HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


“Ngươi đáng nên bị thắt cổ, một thành Kim An nhỏ bé cũng không hạ được, còn mơ mộng muốn càn quét Đông Á, ngươi đúng là nực cười”, Bỉ Đặc nói.

“Im miệng, lão già như ông thì hiểu cái gì, nếu như không phải nữ vương phái ông tới quan sát trận chiến thì giờ ta đã giết ông rồi, thành Kim An bắt buộc phải hạ được, chỉ cần đưa toàn bộ người ngựa từ Sùng An và Tân Hoài tới thì ta không tin thành Kim An còn cứng đầu cứng cổ được”, Phi Nhĩ Đức nói.

“Bây giờ ta sẽ quay về bẩm báo nữ vương, thành Kim An chính là địa ngục, tên tiểu vương gia đó chính là sứ giả của quỷ sa tăng, chúng ta phải rút quân”.

“Phốc”, một thanh đao cắm vào trái tim của Bỉ Đặc.


“Ngươi… ngươi dám… ngươi dám giết ta…”, Phi Nhĩ Đặc lạnh lùng nhìn Bỉ Đặc, rồi nói với thân vương rút đao ra xông tới bên cạnh, nói: “Thân vương Bỉ Đặc trong lúc quan sát trận chiến đã bị kẻ địch ám sát mà chết, các ngươi muốn cùng tử trận với thân vương Bỉ Đặc hay là sống tiếp đây?”
Mấy tay thân vương nhìn nhau, rút đao về rồi quỳ xuống.

Phi Nhĩ Đức cười rồi hô lớn: “Lập tức truyền lệnh người ngựa đang ở thành Sùng An và thành Tân Hoài tức tốc chi viện thành Kim An”.

Trên thảo nguyên Bắc Lương, đại quân Bắc Lương sau khi đuổi theo năm ngày cuối cùng cũng đã truy đuổi được liên minh Hồ Lang không có chút chuẩn bị nào, rồi liền phát động tấn công.

Thủ lĩnh Dã Lang Vương của liên minh Hồ Lang có nằm mơ cũng không ngờ được, đại quân Bắc Lương không đi chi viện phương bắc mà lại tới tấn công chúng.

Dã Lang Vương nhìn binh lính tan rã mắng chửi: “Điều tra kỹ chưa? Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Một binh lính bên dưới trả lời: “Điều tra rõ rồi ạ, chúng ta bị tộc Hồng Mao chơi sỏ rồi, đã đồng ý rằng bọn chúng ở phương bắc giả mạo đại quân Hồ Lang chúng ta, dụ chủ lực của Bắc Lương lên phía bắc, chúng ta lại tấn công từ phía sau đến, đánh theo thế gọng kìm.

Nhưng đám súc sinh này không những đã bại lộ thân phận của mình mà còn tiết lộ cả vị trí của chúng ta cho Bắc Lương”.

Dã Lang Vương gào lên một tiếng ‘khốn nạn’, qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại nói: “Chúng ta đã thua rồi, truyền lệnh xuống dưới, các bộ lạc tự mình bỏ chạy đi, phải phân tách ra, có thể chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu”.


Sau đó một Dã Lang Vương quấy phá thảo nguyên hàng chục năm lại rút đại đao của mình ra kề lên cổ…
“Đại vương… không…”
Trong chủ trướng đại quân Bắc Lương, Dụ Long cười lớn đi vào nói: “Ha ha, chúc mừng đại vương, Dã Lang Vương đã tự sát, ông ta cũng không hổ là bá chủ một phương, nhưng từ nay về sau, cả thảo nguyên Bắc Lương đều là thiên hạ của Bắc Lương ta rồi”.

Lãnh Liệt Vương cũng rất vui mừng, chiến đấu mấy tháng đến nay khiến tâm sức ông ta lao lực quá độ, nghe nói Dã Lang Vương tự sát liền nháy mắt thả lỏng ra.

Đa Đoạt đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Đại vương, Hồ Lang đã bị diệt, kẻ địch tàn dư đã không thành vấn đề, chúng ta có phải nên mau chóng đến phương bắc, chi viện Kim An”.

Sắc mặt Lãnh Liệt Vương lại trở nên ngưng trọng: “Thành Kim An…”
Dụ Long nói: “Từ lúc nhận được thư cứu viện đã hơn nửa tháng rồi, thành Kim An e rằng sớm đã không còn nữa, đợi chúng ta tới nơi, đại quân tộc Hồng Mao sớm đã nhập cảnh đợi chúng ta rồi, đội chúng ta lại vừa mới trải qua đại chiến, nên chỉnh quân tĩnh dưỡng trước, về phần thành Kim An, để sau này đòi lại là được”.


Đa Đoạt lại nói: “Dụ tướng quân, ta nghe nói thành Kim An lại gửi thư tới rồi, còn bị chặn lại ở chỗ ngài đó đúng không?”
Lãnh Liệt Vương lạnh lùng nhìn về phía Dụ Long.

Dụ Long vội cúi người bẩm: “Đại vương, thành Kim An đã gửi thư lại, vi thần sợ ảnh hưởng tới đại kế tiêu diệt Hồ Lang của ngài nên tạm thời áp chế hai ngày, hơn nữa cho dù thành Kim An có kiên trì được đến bây giờ cũng không thể kiên trì được tới lúc chúng ta tới đó”.

“Đưa thư ra đây”, Lãnh Liệt Vương lạnh lùng nói.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi