HOÀNG TỬ MỖI NGÀY HĂM HỞ TIẾN LIÊN


Edit: Cảnh Phi
Beta: Nga Sung dung
 
Mùa đông năm Duyên Hòa thứ sáu.
 
Trong Bảo Từ cung, một cung nữ vén màn lên, khom người với một nam hài nhi bảy tám tuổi nói: “Trời lạnh như vậy, Nhị công tử cần gì phải đi ra đây cho lạnh? Cẩn thận nhiễm phong hàn.”
 
“Không có gì đáng ngại.” Dung Dạng cười ôn hòa nói: “Ngọc Lộ tỷ tỷ dừng bước, ta tự mình đi dạo trong sân là được, sẽ không ra khỏi cửa cung.”
 
“Việc này…” Ngọc Lộ đang muốn nói chuyện, kết quả gió lạnh thổi ngoài phòng, lạnh tới nỗi nàng co rụt người lại theo bản năng.
 
“Không có gì đâu, tỷ tỷ yên tâm đi.” Dung Dạng vừa nói xong liền kéo màn trong tay Ngọc Lộ xuống, nháy mắt ý cười trên mặt biến mất hầu như không còn.
 
Trong phòng trừ Vinh Quý phi là cô mẫu bên ngoại của hắn, còn có Thục phi và Dung gia, vài vị phu nhân Phó gia.
 
Trước khi tiến cung, mẫu thân từng nói với hắn rằng hắn đã trưởng thành, đây là lần cuối hắn tiến cung, cũng là lần cuối bị trở thành rối gỗ, bị giật dây giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt các nữ quyến.
 
Trong lòng Dung Dạng cảm thấy vừa nặng nề vừa nhẹ nhàng.
 
Hắn chán ghét xã giao với người khác, nhưng sinh hoạt ở thế giới này lại không thể không cùng người khác lá mặt lá trái.
 
So với việc mang mặt nạ lên, nói những lời xã giao hời hợt kia, kỳ thật Dung Dạng càng thích ở một mình hơn.
 
Giống như bây giờ. Mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc hơn nửa ngày, phủ kín hết cả cung điện. Không khí ồn ào náo nhiệt trong Bảo Từ cung dường như đã bị màn tuyết dày này ngăn, tách ra thành một thế giới khác. Thế giới ở trước mặt này chỉ có mỗi hắn chiếm hữu, mà hắn không cần phải ứng phó với bất kì kẻ nào, chỉ cần lẳng lặng sống trong thế giới của chính mình.
 
Dung Dạng mỉm cười, chậm rãi đi trên nền tuyết.
 
Tuy là ban ngày nhưng có lẽ bởi vì tuyết rơi tán loạn, sắc trời có vẻ hơi âm u. Nhụy của hoa mai bị tuyết đọng vào làm cho rũ xuống, hiện ra cảnh hoa mai lờ mờ trong tuyết. Dung Dạng vươn tay ra, vừa định ngắt một đóa mai đỏ thưởng thức, thì một quả cầu tuyết lớn đột nhiên đáp trúng sau mông hắn.
 
Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn, lại chỉ thấy một bóng đỏ nho nhỏ hiện lên, người vừa ra tay lại núp ở phía sau cây. Hắn vừa buồn cười vừa tức tức đi tới, vốn tưởng rằng là một tiểu thái giám không hiểu chuyện, ai ngờ xách ra mới thấy, lại là một tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp, mặt như trứng ngỗng, mắt to, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ tươi thêu hoa văn Bảo Bình*, xinh đẹp như ngọc nữ ở bên cạnh Quan Âm Bồ Tát vậy.

 
* Bảo Bình (宝瓶): một trong Bát Bảo của Phật giáo ( đọc thêm tại https://thesilkroad.vn/bat-cat-tuong-vat-pham-cung-duong-cho-duc-phat/)

 
Tuổi của tiểu cô nương không lớn, nhưng tính tình lại không nhỏ, rõ ràng là nàng ra tay đánh người trước, lúc này bị Dung Dạng xách cổ áo phía sau, lại làm ra vẻ muốn ăn thịt người mà nói: “Ngươi mau thả ta ra, người xấu!”
 
Dung Dạng không buông tay, buồn cười nhìn nàng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là người xấu?”
 
Tiểu Ngọc nhỏ bé trừng mắt lên nói: “Ta chưa gặp qua ngươi!”
 
“Ngươi chưa gặp qua nhiều người, mỗi người đều là người xấu sao?”
 
Dung Dạng có ý muốn cùng nàng nói đạo lý, nhưng hiển nhiên là đàn gảy tai trâu. Nàng quá nhỏ, chỉ ngây thơ mờ mịt nhìn hắn.
 
Dung Dạng nghẹn cười nói với nàng: “Tóm lại, ngươi đánh ta, phải xin lỗi ta đi.”
 
Lúc này Lệnh Nghi mới phát hiện, vị tiểu ca ca trước mắt này đặc biệt xinh đẹp. Giống như là bị mê hoặc, nàng ngây ngốc nói: “Thật xin lỗi.”
 
Kết quả vừa dứt lời, nàng đã bị Dung Dạng lén nặn một quả cầu tuyết ở sau lưng rồi vỗ vào khuôn mặt trắng trẻo.
 
Dung Dạng đắc ý nhìn tác phẩm của mình, chờ nàng khóc lóc chạy vào trong tìm người lớn cáo trạng.
 
Hắn đã tự mình suy nghĩ kỹ làm thế nào để trở nên vô tội rồi, ai ngờ cô nương này tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất hung hãn, lắc lắc đầu, vuốt mặt một cái, cực kì tức giận mà trừng hắn: “Ta đã xin lỗi, ngươi còn đánh ta!”
 
Dung Dạng nhịn không được cười: “Tiểu nha đầu, chờ ngươi trưởng thành sẽ hiểu rõ, loại xin lỗi này, vốn dĩ là vô dụng.”
 
Lệnh Nghi lại hồ đồ, cũng biết mình bị chơi xấu.
 
Lúc này nàng thật sự tức giận, vì thế ngồi xổm xuống, nhanh chóng vò lấy tuyết trên mặt đất, tạo thành quả cầu tuyết, liều mạng ném về phía người xấu.
 
Tuy Dung Dạng cũng đáp lại nàng một quả cầu tuyết lớn, nhưng không có ý định sẽ cùng đánh nhau với một tiểu cô nương.
 
Kết quả vừa chần chừ một chút, hắn đã ăn vài quả cầu tuyết, cả người đều ướt đẫm.
 
Thật không nghĩ tới, một tiểu cô nương như vậy lại có thể ném tuyết vào hắn suýt nữa thì ngã sấp xuống.
 
Sau khi trở về, Dung Dạng liền bị bệnh.
 
Sau khi khỏi bệnh, mẫu thân thực hiện lời hứa với hắn, liên tiếp mấy năm cũng không dẫn hắn vào cung nữa.
 
Khi Dung Dạng tiến cung lần nữa, là vì vị biểu đệ Tứ Hoàng tử nên mới vào cung du ngoạn.
 
Đang là ngày xuân, huynh đệ hai người ngồi ở đình giữa trung tâm hồ, một người pha trà, một người thổi sáo. Thỉnh thoảng có gió nhẹ phả vào mặt, vui không còn gì bằng.
 
Ở giữa mặt hồ, một chiếc thuyền hoa nhỏ rẽ sóng mà đến. Dung Dạng nhìn vị biểu tỷ của mình, cũng chính là Đại Công chúa đang ngay ngắn ngồi ở đuôi thuyền, đằng trước là một thiếu nữ áo đỏ bật lên giữa bầu trời xanh như một ngọn lửa đang bừng cháy, trong nháy mắt làm hắn nhớ tới một người.
 
Nữ hài tử năm đó hại hắn sinh bệnh.
 
Hắn mời Tứ Hoàng tử uống một ly trà xanh, có vẻ như lơ đãng mở miệng nói: “Đó là…?”
 
Tứ Hoàng tử ngước mắt nhìn liếc một cái, nhàn nhạt mà nói tiếp: “Là Đại hoàng tỷ cùng Nhị hoàng muội. Đều là tỷ muội nhà mình, không cần cố kỵ.”
 
Dung Dạng gật gật đầu, nhìn Lệnh Nghi xa xa lấy lá sen che nửa bên mặt, tựa như đang ngủ.
 
Khi thuyền nhỏ đi ngang qua đình giữa hồ, Đại công chúa cười cười với bọn họ, chỉ chỉ muội muội nằm ở trên đùi nàng, làm một tay ý bảo im lặng.
 
Dung Dạng mỉm cười gật đầu.
 
Một lần đó, Lệnh Nghi không có nhìn thấy hắn.

 
Kỳ thật Dung Dạng còn khá tò mò, nếu Lệnh Nghi mở to mắt, có thể nhận ra hắn là người năm đó nàng khi dễ không thành lại bị người xấu bị khi dễ ngược lại hay không.
 
Khi gặp lại, hắn đã nổi danh Kinh hoa. Nàng đã lớn lên, trổ mã thành dáng vẻ thiếu nữ.
 
Nhưng Dung Dạng lại có chút thất vọng phát hiện nàng giống như đã thay đổi.
 
Khi ở trước mặt hắn, nàng sẽ giống như những nữ tử khác, thể hiện sự hiểu biết thông thái mọi chuyện, ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ mỉm cười ngượng ngùng.
 
Quả nhiên, nàng không nhớ rõ hắn.
 
Mẫu thân nói, cung đình là nhà giam hoa mỹ nhất trên đời này. Người ở bên trong, không phải thay đổi thế giới này, thì cũng bị thế giới này thay đổi.
 
Mà đại đa số mọi người, đều thuộc vế sau.
 
Đoạn thời gian đó khiến Dung Dạng thật mê mang.
 
Theo thời gian tuổi càng lớn, phụ mẫu cũng không ngoại lệ mà bắt đầu nhọc lòng lo hôn sự của hắn.
 
May cho hắn bởi vì thanh danh ở bên ngoài cho nên mẫu thân không dám tuỳ ý đính hôn cho hắn. Mỗi khi xem trọng người của nhà nào, đều sẽ trưng cầu ý kiến Dung Dạng trước.
 
Nhưng hắn cũng thật bất hạnh. Bởi vì Dung Dạng phát hiện, bản thân đối với những tiểu thư thế gia kia đều không có chút hứng thú nào. Thậm chí nữ tử trên thế gian này, hắn đều cảm thấy không có gì khác cả.
 
Các nàng nhìn như ái mộ hắn, nhưng lại không có một người thật sự hiểu rõ con người hắn, cũng không có người thật lòng thích hắn.
 
Dụng Dạng nghĩ tới việc miễn cưỡng bản thân, nhưng lại không có cách nào làm được, chỉ có thể lùi rồi lại lùi, cuối cùng bị gán thanh danh bắt bẻ.
 
Không biết sao, bỗng một ngày ở trong mộng, hắn mơ thấy nữ hài nhi mặc y phục đỏ năm đó, chỉ chớp mắt trổ mã thành đại cô nương, khoác lên mình xiêm y đỏ thẩm của cô dâu, gả vào Phó gia.
 
Dung Dạng lấy thân phận khách khứa đi tham dự hôn lễ của bọn họ, thời điểm bái thiên địa, tân lang vẻ mặt vui mừng, nhưng tân nương tử lại khóc đến rung trời.
 
Chỉ chớp mắt, trời đất quay cuồng, đèn lồng đỏ thẩm ở Phó phủ đều đổi thành màu trắng.
 
Dung Dạng từ tham gia hôn lễ, biến thành tham gia lễ tang.
 
Hắn nghe được Phó đại công tử khóc lóc nói, sớm biết vậy sẽ không ép nàng sinh hài tử sớm như thế…
 
Nàng chết vì khó sinh!
 
Trong nháy mắt Dung Dạng bừng tỉnh mộng, cả người đổ mồ hôi lạnh vì bị doạ.
 
Mùa xuân năm Duyên Hòa thứ mười hai, xuất phát từ mục đích không rõ ràng lắm của chính mình, Dung Dạng dựa vào danh nghĩa Tứ Hoàng tử, càng thêm thường xuyên ra vào cung cấm.
 
Một ngày tuyết lớn, khi Tứ Hoàng tử đi thỉnh an Vinh Quý phi, Dung Dạng cũng đi theo cùng. Trùng hợp hai mẹ con Thục phi cùng Lệnh Nghi cũng tới, Dung Dạng làm bộ đứng đắn rồi trốn ra ngoài, kết quả nhân lúc không ai chú ý, lại leo lên trên nóc nhà.
 
Như là tâm tư tương thông vậy, Lệnh Nghi ở trong phòng cũng ngồi không yên, nhịn không được ra ngoài tìm hắn. Chỉ là nhìn trái phải nửa ngày, trong viện cũng không thấy bóng dáng Dung Dạng đâu.
 
Lệnh Nghi thất vọng xoay người đi.
 
Đúng lúc này, đột nhiên một quả cầu tuyết lao về phía sau mông của Lệnh Nghi.
 
Lệnh Nghi tức điên, ở trên nền tuyết dậm chân: “Là tên vương bát đản nào dám đánh bản Công chúa, mau ra đây cho bản Công chúa!”
 
Dung Dạng cúi đầu cười trộm, dù nàng kêu như thế nào cũng không ló đầu ra.
 
Có điều chính là không thể ngờ rằng, mình lớn như vậy, lại giống như một hài tử không hiểu chuyện vậy, ghé vào trên tường lén dùng quả cầu tuyết ném nàng.
 
Vốn dĩ Lệnh Nghi tìm người khắp nơi không thấy, liền xoay người muốn đi.

 
Dung Dạng thả lỏng cảnh giác, đang muốn đứng thẳng người, ai ngờ thời khắc đó nàng như phát hiện ra vậy, cảnh giác nhìn về phía nóc nhà.
 
Dung Dạng bị ánh mắt sắc bén của nàng làm hoảng sợ, thiếu chút nữa từ nóc nhà ngã xuống dưới.
 
Từ sau vụ đó Dung Dạng liền biết, căn bản nàng chưa từng thay đổi, vẫn là vị cô nương hoạt bát thú vị năm đó, chẳng qua ở trước mặt hắn giả vờ rụt rè thôi.
 
Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Dung Dạng quyết định làm bộ như không biết gì trong lòng lại có ý tưởng.
 
Chẳng qua chuyện này với hắn mà nói không phải chuyện nhỏ, Dung Dạng còn phải suy xét nhiều chuyện nữa. Cũng may tuổi Lệnh Nghi còn nhỏ, hắn chỉ cần để bản thân đứng vững trước áp lực thì không cần nhất thời nóng lòng làm gì.
 
Mùa hè đến, rốt cuộc Dung Dạng cũng suy nghĩ việc bố trí, hơn nữa còn định ra một kế hoạch.
 
Trùng hợp là, khi đó Thục phi cũng thông qua Vinh Quý phi, truyền đạt ý muốn kết thân với Dung gia.
 
Kết quả là Dung phu nhân giấu chuyện, tạm thời không nói với Dung Dạng.
 
Vẫn là Dung Dạng nghe lén phụ mẫu nói chuyện mới biết được, hoá ra Dung phu nhân lo lắng công chúa được nuông chiều từ bé, tính tình điêu ngoa, không muốn phải hầu hạ tức phụ là công chúa nên muốn đem việc hôn nhân này kéo dài rồi tìm cách huỷ bỏ.
 
Dung Dạng sau khi biết được ý tưởng của mẫu thân, cũng không giống như tiểu tử mới lớn xúc động, vọt vào cãi cọ gì với mẫu thân làm gì.
 
Chỉ là hắn đổi kế hoạch của mình thêm bớt một chút, tiếp tục thực hành.
 
Buổi sáng ngày hôn lễ của Đại Hoàng tử, một tiểu thái giám dựa theo phân phó của Dung Dạng, lặng lẽ đưa thư của hắn tới Tuệ Diệu lâu.
 
Vì để giữ được tin tức linh thông, rất nhiều thế gia đại tộc đều sẽ giống Dung gia vậy, thu dưỡng một ít cô nhi bồi dưỡng thành tử sĩ, vài năm sau lại đưa đến trong cung đi làm việc. Vị tiểu thái giám này chính là một tử sĩ trung thành của Dung gia, tuy rằng quyền lực không lớn, nhưng chạy chân làm việc vẫn là dùng được.
 
Sau khi hẹn Lệnh Nghi đến Bảo Nguyệt hiên, Dung Dạng lại mời người huynh đệ tốt Trình công tử giúp hắn diễn trò hay.
 
Kỳ thật vị Trình công tử kia tuy là cháu ngoại trai bà con xa của Hoàng hậu, nhưng không giao hảo gì với Chu gia. Nếu Lệnh Nghi là người ở ngoài cung, điều tra kĩ sẽ biết, hắn và Dung Dạng có giao tình còn thâm hậu hơn Chu gia rất nhiều.
 
Ngày đó hắn cũng không phải cố ý khinh bạc Lệnh Nghi, chỉ là làm bộ uống quá nhiều rượu, giúp Dung Dạng diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thôi. Nếu thật sự luận võ công thì vị Trình công tử này không thua kém Dung Dạng.
 
Tuy rằng lúc ấy, ngay cả ngón tay của Lệnh Nghi hắn còn chưa đụng, mà đã làm cho Lệnh Nghi sợ hãi rồi.
 
Dung Dạng nhìn chuẩn thời cơ, đúng lúc xuất hiện, ném Trình công tử “quật ngược ra sau”, ngang nhiên mà đứng ở trước mặt Lệnh Nghi hứa hẹn.
 
“Công chúa yên tâm, chuyện hôm nay, ta sẽ không để bất luận kẻ nào biết được.”
 
Lệnh Nghi liếc liếc mắt nhìn tên quỷ say rượu trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt mà nói: “Nếu có người truyền ra thì làm sao bây giờ? Nếu hắn nói bậy khắp nơi thì làm sao bây giờ?”
 
Dung Dạng không chút do dự nói: “Vậy ta cưới nàng.”
 
Lệnh Nghi ngây ngẩn cả người.
 
Dung Dạng nhẹ nhàng cười: “Công chúa đồng ý chứ!?"
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi