HOÀNG TỘC

Hoàng Phủ Cương uống một ngụm trà từ từ nói:

- Đó là ngươi không biết hắn nàng cho rằng hắn thật sự sẽ dựa vào chúng ta toàn bộ sao, ta chỉ nói như vậy mà thôi, hắn muốn đạt được lương duyên mỹ mãn thì phải do hắn cố gắng. Yên tâm đi, hắn là một hài tử thông minh tài giỏi dĩ nhiên là sẽ đi tranh thủ cho mình.

Vô Tấn trở lại sân nhỏ, vừa mới tới cửa sân, một gã người nhà đã chạy tới:

- Công tử.

- Chuyện gì vậy?

Vô Tấn dừng bước.

- Ngoài cửa có một tiểu cô nương tìm công tử, nói là nha hoàn của Tô tiểu thư.

Vô Tấn chấn động tinh thần liền chạy ra ngoài cửa lớn vừa chạy được hai bước hắn lại quay đầu lại một lát sau hắn cầm một phong thư hướng về phía cửa lớn mà chạy nhanh.

Ở ngoài cửa có một tiểu nha hoàn ước chừng 15 tuổi đang đứng ở dưới bậc thang đưa cổ nhìn xung quanh trong mắt nàng tràn ngập sự lo lắng, lo lắng nhất chính là Vô Tấn không có ở nhà, phong thư này không đưa cho hắn được.

A Xảo cũng biết phong thư này quan trọng vô cùng, phong thư này phu nhân đưa cho tình lang làm sao có thể giao cho người khác được.

Đúng lúc này một bóng đen từ phía xa xa chạy tới, A Xảo sáng ngời hai mắt, nàng lập tức nhận ra người này chính là người trẻ tuổi mà nàng gặp được ở tiệm sách Duy Dương nàng hưng phấn mà gọi:

- Công tử ở bên này.

Vô Tấn chạy tới bên cạnh nàng áy náy mà cười nói:

- Thật có lỗi ta để cho cô nương đợi lâu rồi.

- Muội tên là A Xảo về sau huynh cứ gọi muội như vậy.

A Xảo hé miệng cười nói.

- Được A Xảo cô nương, Tô tiểu thư có chuyện chuyển cáo cho ta sao?

- Lời thì không có nhưng có một phong thư.

A Xảo đem thư giao cho hắn:

- Ngươi tự mình xem đi những lời mà tiểu thư nói đều ở bên trong.

Vô Tấn tiếp nhận thư mà mở ra, chữ viết xinh đẹp hiện ra trước mặt hắn, trong thư Tô Hạm kể lại chuyện phát sinh ngày hôm nay mặc dù không có bất kỳ câu nào nói về tình ý nhưng Vô Tấn vẫn cảm nhận được sự hoài niệm của Tô Hạm ở trong đó, cùng với một sự kỳ vọng hắn, kỳ vọng hắn có thể tích cực hành động đừng để hai người gặp bi kịch.

Cuối thư có viết thêm một nội dung.

- Lúc viết phong thư này Y muội nói cho muội biết, phu nhân của Thân tướng quốc cũng tới cầu thân rồi, chính là Quan Hiền Câu của Đông Hải quân, huynh cũng biết người kia, từng khiến cho chúng ta phát sinh hiểu lầm, đây là một tin tức rất đột nhiên, hi vọng huynh coi trọng, cá nhân muội cho rằng đệ đệ của Tề vương không đáng ngại, mà con của Quan gia mới là uy hiếp, huynh nhớ lấy nhớ lấy. Hi vọng huynh sớm thuyết phục gia tổ được đừng để cho muội lo lắng.

Vô Tấn khép phong thư lại cúi đầu trầm tư một lát trong lòng hắn đã minh bạch hắn liền đem thư giao cho A Xảo:

- Đây chính là thư hôm qua ta viết cho Tô tiểu thư, mặt khác xin chuyển cáo tới Tô tiểu thư, ta sẽ kiệt lực làm tuyệt đối không để cho nàng ta thất vọng.

A Xảo tiếp nhận thư cười nói:

- Có những lời này của huynh tiểu thư an tâm rồi, muội đi đây trưa mai muội sẽ tới tìm huynh huynh trưa mai nhớ ở nhà.

- Yên tâm đi ta giữa trưa nhất định sẽ ở nhà.

Vô Tấn lấy từ trong túi ra một lam bảo thạch, đưa cho A Xảo cười nói:

- A Xảo cô nương bảo thạch này tặng cho cô nương xem như một chút tâm ý của ta.

A Xảo tiếp nhận bảo thạch không kìm nén được sự vui mừng nàng vội vàng thi lễ:

- Đa tạ ý tốt của công tử.

Vô Tấn gỡ tộc giới của mình trao cho nàng:

- Đây là tộc giới của ta, là vật trân quý nhất xin giao cho tiểu thư, nói cho nàng biết tâm của ta như tộc giới nhất định sẽ lấy nàng làm vợ.

A Xảo tiếp nhận tộc giới hướng về phía Vô Tấn thi lễ:

- Công tử ta đi rồi.

Nàng quay người nhanh chóng chạy về một chiếc xe ngựa.

Vô Tấn trầm tư một lát quay người trở về phủ, một lát sau hắn dãn ngựa nhanh chóng chạy về phía bắc.

Sau nửa canh giờ, Vô Tấn cùng với thị vệ Đông Phú Thiên Tinh đi vào một quán rượu gần hoàng cung một gã tiểu nhị ra đón chào vẻ mặt hớn hở hỏi:

- Hai vị khách quan có muốn uống rượu không?

- Được cho chúng ta một gian nhã thất yên tĩnh.

- Được rồi mời theo ta.

Tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu hai, đi đến tầng cao nhất đẩy cửa phòng ra.

- Nơi này là gian phòng yên tĩnh nhất vách phòng đều làm bằng gạch, có thể tùy ý nói chuyện.

Vô Tấn cùng với Thiên Tinh đi vào trong phòng, hai thị nữ tiến tới nâng rượu lên, kèm theo một ít đồ nhắm, Vô Tấn chọn vài món ăn rồi bảo tiểu nhị lui xuống

Hắn rót cho Thiên Tinh một chén rượu rồi nói:

- Ta gọi ngươi ra đây thái tử sẽ không tức giận chứ?

Thiên Tinh nâng chén rượu lên mà nói:

- Thái tử gần đây đối với ngươi rất xem trọng làm sao có thể giận dữ được, thái tử còn khuyên ngươi có rảnh thì đi thăm thái tử thái tử nhất định sẽ cao hứng.

- Ta cũng muốn đi nhưng hai ngày nay bề bộn, chờ ta rảnh sẽ đi vấn an thái tử.

- Ngươi nói thì phải làm không được thuận miệng dù sao ngươi cũng là từ Đông cung mà ra.

- Yên tâm đi ta nhất định đi, ta mời ngươi trước một ly.

Hai người cạn chén với nhau, sau khi uống rượu xong Thiên Tinh đoạt lại bầu rượu thay hắn nâng cống rồi cười nói:

- Hôm nay ngươi nghĩ thế nào mà kêu ta tới đây có chuyện gì sao/

Vô Tấn cười gật đầu;

- Là có chút việc muốn nhờ ngươi chuyển cáo tới thái tử.

- Ngươi nói đi.

Vô Tấn trầm ngâm một lát sau đó nhân tiện nói:

- Ta biết rõ Tô Hàn Trinh là tâm phúc của thái tử, nhưng ta không biết Tô phủ và thái tử có quan hệ với nhau thế nào, ngươi có biết không?

- Cái này....

Thiên Tinh nghĩ nghĩ rồi nhân tiện nói:

- Bởi vì Tô Hàn Trinh ở đông cung làm quan cho nên thái tử rất coi trọng cho nên Tô Hàn Trinh dần trở thành tâm phúc của thái tử, Tô phủ và những người khác theo ta biết thì tiếp xúc với thái tử không nhiều lắm, như Tô Tốn Tô Hàn Xương bọn họ vào những ngày lễ tết thì thì thái tử sẽ mang tới đó chút đồ, mặt khác không có thâm giao gì cả, tuy nhiên Tô Hàn Trinh là tâm phúc của thái tử thì cho dù Tô gia không phải là hệ của đông cung cũng ít nhất ủng hộ thái tử.

Dừng một chút Thiên Tinh hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi hỏi cái này làm gì, Tô phủ xảy ra chuyện gì sao?

Vô Tấn gật đầu:

- Có một tin ta muốn nhờ ngươi nói với thái tử, Thân Quốc Cữu hiện tại đang cực lực lôi kéo Tô Hàn Xương, hắn giúp lễ bộ thị lang Quan Tịch quan hệ thông gia với Tô Hàn Xương một khi quan hệ thông gian thành công thì thế cục Đông Hải quận trở nên vi diệu rồi.

Thiên Tinh lắp bắp kinh hãi:

- Có chuyện này sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi