HOÀNG TỬ NGHỊCH NGỢM VÀ CÔNG CHÚA NGỔ NGÁO


*Chap 22*
Trong 1 nhà hàng sang trọng mang tên Mỹ Lệ,hắn gọi bao nhiêu là sơn hào hải vị,món nào cũng ngon mắt dễ thèm đặt trên bàn.Nó không chần chừ gì mà ăn luôn.Chính vì vậy mà không hề để ý rằng,hắn đang nhìn nó chằm chằm rất kì cục.Nó mải ăn nhưng vẫn liếc hắn,thấy ánh nhìn của hắn thật khó chịu,nó gắt:
-Nhìn cái gì?
-Cô đúng là heo đó.-Hắn nhún vai nói.
-Kệ tôi,tôi đang đói mà,anh cũng chưa ăn gì,không thấy đói à?-Nó gắp thức ăn vào bát hỏi hắn.

-Tôi không như cô đâu…!-Hắn gườm gườm nó.
-Ờ.Thế cứ ngồi nhìn tôi như thế nhé!Tôi cũng không ép anh ăn đâu,anh không ăn càng tốt nhưng đừng nhìn tôi như thế,khó chịu lắm!-Nó nhìn hắn nói.
-Xùy!Cô xinh lắm ấy mà thèm nhìn,đừng có ăn hết của tôi đó,biết thế tôi không mời cô ho xong.-Bị nó nói trúng tim đen,hắn cũng không nhìn nó nữa mà ăn cùng nó….
**Xong xuôi đâu đấy,hắn nhìn nó:
-Cô lo chưa?-Hắn hỏi
-Lo rồi!-Nó đáp.
-Bây giờ đi chơi đi.Về nhà hãn còn sớm lắm,chả có gì chơi đâu.-Hắn nhìn nó
-Ok.Đi luôn!Hehe-Nó gật đầu lia lịa.
Thế là nó với hắn bắt đầu hành trình đi chơi cùng nhau.Hắn lai nó đi xem phim ở 1 rạp chiếu nổi tiếng với những bộ phim man rợ.Nó cùng hắn chọn 1 bộ phim ma đầy gay cấn và rùng mình.Trong phim có rất nhiều cảnh máu me be bét,người gãy ra,bị chặt thành nhiều mảnh,hay những cảnh rùng rợn,dã man kèm theo tiếng nhạc rên rỉ…Không chỉ vậy,có cảnh con ma bất ngờ xuất hiện trên màn hình rạp chiếu phim làm cả khán phòng hét lên những tiếng sợ hãi.Tuy nó rất mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là con gái,nhiều cảnh phim khiến nó không khỏi giật mình và sợ hãi.Những lúc ấy nó cứ ôm lấy tay hắn rồi hét lên,có lúc còn chúi đầu vào vai hắn mếu máo.Riêng hắn thì chả thấy sợ hãi gì,ngược lại còn thấy thích thú khi đã chọn đúng bộ phim này mới có cơ hội được nó ôm như vậy nên chỉ cười mỗi khi thấy nó hét lên,nhắm tịt mắt lại vì quá sợ.Xem phim xong,bước ra khỏi rạp chiếu,mặt nó tái xanh như mất máu,hắn phải đi mua nước cho nó uống.Mua nước về thấy nó vẫn bần thần như vậy,hắn liền nảy ra 1 ý đồ vô cùng đen tối.Tiến gần đến chỗ nó 1 cách nhẹ nhàng,nó vẫn không hề hay biết,hắn đắc ý cười thầm trong lòng và:

-Áaaaaaa-Nó hét lên 1 tiếng chói giáy rồi lấy tay bịt tai,nhắm tịt mắt lại cúi gập người xuống,úp mặt lên gối trước trò hù ma dọa quỷ của hắn.Hắn thấy nó sợ hãi như vậy thì ôm bụng cười hả hê.Mãi sau,khi tràng cười đã dần vơi đi,thấy nó vẫn không có động tĩnh gì mà vẫn giữ nguyên trạng thái ban nãy,hắn lấy làm lạ,liền lay lay nó:
-Nè!Cô sao vậy.Nè!Heo…Heo đui…Cô sao vậy?-Hắn lo lắng gọi
‘Bing’ Nó bật dạy,tay khum hình quả đấm,đập 1 phát mạnh vào đầu hắn:
-Chết anh nè!Dám hù tôi.-Nó hả hê khi lừa được hắn để trả đũa việc vừa rồi.
-Á!-Đau quá-Hắn ôm đầu nhăn nhó:-Cô làm gì mạnh tay thế,tại tôi thấy cô ngồi như người mất hồn nên làm thế cho cô tỉnh thôi,tôi có ý tốt thế mà cô trả ơn thế này hả??????-Hắn gào lên
-Tôi toàn trả ơn kiểu đó,trả như thế thì ‘người có ý tốt’ mới nhớ lâu để lần sau không nên tốt 1 cách quá đáng như vậy…Xí!-Nó hất hàm nói.

-Được lắm!Cô tự về đi,tôi không lai cô về nữa.-Hắn tức tối nói.
-Được thôi!Tôi tự bắt xe về.Hứ!-Nói rồi nó quay bước đi mất,tự nhiên thấy nó đi hắn cảm thấy hụt hẫng và muốn giữ nó lại vô cùng nhưng không chạy theo nó mà chỉ đứng nhìn theo bóng dáng đang khuất dần sau cánh của rạp chiếu tức giận bóp mạnh chai nước đang cầm trong tay…
Trở về nhà,nó tức tối đóng sầm cửa lại,quăng điện thoại ra 1 xó,nó bắt đầu tra tấn những chiếc gối 1 cách dã man,nào là cấu xé,đáp,đạp,vò,ném,…Chỉ trong mấy phút,cơn thịnh nộ trong lòng nó đã biến căn phòng vô cùng đáng yêu trở thành 1 bãi chiến trường không thể nào tưởng tượng nổi.Nó thả người xuống giường,nhắm mắt lại mệt mỏi suy nghĩ về những lời nói của hắn lúc nãy mà cảm thấy hơi buồn,đã thế hắn còn không thèm đuổi theo nó,để nó phải 1 mình bắt taxi về.Nó rất giận hắn,vậy mà sao vẫn mong chờ 1 cuộc gọi của hắn để nghe thấy câu ‘xin lỗi’ từ phía hắn nhưng mãi mà không thấy gì.Nghĩ vậy,nó càng thêm giận hắn,hắn thật quá đáng và vô tâm….
Nhưng chính nó cũng không biết rằng,hắn cũng đang buồn bã không kém nó.Hắn nằm dài trên giường,thân hình cao lớn vô cùng mệt mỏi.Hắn cầm điện thoại trong tay,muôn gọi cho nó nhưng không dám,còn nếu không gọi thì cảm thấy lòng bồn chồn không yên,thật khó xử!Thế rồi,sau 1 hồi đấu tranh tinh thần kịch kiệt,hắn quyết định gọi cho nó,và cầm điện thoại bấm nút gọi vào số máy quen thuộc được lưu trong danh bạ với cái tên vô cùng đáng yêu: ‘HEO CON’…Nhưng vô ích,đầu dây bên kia không có tiếng trả lời của nó mà thay vào đó là lời nói của 1 cô gái khác: ‘Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,xin quý khách vui lòng gọi lại sau’-nó đã tắt máy.Hắn nghe xong,tức giận ném thẳng con ip5 vào tường rồi nhắm mắt lại,cố loại bỏ hình bóng nó ra ngoài tâm trí mặc dù biết sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó….
Nó vì chờ mãi không thấy hắn gọi nên tắt nguồn trong nỗi bực tức.Còn hắn thì trần trừ mãi mới dám gọi cho nó thì nó đã tắt máy mà không hề biết rằng nếu hắn gọi sớm hơn 1 chút nữa thôi thì đã nghe thấy giọng nó chứ không phải cảm thấy bồn chồn trong lòng thế này…Và cứ thế,họ giận nhau….!!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi