HOÀNG TỘC

Hoàng Phủ Huyền Đức lại nói với Tô Tốn:

- Tô đại nhân lần này khoa cử phát sinh án rối loạn kỷ cương nhưng ông cũng không nên tự trách mình, lỗi là do người khác, ông có thể bổ nhiệm ba người vào vị trí tiến sĩ để khuyết giao cho lại bộ xét duyệt.

Tô Tốn vô cùng xấu hổ vội vàng đứng dậy đa tạ:

- Đa tạ bệ hạ tha thứ, thần lập tức đi làm.

Hoàng Phủ Huyền Đức lại thở dài:

- Khoa cử xuất hiện rối loạn trẫm vô cùng đau đớn, mong các vị ái khanh đồng tâm hiệp lực hoàn thiện khoa cử trẫm hi vọng sang năm không phát sinh chuyện này nữa.

Hắn lại nói với thái tử Hoàng Phủ Hằng:

- Thái tử lưu lại những người khác lui xuống hết đi.

Một loạt người thi lễ, lui xuống phía dưới, ở trong thư phòng lúc này chỉ còn lại thái tử và hoàng đế hai người, Hoàng Phủ Huyền Đức trầm mặc thật lâu rồi hỏi Hoàng Phủ Hằng:

- Ngươi cảm thấy chuyện này nên xử trí thế nào?

- Phụ hoàng nhi thần cảm thấy chuyện này nên công khai trừng phạt Lâm thị huynh đệ công bố tại chúng, nhưng vì danh dự của triều đình không thể nói ra Quan Tịch và Hoàng Hồng Nguyên chỉ có thể dùng cách khác xử trí.

Hoàng Phủ Huyền Đức gật đầu, thái tử đề nghị rất hợp ý của hắn:

- Vậy Quan Hiền Câu dùng cớ gì đây?

- Phụ hoàng thần nghe nói hắn vốn cũng không trúng cống cử sĩ, về sau bổ sung, nói hắn tư cách không hợp hủy bỏ tiến sĩ.

- Được trẫm tiếp nhận đề nghị của ngươi.

Dừng một lát, Hoàng Phủ Huyền Đức lại hỏi:

- Trẫm còn muốn hỏi ngươi Quan Tịch bị bãi miễn chức lễ bộ thị lang rồi, ngươi muốn cho ai đảm nhiệm?

Hoàng Phủ Hằng một mực muốn suy nghĩ chuyện này, Vô Tấn đã đưa đại lễ này cho hắn thì hắn cần phải trả lễ liền khẽ cười nói:

- Nhi thần đề cử quốc tử học tiến sĩ Tô Hàn Xương đảm nhiệm chức vụ này.

Tuy xảy ra vụ án làm rối kỉ cương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tiếp tục cử hành thi đình. Buổi chiều, ở Huyền Vũ điện, thi đình mỗi năm một lần đang cử hành. Khoa cử lần này, có mười tên tiến sĩ có tư cách tham gia thi đình, quyết định trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa cuối cùng, mà bảy tên tiến sĩ khác, cũng đạt được danh xưng điện tiến sĩ, ở lúc thụ quan, so với tiến sĩ bình thường sẽ có ưu đãi.

Thi đình rất đơn giản, không tiến hành thi viết, mà là Hoàng đế hỏi, sĩ tử trả lời, kỳ thật tương đương với một loại phỏng vấn. Hoàng đế sẽ căn cứ biểu hiện của từng người, chọn ra trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa cuối cùng.

Thứ tự trả lời cũng không như thứ tự trên bảng, mà mười người bọn hắn, ở tối hôm qua đã rút thăm quyết định một lần nữa.

Mười tên tiến sĩ theo thứ tự là, Trần Lưu huyện Triệu Bá Luân, Tảo Dương huyện Mã Ứng Sơ, Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh, Thanh Hà huyện Thôi Cương, Giải Lương huyện Bùi Chí, Nghiệp huyện Trương Chí Khâm, Đan Đồ huyện Ngô Hàn Sinh, Vạn Niên huyện Diêu Thuận, Giang Ninh huyện Thân Kỳ Võ, Giản Dương huyện Trương Thấm.

Dựa theo kết quả rút thăm, Giải Lương huyện Bùi Chí xếp hạng thứ nhất, Giang Ninh huyện Thân Kỳ Võ xếp hạng thứ chín, Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh xếp hạng cuối cùng.

Mười tên sĩ tử đều ăn mặc y phục của tiến sĩ, ở Tê Phượng Các bên cạnh đại điện chờ đợi, hai người một tổ tiến về trước, trong nội tâm tất cả mọi người rất khẩn trương. Nhưng tốc độ thi đình cũng rất nhanh, chưa tới một canh giờ, liền đến phiên Hoàng Phủ Duy Minh.

Lúc này, một gã hoạn quan ở cửa ra vào hô lớn:

- Thân Kỳ Võ, Hoàng Phủ Duy Minh!

Hai người cùng lúc đứng lên, hướng phía cửa đi tới:

- Có.

- Các ngươi đi theo ta.

Hoạn quan mang bọn hắn hướng đại điện đi đến, Thân Kỳ Võ biết Hoàng Phủ Duy Minh là huynh trưởng của Vô Tấn, cũng là người Thái tử đề cử, hắn thấy trên mặt Hoàng Phủ Duy Minh dị thường nghiêm túc, liền thấp giọng cười nói:

- Hoàng Phủ huynh không cần lo lắng, kỳ thi đình này chỉ là một thủ tục, kỳ thật đêm qua Hoàng Thượng đã định Top 3 tốt rồi, chỉ là tùy tiện hỏi mấy câu, không cần lo lắng như vậy.

Hoàng Phủ Duy Minh chắp tay cám tạ:

- Đa tạ Thân huynh nhắc nhở, không biết Hoàng Thượng bình thường sẽ hỏi cái gì?

- Hỏi tình huống phong tục địa phương một chút mà thôi, năm trước chính là như vậy, ví dụ như Hoàng Phủ huynh là người Duy Dương, có lẽ Hoàng Thượng sẽ hỏi nhân khẩu cùng tình huống thuế phú của Duy Dương huyện, ta nghĩ đây là thế mạnh của Hoàng Phủ huynh.

Hoàng Phủ Duy Minh biết rõ, hắn là đang chỉ mình đảm nhiệm Tào chủ sự, hắn cười cười, hỏi ngược lại:

- Thân huynh là người Giang Ninh huyện, nhưng ta biết rõ đây chẳng qua là nguyên quán của Thân huynh, Thân huynh hiểu rõ tình huống chỗ đó sao?

Thân Kỳ Võ mỉm cười:

- Ta xác thực không biết, bất quá trong này có duyên cớ, ta có thể nói cho Hoàng Phủ huynh, ta phân tích qua kết quả hai mươi năm thi đình gần đây, ta phát hiện Hoàng thượng một thói quen, nếu như ngươi biết rõ chỗ nào, Hoàng Thượng sẽ bổ nhiệm ngươi làm quan chỗ đó, trái lại, nếu như ngươi đối với một chỗ không biết chút gì, Hoàng Thượng cũng đồng dạng sẽ bổ nhiệm ngươi vào đó làm quan, cho ngươi hiểu rõ chỗ đó. Vài năm sau, hắn sẽ hỏi lại ngươi một lần, cho nên lúc ta báo danh, chọn nguyên quán Giang Ninh huyện, là vì duyên cớ này.

Hoàng Phủ Duy Minh không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn như vậy, rõ ràng chuyện này cũng nói ra. Bất quá tưởng tượng lại, hắn nói như vậy, cũng không có tổn thất gì.

- Thân huynh cẩn thận, bội phục!

Hai người đối mặt cười cười, liền đi tới đại điện, một gã lực sĩ cao giọng quát:

- Giang Ninh huyện Thân Kỳ Võ vào điện diện thí.

Thân Kỳ Võ sửa sang lại quan phục, được một gã hoạn quan dẫn đường, từ từ đi vào đại điện, rất có lòng tin.

Hoàng Phủ Duy Minh thấy thần sắc hắn đắc ý, không khỏi âm thầm suy nghĩ, không phải hắn đã là trạng nguyên đó chứ! Cho nên hắn mới có thể tự tin như vậy.

Hắn ở bên ngoài đại điện tâm thần bất định chờ đợi, một khắc sau, trên đại điện lại truyền tới tiếng hét to của lực sĩ:

- Truyền Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh vào điện diện thí!

Hoàng Phủ Duy Minh hít sâu một hơi, liền theo hoạn quan thong dong đi đến bậc thang bạch ngọc, tiến vào trong đại điện.

Xế chiều hôm qua, bọn hắn đã tiếp nhận huấn luyện nghi lễ đơn giản, biết rõ nghi lễ cần thiết, Huyền Vũ điện không phải chủ điện của cung thành, chỉ là một tòa tiểu điện, thi đình hàng năm đều cử hành ở đây, trừ lần đó ra, ở đây chủ yếu là tiếp kiến sứ thần ngoại quốc.

Trong điện, đại thần không nhiều lắm, ước chừng ba bốn mươi người, phân hai bên an vị, trong điện không có đại thần đứng thẳng, đã nói lên những đại thần này đều là trên Tam phẩm, có tư cách an vị.

Ở trên cao, đương kim hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức uy nghiêm mà ngồi, nhưng ánh sáng hơi tối, không thấy rõ mặt mũi của hắn, mà hắn lại có thể trông thấy nhất cử nhất động của sĩ tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi