HOÀNG TỘC

Dương Thiếu Du lùi ra sau hai bước, mặt biến trắng bệch, lầm bầm tự nói với mình:

- Hoàng Phủ Vô Tấn, ngươi thật sự dám tấn công quân thuyền của mình?

Gã bỗng ngoái đầu hét to:

- Kêu tất cả Tú Y vệ lên bong tàu!

Chốc lát sau, hai trăm quân sĩ Tú Y vệ đã leo lên bong tàu,

Đầu lĩnh hét hướng hiệu úy:

- Dương đô úy, xảy ra chuyện gì?

Dương Thiếu Du chỉ hướng chiến thuyền bao vây họ, lạnh lùng nói với Tú Y vệ:

- Các ngươi nhìn thấy không, Mai Hoa vệ muốn diệt trừ các ngươi.

Hai trăm quân sĩ Tú Y vệ cùng kinh hô, liên tục lùi ra sau. Dương Thiếu Du híp mắt đắc ý cười. Có Tú Y vệ làm con tin, Hoàng Phủ Vô Tấn dám…

Gã chưa nghĩ xong thì đột nhiên biến sắc mặt. Chỉ thấy trên cột bồm mẫu thuyền của đối phương vung hai đại kỳ đỏ như máu, đó là mệnh lệnh đánh chìm thuyền kẻ địch. Gã kinh sợ lùi một bước, mông chạm vào bong thuyền.

Chỉ thấy hai mươi chiếc thuyền lớn bao vây nó cùng phát ra thạch bào, vài chục khối đá to từ bốn phía rít gào bắn đến.

*Oành!*

Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng nổ vang từ thân thuyền, gỗ đứt đoạn phát ra tiếng két két, có thuyền viên bị đập trúng hét thảm. Cột buồm chủ phát ra lệnh kỳ bị một khối đá to đánh gãy, ngã sập xuống.

Thân thuyền rung lắc dữ dội, khiến các thuyền viên và quân sĩ Tú Y vệ sợ hãi té ngã trên bong thuyền.

Một thuyền viên kinh hãi hét to:

- Thuyền đang chìm, mau nhảy khỏi thuyền!

Các thuyền viên biết việc lớn không tốt, lần lượt nhảy xuống sông. Hơn hai trăm binh sĩ Tú Y vệ cũng cực kỳ hoảng sợ, nhảy vào Trường Giang. Mấy chục chiếc thuyền nhỏ xuất hiện từ khe hở các thuyền lớn xung quanh, tiến lên vớt thuyền viên và binh sĩ rơi xuống sông. Thuyền to bắt đầu nghiêng, một nửa thân tàu đã ngập nước trôi trên sông. Khắp trên mặt nước đều là binh sĩ cầu cứu.

Hoàng Phủ Vô Tấn chuyển tầm mắt đến hai mươi mấy chiến thuyền thủy quân Giang Ninh phủ khác. Tình cảnh khủng bố chủ thuyền bị đánh chìm mãnh liệt chấn động tâm mỗi người. Không cần đô đốc ra lệnh, tất cả thuyền chậm rãi dừng lại, tự động tập kết hướng mẫu thuyền.

Lúc này nguyên chiến thuyền đã chìm vào đáy sông, người rơi xuống nước đã được vớt lên hết, nhưng vẫn có mười mấy người theo thuyền lớn chôn vùi dưới đáy sông.

Chốc lát sau, hơn mười thủy quân áp Dương Thiếu Du bị trói gô đẩy tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Tấn.

Dương Thiếu Du toàn thân ướt đẫm, mắt bắn ra lửa giận:

- Hoàng Phủ Vô Tấn, không ngờ ngươi dám đánh chìm thuyền của mình, ta phải tới trước mặt hoàng thượng cáo tội ngươi!

Hoàng Phủ Vô Tấn quay đầu liếc Chu Diên Bảo, lạnh lùng hỏi:

- Quân quy điều thứ nhất khoàn thứ nhất là cái gì?

- Không nghe theo chỉ huy, người dĩ hạ phạm thượng, chém!

- Rất tốt!

Hoàng Phủ Vô Tấn vung tay lên:

- Đem Dương Thiếu Du đẩy lên đầu thuyền chém thị chúng cho ta!

Mười mấy binh sĩ đẩy Dương Thiếu Du đi hướng đầu thuyền.

Dương Thiếu Du ngoái đầu rống to:

- Hoàng Phủ Vô Tấn, ngươi không có quyền giết ta, chỉ có hoàng thượng giết được ta! Hoàng Phủ Vô Tấn, ta là người của Thân quốc cữu, ngươi không thể giết ta!

- Hoàng Phủ Vô Tấn, ngươi không thể…

Hoàng Phủ Vô Tấn không bị lay động, quát ra lệnh:

- Chém!

Một quân sĩ giơ cao đại trảm đao chém xuống, máu tươi bắn ra khỏi cổ, một cái đầu ngươi lăn xuống đất, tiếng kêu của Dương Thiếu Du ngừng bặt.

Hoàng Phủ Vô Tấn cười nhạt:

- Ngươi còn cho rằng ta không dám giết ngươi nữa không?

Binh sĩ cầm lên đầu người quỳ một gối trước mặt Hoàng Phủ Vô Tấn, giơ cao đầu người:

- Đô đốc, đã chém Dương Thiếu Du!

- Tốt, đem cái đầu này thuyền khắp Thủy Quân phủ, kẻ dĩ hạ phạm thượng, cùng tội!

Hoàng Phủ Vô Tấn quay đầu nói với Chu Diên Bảo:

- Chu tướng quân, bây giờ ta nhâm mệnh ngươi kiêm nhiệm đô úy tạm thời Thủy Quân phủ Giang Ninh. Ta sẽ tâu lên hoàng thượng rồi mới chính thức nhâm mệnh ngươi. Bây giờ ngươi có thể ra lệnh thuyền Giang Bắc trở về cảng.

Chu Diên Bảo vội khom lưng nói:

- Ty chức tuân mệnh!

Lòng gã thầm kinh sợ. Đô đốc này nhìn trẻ tuổi nhưng tâm kế thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, đây là lần đầu tiên gã thấy. Hơn nữa hắn sát phạt quyết đoán dường như không sợ bị hoàng thượng xử phạt, chẳng lẽ trước đó đã được hoàng thượng ngầm chấp thuận?

Gã không dám nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh:

- Truyền lệnh Thủy Quân phủ Giang Ninh, tất cả thuyền quay lại Giang Bắc quân cảng!

Cờ tín hiệu vung vẩy, hai mươi mấy chiếc thuyền lớn Giang Bắc không dám không nghe theo, lần lượt quay đầu chở đầy binh sĩ Tú Y vệ quay lại Giang Bắc quân cảng. Chu Diên Bảo cũng suất lĩnh mười mấy chiếc thuyền tiến bắc, đi Thủy Quân phủ Giang Ninh thu binh.

Nhìn đội tàu đi xa, thế này Hoàng Phủ Vô Tấn mới ngoái đầu nhìn hiệu úy Lâm Viễn Dương.

- Có chuyện gì?

Lâm Viễn Dương đã chờ nửa ngày, vội vàng tiến lên bẩm báo:

- Đô đốc, có một binh sĩ Mai Hoa vệ đưa đến một phong thư.

Gã đem thư đưa cho Vô Tấn. Vô Tấn nhận lấy, không ngờ là Tô Hàm viết. Hắn vội vàng mở thư đọc lướt một lần, thầm thở phào, nhà không xảy ra chuyện gì. Nhưng lập tức mày hắn cau lại, Tề Vĩ mất tích một đêm.

Trong đầu hắn lập tức xẹt qua một ý nghĩ, chẳng lẽ là bị đặc sứ Tề vương bắt cóc? Bây giờ hắn đã đoán được đặc sứ Tề vương chính là kẻ đứng sau màn Giang Ninh phủ. Nếu không trừ bỏ người này thì thương chiến tại Giang Ninh phủ sẽ không kết thúc.

Hắn trầm ngâm giây lát, nói:

- Hổ Bí Hào quay về cảng, chiến thuyền khác tiếp tục phong tỏa mặt sông.

Thời gian đã đến buổi chiều, phong trào tễ đoái trong thành Giang Ninh không cuồng bạo như buổi sáng. Bách Phú và Đông Lai sáu tòa tiền trang đều bị đập phá trống rỗng, các loại sổ sách ngân phiếu bị cướp lấy đốt hết. Hai tiền trang trên đường lớn Kiến Nghiệp lần lượt bị đốt, khói đặc cuồn cuộn. Phủ huyện tựa như đội cứu hỏa vội đến đầu bù tóc rối. Nhưng khiến họ vui mừng là trận tai nạn này không lan đến cửa hàng khác, càng không có rối loạn quy mô lớn, đây là do quan phủ nhiều lần bảo đảm Đông Lai, Bách Phú tiền trang chắc chắn sẽ trả tiền mặt đầy đủ, các dân chúng phẫn nộ mới dần hồi phục lý trí trở về nhà mình.

Bốn cửa thành huyện Giang Ninh đều đóng kín, từng đội binh sĩ Mai Hoa vệ tuần tra trên đường, không cho dân chúng tụ tập lại nữa. Phố lớn ngõ nhỏ trong thành dán đầy bố cáo quan phủ, lấy danh nghĩa quan phủ bảo chứng Đông Lai, Bách Phú tiền trang chắc chắn sẽ trả đủ tiền, dưới thông báo có ấn chương đỏ rực của huyện nha và quận nha.

Trong thành chỉ có Tam Khổng Kiều Tề Đại Phúc tiền trang tiền trang là vẫn giữ hàng dài đội ngũ, trật tự ngay ngắn. Đã có gần một nửa người lấy được tiền, trong lòng mọi người đều trào dâng hy vọng. Hơn nữa Tề Đại Phúc tiền trang biểu thị đêm khuya không đóng cửa, suốt đêm lấy tiền, khiến người gửi tiền dần bình tĩnh xúc động. Mọi người hiểu rằng nếu đập phá Tề Đại Phúc thì sẽ không thể lấy được tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi