HOÀNG TỬ LẠNH LÙNG


Thấm thoát đã đến ngày nó đi, hắn cứ mãi đâm đầu vào công việc hết công việc thì đi bar rượu bia, vâng vâng mây mây. Sáng sớm dậy nó chuẩn bị đồ đạc xếp hành lí rồi chuẩn bị cho chuyến bay chiều nay, 2h chiều nay có sẽ bay, nó nhìn gian nhà lần cuối, nó nhớ hắn quá, nó phải làm sao? Muốn gặp hắn quá, hắn ra sao, có nhớ tới nó như nó nhớ hắn không? Nghĩ thì nước mắt dàng dụa nó không muốn nghĩ nhưng sao đầu nó cứ hoạt động cứ liên tục nghĩ về những hình ảnh của hắn, nó làm sao để xóa sạch cái hình ảnh này đây, nó không can đảm là sao này nó có thể vượt qua khi ở Anh không có hắn không? Nó không dám nghĩ đến cảnh tượng đó, nó sợ lắm nó sợ mình yếu đuối, sẽ không thể nào rời đi được.
Còn hắn, đang ở bar uống rượu, có người báo với hắn 2h chiều nay sẽ bay sang Anh, nhưng hắn chẳng biết phải làm sao nhìn đồng hồ đã là 11h trưa rồi còn gì chỉ còn có mấy tiếng nữa thôi nó sẽ đi xa hắn, đầu hắn cũng đang rối tung lên, đấu tranh tư tưởng có nên đi hay không? Có nên gặp nó không? Hắn hiện giờ thật khó lựa chọn.
Nó ngồi ở nhà cứ nhìn đồng hồ đếm ngược, mong thời gian trôi chậm lại có thể ở lại đây lâu hơn chút nữa nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật là nó phải rời xa hắn thật xa và có lẽ mãi mãi. Suy nghĩ 1 lúc thì cũng đến giờ nó phải đi rồi, anh điện nó bảo nó đi bảo trọng còn cô thì đi với anh có công việc nên cả 2 không tiễn nó được, kéo vali ra khỏi nhà, nhìn ngôi nhà lần cuối tẻ nhạt, nhìn lúc lâu nó bước lên chiếc xe taxi đợi sẵn, ngồi trong xe nó cứ cầm điện thoại lên rồi thả xuống liên tục mấy lần nó không biết có nên gọi cho hắn không nó muốn thì có đấy nhưng không đủ can đảm nhìn nó bây giờ yếu đuối lắm. Nó quyết định cầm điện thoại lên nhắn tin cho hắn nội dung tin nhắn như sau:

Em sai rồi anh! Em biết anh hãy tha lỗi cho em, anh bị như vậy cũng do em, em không nên nói như vậy, do 5 năm đối với em chờ anh là quá đau khổ nên em mới có những suy nghĩ như vậy, chỉ còn mấy tiếng nữa là em đã đi rồi đi xa anh rồi, chắc hẳn sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa, em chỉ mong anh 1 điều anh hãy tha thứ cho em được chứ? Và em chúc anh hạnh phúc em yêu anh …… Khánh Linh
Nhấn nút send nó cầm khư khư điện thoại, còn hắn đang rối tung lên thì điện thoại báo tin nhắn hắn rút điện thoại ra xem màng hình hiện dòng chữ eny nhìn 3 chữ sao mà đau lòng quá hắn mở tinh nhắn ra xem nội dung hắn đọc mặt đổi màu, hắn đứng phét dậy, lấy xe phóng đến sân bay, hiện bây giờ là 13h45’ chỉ còn 15’ nửa thôi nó sẽ xa hắn nghĩ tới hắn tăng tốc phóng nhanh.
Ở nơi nào đó có người nhìn lại quê hương lần cuối chưa bao giờ nó đi mà buồn đến thế này, nó vừa bước vào phòng cách li cũng là lúc hắn tới, trể đã trể rồi, nảy giờ nó ngồi chờ hắn 1 tia hy vọng chờ hắn tới nhưng hắn không tới tin nhắn trả lời cũng không, hắn loay hoay tìm nó tìm cái bóng dáng nhỏ bé của nó nhưng hắn tìm mãi không thấy sao mà khó tìm qua, hắn gục xuống bây giờ hắn thật sự gục ngã nó đã xa hắn đó là thật, hắn đau lòng nhìn lên bầu trời, 1 dòng nước chảy từ hốc mắt hắn, hắn nói lí nhí :

- Em đi thật sao? Em bỏ anh thật sao
Hắn tức giận nói lớn hơn:
-EM Ở ĐÂU KHÁNH LINH ( bởi người ta nói có không giữ mất đừng tìm chẳng sai mà haizzaa )
HẮN SẼ SỐNG RA SAO KHI KHÔNG CÓ NÓ, VÀ NÓ SẼ SỐNG RA SAO KHI KHÔNG CÓ HẮN, MỜI MỌI NGƯỜI ĐỌC TIẾP CHAP SAU NHA IU MỌI NGƯỜI


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi