HOÀNG TỬ NGHỊCH NGỢM VÀ CÔNG CHÚA NGỔ NGÁO


** 7.30 pm:
H.O.T Club
My bước vào H.O.T trong 1 bộ váy đen trơn dài ngang đùi kết hợp với đôi guốc đen cao 15 phân đính chút hạt kim cương lấp lánh,mái tóc màu nâu búi cao để lộ làn da trắng ngần.Đi bên cạnh nhỏ là Minh,anh thật nổi bật trong cả 1 cây đen từ trên xuống dưới,chiếc áo pull đen trơn chỉ in nhãn hiệu nổi tiếng rất nhỏ ở bên ngực trái,quần bò đen,và cuối cùng là 1 đôi giầy bóng lưỡng ‘đen không tì vết’.Họ thật khiến người khác phải chú ý tới và thầm ngưỡng mộ không chỉ vì vẻ đẹp,phong cách mà còn vì họ rất đẹp đôi….
-Nhìn 2 đứa đẹp đôi lắm đấy!-Anh Tuấn nhìn thấy My,Minh đi cùng nhau thì thốt lên 1 câu khen ngợi như 1 lời chào hỏi
Ngồi lên chiếc ghế ở cạnh đó,My nhìn anh cười:
-Anh cho em 2 chai độ nặng nhất nhé!
-Ok!Vì hôm nay em đi với Minh nên có say thì cũng có người đưa về rồi nên anh sẽ chiều ý 2 đứa.-Anh cười rồi ghé vào tai My nói thầm:
-Và có say thì cũng nói ra hết tình cảm của em nhé!
-Không đâu anh…Em uống quen rồi!Hôm qua cũng không nói gì,em đang tập uống nhiều để bớt nói linh tinh đấy!-My cười nhạt

-Vậy sao?Hôm qua em đưa My về,nó có nói gì không?-Anh Tuấn quay sang hỏi Minh
-Không anh ạ,bạn ấy ngủ mà!-Minh nhìn My cười
-Ồ!Chán thật!Của 2 đứa đây.-Anh Tuấn đưa ra cho Minh và My 2 chai rượu loại nặng nhất
-Cụm ly nào!-Minh nói
-‘Cốc’-tiếng đập nhẹ do 2 chai rượu cụm vào nhau:
-Sao?Minh có chuyện buồn à?-My thờ ơ hỏi
-Ừ!My cũng thế à?
-Ừm!Minh thất tình?-My nhìn Minh
-Không hẳn,buồn thôi.-Minh đáp
-Chuyện Hạnh San hả?Sao không tỏ tình với cô ấy đi.-My cười buồn
-Không biết nữa,dạo này Long với H.San thân thiết lắm,với cả từ bao giờ mà Minh cũng thấy quen khi Long với H.San đi với nhau rồi,dường như…tình cảm của Minh đối với H.San giờ chỉ như bạn bè!-Minh cười
-Vậy sao?Thế sao lại buồn?
-Chuyện gia đình!-Minh đáp gọn,ánh mắt xa xăm
My tu 1 hơi dài từ chai rượu rồi hỏi:
-Nhà Minh có chuyện gì à?
-Không,là bố mẹ Minh,họ lúc nào cũng ép buộc phải làm mọi thứ!Bố thì bắt Minh phải làm theo ý của ông,không cho Minh tự ý làm gì mình thích,từ nhỏ Minh đã được rèn luyện và học hỏi để trở thành 1 người con thừa kế xuất sắc.Nhưng cái đó không đáng nói,dù sao thì công việc của Minh sau này cũng sẽ là thừa kế tập đoàn nhà Minh.Cái khiến Minh cảm thấy gò bó nhất là mẹ,bà lúc nào cũng bắt Minh đi xem mặt hết cô gái này đến cô gái khác,còn Minh thì thích tự tìm hiểu,tự yêu và tự giới thiệu cho bố mẹ người con gái mình chọn!

-Vậy à?-My bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt,tác dụng của rượu,cô đang say.Nhưng mặc kệ,cô gọi tiếp:
-Anh Tuấn cho em chai nữa đi!
-My uống nhiều thế!-Minh nheo mắt nhìn My
-Ừ!-My thờ ơ đáp lại
-My đang say đấy,đừng uống nữa!-Minh ngăn cản,lấy chai rượu mới anh Tuấn vừa đưa từ tay My
-Bỏ ra,không cần Minh quan tâm.-Nhỏ rằng lấy chai rượu
-Sao lại không quan tâm được chứ!
-My không cần,không cần ai thương hại đâu.-My vừa nói vừa uống tiếp,tay chỉ chỏ linh tinh trên không trung,cô say thật rồi,còn đang nói linh tinh nữa.
-Chúng ta là bạn cơ mà!-Minh nói,ánh mắt buồn phiền
-Bạn?Ừ!Là bạn,mãi là bạn,chỉ thế thôi,tình cảm của Minh với My chỉ là bạn,thế thôi sao?-Nước mắt My chảy dài 2 bên gò má, ‘bạn’ từ ấy như mũi dao nhọn đâm nát trái tim nhỏ vậy
Minh ngạc nhiên khi thấy My khóc,trái tim anh lỗi nhịp và có gì đó đau nhói,câu hỏi của nhỏ,anh không trả lời được!

-Minh trả lời đi,chúng ta là bạn?Chỉ bạn thôi đúng không?Chỉ là bạn thôi,trả lời My đi,để tim My thôi đau đớn!Minh trả lời đi Minh…huhuhu-Cô khóc òa lên,nỗi đau trong tim như vỡ òa.
Nhìn My khóc,trong lòng anh dấy lên 1 cảm xúc khó tả,anh ôm chầm lấy nhỏ an ủi:
-My sao vậy?Có chuyện gì buồn cứ nói hết ra đi!
-Hức…hức…Minh bỏ My ra,đừng dịu dàng với My như vậy nữa…Tại sao chứ?Tại sao lúc nào cũng luôn dịu dàng với My,luôn cân cần,luôn cười nói với My vậy hả?Tại sao???Minh đừng như thế nữa,My xin Minh đấy,đừng lúc nào cũng đối xử tốt với My như thế…Hãy ghét bỏ My đi,hãy lạnh lùng và đừng quan tâm đến My nữa…Minh làm như vậy,chỉ càng khiến My khó quên thôi….My xin Minh….hức hức!-Nhỏ khóc nức nở,vùng vằng đẩy Minh ra nhưng không sao thoát nổi vòng tay vạm vỡ của anh.
-Tại sao Minh phải làm như vậy với My?Tại sao My phải quên chứ?-Minh không giấu nổi sự tò mò,anh không hiểu nhỏ đang nói gì
-Tại sao ư?Tại vì My thích Minh,thích nhiều lắm,thích từ lâu lắm rồi,từ ngay lần đầu tiên chạm mặt!-My gào lên trong nước mắt,nhỏ dùng hết sức lực đẩy Minh ra khỏi mình,rồi chạy thật nhanh về phía cửa như muốn trốn thoát khỏi anh…
Lời nói của My như tiếng sét đánh liên tục vào người anh khiến anh bàng hoàng đến khó thở!My vừa nói gì?Nhỏ thích anh sao?Thích từ lần đầu tiên sao?Làm sao có thể,làm sao có thể như vậy được chứ?Vậy mà anh không hề biết,không hề biết gì cả,anh thật ngốc nghếch!
-Này My!Em đi đâu thế?Minh em đuổi theo nó nhanh lên!My,My ơi!-Tiếng anh Tuấn khiến Minh giật mình,lúc này đây anh mới nhận ra My đã chạy đến gần cửa ra vào,liền vội vàng chạy tới chỗ nhỏ.Đột nhiên nhỏ khụy hẳn xuống dưới đất và bất tỉnh…Trước lúc thiếp hẳn đi,nhỏ chỉ kịp mơ màng thấy tiếng Minh đang gọi:
-My,tỉnh lại đi,My,tỉnh lại….My….My…..!!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi