Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Cát Tu dung.
Chung cô nương gật gật đầu, nói: "Một năm trước sau khi Lệ phi nương nương sửa lại án sai, Nhị thúc cũng trở về kinh thành, mở một y quán tại gia. Tuy không thể quay lại Thái y viện, nhưng hiện tại hắn sống rất tốt, cách đây không lâu đã nạp thê, sinh hạ hài tử."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nghĩ đến Chung Thái y bị lưu đày mấy năm, cũng đã chịu không ít khổ cực.
Đoạn ân oán năm đó của các vị trưởng bối, thật sự không nói được là ai nợ ai. Nhưng dù là thế nào, hiện tại cũng đã kết thúc. Sau khi Bùi Thanh Thù biết được chân tướng cũng không tiếp tục điều tra sâu thêm.
Bùi Thanh Thù và Chung cô nương nói chuyện phiếm mấy câu, đều là những chủ đề bình dị. Nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy khá thoải mái.
Chỉ là nơi này có quá nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không nói được bao nhiêu, Chung cô nương mau lẹ liền nói: "Vậy... ta cáo từ trước."
Ý tứ chính là muốn tránh sự hiềm nghi.
Bùi Thanh Thù gật gật đầu: "Được."
Chẳng biết có phải bị ảo giác hay không, Bùi Thanh Thù cảm thấy trước khi rời đi hình như Chung cô nương nhìn hắn lâu hơn một chút, trong mắt ẩn hiện một tia mất mát.
Đây là ý gì?
Bùi Thanh Thù có chút rối rắm.
Không biết có phải do hắn tự mình đa tình hay không, hắn cảm thấy Chung cô nương kia hẳn là thích hắn...
Bùi Thanh Thù không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể tự trấn an mình, nhất định là hắn quá mẫn cảm, suy diễn nhiều.
Lúc trở lại trường bắn, các công tử, thiếu gia đã phân được người thắng kẻ bại.
Phó đại thiếu gia quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, giành được hạng nhất.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người đó là không chỉ có mỗi mình Phó đại công tử thành danh. Tỷ phu của Bùi Thanh Thù - Dung nhị công tử, thường ngày thoạt nhìn văn văn nhược nhược [1], thế nhưng lại cùng đứng hàng đệ nhất với Phó đại công tử. Hai người đều là bách phát bách trúng.
[1] Văn văn nhược nhược: dáng vẻ thư sinh yếu ớt.
Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy bất ngờ, khâm phục nhìn Dung Dạng: "Tỷ phu, không nhìn ra được huynh còn có tuyệt chiêu, thâm tàng bất lộ[2] nha~"
[2]Thâm tàng bất lộ: Che giấu rất lâu không để lộ ra.
Dung Dạng vân đạm phong khinh cười cười: "Chút tài mọn không có gì đáng nói."
Khí khái này, thật khiến Bùi Thanh Thù khâm phục.
Dung Dạng nhìn vậy nhưng thật ra rất khiêm tốn, nhưng Lệnh Nghi thì không được khiêm tốn như vậy, vô cùng đắc ý ở một bên tâng bốc phu quân nhà mình: "Cái này có tính là gì? Tỷ phu ngươi còn rất nhiều biệt tài, đủ cho ngươi học cả đời."
Bùi Thanh Thù có hơi không phục: "Tỷ tỷ, từ nhỏ người đã thiên vị tỷ phu mà cười nhạo ta. Năm đó lúc người theo đuổi tỷ phu còn chê cười ta là củ cải nhỏ, so với tỷ phu còn kém xa. Bây giờ tỷ nhìn đệ xem, còn không phải đã cao hơn tỷ hay sao?""
Lệnh Nghi nhìn dáng vẻ chi lan ngọc thụ, tuấn tú lịch sự của đệ đệ, rồi lại nhìn đến mấy tiểu cô nương đang trộm ngắm hắn ở phía sau, cảm thấy khí chất của hắn cũng không thua gì Dung Dạng năm đó. Nàng á khẩu không trả lời được, qua một hồi lâu mới lắp bắp hỏi: "Ai, ai theo đuổi hắn chứ? Rõ ràng là hắn hỏi cưới ta trước!"
"Được được được, là ta thương yêu nàng trước." Dung Dạng cười cười, ngón tay cào cào lòng bàn tay của Lệnh Nghi. Trái tim của Lệnh Nghi lập tức mềm nhũn, duyên dáng cười cười, không nói lời nào dựa vào Dung Dạng bên cạnh.
Bùi Thanh Thù bị phu thê bọn họ làm cho buồn nôn, nhanh nhảu chuồn đi.
Trường bắn bên kia, Tả gia tam tiểu thư thấy Chung cô nương, cười hỏi: "Diệu Châu muội muội, lúc nãy muội đi đâu vậy? Mấy màn xuất sắc đều bỏ lỡ cả rồi."
Chung cô nương nhợt nhạt cười, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ biết ta trước giờ đối với cung tiễn không có hứng thú mà. Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, chỉ cần tỷ vui vẻ xem là được."
Tả gia tam tiểu thư và Chung cô nương tuổi cũng xấp xỉ, hai người có thể nói là cùng nhau lớn lên. Nếu luận dung mạo, hai người không hơn không kém, chỉ là bất đồng phong cách mà thôi. Dung mạo của Chung cô nương có chút nhỉnh hơn, nhưng Tả gia tam tiểu thư lại có xuất thân tốt hơn, cho nên hơn nàng vài bậc. Vì thế tuy rằng Chung cô nương là muội muội sớm chiều thân thiết, nhưng vẫn luôn nhường Tả gia tam tiểu thư vài lần, ngôn hành cử chỉ đều mười phần tôn kính.
Cũng may là Tả gia tam tiểu thư trước nay đều khiêm tốn dù thân phận cao quý, bình đẳng đối đãi với mọi người. Đối với biểu muội là Chung cô nương, nàng cũng vô cùng yêu quý.
Sau tiệc mừng thọ của Phó lão gia tử mấy ngày, Tả gia tam cô nương ở trong phòng rảnh rỗi không có gì làm, liền đến Chung gia làm khách.
Trưởng bối Chung gia không có quá nhiều người, đồng lứa với nàng chỉ có hai vị tiểu thư. Mối quan hệ giữa hai tỷ muội Chung gia không tồi, chỉ là Chung đại tiểu thư là do Chung Thái y với chính thất hạ sinh, còn nhị tiểu thư do thứ thất sinh ra. Cho nên mỗi lần Tả gia tam tiểu thư đến thường gặp Chung đại tiểu thư, đối với nhị tiểu thư không thường qua lại.
Chung cô nương thấy Tả gia tam tiểu thư tới cũng không quá bất ngờ, đích thân mời Tả tam tiểu thư ngồi, còn châm trà cho nàng.
Tả tam tiểu thư biết Chung cô nương vì nàng mới tự mình pha trà, nếu như từ chối cũng hơi thất thố. Cho nên cũng không có ngăn lại, chỉ là cố tình giả thành công tử phong lưu, mỉm cười nói: "Mỹ nhân vì ta mà tự mình châm trà, thật là vinh hạnh của Tả mỗ nha."
Chung cô nương ngẩng đầu nhìn nàng, nửa cười nửa giận nói: "Tỷ tỷ đáng ghét, lại trêu ghẹo ta."
Tả tam tiểu thư lắc đầu, nghiêm trang nói: "Ghẹo muội cái gì đâu? Ta nói thật lòng không được sao? Nếu ta là nam nhân, muốn cưới muội thì ai cũng đừng nghĩ đến tranh với ta."
Chung cô nương che miệng cười nói: "Ai dám tranh với tỷ chứ?" Chờ cười xong, nàng lại có chút chua xót nói:
"Chung gia chúng ta nói dễ nghe là hành y giúp người, nhưng trong mắt người đời cùng lắm chỉ là hầu hạ người khác. Nói không chừng, thân thể này của ta... sức khỏe không tốt, vẫn luôn phải uống thuốc đều đặn. Càng ngày mẫu thân càng vì hôn sự của ta mà đau đầu."
"Muội muội mỹ mạo xuất chúng như thế, còn lo lắng chuyện cưới gả sao?" Tả tam tiểu thư có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là bốn người huynh đệ trong nhà ta đều có tiểu tẩu tẩu. Bằng không đã có thể cưới muội về nhà rồi."
Chung cô nương nhàn nhạt nở nụ cười, ấn đường vô thức hơi chau lại, giống như tự giễu nói: "Đều nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, đến khi trưởng bối hai nhà bàn chuyện hôn sự, nào có ai nhìn vào dung mạo trước chứ? Vẫn là muốn xem gia thế! Phụ mẫu cứ đau lòng vì ta, điều kiện tầm thường thì họ lại chướng mắt, nói là có gả cũng không tâm đầu ý hợp, chi bằng ta đợi thêm hai năm."
Tả tam tiểu thư gật gật đầu nói: "Lời của cô mẫu và thúc phụ đúng là có đạo lý. Tuổi muội muội còn nhỏ, không bằng ở nhà chơi thêm hai năm, lại được hưởng phúc của nữ nhân độc thân. Ta lại không được như muội, hơn muội hai tuổi, chuyện hôn sự cũng phải được định ra trong năm nay."
Chung cô nương vội vàng, quan tâm hỏi: "Hôn sự của tỷ tỷ thế nào rồi?"
"Phụ mẫu đều không nghĩ sẽ gả ta đi xa, muốn chọn nam nhân trong thành. Muội cũng biết, đại tỷ gả xa, mấy năm nay đều không trở về nhà mẹ đẻ, khiến mẫu thân thương tâm muốn chết. Cho nên lần này, bà quyết tâm muốn tìm con rể lúc nào cũng ở trong thành. Mấy người tương lai muốn ra ngoài làm quan, một chút bà cũng không muốn. Cho nên điều kiện ít nhiều có hạn chế, vẫn chưa chọn được."
"Ra là vậy..." Chung cô nương từ từ gật đầu, sau đó cầm tay Tả gia tam tiểu thư, cười cười nói: "Như thế cũng tốt. Thân phận ta như này, cũng chịu không nổi khổ cực, tương lai tất nhiên muốn ở lại trong kinh. Nếu tỷ tỷ cũng không gả đến nơi xa, đến khi tỷ muội chúng ta đều gả ở trong thành, không phải vẫn có thể thường xuyên bầu bạn với nhau sao?"
Tả gia tam tiểu thư tán đồng mỉm cười, đang muốn tiếp tục nói chuyện hôn sự của mình, bỗng nhiên nhìn thấy trên giường của Chung cô nương có một hộp kim chỉ, còn có một cái túi hương mới may được một nửa.
Nàng cực kì mẫn cảm, lập tức phát hiện ra điểm không thích hợp: "Muội muội đang làm thứ gì thế?"
Chung cô nương nhìn theo ánh mắt của nàng, nhợt nhạt mỉm cười: "Cũng không phải là gì đặc biệt, chỉ là một gói thuốc thôi. Dược liệu tốt của tam thúc tặng cho ta có công dụng an thần. Chờ ta may xong sẽ cho tỷ tỷ một cái."
Tả tam tiểu thư cũng không khách khí của nàng: "Được được được, dạo này ta thật phiền muộn, đang cần một cái như vậy đây."
Bởi vì đáp ứng sẽ tặng cho Tả tam tiểu thư, Chung cô nương bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Thức mấy đêm liền, rốt cuộc nàng cũng may xong hai chiếc túi hương tinh xảo ngay trước thềm yến tiệc mừng trăm ngày tuổi dành cho nhi tử của Tả gia tam thiếu gia.
Yến tiệc mừng trăm ngày tuổi, Chung cô nương đúng hẹn đem túi hương cho Tả gia tam tiểu thư, khiến nàng ấy cực kì yêu thích, lúc nào cũng đeo ở trên người.
--------
Bởi vì quan hệ với Tứ hoàng tử, Bùi Thanh Thù cùng Tam hoàng tử không tồi. Cho nên hôm nay, huynh đệ bọn họ cùng nhau đến Tả gia chúc mừng.
Bây giờ Bùi Thanh Thù mới phát hiện tiền bạc ngân khố có bao nhiêu quan trọng. Thời buổi này có chuyện gì là không cần tiền đâu? Cũng may thân mẫu và dưỡng mẫu không keo kiệt với hắn, hơn nữa còn được Hoàng đế ban thưởng, cộng thêm lễ vật từ các cung sở [3]. Tuy rằng Bùi Thanh Thù không thể nói là giàu nứt vách nhưng vẫn xem như là dư dả.
[3]Cung sở: Các phòng ban trong cung ngày xưa, nếu muốn nịnh bợ sẽ tự chủ trương mang lễ vật đến tặng cho chủ tử nào đó.
Sau khi ăn no uống say, như thường lệ muốn đi hậu viện xem biểu diễn. Bùi Thanh Thù lo lắng hôm nay sẽ đụng mặt nữ nhi của Anh Quốc công nên cố ý hỏi Tả tam công tử rằng Phủ Quốc công sẽ có ai đến. Không ngờ lại bị Tam công tử hiểu lầm, cười cười nói bên tai hắn:
"Thập nhị điện hạ chẳng lẽ nhìn trúng nữ nhi của Anh Quốc công rồi?"
Bùi Thanh Thù gần như phản xạ có điều kiện, lắc đầu như trống bỏi: "Không không không không không, ta không phải có ý này!"
Tả tam công tử thấy hắn liên tiếp nói 5 lần chữ "không", buồn cười nhìn hắn nói: "Điện hạ dù không phải có ý này cũng không cần phải kích động như thế chứ!?"
Bùi Thanh Thù cười gượng hai tiếng: "Ha ha, ách... do vừa rồi ta bị mấy người Thất ca chuốc say. Tả tam ca đừng để trong lòng."
Lúc này, Tam công tử đứng bên trái cũng biết được nữ nhi của Anh Quốc công hôm nay sẽ tới. Bùi Thanh Thù hiểu rõ, quyết định trong lúc xem biểu diễn không đi bất cứ đâu, ngồi một lát rồi sẽ lên đường hồi phủ.
Lúc xem biểu diễn, Thất hoàng tử ở bên cạnh hắn rung đùi đắc ý, thoạt nhìn vô cùng say mê.
Bùi Thanh Thù lại không có chút hứng thú nào với kỹ nhạc, chuẩn bị chờ cho vở này diễn xong liền rời đi trước.
Cứ tưởng tượng Uông Gia Ý có thể đang lén lút ở một góc nào đó nhìn chằm chằm mình, Bùi Thanh Thù liền cảm thấy da đầu tê dại, đứng ngồi không yên.
Hắn chào hỏi đám người Tam công tử, lại đích thân cáo biệt Thất hoàng tử ở bên cạnh một tiếng, chuẩn bị đi về.
Tả tam công tử tự mình tiễn hắn ra cửa, Bùi Thanh Thù cảm thấy bản thân an toàn rồi thì không dám làm phiền hắn nữa.
---------------------------
Dĩnh Tiệp dư: Ông này tránh bà Uông Gia Ý như tránh tà vậy. Nghĩ cũng tội, mà thôi cũng kệ!