát, không phải ngoài ý muốn.” Cố Tranh nhìn chằm chằm người trước mắt, lại là nói với A Y Mộ đang đứng phía sau lưng mình.

“Hắn biết đệ đệ của mình lòng lang dạ sói, nhưng vẫn ngây thơ, vẫn luôn ôm ảo tưởng, tin ngươi sẽ không độc ác đến thế kia. Nhưng về phương diện khác, thân làm phụ thân, hắn muốn bảo vệ nhi tử nữ nhi của mình. Năm đó hắn cầu xin ta và dưỡng phụ, nếu xảy ra chuyện, có thể bảo vệ hai tỷ đệ nàng an toàn rời khỏi Đột Quyết.”

Cái đêm năm năm trước, không phải lấy thân phận hoàng đế Đột Quyết, mà chỉ là làm một người phụ thân bình thường, cầu xin hắn bảo vệ nhi tử nữ nhi của mình.

Dưỡng phụ từng đánh giá phụ thân của A Y Mộ, tính tình hiền lành, không tàn ác, nhưng suy nghĩ lại quá ngây thơ, thấy thế nào cũng không thích hợp làm hoàng đế Đột Quyết.

Chỉ là đệ đệ của hắn, độc ác vô tình.

Hắn phái người giúp tỷ đệ nàng trốn đi, nhưng chưa bao giờ lộ diện. Đại cục làm trọng, từ trước đến nay hắn phân rõ, cái nào nặng, cái nào nhẹ. Chẳng qua nàng chỉ là một vị công chúa nước láng giềng thôi.

Sau khi thành công chạy thoát, nàng ngược lại chủ động lựa chọn trở về. Tiếp nhận sự thật phụ thân “Chết bệnh”, mẫu thân “Tuẫn tình”. Cấp dưới tới báo, hắn cũng không tỏ ý kiến, không có can thiệp nhiều vào quyết định của nàng.

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.

Nhưng chuyện này, cũng không phải là việc một tiểu công chúa nũng nịu như nàng tới gánh vác.

Sau đó hai nước khai chiến, hắn càng không rảnh chú ý đến nàng. Nhưng thỉnh thoảng cũng truyền đến tin mật báo. Rằng vị tiểu công chúa kia thận trọng từng bước, sống cẩn thận mà lại thống khổ. Ẩn núp ở bên cạnh sói, chỉ vì khả năng trả thù cực kỳ bé nhỏ kia.

Hắn làm ra sự lựa chọn chính xác, vì đất nước, vì bá tánh Đại Chu… Cố Tranh tự thuyết phụ bản thân.

Nhưng mà khi màn đêm buông xuống, áy náy và hối hận vẫn luôn quấn quanh trái tim của hắn.

Một khi đã như vậy, giúp nàng một tay đi.

Xem như nể mặt phụ thân đã qua đời của nàng.

Xem như nể mặt giao tình nhiều năm nay của bọn họ.

Cũng xem như... Làm hắn giảm bớt áy náy trong lòng.

Hắn đi cầu Hoàng Thượng giúp, cũng âm thầm thúc đẩy nàng tới Đại Chu hòa thân.

Chỉ là ngày ấy, thấy nàng múa trên đống lửa, lúc này mới phản ứng lại. Hắn hẳn là nên sớm làm gì đó, nhưng hắn không biết nên làm gì... Hắn chỉ biết, hắn muốn ôm nàng vào lòng, che chở an ủi nàng, không muốn nàng chịu đựng đau khổ một mình.

Hắn muốn, san sẽ trách nhiệm với nàng.

*******************

Toàn thân A Y Mộ nóng như bị lửa đốt.

Ẩn nhẫn mấy năm nay, đều là vì giờ phút này.

Tân hoàng Đột Quyết lại giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười nhạo: “A Y Mộ, ngươi dám giết ta sao, phụ hoàng của ngươi là bị ta hại chết, lúc hắn chết vẻ mặt thật không cam lòng, đôi mắt cũng không chịu nhắm lại.”

“Muốn thay hắn báo thù?”

“Tới! Giết ta đi… Chỉ là, ngươi dám sao?!”

A Y Mộ rút đao bên hông ra, giơ cao lên, nhưng lại không thể hạ xuống, cơ thể run rẩy lên.

Tân hoàng Đột Quyết trào phúng cười lớn hơn nữa, nhưng đảo mắt lại thấy Cố Tranh lấy thanh đao trên tay nàng ra ném xuống đất, lại nhét vào một thanh đoản đao.

A Y Mộ cúi đầu, đây là quà sinh thần nàng tặng cho hắn vào năm đó.

Còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được hơi ấp vây lấy từ phía sau lưng, hắn đứng phía sau nàng như đang ôm nàng vào lòng, tay phủ lên tay nàng, chậm rãi buộc chặt. Tiếng nói lạnh nhạt vang lên ở bên tai, hiếm khi mang theo chút dịu dàng: “Nhớ kỹ, người, là ta giết.”

Giây tiếp theo, nàng bị lực đạo của hắn mang theo, hung hăng cắm thanh đoản đao vào thẳng tim tân hoàng Đột Quyết.

A Y Mộ trong đầu trống rỗng, tiếp theo nhìn thấy hắn ta trừng to mắt, ngã xuống đất thật mạnh.

Trong lều, ngay từ đầu chỉ có ba người bọn họ, hiện giờ cũng chỉ còn Cố Tranh và nàng, mà hắn vẫn còn duy trì tư thế kia không có động đậy.

A Y Mộ lấy lại tinh thần muốn tránh thoát, lại trực tiếp bị ôm vào trong lòng ngực.

Nàng sớm đã không phải nàng của năm đó, cho nên nàng vẫn luôn trốn tránh, không cho hắn nhìn thấy nước mắt của mình.

“Thực xin lỗi.”

Cố Tranh nặng nề nói: “Ta đã đến trễ, làm nàng chịu ủy khuất.”

A Y Mộ ngạc nhiên, nước mắt càng rơi càng nhiều.

Trong năm năm này, nàng đã sớm quên khóc ra sao, mà hiện giờ ở trong lòng ngực hắn, rồi lại giống như quay trở về nàng của năm năm trước, ngây thơ không hiểu chuyện đời, có thể khóc thút thít không chú ý đến hình tượng, cũng có người để nàng dựa dẫm, làm nũng.

“Cố tướng quân có thể giúp ta đến một bước này đã làm rất nhiều rồi.”

A Y Mộ cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, giọng run run nói: “Ta vô cùng biết ơn, nhưng thân phận của chúng ta… Sau này vẫn là không cần gặp lại.”

“Nàng còn nhớ những câu chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” mà ta từng kể cho nàng nghe không, nữ tử người Hán thường nói không biết tỏ lòng biết ơn với người cứu mình thế nào, cho nên chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Cố Tranh thở dài, lại ôm nàng vào trong lòng: “Là ta thiếu nàng rất nhiều, chỉ có thể nhờ thời gian sau này chậm rãi trả nợ.”

Sách sử Đại Chu có một vị Cố tướng quân, là truyền kỳ dân tộc, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng điều làm nên truyền kỳ chính là hai người con của hắn, một nhi, một nữ.

Nữ nhi được lòng đế quân, độc sủng hậu cung, vừa vào cung đã được phong làm Quý Phi, sau lại lập làm Hoàng Hậu, đồng thời giải tỏa hậu cung.

Nắm tay hoàng đế ân ái cả đời.

Nghĩa tử của hắn cũng làm tướng quân, trò giỏi hơn thầy.

Cưới nhiếp chính vương công chúa của nước láng giềng, sau khi phò tá đệ đệ đăng cơ, còn thúc đẩy minh ước giữa hai nước, từ đây trăm năm hòa thuận, không còn chiến tranh, bá tánh ấm no hạnh phúc.

Hoàn truyện.

Hết chương 66 – Phiên ngoại 4.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi