HOÀNG TỬ LẠNH LÙNG


Tới trưa, nó vươn vai đứng dậy, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, mà sao hắn cho nó quá trời quá đất việc luôn, nó cắm cuối từ khi bước vào bàn ngồi đến giờ giờ mới xong, nó nghĩ chắc tình trạng này vẫn còn xảy ra dài dài, bởi chắc hắn sẽ trả thù nó bằng cách này.
Nó định đi ăn trưa nhưng vừa bước ra khỏi bàn thì đã thấy hắn ngồi đó rồ, hắn làm nó thất kinh nói:
-Làm gì vậy/
-Làm gì là làm gì – hắn thản nhiên
-Anh làm tôi giật mình đấy!
-Kệ cô chứ
-Hứ tôi không đôi co với anh nửa tôi đi ăn trưa
Nó định tung tăng đi ăn trưa thì hắn gọi ngược lại
-Cô đi đâu
-Đi ăn
-Ai cho cô đi

-Á anh hay nhợ nghĩ trưa rồi mà không cho nhân viên ăn là sao? Anh làm sếp kiểu đó à?
-Tôi có nói là không cho cô đi đâu?
-Chứ sao anh kêu tôi lại! này anh đừng quá đáng nhé!
-Không nói nhiều cô xuống mua cơm cho tôi đi – hắn lạnh tanh làm cho nó cũng sợ theo nhưng nó lấy can đảm nói lại:
-Tại sao tôi phải mua cơm cho anh chứ, tôi làm thư kí chứ không có làm osin đâu nhá?
Hắn không nói gì đứng lên tiến lại gần nó, càng ngày càng gần, chỉ còn vài xentimet nửa thôi là môi chạm môi, nó hoảng hốt chống tay lên ngực hắn đẩy hắn ra nói:
-Anh làm gì vậy
-Làm gì à - hắn vừa nói vừa cười đểu
Hắn sờ vào má nó, nó trợn tròn mắt nhìn hắn cả người cứng đờ chẳng có phản ứng gì, nó nghe giọng hắn nói bên tai:
-1 là đi mua cơm, 2 là tôi sẽ làm những việc không nên làm – hắn ranh ma
-Sao tôi phải mua cơm chứ tôi không mua anh làm gì tôi – nó cãi bướng

-Được vậy đừng trách tôi không nói trước nhá – hắn nhìn nó 1 cách rất rất chi là đểu hắn đưa mắt nhìn qua phía tường kia nó thấy hắn nhìn nên nhìn theo lần đầu chẳng thấy gì lần sau, nó thấy hắn cầm cái gì đó lên giống như cái remot vậy, nhấn nút đỏ cái cảnh cửa ở tường bên kia dần dần mở ra, nó trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn nhìn nói:
-Hết cơ hội nha em – đó là 1 cái phòng có đầy đủ tiện nghi có 1 cái giường 1 cái tủ và 1 bộ ghế salong hắn thì cứ nhìn chằm chằm vào cái giường, nó lắp bắp:
-Tôi…tôi….tôi sẽ… sẽ …..
-Sẽ sao?
-Sẽ đi mua mà.
-Tôi đã nói rồi hết cơ hội rồi – nói xong hắn đặt lên môi nó 1 nụ hôn có thể nói là rất tình cảm ôn nhu. Hắn rời môi nó ra nói tiếp:
-Đây cũng không phải lần đầu chúng ta hôn nhau – hắn ngừng lúc, chỉ tay vào cái giường kia nói: - cái đó mới là lần đầu chúng ta làm phải không em?
Nó đỏ mặt, hắn không biết xấu hổ sao? Tại sao có thể nói ra những lời này chứ. Nó nhìn hắn sợ hãi nói:
-Sẽ đi mua mà!
Hắn cười rồi nói tiếp: - chưa gì đã sợ rồi sao? Tôi đùa đấy đi mua cơm đi tôi đói rồi!
Nó mừng không tả nổi chạy 1 mạch thật nhanh ra ngoài cửa, đứng thở phì phào, hắn làm nó sợ quá, nó nghĩ lại cảm thấy rung mình, hắn ở đâu phía sau vọng ra:
-Đã đủ chưa?
Hắn làm nó giật bắn người, nó nhìn lại thấy hắn hoàn hồn cong giò chạy 1 mạch không dám quay đầu lại nhìn nó chưa bao giờ trải qua chuyện sợ hãi như thế này, tự nói với mình là ‘ GHÊ QUÁ’, còn hắn đứng đây cười thầm, thì bây giờ hắn đã biết điểm yếu của nó rồi sẽ nhanh làm nó trở về với hắn thôi,. Hắn nghĩ càng nhiều 1 trăm 1 nghìn cái âm mưu để nó về bên hắn đang hiện ra trong đầu hắn. hắn bước vào trong ngồi vào ghế với vẻ mặt hết sức mản nguyện và thanh thản….
RỒI MỌI CHUYỆN SẼ RA SAO? HẮN SẼ LÀM CÁCH NÀO ĐỂ NÓ VỀ BÊN HẮN, CÁC BẠN ĐỌC TIẾP ĐI SẼ BIẾT NHÁ NHÁ NHÁ J


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi