HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Đám công tử kia nghe được những lời này, liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười ầm lên.

“Báo quan bắt chúng ta? Ha ha, báo vị quan nào hả? Có muốn ta báo giúp ngươi hay không?”
“Tiểu tử, nói cho ngươi biết, đừng nói là báo quan, ngay cả đội hộ vệ thủ thành thấy ta cũng phải khách sáo vài phần đấy, ha ha…”
Vị công tử kia lập tức mắng to: “Các ngươi đúng thật là coi trời bằng vung, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt”.

Nói xong hắn ta vung chân đá vào đũng quần Tề công tử ở gần đó, tên kia lập tức rống lên như sói gào.

“Á… giết chết hắn cho ta”, thoáng chốc, đám tùy tùng phía sau đã xông lên.

Lãnh Thiên Minh vốn tưởng vị công tử thấy việc nghĩa hăng hái làm kia sẽ tiếp tục ra tay, ngờ đâu, hắn ta lại xoay người bỏ chạy, lẫn vào đám đông, vừa chạy vừa mắng: “Tới bắt ta đi, lũ hạ lưu bại hoại…”
Ngay khi đám người kia sắp bắt được hắn ta, đột nhiên, hắn ta túm lấy khay đựng bột hồ tiêu bên cạnh hất tung, bột hồ tiêu lập tức bay đầy trời, khiến đám người đuổi theo ho sặc sụa…
Đằng sau, Liễu công tử nổi giận thét lên: “Bắt hắn, giết chết cho ta”.


Mấy tên tùy tùng sau lưng hắn ta lập tức rút đao, xông về phía vị thiếu niên kia.

Thấy tình thế không ổn, thiếu niên đột nhiên quay đầu chạy thẳng vào tửu lâu nơi mấy người Lãnh Thiên Minh đang uống rượu.

Dưới lầu liên tục vang lên âm thanh đổ vỡ, vị thiếu niên kia vậy mà vọt lên trên, tìm kiếm không thấy có căn phòng nào ẩn nấp được, bất chợt, hắn ta xông thẳng vào phòng của mấy người Lãnh Thiên Minh.

Bọn họ vừa định nói gì đó thì người phía sau đã đuổi đến, dưới tình thế cấp bách, tên thiếu niên kia trực tiếp chui xuống gầm bàn của bọn họ.

“Người đâu? Má nó!”
“Lục soát…”
Tầng trên cùng, ngoại trừ bàn của Lãnh Thiên Minh thì không còn bàn nào khác, chẳng mấy chốc, đám tùy tùng xách theo đao đã tụ tập trước cửa phòng hắn.

Tên công tử họ Liễu kia cũng chạy đến, hô to: “Bắt được người chưa?”
Một tên tùy tùng nói: “Thiếu gia, vẫn chưa tìm được, chỉ còn lại căn phòng này, có lẽ hắn ta đang ở trong đó…”

Đám tùy tùng này cũng có đầu óc, biết được người có thể dùng cơm ở chỗ này không phú cũng quý, cho nên không dám làm càn.

Thiếu gia họ Liễu bước đến, nói: “Các ngươi có nhìn thấy một tên thiếu niên chạy vào đây không?”
Lãnh Thiên Minh cũng bất đắc dĩ, hắn không muốn xen vào việc này không được, đành cười nói: “Không có, chúng ta vẫn luôn dùng cơm, nào có ai?”
Liễu công tử quan sát mấy người họ một lát rồi nói: “Các ngươi là ai? Hẳn cũng biết thân phận của ta? Vừa rồi người nọ tội ác đầy mình, nếu như dám che giấu, các ngươi sẽ phải chịu tội cùng hắn”.

Lãnh Thiên Minh thầm nói: “Tên này đúng là da mặt dày, người khác thấy việc nghĩa hăng hái làm, vậy mà bị nói thành người có tội”.

Ngoài miệng hắn lại cười nói: “Không, ta không cần phải biết ngươi là ai”.

Tên họ Liễu kia nổi giận, mắng to: “Mẹ kiếp, các ngươi đừng có ngông cuồng, lục soát cho ta…”
Nói đoạn, mấy tên tùy tùng lập tíc vọt vào, nhoáng một cái, Trình Khai Són đã bước lên ngăn cần: la xem ai dám lộn xộn.

Vóc người hắn ta vô cùng to lớn, viừa đíng lên đã khiến đám tùy tùng bị dọa sợ, vội diang bước.

Phế vật, sợ cái gì, có ta ở đây, để ta xem kẻ nào chán sống”, họ Liểu thét lên.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi