HOÀNG TỬ LÀ NỮ NHI: TRIỆU HỒI SƯ NGHỊCH THIÊN

Mặc Chi là người sau cùng không ra khỏi điện Long nữ sau ba tháng. Ai nấy cũng đều lấy được thứ mình mong muốn sau khi có được. Vẻ mặt mỗi người khác nhau, có kẻ khóc người cười. Khi thấy Mặc Chi không đi ra dường như nó trở thành một trò cười cho hai trường còn lại. Họ cho rằng chỉ có kẻ tham lam mới không chịu ra khỏi điện Long nữ, là bài học cho kẻ kiêu ngạo. Nhưng họ chẳng ngờ rằng, suốt ba tháng sau kể từ ngày đó. Một con bướm sắp rời khỏi cái kén để bước ra bên ngoài.

Bên trong điện Long nữ.

Một thân ảnh gầy guộc với tấm lưng trần trắng nõn, mái tóc bạch kim đuôi nhuộm huyết rồng che hết cả tấm lưng.

"Xem ra sáu tháng qua ngươi cũng làm nên thành tựu.", Huyền Ly nằm lười biếng trong không gian Long mệnh.

"Lão không nói một bữa là ngứa miệng chịu không nổi à?", thân ảnh nhỏ bé với đôi mắt toát lên vẻ lạh lùng lườm Huyền Ly. Tuy là mới sáu tháng nhưng dường như Mặc Chi có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ ra cầm trên tay rồi lại ngắm nghía mái tóc dài của mình.

"Ngươi định làm gì a?", "Cắt tóc đấy! Nó trông thật bẩn và vướng víu.", Huyền Ly nhìn động tác vụng về với mái tóc của Mặc Chi mà nhăn mặt.

"Ngươi là nữ nhi mà sao chả có chút gì là giống nữ nhi. Ngay cả mái tóc xinh đẹp thế này mà cũng nỡ cắt bỏ à.", Huyền Ly xuất hiện nhìn bộ dáng của Mặc Chi mà thở dài.

Mặc Chi dùng một sợi dây cột tóc lên rồi sau đó dùng Yêu Nguyệt Cơ cắt đứt đoạn tóc thật dài chỉ để dài tới lưng.

"Ta nói, cái mớ tóc đó của ngươi cũng đủ làm một cái chăn thật ấm áp đó a. Tóc đẹp thế này...", Huyền Ly lại thở dài.

Mặc Chi một thân bạch y đứng dậy, theo đó trở lại hình dạng bình thường. "Đúng là lưng không còn đau rát nữa.", Mặc Chi tỏ vẻ an tâm nhưng bỗng dưng nhảy dựng lên.

"Nha đầu, ngươi có vấn đề hả? Tu luyện quá khiến ngươi trở thành đứa ngốc rồi à? Không phải chứ! Ta lại nhận một đứa ngốc đần làm chủ...", Huyền Ly vẻ mặt vô cùng hối hận lầm bầm ngay sau đó bị Mặc Chi đá trở lại vào không gian Long Mệnh.

Hỏa Long Nữ xuất hiện và trao cho Mặc Chi một viên đan dược và dặn dò nàng thật kĩ trước khi lên đường, "Đây là thứ giúp ngươi giảm đau đớn khi sử dụng phong ấn. Tác dụng phụ thì ta không rõ nên ta khuyên ngươi nên cân nhắc trước khi sử dụng nó."

"Đa tạ tiền bối, nhưng người nó không rõ nghĩa là?", Mặc Chi có vẻ lo âu khi nhìn Hỏa Long Nữ.

"Đây là thứ mà người đó để ta nên ta không rõ.", Hỏa Long Nữ lắc đầu.

"Thôi được rồi, tiền bối. Mặc Chi xin phép cáo từ.", Mặc Chi cười chào tạm biệt với nàng ta rồi đi vào không gian Long Mệnh. Nàng đến trước chiếc gương, hình ảnh hiện lên là đại lục Changlassis. Nàng vẫn không quên cái ngày hứa hẹn với Yang sẽ trở về vào ngày mà nàng sinh đứa nhỏ.

Một con đường mở ra trong gương. Mặc Chi nhảy vào trượt trên con đường không gian dẫn về đại lục Changlassis. Con đường kết thúc, Mặc Chi thoát ra bên ngoài, nhưng lần này không phải ở mặt đất mà là ở trên trời. Mặc Chi rơi xuống từ trên không, Yêu Nguyệt Cơ ngay lúc đó hóa thành Cân Đẩu Vân kịp thời bắt được Mặc Chi. Nàng thở phào một cách nhẹ nhõm vỗ vỗ Yêu Nguyệt Cơ vài cái.

"Phản ứng nhanh đấy chiến hữu. Không có ngươi chắc ta bay hết thịt khỏi người rồi."

Mặc Chi ngồi dậy quan sát một hồi thấy trước mắt đằng xa là hoàng cung hoa lệ. Yêu Nguyệt Cơ hiểu ý bay nhanh về phía hoàng cung. "Không biết mọi người có nhận ra mình không nhỉ? Thật đáng mong đợi. Nhưng mà trước tiên mình phải đi mua quà cho cháu của mình đã. Một món quà không ai có thể sánh bằng được. Được rồi, tới tiệm đồ cỗ thôi nào Cân Đẩu Vân!"

Đông cung.

Một người phụ nữ mang thai ngồi trên giường với vẻ uể oải và xung quanh đầy ắp thức ăn và mùi thuốc bổ nồng nặc.

"Ta biết là nàng rất khó chịu khi ở trong căn phòng bốn bức tường ngột ngạt này nhưng đây là vì tốt cho nàng. Có thể là ngày mai sinh rồi nên nàng và nhi tử không thể có mệnh hệ gì được."

Thái Tử an ủi vỗ về ôm người vào lòng mà xót xa. "Thiếp nhớ muội ấy, hôm nay muội ấy vẫn chưa trở về kể từ ngày hôm đó. Muội ấy vẫn còn là một hài tử thôi mà.", Yang vẻ mặt buồn bả nhớ nhung Mặc Chi. Nàng vẫn nhớ cái ngày mà Mặc Chi rời đi và hứa hẹn ra sao.

Tiệm đồ cổ bậc nhất hoàng đô.

Mặc Chi một thân bạch y bước vào tiệm đồ cổ. "Trẻ con không được vào đây, đi ra, đi ra!", hai tên gác cửa thấy Mặc Chi đi vào liền đuổi nàng ra ngoài.

"Ta có tiền a!", "Có tiền cũng không được, trẻ con tuyệt đối không được vào.", hai tên gác cửa vẻ mặt hung dữ xua đuổi Mặc Chi.

"Ồ, vậy ư.", Mặc Chi thân ảnh thoáng cái đã biến mất trước mắt hai tên gác cửa đi vào bên trong. "Không thề nào!", "Có thể đấy!", hai tên thị vệ trố mắt nhìn rồi lại nuốt nước bọt.

"Ông chủ à, có thể lấy giúp ta ngọc bội ở đây không?", Mặc Chi dạo một vòng cửa tiệm không thấy thứ phù hợp rồi đi tới nhờ ông chủ tiệm lấy vài viên ngọc bội ở đây ra xem.

"Khách nhân muốn ngọc bội như thế nào?", "Ta muốn tặng cho cháu trai sắp ra đời của ta a, nên phiền ông lấy vài cái để ta có thể lựa chọn. Giá cả tùy ông quyết định.", Mặc Chi ra tay vô cùng hào phóng khiến ông chủ tiệm trong lòng vui muốn bùng nổ.

Ông ta lấy ra hai chiếc hộp, hộp thứ nhất là một miếng ngọc bội hình cá chép màu ngọc lục bảo hộp thứ hai là miếng ngọc bội khắc một đóa hồng liên. Cả hai cái đều rất là đẹp. "Mình nên chọn cái nào đây nhỉ? Không biết cháu là trai hay gái nữa."

Suy nghĩ một hồi nàng lại quyết định lấy cả hai miếng ngọc bội. Ông chủ thấy nàng hào phóng nên giảm hai mươi phần trăm cho hai miếng ngọc là còn một hai trăm kim tệ mỗi cái.

Mặc Chi mua xong thì quay vào không gian Long Mệnh. Xem qua xem lại một hồi nàng đặt hai miếng ngọc trước mặt. Lấy ra một mớ dược liệu tạo thành hai viên đan dược cấy vào bên trong hai miếng ngọc.

Một phương thuốc trị bách bệnh, một giọt máu của nàng tạo thành kết giới bảo vệ. Một khí tức giúp ích khi tu luyện. Đảm bảo đây sẽ là một món quà tuyệt vời nhất. Nhưng mà trong nó khá là bắt mắt nên nàng nghĩ nên biến nó thành gỗ thì sẽ tiện hơn và nhẹ hơn. Mặc Chi cho cả hai vào hai chiếc hộp rồi đi ra bên ngoài.

- ---

Ad trở lại rồi đây, mọi người tiếp tục theo dõi, like và bỏ phiếu cho ad nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi