HOÀNG TỘC

Hai người cùng nhau đi sang tửu lầu Dương Kí ở bên cạnh, lúc này đang là giờ cơm, rất đông khách, chỗ ngồi đã hết từ lâu. Phục vụ đưa hai người lên tầng hai, tầng hai cũng huyên náo, rất là nhộn nhịp, cả hai tìm được một cái bàn trống ở gần cửa sổ.

“Khách quan quả là may mắn! chỗ này khách vừa mới ăn xong ra về, các ngài liền đến.”

Tô Y liền tự chỉ bản thân: “Đây là công lao của muội đấy, muội vừa giúp cho Tam lang ca ca thảy tiền may mắn.”

Vô tấn cười gõ vào đầu cô nhóc một cái, “Đây là công lao của muội, mau ngồi xuống đi!”

Tô Y chỉ là một tiểu la lỵ mới mười tuổi, vẫn chưa từng có người nào mời cô nhóc ăn cơm, mọi người chỉ xem cô như một đứa trẻ, nhưng cô lại tự cho mình đã lớn, bèn cầm lấy thực đơn, bắt chước cung cách của người lớn ho một tiếng, làm ra vẻ nói: “tiểu nhị, bổn cô nương gọi món đây.”

Vô Tấn thấy cô nhóc có hứng thú, cũng im lặng, đợi cô nhóc tự chọn món.

Tô Y xem qua bảng thực đơn, nhíu mày lại, lắc lắc đầu: “món ăn ở đây của các người hình như chẳng ra sao cả! thua hơn nhiều so với quán Đa Bảo ở Lạc Kinh.”Truyện được copy từ bachngocsa

Phục vụ quán chỉ biết nhăn nhó: “Bà cô nhỏ à, Đa Bảo là thiên hạ đệ nhất tửu lâu, phục vụ thức ăn cho cả hoàng cung, chúng tôi đây chỉ là một quán nhỏ làm sao mà so sánh được ?”

“Thôi được, thấy ngươi đáng thương, cũng không làm khó ngươi nữa.”

Tô Y đưa ra năm ngón tay nhỏ bé, lần lượt chỉ từng ngón, “Ta muốn ăn chân giò thủy tinh, sóc quế ngư, còn cả lá sen ba món, trứng xào, gà quay, trứng bồ câu chưng cách thủy, một đĩa rau luộc, đúng rồi, thêm một hủ rượu loại tốt.”

“Rượu thì không cần đâu.”

Vô Tấn lắc đầu tiếp lời, “Trà là được! Cho thêm một đĩa thịt dê, hai bát cơm, vậy thôi.”

“Khách quan đợi cho một lát, sẽ mang đến ngay!”

Người phục vụ vội vã quay đi, Tô Y chu miệng lên, “Tại sao lại không cho em uống rượu, trong nhà không cho uống, ở đây cũng không được uống sao?”

“Nha đầu này, muội tự nói xem, có được uống không?”

Tô Y làm mặt hề cười nói: “Hi hi! Muội đang chọc huynh đấy, muội làm sao mà uống rượu được! Vừa cay vừa khó uống. Đúng rồi, tam lang ca ca, huynh có biết hôm nay muội tìm huynh có việc gì không?”

Vô Tấn chưa từng nghĩ rằng cô nhóc này lại có chuyện gì, chỉ tưởng cô nhóc này định tìm mình kể chuyện cổ tích thôi, bèn cười hỏi: “Muội nói cho huynh biết làm sao mà muội tìm được huynh vậy? Huynh cảm thấy rất lạ.”

“ Thì đi hỏi thôi!”

Tô Y không muốn trả lời câu hỏi này của Vô Tấn, “Phía dưới mũi là miệng, không biết thì đi hỏi, đúng lúc muội gặp đại tẩu của huynh, tẩu ấy vừa mới đi chợ về, tẩu ấy nói huynh đến cầu Bát Tiên rồi, hình như là đi tìm tiệm cầm đồ, muội liền chạy đến cầu Bát Tiên, ở đây chỉ có một tiệm cầm đồ, hỏi là biết ngay thôi, kết quả một vị lão bá ngồi câu cá nói cho muội biết, là có một đám người bước vào, muội đoán chắc là các huynh.”

Vô Tấn lúc này mới nhớ ra là đã từng nói với đại ca về việc mở cửa tiệm cầm đồ , trong lòng thầm khen ngợi, cô nhóc này khá thông minh, vận may cũng khá tốt, vừa đúng lúc gặp được đại tẩu, nếu không cho dù thế nào thì cô bé cũng không tìm được mình. Vô Tấn lại chớp chớp mắt, nói đùa với cô nhóc: “A đầu muội có việc gì mà đến tìm huynh? Thật sự làm cho người khác khó hiểu?”

“Tam lang ca ca coi thường người ta quá! Muội có chuyện chính đáng mà!” Tô Y nói với vẻ nghiêm túc.

“Ồ? Chuyện chính đáng gì vậy?”

Tô Y lấy ra một quyển sách dày từ trong chiếc túi nhỏ đeo bên người, cười và đưa cho Vô Tấn, “Huynh xem thử, đây là cái gì?”

Vô Tấn nhận lấy quyển sách, chỉ thấy bên trong chi chít chữ, nét chữ ngay ngắn, cậu vội lật xem lướt vài trang, bất chợt lặng người, sao lại có thể như vậy được?

Cậu cảm thấy rất ngạc nhiên, quyển sách dày trước mặt cậu lại là phần mở đầu của bộ “ Tây du kí” , từ đoạn Tôn Ngộ Không sinh ra từ trong tảng đá, cho đến lúc đánh cược với Như Lai và bị thua, bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn.

Đương nhiên, tình tiết thì giống nhau, nhưng câu văn nét bút bên trong hoàn toàn khác, cậu nhớ đoạn này trong “tây du kí” của Ngô Thừa Ân chỉ viết có sáu bảy chương, mà một tập sách dày như vậy ít nhất là gần một trăm ngàn chữ, mà câu cú rất trôi chảy, bút pháp tuyệt mỹ, hoàn toàn là một quyển sách độc lập.

“ Y muội à, cái này do chính muội viết sao?”

Tô Y đang tập trung gắp một quả trứng bồ câu, khó khăn lắm mới gắp lên được, vừa định bỏ vào miệng, bị Vô Tấn ngắt ngang, quả trứng bèn tuột khỏi miệng rớt xuống đất, làm cô nhóc giận đến giậm chân, “Tam lang ca ca không cho người ta ăn cơm gì cả.”

“ Xin lỗi, dùng thìa múc này!”

Vô Tấn dùng thìa múc hai quả trứng bồ câu vào bát của Tô Y, lúc này Tô Y mới ăn được, cô nhóc vừa ăn vừa cười nói: “Tam lang ca ca nói không sai, sách này do muội viết.”

Vô Tấn lắc đầu cười nói: “Muội ngay đến quả trứng còn gắp không xong, làm sao biết dùng bút viết chữ chứ? Nhất định không phải do muội viết.”

“ Híc! Tam lang ca ca chỉ biết xem thường người ta thôi!”

Tô Y xụi cằm thở dài một tiếng, rồi đột nhiên cô nhóc bưng miệng cười khúc khích, “ Thôi được! muội thừa nhận, muội làm sao có được bản lĩnh đó, đây là sách do đường tỉ (chị họ) của muội viết, muội đem chuyện của huynh kể lại cho đường tỉ, tỉ ấy rất có hứng thú, liền viết thành quyển sách này.”

“ Chỉ mấy ngày mà đường tỉ của muội có thể viết xong quyển sách này sao?”

Vô Tấn cảm thấy có chút khó tin, chỉ vỏn vẹn trong một tháng, cô ấy có thể viết ra được một quyển tiểu thuyết gần mười vạn chữ, quả là chuyện li kì!

“ Cho nên mới nói huynh coi thường người ta quá!”

Tô Y dài giọng, cứ cầm đũa đung đưa nhè nhẹ trước mặt, nói với giọng đầy đắc ý, “ Huynh có lẽ chưa biết bản lĩnh đường tỉ của muội, tỉ ấy viết chữ không những nhanh, mà chữ tiểu khải còn viết rất đẹp nữa, mọi người ai nấy đều khen hết lời, là một tài nữ có tiếng, nhưng mà …………….”

Tô Y chợt nhớ ra là hôm nay có việc cần nhờ người ta, cô nhóc bèn rót cho Vô Tấn một tách trà, cười và tiếp tục nói:

“ Chẳng qua tỉ ấy cũng đang viết một quyển tiểu thuyết thần thoại, chỉ có điều là cứ viết hoài mà vẫn không hay, vì không có cốt truyện hay, vừa đúng lúc muội đem câu chuyện của huynh kể cho tỉ ấy nghe, tỉ ấy bèn đưa những tình tiết ấy vào trong truyện, viết thành quyển sách này.”

Vô Tấn âm thầm suy nghĩ: ‘Chả trách! Vậy thì còn được, thì ra là có cơ sở, nhưng mà cứ cho là vậy, tốc độ này vẫn còn quá nhanh, chép một lần cũng phải tổn hao tâm trí, tiểu thư Tô gia này quả là lợi hại.’

Nghĩ đến đây, cậu bèn gật gật đầu cười: “Vậy tập bản thảo này huynh sẽ đem về nhà đọc thật kĩ, xem thử có thể góp ý cho tỉ ấy không.”

“ Không! không!”

Tô Y hoảng hốt quơ tay, “Bản thảo muội không thể cho huynh được, đường tỉ còn phải chỉnh sửa lại, hôm nay muội đến tìm huynh, chỉ là muốn hỏi huynh, có đồng ý bán câu chuyện này cho đường tỉ của muội hay không, tỉ ấy đồng ý trả tiền cho huynh.”

Vô Tấn liền cười, thời đại này chẳng lẽ cũng có chuyện bản quyền sao? Cậu bổng chốc hiểu ra, không phải bản quyền, chính là sự thanh cao của một nhà văn, không muốn ăn cắp văn của người khác, tiểu thư Tô gia quả đúng là một cô gái rất có lòng tự tôn.

“Nếu tỉ của muội thích thì cứ lấy đi! Câu chuyện này huynh cũng được nghe từ người khác kể lại, huynh làm sao lại dám nhận tiền từ đường tỉ của muội “

Tô Y lắc lắc đầu như trống bỏi, “Như vậy không được, đường tỉ nói rồi, nếu như huynh không nhận tiền, vậy thì quyển sách này sẽ coi như là sách hai người cùng viết chung, có thể viết cả tên huynh lên đấy.”

“ Ừm! chủ ý này hay đấy”, Vô Tấn bèn gật đầu đồng ý, “nếu được thì tên huynh cứ để ở phía sau.”

“ Còn nữa………..”

Tô Y cười lém lỉnh: “Vậy còn câu chuyện phía sau, đường tăng thỉnh kinh, trư bát giới, sa hòa thượng, đường tỉ của muội cũng rất muốn nghe!”

Vô Tấn lúc này mới vỡ lẽ, thì ra ở đây còn có cái bẩy…………….tiểu a đầu, đại a đầu ranh ma này, muốn dụ mình kể tình tiết câu chuyện phía sau.

Vô Tấn cầm một chiếc đũa lên, bắt chước Tô Y cười cười đung đưa, “Thì ra là muốn lừa huynh, huynh còn lâu mới mắc bẫy.”

Tô Y thấy cậu không chịu, liền bám tay cậu nói, “ Tam lang ca ca,cầu xin huynh đấy, muội đã đồng ý với biểu tỉ, nếu vậy làm sao muội về ăn nói với tỉ ấy đây?”

“ Kì thực cho dù huynh đồng ý cũng không thực hiện được! Câu chuyện này dài lắm, phải mất hai ba tháng mới kể hết được, huynh chưa kết hôn, đường tỉ của muội lại chưa gả chồng, mà cứ ngày ngày ở bên nhau, …..không được! Mẹ muội cũng không đồng ý đâu.”

Vô Tấn chỉ nói chơi, chọc tiểu la lỵ, cậu không có thời gian ngày nào cũng ngồi kể chuyện cho cô tiểu thư nhà quan này nghe, hơn nữa Tô Hàn Trinh cũng đã từng ầm thầm nhắc nhở cậu, đừng có đi quấy nhiễu con gái ông, dĩ nhiên cũng bao gồm cả cháu gái ông, chính cậu ta đã vỗ ngực đồng ý, đàn ông mà! nếu đã đồng ý với người ta, thì phải làm được, nếu không lời ra tiếng vào, thì làm sao còn hi vọng Tô Hàn Trinh giúp đỡ cho tiệm cầm đồ của cậu chứ?

Tô Y bèn đỏ mặt, thực sự thì cách của cô nhóc là mỗi ngày cô đều đến nghe Vô Tấn kể chuyện, sau đó cô sẽ về kể lại cho đường tỉ, nhưng đường tỉ lại không đồng ý với cách nghĩ này của cô.

“ Tam lang ca ca , ý của đường tỉ muội là, muốn mời huynh làm thầy của muội, không biết huynh có đồng ý hay không?”

Vô Tấn cười lớn, cậu ta lắc lắc đầu, “Các muội về hỏi xem phụ thân các muội có đồng ý hay không!”

Nói xong, cậu ta gắp một miếng thịt dê tương bỏ vào miệng, nói chuyện ú ớ không rõ.

“Ăn nhanh đi! Ăn xong rồi về, huynh biết là muội lén chạy ra đây đấy.”

Mặt Tô Y đầy vẻ thất vọng, vốn cô bé đảm bảo với đường tỉ là sẽ thuyết phục Vô Tấn làm thầy của cô, nhưng cô bé lại quên mất không biết phụ thân có đồng ý hay không, phụ thân mướn thầy cho cô vốn rất nghiêm khắc, đều là những nhà nho lớn nổi tiếng, có lẽ Tam lang ca ca này phụ thân nhất định không đồng ý, cô giống như một chiếc lá non vừa bị sương rơi trúng, bỗng chốc không còn tinh thần.

Vô Tấn cười và an ủi: “Đừng có ủ rủ như vậy, đường tỉ của muội có thể viết xong cuốn Mỹ hầu vương này quả là hay rồi, cũng là một quyển sách hay mà!”

Tô Y đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô nhóc bỗng nhảy lên, nắm lấy tay Vô Tấn vội nói: “Suýt tí nữa muội quên mất một chuyện lớn, Tam lang ca ca, là vầy… đại danh của huynh gọi là gì? Muội không biết.”

“ Ừm! đi hỏi cha muội ấy, ông ta biết.”

“ Cha sẽ không nói cho muội biết, huynh nói đi mà!”

“ A đầu muội đúng là lắm chuyện.”

Vô Tấn cười rồi dùng tay chấm nước trà viết lên bàn bốn chữ ‘Hoàng Phủ Vô Tấn’, “Đây là đại danh của ta, nhớ rồi chứ?”

‘Hoàng Phủ Vô Tấn!’

Tô Y nghịch ngợm chớp chớp mắt cười hi hi nói: “Thì ra tam lang ca ca tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, vậy sau này muội sẽ gọi huynh là Vô Tấn ca ca.”

Dừng một hồi, cô nhóc lại hỏi với vẻ hiếu kì: “Sao lại gọi là Vô Tấn, mà không gọi là Vô Triệu, Vô Tề, Vô Tần, Vô Sở?”

“Làm sao huynh biết được, ăn cơm nhanh đi! Món chân giò thủy tinh của muội đến rồi kìa.”

Chính vào lúc này, phía trên vọng đến một tiếng cười vô cùng sảng khoái:

“Huynh còn phải nói sao, triều đình gần đây xảy ra không ít chuyện lớn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi