HOÀNG TỬ LÀ NỮ NHI: TRIỆU HỒI SƯ NGHỊCH THIÊN

Mặc Chi vừa dứt lời thì thân ảnh của hai người như hai bóng đen lướt thật nhanh trên kháng đài. Lúc hiện lúc ẩn khiến khán giả dưới đài không thể theo dõi được cái gì đang diễn ra.

"Cái gì đây? Đây là tốc độ quỷ dị gì vậy đúng thật là kinh khủng.", "Nhìn kìa lại xuất hiện rồi."

Đám đông bên dưới cứ đứng xì xào nhìn lên kháng đài mà đổ mồ hôi hột, ngay cả các vị giám khảo cũng không tin vào mắt mình.

"Các hạ cũng nhanh thật!"

"Quá khen! Các hạ lo cho mình trước đi đã! Vạn Tông."

Bạch Vũ tay kết ấn niệm chú phóng thanh kiếm của mình bay về phía Mặc Chi. Nàng dựng lên một lớp bảo vệ bằng thổ nguyên tố nhưng lại bị thanh kiếm kia xuyên quá được. Mặc Chi khẽ cười.

"Cũng không tệ, vậy thử món mới đi!"

Mặc Chi thân thủ quỷ dị lao về phía thanh kiếm, nàng ngửa người lướt qua thanh kiếm một cách nhẹ nhàng giống như là đang múa.

"Chiêu này của thiếu chủ mà cũng tránh được, tên mặt nạ quỷ này không phải là kẻ có thể chọc."

Bạch Nhiên Thùy cũng có chút ngạc nhiên về thực lực của Mặc Chi.

Cuộc chiến kéo dài khá là lâu. Bạch Vũ có vẻ như là đuối sức hơn Mặc Chi vì tiêu tốn tinh thần lực quá độ.

"Mệt như vậy mà vẫn không có một chút điểm yếu nào lộ ra đúng là người quật cường."

Mặc Chi theo đó cũng có chút mệt mỏi. Di chuyển qua lại để tránh đòn mà không đánh trả.

"Ta nghĩ ngươi dư sức đánh tên tiểu tử này nga!"

Huyền Ly thì có chút chán nản, nhìn thấy Mặc Chi lãnh khốc vô tình thì hắn mới thấy thoải mái hơn nhiều a.

"Vậy thì sử dụng chiêu cuối thì ngươi thấy thế nào. Nhẹ nhàng thôi."

Mặc Chi trong tư thế chuẩn bị tấn công, chưa bao giờ nàng gặp một người kiên cường như vậy làm nàng có chút ấn tượng nhưng nếu quên thì cũng đành chịu.

Mặc Chi triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ trong hình dáng một thanh chủy thủ sắc nhọn và kêu Bạch Vũ chuẩn bị tinh thần tiếp chiêu.

Trên chỗ các vị giám khảo thì lại đồng loạt đứng dậy dữ dội.

"Ta có nhìn nhầm không? Là thanh bảo kiếm đó!"

Đại hoàng tử nhìn thấy Yêu Nguyệt Cơ trên tay Mặc Chi vẻ mặt thất thần.

"Hắn làm sao có được nó? Trong khi nó đã giết nhiều người như vậy."

Viện trưởng Hà Hoàng giọng nói có chút run sợ.

Vương tử và đại trưởng lão chỉ hơi nhếch mày rồi cũng cười.

"Không biết trên người hắn có bao nhiêu bảo bối. À không ngay cả hắn cũng có thể được coi là một báu vật vô giá tinh khiết không tì vết."

Vương tử cười nhẹ và tán thưởng Mặc Chi. Chứng tỏ con mắt này của hắn nhìn người không sai.

Bạch Vũ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng tiếp chiêu, Mặc Chi hạ thấp người phóng về phía Bạch Vũ thật nhanh. Thanh chủy thủ cầm chắc trên tay kề lấy cổ của Bạch Vũ.

Bạch Vũ cười, tay thu hồi kiếm rồi tuyên bố mình đã thua.

Cuộc chiến kết thúc, khán giả bên dưới vài giây hóa đá rồi cũng vỗ tay nồng nhiệt. Tất cả mọi người ở Bách Thường tràn lên kháng đài nhấc bổng Mặc Chi lên cao chúc mừng và quay về tổ chức tiệc mừng.

Viện trường Hà Hoàng thân đứng không vững, tay vịn ghế run sợ mà ngồi xuống.

"Thù này không báo không được."

Trở về phòng của mình thì Mặc Chi liền ngồi thiền lập tức tu luyện. Lúc nãy thì dường như có một cái gì đó đang sinh sôi trong người của nàng.

"Là Lôi nguyên tố, nó sắp thức tỉnh.", Mặc Chi thả lỏng cả người, một luồng sáng màu tím có xen chút màu đen xuất hiện trước mắt nàng như một đốm lửa.

"Tại sao nó lại có màu đen?"

"Vì ngươi có ám nguyên tố chi phối nên hệ nguyên tố nào thức tỉnh đều sẽ có một lớp màu đen xen vào, những thứ thế này được gọi là nguyên tố biến dị giống như thú khế ước vậy."

Huyền Ly cặn kẽ giải thích ngắn gọn.

Mặc Chi thì cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn có trong nó.

Không biết nếu có chú ấn Lôi long nữ thì nó sẽ như thế nào.

"À còn nữa, năng lực này chỉ xuất hiện trong lúc khẩn cấp, còn lúc bình thường thì không nên dùng tới nó thì vẫn là tốt hơn."

Biết tính khí của Mặc Chi thì Huyền Ly lại nhắc nhở một lần nữa. Hắn biết rằng sóng gió chỉ mới bắt đầu từ đây, và đồng thời sự xuất hiện của Yêu Nguyệt Cơ sớm muộn gì cùng sẽ lan ra khắp mọi nơi và cả thân phận của Mặc Chi cũng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi