HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



Triệu Dận tâm tình lập tức trở nên phức tạp.
Rối đến mức y không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung.
Nhìn trên giấy tràn ngập chữ viết, nếu nói trong lòng y không có một tia xúc động, đó là không có khả năng.

Huống chi lúc trước y còn ác ý nghi ngờ Hạ Lan Chi, tận đáy lòng hổ thẹn nháy mắt như thủy triều dâng, làm y nhất thời không biết nên nói gì.
Sau một lúc lâu tìm từ, Triệu Dận vẫn không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói: "Cảm ơn......"
Hạ Lan Chi nhìn Triệu Dận biệt nữu nghiêng đầu đi, nhịn không được ở trong lòng trộm nghĩ: "Tiểu Hoàng Thượng ngượng ngùng thật đáng yêu, mau mau mau, tới đây để Tướng phụ ôm một cái!!"
Đương nhiên, vì không để tiểu Hoàng Thượng từ ngượng ngùng biết thành hoảng sợ, Hạ Lan Chi vẫn là khống chế lại không cho tâm tư nhộn nhạo của mình biểu hiện ra, ngược lại thập phần chân thành khẩn thiết nói: "Bệ hạ từng nói.

Thần làm Thừa Tướng, đáng lý nên vì bệ hạ làm việc."
Ngữ khí Hạ Lan Chi cực kỳ thành khẩn, khiến Triệu Dận có chút giật mình, cơ hồ cho rằng đây là từ trong miệng một người khác nói ra, mà không phải Hạ Lan Thừa Tướng tội ác tày trời kia.

Triệu Dận đột nhiên phát hiện mình triệt để không thể nhìn thấu Hạ Lan Chi.
Y nhìn không ra Hạ Lan Chi rốt cuộc là một mảnh chân tâm hay vẫn là hư tình giả ý.
Triệu Dận vốn không tin người như Hạ Lan Chi sẽ có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng những hành động hắn làm hiện tại, khiến y theo bản năng muốn tin tưởng hắn.
Triệu Dận ngẩng đầu đối diện đôi mắt Hạ Lan Chi, trong đáy mắt là một mảnh mơ hồ.
Hạ Lan Chi nhìn thấy mơ hồ trong mắt Tiểu Hoàng Thượng, tưởng y xem không hiểu mình viết gì, trong lòng không khỏi nổi lên một tia thương cảm.

Dù sao tiểu Hoàng Thượng cũng chỉ mới mười một tuổi, mười một tuổi đã phải học tập chuyện triều chính phức tạp như vậy, hài tử có thông minh cỡ nào cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nghi hoặc.
"Nếu như bệ hạ có thể ân chuẩn," Hạ Lan Chi đề nghị nói, "Thần nguyện ý tay cầm tay dạy bệ hạ."
"Tay cầm tay......?" Ngữ khí Triệu Dận càng thêm hoang mang.
Như thế nào lại cần tay cầm tay?
Triệu Dận nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu được từ trong hành động của Hạ Lan Chi.
Bởi vì vị Tướng phụ này của y đi theo thái giám dẫn đường cùng y tới ngự thư phòng, sau đó không nói gì đã đem y vây vào lòng, dùng bàn tay thon dài cầm tay Triệu Dận, dạy y dùng bút đỏ phê tấu chương như thế nào.
Mùi trầm hương quanh quẩn trên người Hạ Lan Chi không thể không chui vào mũi Triệu Dận, sợi tóc đen nhánh rũ bên gò má y, làm y vô pháp xem nhẹ cảm giác ngứa ngáy như có như không trên mặt.
Bên tai truyền đến tiếng Hạ Lan Chi chậm rãi nhẹ nhàng hít thở, trên vành tai y cảm nhận được hơi thở ướt nóng phả lên.

Lưng dán vào ngực Hạ Lan Chi, nhiệt độ cơ thể của hắn cơ hồ là xuyên qua y phục truyền tới trên người y.
Sắc mặt Triệu Dận trở nên lúc đỏ lúc xanh.
Phải hao hết mười vạn phần tinh lực, Triệu Dận mới có thể nhịn xuống không đem nghiên mực trên bàn cầm lên ném vào mặt Hạ Lan Chi.

(Gì? Anh chê con dâu tôi đấy à?)
Trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Vì sao đột nhiên lại phải làm ra chuyện này với y?!
Mà cái người làm cho mặt tiểu Hoàng Thượng xanh xanh đỏ đỏ Thừa Tướng đại nhân lại không biết gì, lại còn bày ra khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc.
A a a a a rốt cuộc có thể quang minh chính đại ôm tiểu shota rồi!! Hơn nữa tiểu Hoàng Thượng xúc cảm so với trong tưởng tượng còn thoải mái hơn, vừa lúc có thể dùng tay vòng lấy cả người, vừa mềm vừa thơm, thật muốn trực tiếp mang về nhà ôm cả đời.
Triệu Dận như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cả người cứng đờ dựa vào lòng Hạ Lan Chi, tùy ý hắn nắm lấy tay mình một đường nước chảy mây trôi mà du tẩu trên tấu chương.


Miễn cưỡng chịu đựng một canh giờ, y thật sự nhịn không nổi nữa.
Triệu Dận không biết một canh giờ có thể trôi qua lâu như vậy.
"Tướng phụ......" Triệu Dận nhỏ giọng gọi, bỗng nhiên phát hiện khí thế của mình đã yếu đi, vì thế nhanh chóng cất cao giọng hướng người phía sau gọi, "Tướng phụ Tướng phụ! Trẫm đói bụng! Đói đến ngực dán vào lưng!"
Hạ Lan Chi xoa xoa bụng mình, đúng thật là đã có chút đói, đành buông Triệu Dận ra nói: "Hoàng Thượng đói bụng, nhất định phải dùng bữa.

Tục ngữ có nói, người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng.

Hoàng Thượng long thể liên quan vận mệnh quốc gia, muốn ăn! Nhất định phải ăn!"
"Tục ngữ từ đâu tới, trẫm sao lại chưa từng nghe qua?"
Hạ Lan Chi bị y hỏi nhất thời nghẹn lời, đành phải hàm hồ nói: "Thần là nghe được ở dân gian......"
Dân gian? Chỉ bằng người đã hoàn toàn thoát ly trần tục, thay y trị quốc lung tung Hạ Lan Thừa Tướng? Hắn có thể nghe được tục ngữ từ dân gian?
Triệu Dận nghi ngờ liếc người phía sau một cái, không tiếp tục tra hỏi nữa, mà lựa chọn yên lặng ghi nhớ những lời này trong lòng.
Trực giác nói với y, nguyên nhân Hạ Lan Chi trở nên kỳ quái, có lẽ sẽ tìm ra được manh mối từ trong lời nói của hắn.
Bất quá, trước mắt quan trọng nhất, vẫn là nghĩ cách tận lực không để Hạ Lan Chi có cơ hội ôm y.

Loại chuyện này một lần là đủ rồi, cảm giác vừa trải qua lúc nãy, y không muốn có lần thứ hai.
"Tướng phụ, trẫm muốn đi Tướng phủ cùng Tướng phụ ăn trưa," Triệu Dận đề nghị nói, "Trẫm cùng ngươi về Tướng phủ được không?"
"Vậy bữa trưa trong cung......?"
"Thế nhân đều biết đồ ăn trong phủ Thừa Tướng so với hoàng cung ngự thiện còn phong phú hơn, trẫm đi theo Tướng phụ, càng sẽ có lộc ăn." Triệu Dận đứng dậy nhìn Hạ Lan Chi, không biết đã chuyển sang bộ dáng ủy khuất, đáng thương từ khi nào, "Có phải Tướng phụ không chào đón trẫm không?"
Hạ Lan Chi sợ hãi đứng dậy ôm quyền, "Thần nào dám!"
"Ừm," tiểu Hoàng Thượng nghe được câu trả lời, vừa lòng gật gật đầu, "Khởi giá đi Thừa Tướng phủ."
(Đáng lẽ là "Khởi giá đi Hạ Lan phủ", nhưng mà ta thấy không hợp cho lắm nên đã sửa thành "Thừa Tướng phủ")
Triệu Dận đột nhiên đề nghị như vậy cũng không có tạo thành gánh nặng gì cho hạ nhân Tướng phủ, bọn họ vẫn như cũ dựa theo ngày thường lui tới đâu vào đấy mà mang lên cho quân thần tổ yến cùng thức ăn đa dạng.


Lần tới này cũng khiến Triệu Dận thật vui mừng.
Không chút thời gian dự bị đã đột ngột kiểm tra, Hạ Lan Chi vẫn kiên trì ăn chay, xem ra hắn thật là có chuyển biến tốt.

Thật khó có được, Hạ Lan Chi luôn phô trương xa xỉ lãng phí cực độ, hiện tại đã biết tiết kiệm.
Triệu Dận câu được câu không đáp lời Hạ Lan Chi, trong lúc dùng bữa đơn giản biểu đạt mình thật vui mừng, tay nghề đầu bếp trong phủ cũng được khen ngợi một phen.
"Tay nghề đầu bếp trong phủ Tướng phụ thật là tốt, chỉ một món thịt kho cà tím làm ra cũng có thể khiến người thèm nhỏ dãi."
Hạ Lan Chi khiêm tốn nói: "Đầu bếp giỏi tới đâu, cùng lắm là bằng đầu bếp trong ngự thiện phòng."
Triệu Dận cười cười, không tiếp tục đề tài này.

Đem đồ ăn trong chén tất cả đều ăn hết, sau đó buông đũa nói, "Trẫm ăn no rồi, khởi giá hồi cung."
Hạ Lan Chi đứng dậy, "Vậy thần ——"
Hắn chưa nói hết lời đã bị Triệu Dận cắt ngang, "Trẫm biết, hôm nay đã cùng Tướng phụ học được không ít, trẫm xem những bút pháp đó, có tự tin sẽ phê được mà không cần Tướng phụ trợ giúp."
"Thật sự?"
Tiểu Hoàng Thượng ưỡn ngực vỗ vỗ, "Trẫm bảo đảm với Tướng phụ!"
Hạ Lan Chi nhìn y tự tin đảm bảo gật gật đầu, vui vẻ qua rồi lại không khỏi có chút tiếc nuối.
Mất đi cơ hội quang minh chính đại ôm tiểu Hoàng Thượng QvQ.
Thật thương tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi