HOÀNG TỬ LÀ NỮ NHI: TRIỆU HỒI SƯ NGHỊCH THIÊN

Mặc Chi bất tỉnh nằm trên giường lông mao. Thân thể nàng bây giờ như một cái xác đầy máu liên tục tuôn trào không ngưng.

Huyền Ly cảm thấy bất an, bắt đầu ngồi thiền tập trung tinh thần trấn tỉnh Mặc Chi.

Trong một không gian không có một chút ánh sáng. Một màu đen tăm tối nuốt chửng con người. Mặc Chi nằm trên một chiếc giường băng toát khí lạnh kinh người.

Xung quanh nàng là sáu loại nguyên tố đang tạo thành một trận pháp. Một luồng ánh sáng trắng tiến vào thân thể nàng. Nó luồng lách lối đi, máu cũng ngừng chảy ngay lúc đó.

Long ấn đột nhiên xuất hiện, Mặc Chi cảm thấy choáng ván. Cơ thể nàng bây giờ cảm thấy như muốn nổ tung. Mặc Chi ngồi thiền, hai tay kết ấn tập trung tinh thần lực.

"Cái cảm giác này... ta sắp tấn thăng rồi ư!" Mặc Chi tỏ vẻ vui mừng nhưng đổi lại đây là lúc mà nàng suy yếu nhất. Nếu xảy ra một sai lầm nhỏ có thể nổ tung không còn xác thịt.

Lúc lo lắng Mặc Chi lại nghe tiếng gọi của Huyền Ly đầy sợ hãi lo lắng. "Tiểu nha đầu không sao chứ!"

"Hơi yếu thế, ngay tại lúc này ta sắp tấn thăng tôn binh!" Mặc Chi giọng đầy sự mệt mỏi. Thân thể lúc nóng lúc lạnh mà tinh thần lại đang rối loạn trong người.

"Ngươi theo chỉ dẫn của ta. Thả ám nguyên tố ra!" Huyền Ly bình tĩnh hướng dẫn từng bước một.

Mặc Chi nghe theo đẩy ám nguyên tố ra ngoài. Ám nguyên tố bắt đầu rối loạn nhập vào thân thể nàng tới chỗ yếu điểm.

"Trong lúc nó bắt đầu cắn xé ngươi thì dùng quang nguyên tố áp chế nó. Rất thống khổ đau đớn, nha đầu ngươi cố chịu."

"Trong từ điển của ta không có từ đau nga!" Mặc Chi khuôn mặt thống khổ tự tin cười.

"Nó đang cắn nuốt, đẩy quang nguyên tố tới đi!" Huyền Ly quan sát rồi nhắc nhở Mặc Chi.

"Tập trung tất cả tinh thần lực vào nó!" Huyền Ly bất an, đây là giai đoạn tất yếu không thể lờ là được.

Mặc Chi tập trung tinh thật lực bao bọc lấy ám và quang nguyên tố đang cắn xé nhau trong một quả cầu trong suốt. Cả hai nguyên tố bắt đầu hòa tan vào cơ thể Mặc Chi.

"Chịu đựng! Ngươi sắp tấn thăng!" Huyền Ly cảm thấy nhẹ đi một phần. Còn lại hắn tin chắc chắc nàng sẽ làm được.

Bảy loại nguyên tố xuất hiện xung quanh Mặc Chi tạo thành một ma trận, sau đó là tạo một kết giới xung quanh.

Mặc Chi sắc mặt hồng hào hẳn lên. Tay kết ấn tập trung tinh thần lực, Long ấn bắt đầu biến mất. Một luồng sức mạnh cuồng bạo đột nhiên giải phóng như muốn thổi bay tất cả.

"Tấn thăng Tôn Binh rồi." Mặc Chi vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Nàng trở lại không gian Long mệnh và nằm trên giường lông mao.

"Ta về rồi." Mặc Chi lại ngã xuống giường một lần nữa. Huyền Ly bỗng dưng lo lắng tột độ sợ nàng lại bị gì đó nhưng.

Khi nghe tiếng ngáy to của nàng thì hắn đã lầm to.

Sáng hôm sau, Mặc Chi trở ra với tâm tình vui vẻ, "Ôi cái bụng lại réo!"

Mặc Chi rải bước tung tăng đi tới ngự thiện phòng. Trên đường đi nàng không hề thấy cung nữ, thái giám, hay là người nào đó ở đây.

Nàng không nghĩ nhiều chỉ đi vào nhà bếp lấy một ít thức ăn đem đi.

"Nga! Có hai con gà nướng còn nóng hổi ở đây! Mà mọi người đi đâu hết rồi nhỉ?"

Mặc Chi bỏ qua ý nghĩ đó lại quay ngược về phủ. Vừa mở cửa nàng không thấy một ai ở đây.

"Kì lạ, mà thôi kệ." Mặc Chi đem đĩa gà để lên bàn đá ngồi ăn tự nhiên.

Cánh cửa lại mở ra một lần nữa, lúc này mọi người trở về ai nấy cũng đều có vẻ mặt khó coi!

"Mọi người đi đâu mà vắng vẻ vậy?" Mặc Chi nhìn về hướng cửa thấy đám người Kang trở về.

Mọi người không tin vào mắt mình. Yang chạy tới ôm lấy Mặc Chi khóc nức nở.

"Năm ngày qua muội đã đi đâu? Bọn ta tìm muội khắp nơi, hức... hức...", "Khục, khục tỷ làm muội ngộp a!"

Mặc Chi không hiểu mọi người đang nói gì cả. Gì mà năm ngày, mới đêm qua thôi mà!

"Muội biến mất năm ngày ư?!", "Phải đấy! Đêm hôm đó muội không trở về làm cho Yang lo lắng đến muốn ngất!" Lưu Khải tiến tới đỡ Yang dậy và lau nước mắt cho nàng.

"Nhóc thối! Làm ta bữa giờ lo lắng cho muội." Kang nhìn lướt qua Mặc Chi từ trên xuống dưới rồi thấy y phục của nàng là một màu đỏ của máu.

"Muội bị thương?" Kang lo lắng chạy tới kiểm tra tay chân Mặc Chi.

"À, ừ không cẩn thận nên mới bị vậy thôi! Ha ha! Ha ha!" Mặc Chi cười trừ, bởi vì phải nói dối thôi không thể nào nói thật được.

"Không đúng! Muội trông rất khác!" Lưu Khải lên tiếng nhận xét lại một lần nữa.

"Ha ha! Có gì khác đâu!" Mặc Chi lại tiếp tục nói dối. Nàng đột nhiên lại liên tưởng tới. Không lẽ Lưu Khải nhận ra mình tấn thăng rồi!

"Một hơi thở rất khác, muội tấn thăng, đúng không?" Lưu Khải nghĩ là mình sai, không thể nào tấn thăng như thế trong năm ngày.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Mặc Chi thì lại khác.

Mặc Chi người như hóa đá nhìn Lưu Khải với vẻ mặt không thể tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi