HOÀNG THƯỢNG, TRĂM TRIỆU KHÔNG THỂ



Đối mặt với một rương tràn đầy loại đồ vật như ngọc thế, Hạ Lan Chi trong lòng thập phần phức tạp.

Hắn hiện tại hận không thể lấy một cái ngọc thế 18 centimet nện lên trên gương mặt mỹ nam của nguyên thân thừa tướng, sau đó nắm cổ áo hắn hỏi: "Rốt cuộc nhật ký giấu ở nơi nào a! Nhanh giao ra đây a hỗn đản! Ai muốn xem một hộp tàng phẩm này của ngươi chứ!"
Nơi này đối với người xuyên qua cũng thật không thân thiện QvQ.

Hạ Lan Chi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại ở trong lòng mặc niệm một câu "Phi lễ chớ nhìn", sau đó liền nhanh chóng khép lại nắp hộp đẩy trở về gầm giường.

Hắn đã hứa với Hoàng Thượng ngày mai sẽ trả lời việc tấu chương, hắn không thể ở đây lãng phí quá nhiều thời gian với đống đồ vật tình thú này, còn những nơi khác cũng có khả năng sẽ là nơi giấu nhật ký cần tìm kiếm.

Hạ Lan Chi ở trong phòng tìm hết các ngóc ngách, cuối cùng cũng chỉ tìm được một chùm chìa khóa ngân khố, còn lại không có tìm được thứ gì khác.


Nói cách khác trừ bỏ quyển nhật ký đã bị hắn xem qua kia, còn lại không tìm được thêm chút tư liệu gì.

Hạ Lan Chi khoanh tay nhìn chùm chìa khóa được đánh số từng cái rõ ràng, thở dài nói: "Tuy tìm được thứ này cũng không tệ......nhưng ta hiện tại cần chìa khóa ngân khố cũng đâu có tác dụng gì a!"
Nếu ngày mai ở trước mặt tiểu Hoàng Thượng ứng đối không tốt, không chừng tiểu gia hỏa không vui lại muốn chém đầu hắn làm cầu đá, đó là có tiền nhưng không có mạng để dùng a.

Ngay lúc hắn đang đau đầu suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên "cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa.

"Ai?"
"Đại nhân, nô tỳ tới hầu hạ đại nhân dùng bữa khuya."
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nữ êm tai uyển chuyển, oanh thanh yến ngữ, dễ nghe đến mức làm người xương cốt đều mềm.

Hạ Lan Chi ngước lên nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, bụng cũng có chút đói, vì thế hắn nhanh chóng thu lại chìa khóa ngân khố, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Vào đi."
Phủ thừa tướng này rốt cuộc có bao nhiêu mỹ nhân a, tới người đưa bữa khuya đến thanh âm cũng dễ nghe như vậy.

Tỳ nữ nhẹ nhành đẩy ra cửa phòng, bước vào đầu tiên là một đôi chân trần như ngọc.

Hạ Lan Chi có chút sửng sốt, tướng phủ này sàn nhà sạch đến như vậy sao? Tiểu cô nương đều không cần mang giày?
Bất quá Hạ Lan Chi rất nhanh sẽ biết nguyên nhân vì sao người ta không cần mang giày, bởi vì cô nương này đến quần áo cũng không mặc!
Sau khi đóng lại cửa phòng, thân hình thị nữ toàn bộ ập vào mắt Hạ Lan Chi.


Thân thể mềm mại uyển chuyển, nước da hồng nhuận, trên người chỉ có chút vải dệt có thể che lấp.

Tỳ nữ lả lướt mỹ mạo đem hộp đồ ăn để lên trên bàn, uốn gối quỳ xuống nói: "Đại nhân, nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa khuya."
Hạ Lan Chi độc thân nhiều năm làm sao có thể chịu nổi, khuôn mặt tuấn tú xấu hổ đến đỏ bừng, ánh mắt không biết nên nhìn nơi nào, tùy tiện mà nhìn đồ vật bày trí trong phòng, "Không cần.

Ngươi đem đồ để ở đó rồi liền trở về đi, nhớ đem quần áo mặc vào thật tốt."
Vừa nghe Hạ Lan Chi nói như vậy, tiểu cô nương nước mắt liền rơi xuống, liên tục dập đầu nói: "Nô tỳ hầu hạ không chu đáo, làm đại nhân không vui, cầu xin đại nhân tha mạng......"
"Không phải ngươi sai", Hạ Lan Chi bất đắc dĩ mà đứng dậy đỡ lấy tỳ nữ, bàn tay vô tình cọ vào đối phương, xấu hổ đỏ mặt mà an ủi, "Không cần hướng ta dập đầu, tóm lại ngươi quay về mặc quần áo thật tốt trước đi."
Gì cũng chưa làm đã bị người dập đầu sẽ tổn thọ a cô nương.

"Nô tỳ đa tạ đại nhân......"
"Không sao, trở về đi." Hạ Lan Chi phất tay, "Lần sau đến đừng lại mặc như vậy, hiểu không?"
Thị nữ hai mắt đẫm lệ mông lung gật gật đầu, "Nô tỳ cáo lui."
"Ừm.

Còn có một việc," Hạ Lan Chi tựa hồ nhớ tới cái gì, gọi lại thân ảnh đang muốn mở cửa của đối phương, "Ngươi mặc tốt quần áo liền gọi người đem sử sách đương triều cùng tiền triều đều đem tới đây."
Tỳ nữ cúi người hành lễ nói: "Vâng.

Thỉnh đại nhân chờ một lúc."
Nói xong, nàng liền đẩy cửa rời đi.


Phòng ngủ to lớn liền chỉ còn lại một mình Hạ Lan Chi.

"Thừa tướng này cư nhiên để tiểu cô nương đưa bữa khuya mặc thành như vậy, chậc chậc chậc, quá đồi phong bại tục.

Cũng may ta định lực tốt, không phải một tên cầm thú, như thế nào đi nữa cũng sẽ không làm chuyện xằng bậy với tiểu cô nương nhà người ta......"
Hạ Lan Chi duỗi tay xuống đũng quần, muốn trấn an tiểu bằng hữu nhẫn nại đã lâu của mình một chút, lại không có xúc cảm như trong dự đoán, vẫn như cũ không phản ứng, mặc hắn sờ như thế nào cũng đều không có phản ứng.

Hạ Lan Chi hoảng sợ mà nhìn về phía đũng quần mình, tiểu bằng hữu nghịch ngợm vẫn là không có một chút dấu hiệu ngẩng đầu, mềm mại mà rũ ở đũng quần.

Mà loại bệnh trạng này, y học thường gọi là, chướng ngại khởi đầu, quốc tế gọi chung ED —— nói trắng ra là bệnh liệt dương.

Hạ Lan Chi tâm chợt lạnh, cảm giác khóe mắt có thứ gì đó lướt qua, ướt dầm dề.

Hắn rốt cuộc đã tạo ra nghiệt gì, xuyên thành một thừa tướng không chuyện ác nào không làm lại còn là tham quan chưa tính, cái hố này mẹ nó còn có bệnh liệt dương!
Hắn thật sự muốn bóp cổ nguyên thân thừa tướng mà hỏi: "Ngươi đã bệnh liệt dương còn muốn có nhiều nam nữ sủng như vậy làm gì a!! Vì sao bị hố vĩnh viễn là ta!!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi