HOÀNG TỬ MỖI NGÀY HĂM HỞ TIẾN LIÊN


 
Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Thư Tần
 
Tả Tam cô nương lắc đầu nói: “Sau khi hết ba năm, Đại tỷ phu thăng lên làm Tòng Lục phẩm Châu Đồng, cũng đã qua hai năm rồi. Phụ thân và mẫu thân, còn cả phu thê Trưởng Công chúa nữa, vẫn hy vọng Đại tỷ tỷ có thể hồi kinh sớm một chút. Có điều Đại tỷ phu vẫn cảm thấy làm quan ở địa phương có thể gần kề bách tính, hiểu rõ dân tình nên bây giờ vẫn chưa nghĩ cách để được điều về kinh. Nhưng năm sau là mãn hạn rồi, có thể là bọn họ sẽ về, dù sao thì người hai nhà vẫn muốn gặp tiểu tôn tử, tiểu ngoại tôn."
Bùi Thanh Thù hơi bất ngờ: “Biểu ca bọn họ đã có con rồi sao?”
Tả Tam cô nương gật gật đầu: “Ừ, thành thân đã nhiều năm như vậy đương nhiên là có rồi.” 
Bùi Thanh Thù biết vừa rồi mình nhất thời nhanh miệng nói lỡ nên hơi ảo não mà ngậm miệng lại.
Thật ra người ta thành hôn đã nhiều năm, có con cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là trong đầu hắn luôn nghĩ người trong lòng Tả Đại cô nương là Tứ Hoàng tử, thành hôn với Tống Đại công tử chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Không ngờ người ta không chỉ thành thân mà còn có con rồi, cái này hẳn là không còn đường rút lui.
Tả Tam cô nương liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái, nhếch miệng cười: “Nói mới nhớ, hồi ấy Đại tỷ tỷ thành hôn đã hai năm mà không có tin vui, người trong nhà cũng hơi sốt ruột. Sau này Đại tỷ tỷ tự về nhà một lần, nhờ cô phụ bắt mạch hai lần, uống mấy lần thuốc, sau khi trở về không bao lâu liền mang thai.”
 
Bùi Thanh Thù nhìn sắc mặt nàng, bỗng nhiên hiểu ra điều gì: “Vị này chính là… Chung cô nương?”
Khó trách hắn cảm thấy nữ hài kia có chút quen mắt, thì ra hồi còn nhỏ bọn họ đã từng gặp nhau, chỉ là đã vài năm chưa gặp lại. Rốt cuộc Chung gia cũng chỉ là Thái y thế gia, làm sao mà so sánh được với tiểu thư Quốc công phủ thỉnh thoảng ngày lễ ngày tết lại tiến cung tham gia yến hội.

 
Chung Đại cô nương hơi hơi gật đầu, giới thiệu với Bùi Thanh Thù: “Đây là Nhị muội muội của ta.”
Thoạt nhìn, Chung Nhị cô nương nhỏ hơn Bùi Thanh Thù vài tuổi, thấy tỷ tỷ nhắc tới mình liền đến chỗ Bùi Thanh Thù thi lễ qua. Bùi Thanh Thù gật đầu coi như đã biết. 
Tính một chút, ở đây có năm người thì đều có quan hệ họ hàng với nhau. Cô cô của Tả Tam cô nương gả cho Chung Thái y, sinh ra Chung Đại cô nương, vậy hai người họ có quan hệ biểu tỷ muội. Chủ mẫu Lâm gia Chung thị xuất thân từ Chung gia cho nên Lâm gia và Chung gia cũng có quan hệ bà con, liên quan đến Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử cưới Lâm thị, vậy cũng coi như thân thích với Chung gia. Vậy quan hệ giữa Dung gia và Tả gia lại càng không cần nhắc đến. 
Sau khi biết ở đây không có “Người ngoài”, Bùi Thanh Thù liền thả lỏng hơn nhiều, không còn tỏ ra quá nghiêm chỉnh nữa.
“Nhiều năm rồi chưa gặp lại Chung gia muội muội. Năm đó lúc mới gặp, muội còn nhỏ hơn muội muội mình bây giờ.”
Chung đại cô nương mím môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Lúc ấy muội muội còn quá nhỏ, còn chưa đưa ra ngoài được.”
Bùi Thanh Thù gật đầu nói: “Đệ đệ của ta cũng chưa được ba tuổi, dẫn nó ra đây sợ gặp gió.” 
Bây giờ Bùi Thanh Thù mới cảm thấy rất nhiều người đều có huynh đệ tỷ muội cùng mẹ và khác mẹ, thật ra đó là chuyện rất bình thường. Lúc mới biết Lệ Phi mang thai và sinh con, hắn cảm thấy quá đột ngột nên nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện đó. Bây giờ chuyện đó đã thành quen, hẳn chẳng còn cảm giác nữa. 
Vài người vừa đi vừa tán gẫu, sau khi đi dạo một vòng gần Sướng Âm các thì cũng trở về.
Chờ sau khi đưa vài vị cô nương trở lại Sướng Âm các xong, Thất Hoàng tử kéo Bùi Thanh Thù đến, lén lút hỏi: “Thế nào, hai vị này đều là quý nữ thế gia đứng đầu Đại Tề, đệ nhìn trúng ai?”
Bùi Thanh Thù phản ứng lại rất nhanh: “Ý huynh là Tả cô nương và Dung cô nương?” 
Thất Hoàng tử gật đầu: “Đúng vậy.”
Bùi Thanh Thù trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi lại hắn: “Thất ca, huynh không biết chuyện Hoàng tử không thể cưới nữ nhi Tả thị sao?”
Thất Hoàng tử sửng sốt một chút rồi gãi đầu: “Đó không phải chỉ là lời đồn thôi sao? Không phải Cửu Hoàng thẩm cũng mang họ Tả à?”
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: “Cửu Hoàng thẩm họ Tả, đó là bởi vì bà là vợ kế, sau khi phụ hoàng đăng cơ, Cửu hoàng thúc chúng ta mới tục huyền, nào có giống nhau.”  
 
Thất Hoàng tử chớp chớp mắt, nói: “Thật ra Thập nhị đệ này, chỉ cần đệ không sợ Thái tử nói…” 
Thất Hoàng tử còn chưa dứt lời, dường như bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, hai mắt hắn liền trừng lớn, giật mình che miệng lại, sau một lúc hắn mới nhỏ giọng nói: “Lẽ, lẽ nào… Thập nhị đệ muốn làm Thái tử?!”
Bùi Thanh Thù thấp giọng nói: “Thất ca, đây không phải là chuyện đệ nghĩ đến, nhưng chỉ cần một ngày tân quân chưa lập, chúng ta là Hoàng tử, bao gồm cả huynh và ta, đều có khả năng kế thừa vị trí của phụ hoàng.”
Thất Hoàng tử vội vàng xua tay nói: “Cho tới giờ, ta chưa từng nghĩ mình có cơ hội đó!” 
Nhưng một lát sau, hắn lại khẽ nói với Bùi Thanh Thù: “Có điều đệ và Tứ ca… thật ra cũng có khả năng.”
Bùi Thanh Thù nhìn trái nhìn phải, nhắc nhở hắn: “Nơi này không phải là để nói chuyện, tốt nhất chúng ta không nên ở đây thảo luận chuyện này.” 
Thất Hoàng tử gật đầu: “Ừ ừ ừ, không nói không nói, vẫn nên nói đến chuyện hôn sự của đệ đi. Nếu không thể xem xét cô nương Tả gia, vậy cô nương Dung gia cũng không tồi nhỉ? Ta nhớ nàng cũng là con vợ cả, đó chính là biểu muội của Tứ ca, thân muội muội của Nhị tỷ phu chúng ta. Như vậy rất tốt, các ngươi thân càng thêm thân.”   

Bùi Thanh Thù trầm mặc trong chốc lát, không biết phải trả lời Thất Hoàng tử như thế nào mới ổn. 
Nếu không có chuyện của Tứ Hoàng tử và Đại cô nương, cũng không có chuyện Vinh Quý phi thấy Lệ Phi chết mà không cứu thì có lẽ Bùi Thanh Thù sẽ thật sự ưu tiên suy xét chuyện cưới cô nương Dung gia. Dù sao Dung gia là thế gia trăm năm, gốc gác rất sâu, ở trong triều giao thiếp lại rộng. Hơn nữa tuổi tác của Tam cô nương Dung gia cũng xấp xỉ tuổi hắn, tính cách có vẻ cũng rất hợp để cưới.   
Chỉ là…… Nếu hắn thật sự cưới nữ nhi Dung gia thì đời này của hắn trên cơ bản luôn phải đứng chung một thuyền với Dung gia. 
Nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy có Vinh Quý phi và Tứ Hoàng tử ở đây, chỉ sợ Dung gia khó mà một lòng một dạ trợ giúp hắn. 
Thất Hoàng tử thấy hắn không trả lời liền hiểu ra: “Làm sao vậy, đệ không thích à? Vì sao thế? Cô nương người ta mặc dù mặt hơi tròn một chút nhưng mắt to, lớn lên vẫn khiến người người yêu thích mà!”
“Không phải Thất ca, là ta cảm thấy ta vẫn chưa hiểu rõ các nàng lắm, bây giờ nói thích hay không thích vẫn còn quá sớm.”  
 “Vẫn chưa hiểu rõ?” Thất Hoàng tử kỳ quái nhìn hắn rồi nói: “Phu thê nhà ai mà không gặp qua có vài lần rồi cưới, thậm chí có người còn chưa từng nhìn thấy mặt nhau, không phải là đều nghe lệnh cha mẹ và lời người mai mối, sau khi thành hôn rồi mới từ từ tìm hiểu nhau hay sao? Đệ nghĩ quá nhiều rồi đó. Chỉ cần điều kiện không khác nhau lắm, không có trở ngại là được. Có ai là người toàn vẹn đâu, đệ đừng cố hiểu một ai đó, nếu không cuối cùng nhìn ai cũng không vừa mắt đấy!”
Bùi Thanh Thù đành phải nói: “Huynh nhìn lại huynh đi, người đã thành hôn rồi đúng là không giống với lúc trước, hận không thể giục tất cả mọi người mau mau lấy vợ. Ta nói Thất ca này, ta cũng không phải hơn hai mươi vẫn còn độc thân, ta còn chưa vội, huynh gấp cái gì!” 
Thất Hoàng tử cười khẽ một tiếng: “Đệ nói đúng, đúng là Hoàng đế không vội thái giám gấp! Được được được, ta không nói đệ nữa, cứ để đệ tự quyết định thôi.” 
Hai huynh đệ lẳng lặng nghe hí kịch một lúc, Bùi Thanh Thù liền mất tập trung, không nhịn được trộm nhìn Thất Hoàng tử.
Thật ra hắn biết Thất Hoàng tử chỉ là muốn tốt cho hắn, nhưng có mấy lời, dù thân mật như hắn và lão Thất, Bùi Thanh Thù cũng không có cách nào nói với Thất Hoàng tử dễ dàng. 
Dù sao từ nhỏ tới lớn Thất Hoàng tử đã chơi với Tứ Hoàng tử, sau này Bùi Thanh Thù mới gia nhập bọn họ. Trong mắt Thất Hoàng tử, hắn và Tứ Hoàng tử bên nào nặng bên nào nhẹ, Bùi Thanh Thù không thể nào nắm chắc được. 
Bùi Thanh Thù liền do dự, muốn hỏi Thất Hoàng tử một chút xem có phải Thất Hoàng tử giận hắn hay không, chỉ thấy Thất Hoàng tử chợt xoay người lại, vẻ mặt hưng phấn nhìn Bùi Thanh Thù nói: “Ta biết rồi!”  
Bùi Thanh Thù sợ hết hồn, lúng túng nhìn hắn nói: “Huynh biết cái gì?”
Thất Hoàng tử cười gian nói: “Đệ coi trọng cô nương Chung gia đúng không?” 
Bùi Thanh Thù sửng sốt: “Ý huynh là sao?”
“Vừa rồi ta nghĩ lại quá trình gặp mặt của chúng ta một lần. Lúc Dung cô nương nói chuyện, đệ chẳng tiếp lời nhưng lại hàn huyên với Tả cô nương rất nhiều, thoạt nhìn dáng vẻ rất hợp ý cho nên ta cứ tưởng đệ thích Tả cô nương. Nhưng vừa rồi cẩn thận nghĩ lại, hình như đệ trộm nhìn Chung cô nương vài lần, hơn nữa còn chủ động đáp lời nàng nữa!”
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là cảm thấy hồi nhỏ đã từng gặp, nhiều năm rồi không gặp lại, đến lúc trưởng thành vẫn có thể tái ngộ nên rất có duyên thôi mà…” 
“Chẳng bằng đệ cứ nói thẳng cô nương nhà người ta xinh xắn đi, đệ nhất kiến chung tình với người ta rồi đó.” Thất Hoàng tử vỗ vai hắn: “Thập nhị đệ, đều là nam nhân cả, đệ không lừa được ta đâu.” 
Bùi Thanh Thù cạn lời, không biết phải giải thích như thế nào mới ổn. 
Tuy lời nói của Thất Hoàng tử hơi khoa trương nhưng có một chút là thật, Bùi Thanh Thù thật sự cảm thấy Chung cô nương lớn lên rất xinh đẹp, so với Lệ Phi hồi còn trẻ đúng là không kém phân nào.  
Hoặc là… dù là nam hay nữ, bản tính con người vẫn là thích ngắm cái đẹp.
Nhưng nói muốn cưới nàng làm chính phi thì…
Thất Hoàng tử tiếp tục giúp hắn phân tích : “Cấp bậc của Chung Thái y thật ra cũng không thấp, nhưng chung quy lại là Thái y… Ta chưa từng nghe thấy Hoàng tử nào cưới nữ nhi của Thái y làm Hoàng tử phi cả, đến làm Trắc phi còn không nhiều lắm.”  
“Vâng vâng, cô nương nhà người ta xinh xắn đáng yêu, lớn lên dung mạo lại xinh đẹp như vậy, tội gì lại để cho người ta làm Trắc phi? Thất ca không cần phải suy nghĩ nữa đâu, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi.”  

Thất Hoàng tử cười hì hì: “Đệ cứ mạnh miệng đi, đến lúc người ta đính hôn rồi ở đó mà hối hận!”
Bùi Thanh Thù không đáp lại hắn, giả vờ như đang chuyên tâm xem kịch, đề tài này cũng cứ thế trôi qua. 
------
Yến hội kết thúc, ngày hôm sau Thục phi liền gọi Bùi Thanh Thù đến để bàn chuyện hôn sự.  
Thục phi nghiêm nghị nói: “Trong kinh thành có bao nhiêu tiểu thư thế gia xuất sắc và tiểu thư quan gia, mẫu phi đều vì con mà mời đến hết rồi đấy. Nhìn trái nhìn phải vẫn chẳng thấy có ai xứng với Thù nhi nhà ta.” 
Bùi Thanh Thù: “…”
Thục phi nghiêm trang nói: “Con đừng có biểu hiện thế, ta nói thật đó. Con nhìn con xem, lớn lên tuấn tú lịch sự, thành tích lại tốt, tính tình ổn trọng. Nhìn cả kinh thành xem có công tử nhà ai so được với con không? Ta thấy con cưới ai người đó chỉ có hời.”  
“Mẫu phi…” Bùi Thanh Thù vô cùng ngượng ngùng: “Con đâu có tốt như người nói đâu ạ?” 
Thục phi trừng mắt lên nói: “Ai bảo không có! Không nói dối con, ta đã hỏi qua Hoàng thượng một chút xem nước láng giềng có Công chúa nào vừa độ tuổi của con không.” 
Bùi Thanh Thù hoảng sợ, vội nói: “Đừng đừng đừng! Con không hầu hạ nổi Công chúa đâu.” 
Thục phi vẩy khăn nói: “Ai bắt con hầu hạ người ta? Con tìm vợ, người kia chắc chắn phải thành thật nghe lời, chịu hầu hạ con. Công chúa thì sao, chỉ cần mẫu quốc của nàng không lớn mạnh bằng Đại Tề thì nàng ta dám trèo đầu cưỡi cổ con à?” 
“Khụ khụ khụ.” Bùi Thanh Thù hiểu rõ Thục phi, một khi nàng bị kích động là tính cách lớn lên ở nông thôn lại lộ ra, động một chút sẽ nói mấy lời thô tục như vậy: “Mẫu phi, con thấy không cần phải cưới Công chúa gì đâu, cứ như các hoàng huynh, tìm một nhà ở kinh thành chúng ta hiểu rõ gốc rễ là được.”
Nói đến hiểu tận gốc rễ, Thục phi đột nhiên không nói gì nữa. Do dự một lát, nàng vẫn không nhịn được liền hỏi: “Vậy con cảm thấy nữ nhi Phó gia thế nào?” 
Bùi Thanh Thù thầm nghĩ: Đến rồi! 
Hắn biết sớm muộn gì Thục phi sẽ hỏi câu này.
Thục phi thấy vẻ mặt hắn không tự nhiên liền vội vàng mở miệng bổ sung: “Thù nhi, con đừng nghĩ nhiều quá, mẫu phi không có ý khác. Dù con có cưới khuê nữ Phó gia hay không, con vĩnh viễn là nhi tử của mẫu phi ta, dù có chuyện gì xảy ra thì điều này cũng sẽ không thay đổi. Chỉ là do hai cữu mẫu của con đều nhìn trúng con, cảm thấy con phẩm mạo đều tốt, là người đáng để phó thác cả đời nên mới có ý gả nữ nhi cho con…”  
“Từ từ đã, mẫu phi!” Bùi Thanh Thù nghe thấy mà bối rối: “Hai cữu mẫu?”
“Đúng thế.”
 “Đều gả nữ nhi cho con?” Bùi Thanh Thù nghe xong cảm thấy đầu muốn nở ra: “Con không cưới ai hết!”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi