HOÀNG TỘC

Bạch Minh Khải cầm đầu hơn mười người mang theo quan viên tam phẩm tiến vào trong Bình An thiên điện, nơi này chính là nơi thương nghị đại sự quốc gia mọi người theo thứ tự ngồi xuống, thái thường khanh Ôn Trí Viễn thấp giọng hỏi Bạch Minh Khải:

- Tướng quốc cho rằng thái hậu sẽ nhượng bộ thế nào?

Bạch Minh Khải thở dài:

- Theo ta thấy thái hậu có nhượng bộ hay không không quan trọng hiện tại chính là Thân Tể hắn phát điên rồi dã tâm của hắn đã rõ ràng mấu chốt là phải làm sao đối phó với hắn, hắn vào kinh thì chúng ta ứng đối thế nào?

- Keng.

Một tiếng kẻng vang lên, ở cửa hông truyền tới thanh âm hoạn quan:

- Thái hậu giá lâm.

- Các vị ái khanh bình thân, xin ngồi xuống đi.

Đám đại thần trở về chỗ cũ, Thân thái hậu thở dài nói:

- Thảm án ở Phong huyện ai gia cũng nghe nói, ai gia vô cùng đau đớn, trẻ em và phụ nữ có tội gì mà lại đuổi cùng giết tuyệt đối với kẻ thủ ác ai gia căm hận thấu xương lần này ai gia sẽ không khinh xuất tha cho Thân Tể.

Thân thái hậu biểu lộ tư thái khiên cho thiên điện yên tĩnh một hồi, thái độ này không làm cho bọn họ thỏa mãn được, cái gì mà không khinh xuất tha cho, vẫn là quở trách vài câu trên miệng, phạt bổng lộc nửa năm chắc là xong, thứ mọi người cần chính là biện pháp trừng phạt.

Thân thái hậu cũng minh bạch ý của mọi người nàng muốn khích lệ mọi người trở lại sau đó để cho Thân Tể công khai xin lỗi giết mấy tướng lãnh chịu tội thay đây là tính toán của nàng.

- Các vị ái khanh ai gia cũng hiểu ai gia hân không thể dùng một kiếm đâm hắn nhưng ai gia sợ ném chuột vỡ bình trong tay của hắn có tới hai mươi vạn quân, một khi trở mặt với hắn, Quan Trung và Ung kinh sẽ bị nội loạn, tính mạng của các vị ái khanh cũng khó có thể bảo vệ.

Bạch Minh Khải đứng lên hắn trước hết thi lễ cao giọng nói:

- Điều thái hậu lo lắng cố nhiên là có nguyên do nhưng thái hậu có nghĩ tới rằng chuyện này sẽ khiến cho thiên hạ nhìn Ung kinh thế nào không, điều này khiến cho bọn họ nghĩ rằng Hoàng Phủ Vô Tấn chính là chính thống, thiên hạ quy về phía hắn, thần nghe nói, Lạc kinh tuy thu hồi đất đai của hoàng tộc nhưng không giết một người làm cho nông dân tung tăng như chim sẻ kẻ sĩ tán thành, cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn thật sự xử lý sát nhập thổ địa.

Thân thái hậu giận dữ, nàng không ngờ tâm phúc của mình là Bạch Minh Khải lại nói ra những lời này, rõ ràng là hoài nghi nàng và Thân Tể liên thủ, nàng giận dữ mắng:

- Ngươi dám nói lời này với ai gia sao?

Bạch Minh Khải quay đầu liếc nhìn mọi người, mười mấy người đứng lên:

- Thái hậu tướng quốc nói thật, đây là nỗi buồn của tất cả mọi người.

Thân thái hậu sững sờ lúc này không ai hiểu nàng, nàng cảm thấy một loại cô đơn tịch mịch thật sâu nàng muốn thương lượng với mọi người nhưng xem ra không được.

- Được rồi.

Thân thái hậu cuối cùng cũng phải tiếp nhận sự thật đám đại thần cương ngạnh khiến nàng chịu thua.

- Ai gia lột bỏ tước vương của Thân Tể, triệt hồi chức đại nguyên soái của hắn, cưỡng chế hắn xin lỗi người trong thiên hạ.

Thân thái hậu không thể khiến cho đám đại thần nhượng bộ thì chỉ có thể khiến cho Thân Tể nhượng bộ.

Thân thái hậu lập tức hạ chỉ, đạo ý chỉ này khiến cho sự tức giận của đám đại thần được giảm bớt, rốt cuộc cũng có đại thần rời khỏi chỗ này, Thân thái hậu thở phào một hơi, lại phái tâm phúc của mình đi tới bên ngoài chờ Thân Tể tới.

Vòa ban đêm ba vạn quân đội của Thân Tể đã tới ngoài thành Ung kinh, hắn không vào trong thành lúc này cửa lớn đóng chạt, cửu môn quân chuẩn bị rút khỏi Ung Kinh, sửa thành Tú Y thủ vệ, dưới ánh lửa phần phật, Thân Tể lạnh lùng tràn ngập sát khí, chăm chú nhìn của thành đóng chặt.

Một gã giáo úy tiến lên phía trước gọi cửa một lát sau hắn mang tới một tồng quản thái giám.

- Đại tướng quân hoạn quan này nói đã chờ từ lâu.

Thân Tể biết người này hắn chính là tâm phúc của phó tổng quản Thanh Anh Quốc, theo Thân thái hậu mấy chục năm:

- Lô công cô có chuyện gì không/

Lão hoạn quan tiến tới phía trước thi lễ:

- Thái hậu có tự viết một phong thư để lão nô đưa cho đại tướng quân.

- Thư đâu?

Lão hoạn quan cuống quít mang phong thư dài đưa lên, Thân Tể mở thư ra, một gã thân binh liền rọi đuốc cho hắn xem Thân Tể xem xong thư thì căm giận ngút trời, dám gọt rửa vương tước của hắn, còn bắt hắn xin lỗi người trong thiên hạ, nằm mơ sao? Tuy nhiên trên mặt của hắn không có biểu lộ gì chỉ nhàn nhạt nói:

- Ý chỉ đã xuống rồi sao?

- Bẩm tướng quân ý chỉ đã phát ra, thái hậu hi vọng tướng quân có thể lấy đại cục làm trọng trước tiên lui tới Đồng Quan, thái hậu nhất định sẽ cho đại tướng quân một công đạo.

Thân Tể lạnh lùng nói:

- Ý là hiện tại thế cục của Ung Kinh đã bình tĩnh không còn cần ta sao?

- Thế cục Ung kinh đã bình tĩnh không dám phiền đại tướng quân, thái hậu hi vọng đại tướng quân có thể giữ vững Đồng Quan không cho Sở quân thừa dịp.

- Ta biết rồi mời chuyển cáo cho thái hậu ta lần này trở về sẽ hướng về phía thiên hạ cáo lỗi, để ta cân nhắc tâm tư.

Thân Tể vung tay lên:

- Toàn quân rút quân về phía Đồng Quan.

Ba vạn kỵ binh quay đầu lại từ tù đi về phía Đồng Quan, lão hoạn hoan nhìn thấy bọn họ đi xa thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi về thành bẩm báo.

Thân Tể đi được mười dặm thì chậm lại, đôi mắt của hắn lóe ra vẻ lãnh khốc:

- Đại tướng quân chúng ta thực trở về sao?

- Không đi tới Tân Phong huyện.

Hắn lấy ra một kim bài đưa cho thân binh tâm phúc:

- Ngươi hỏa tốc tới Đồng Quan, để cho đội quân thứ ba và thứ tư ở lại còn lại mười lăm vạn quân lập tức tiến tới kinh thành.

Thân Tể quay đàu lại nhìn kinh thành lạnh lùng nói:

- Nhị muội muội đã ra chiêu này, thì đừng trách huynh không nể tình.

Giao thừa trong phủ của Hoàng Phủ Vô Tấn vô cùng ấm áp và náo nhiệt, mới sáng sớm Hoàng Phủ Vô Tấn đã tự mình đi tới Bích Tiên Cung, đem tổ mẫu nhập vào trong phủ, đây cũng là giao thừa lần đầu tiên sau mấy chục năm mà Diệp Vấn Thiên cảm thấy ấm áp như vậy.

Cùng nhau dự giao thừa còn có vương phi của Lan Lăng quận vương nàng cũng không có nhiều người thân chỉ có một tiểu đệ, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng xem nàng là tổ mẫu của mình

Con trai độc nhất của Lan Lăng quận vương là Hoàng Phủ Trác và Hoàng Phủ Võ Thực thì trước hết ở Lũng Hữu Kim Thành quận tuy bọn họ thất bại trong việc tranh đoạt quyền lực tuy nhiên Trương Sùng Tuấn biết bọn họ là huyết mạch duy nhất của Hoàng Phủ Cương cho nên tha cho một mạng.

Hoàng Phủ Trác không dám quay về Lạc kinh cũng không dám đi Ung kinh hắn ở Lũng Hữu Kim Thành có mấy tòa đất đai mang thê nhi trốn ở đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi