HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Tân Cửu bước lên đài duyệt binh, lớn tiếng hô: “Hoan nghênh tất cả các vị thanh thiếu thiêu đã có mặt ngày hôm nay.

Mọi người có biết vì sao mình được mời đến không? Bởi vì Thất hoàng tử từng nói, tương lai của thiên hạ nhất định phải dựa vào người trẻ, đặc biệt, với tư cách là nam nhân thì nên chí tại bốn phương, ở thời loạn thế, khai sáng một thời đại mới”.
Khi người phụ trách truyền tin truyền đạt thông tin ra ngoài, đám người lập tức reo hò ầm ĩ, Tân Cửu cũng không nói gì thêm, ông ta giơ tay áo ra hiệu với mọi người: “Ta tuyên bố, duyệt binh… chính thức bắt đầu!”
Dưới đài, những người phụ trách nhanh tay đốt pháo hoa cỡ lớn mà Giáp Tử Thất đã chuẩn bị từ trước, vô số pháo hoa nổ tung, bắn thẳng lên trời, khiến cho bầu không khí lập tức sôi trào.
“Xem kìa, mau đến nhìn, đến rồi…”
Mỗi năm trăm người tạo thành một phương trận, dưới sự dẫn dắt của hai gã quan tướng, bước từng bước chỉnh tề tiến về phía trước.

Khôi giáp đồng bộ, âm thanh nện bước hòa cùng tiếng trống khiến cho bầu nhiệt huyết của mọi người sục sôi…

“Coong… Coong… Coong…”
Trước khi từng phương trận đi đến lễ đài, quan tướng dẫn đầu đều hô to: “Bước đều… bước!”
Ngay lập tức, 500 người đồng loạt đá chân tiến lên, mặt đất bị giẫm phát ra âm thanh chấn động, quần chúng vây xem thoáng chốc trở nên yên tĩnh, thậm chí bọn họ không dám hô hấp, đó chính là thái độ kính sợ hình thành bởi sự sùng bái…
Trên đài, Tân Cửu hô vang với phương trận đang bước nghiêm đến: “Các binh sĩ khổ cực!”
Năm trăm binh sĩ thuộc phương trận lập tức đáp lời: “Thề sống chết thuần phục Hắc Kỳ Quân!”
Cứ thế, trọn vẹn hai mươi phương trận với những binh sĩ khôi giáp đen lần lượt tiến lên, cảnh tượng đó đã hoàn toàn khiến những thanh thiếu niên có mặt tại hiện trường rung động.
Mà theo sau bọn họ chính là 20 phương trận của các binh sĩ mặc áo giáp Hắc Kim.

Khi phương trận của binh sĩ áo giáo Hắc Kim xếp thành hàng bước ra, ánh mặt trời phản chiếu trên khải giáp tựa như lóe kim quang, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.


Đối với những người mà ý thức còn dừng lại ở cấp độ đạo phỉ, giặc cỏ thì những binh lính trước mắt có thể nói sánh ngang với tồn tại của thiên binh thiên tướng.
Sau đó là 20 phương trận của cung tiễn thủ và hai mươi phương trận của đội súng kíp.
Cuối cùng là sự xuất hiện của một vạn kỵ binh áo giáp Hắc Kim, khi một vạn con chiến mã xuất hiện trong tầm mắt mọi người, phải nói là kích thích hooc môn tăng vọt… chấn động… hưng phấn… kích động không thôi…
Trước mắt, trên sân duyệt binh, một vạn con chiến mã xếp hàng chỉnh tề, Trình Khai Sơn cưỡi ngựa tiến lên trước, hô to: “Kỵ binh Hắc Kỳ Quân… Công kích…”
Âm thanh một vạn chiến mã lao nhanh hệt như hồng thủy mãnh thú, khiến cho mặt đất chấn động, sau khi đã công kích đến phía bên kia sân duyệt binh, bọn họ lại quay đầu ngựa, tiếp tục công kích lần thứ hai.
Chỉ hai đợt công kích đơn giản như vậy đã khiến cho toàn bộ người trẻ có mặt tại hiện trường nhiệt huyết sôi trào.
Sau đó, sáu phương trận súng kíp tiến vào sân duyệt binh, đối diện bọn họ được bày vô số hũ.

Khi hiệu lệnh của đội trưởng vừa dứt, 3000 người nhanh chóng xếp
thành ba hàng, mỗi hàng 1000 người, giơ vũ khí trong tay lên, nhắm ngay phía trước.
“Bon họ định làm gì vậy? Sao lại câm côn?”
“Không biết! Đây hần là vũ khi gì đé.”, đám thanh niên xung quanh xì xào bàn tán.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi