HOÀNH HÀNH NGANG NGƯỢC

Việc An Thúy và Hà Dĩ Châu chia tay, rất nhanh đã truyền khắp trường học, các nữ sinh thích Hà Dĩ Châu vui mừng khôn xiết. Nhưng phía nam sinh bên kia cũng không có nhiều động tĩnh lắm, hào quang của An Thúy quá thịnh, không có nhiều nam sinh có đủ dũng khí đi thích cô, cho dù là thật sự thích, cũng chỉ dám trộm thích mà thôi, nếu nói cho người khác biết, chắc chắn sẽ bị cười nhạo rằng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Muốn theo đuổi người như An Thúy, trừ bỏ việc phải có gia thế tương đương với đối phương, còn phải có đủ tự tin và dũng khí.

Toàn bộ Nhất Trung, chỉ có một người đủ điều kiện đó.

An Thúy mới vừa đi đến lầu hai, liền nhìn thấy vị trí của mình đang đặt một phần cơm và một ly trà sữa, cô giương mắt nhìn về phía An Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha đơn, thiếu niên tinh xảo như họa một bộ dáng thật tiêu sái, cả người lệch qua sô pha, một cái chân dài gác lên tay vịn của ghế, một chân khác lười nhác duỗi ra, trên tay đang chơi điện thoại, giống như người mang phần cơm này tới không phải hắn.

Đuôi lông mày của An Thúy nhướn nhướn, đi qua ngồi xuống, duỗi tay đem phần cơm và trà sữa trước mặt đẩy đến trước mặt hắn.

“Chiếm được vị trí của tôi rồi. "

Trong nháy mắt, lỗ tai An Nhiên đỏ hết, sắc đỏ lan tới hai bên má, hắn lập tức điều chỉnh dáng ngồi:

“Đàn chị, chị bị ngốc sao? Đây là cho chị.”

“Nga, cậu không nói, tôi làm sao biết đây là cho tôi?” An Thúy trêu hắn.

“Cho nên mới nói chị thật ngốc.”

An Nhiên lẩm bẩm, lập tức đứng dậy ngồi vào bên cạnh An Thúy, hoả tốc duỗi tay đem trà sữa đưa đến bên miệng của An Thúy.

“Aa."

“Cảm ơn.” An Thúy liền tiếp thu ý tốt của hắn, uống vài ngụm.

An Nhiên rèn sắt khi còn nóng: “Đàn chị, chị và Hà Dĩ Châu chia tay sao?”

An Thúy lười đến nỗi không muốn trả lời, An Nhiên cũng không ngại, lập tức nói:

“Để em làm bạn trai chị được không?”

"!!!"

Đám người của Lam Thư Họa trừng lớn đôi mắt, không nói một lời mà trừng mắt nhìn bọn họ.

“Không tốt.” An Thúy đầu cũng chưa nâng.

An Nhiên lập tức không cam lòng mà dẩu môi, lại dán đến càng gần, đầu dựa vào bả vai của An Thúy: “Vì cái gì? Ngay cả Hà Dĩ Châu đều có thể làm bạn trai của chị, tại sao em không thể? Những việc hắn làm em đều có thể làm, việc hắn không thể làm em cũng có thể hoàn thành a.”

Động tác của An Thúy dừng một chút, quay đầu lại xem khuôn mặt xinh đẹp kia của An Nhiên, đuôi lông mày chậm rãi nhướn lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Biểu tình của An Nhiên cứng đờ, lúc sau lại ra vẻ trấn định mà lộ ra một nụ cười tươi.

“Nếu chị muốn xác định trước em có khả năng hay không, chúng ta có thể đi WC...”

An Thúy không muốn cùng hắn đùa giỡn, duỗi tay đem đầu hắn đẩy ra.

“Ngoan, bạn nhỏ, đi qua bên kia đi, đừng quấy rầy chị ăn cơm.”

Tinh quang trong mắt của An Nhiên có chút ảm đạm, nhưng thực mau lại sáng lên, ngồi ở bên người của An Thúy không chịu đi.

Vì thế chờ đến thời điểm Lam Thịnh Triết bưng cơm đi lên, liền giống như Hà Dĩ Châu lúc trước, nhìn thấy An Thúy đã được người khác hầu hạ hạ ăn cơm trưa.

Lam Thịnh Triết: “……”

“Chị, chị đã ăn a.” Lam Thịnh Triết có chút bi thương mà đi qua, vừa đi vừa nói, sau khi nói xong mới nghĩ đến, lời kịch này phảng phất có chút quen thuộc.

“Ân.”

“Vậy phần cơm này phải làm sao bây giờ?”

An Nhiên nói: “Cho tôi này, tôi có thể ăn xong.”

Lam Thịnh Triết: “……” Tôi chỉ nghĩ đem cơm đổ lên trên mặt của cậu thôi a hỗn đản, đừng cho là tôi không biết cậu đang có cái chủ ý gì, không biết xấu hổ.

Giống như Hà Dĩ Châu lúc trước, giống đến kinh người, lúc trước Lam Thịnh Triết làm thế nào để đoạt đi “công tác” của Hà Dĩ Châu, An Nhiên liền làm như thế đó để đoạt "công tác" của Lam Thịnh Triết. Khác nhau ở chỗ, lúc ấy tất cả mọi người đều biết Lam Thịnh Triết là muốn lấy lòng An Thúy, mà hiện tại điều mà tất cả mọi người biết, là An Nhiên đang theo đuổi An Thúy.

Hơn nữa khác với Hà Dĩ Châu, An Nhiên đoạt rất nhẹ nhàng, Lam Thịnh Triết và An Nhiên học cùng ban, hơn nữa còn chung lớp. Ban nhất là địa bàn của An Nhiên, hắn không cho Lam Thịnh Triết rời đi nơi này, Lam Thịnh Triết liền không thể rời đi, cho nên hắn rất dễ dàng mà đoạt đi "công tác" của Lam Thịnh Triết.

Thời điểm đột nhiên dì cả đến, cô gửi tin nhắn cho Lam Thịnh Triết kêu hắn đi đến siêu thị mua băng vệ sinh cho mình. Kết quả người mang đồ đến lại là An Nhiên, hơn nữa hai lỗ tai lại đỏ bừng. Sau khi đã rửa sạch, An Thúy đi từ WC nữ ra, khoanh cánh tay đứng trước mặt hắn.

An Nhiên mới 15 tuổi, còn chưa đến thời điểm phát dục cao nhất, nhưng cũng đã cao đến 1m7, vì thường xuyên chơi bóng rổ, trên cánh tay có cơ bắp và hiện lên đường cong xinh đẹp, mềm dẻo mà giàu sức bật, nếu cứ như vậy, tương lai cao trên 1m8 là chuyện đương nhiên, An Thúy thân cao chỉ 1m67 đứng trước mặt hắn có hơi thấp một chút, nhưng bởi vì khí thế của cô rất đầy đủ, cho nên ngược lại An Thúy có vẻ cao hơn rất nhiều, nhìn qua như chị gái cùng em trai.

“Sao cậu lại có thể nhàn rỗi như thế này?” An Thúy hỏi.

An Nhiên lập tức dán lại gần, gương mặt xinh đẹp, trong hai mắt phảng phất có sao trời lóng lánh.

"Em muốn làm bạn trai của chị a."

“Nhưng tôi không thích bạn trai nhỏ.”

“Em mới không phải bạn trai nhỏ, em chỉ nhỏ hơn chị hai tuổi.” An Nhiên có chút tức giận nói.

Người lớn lên xinh đẹp, thật là cho dù làm cái gì cũng làm cho người ta không thể tức giận được, An Thúy còn cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu, cười tủm tỉm mà vỗ vỗ đầu của hắn:

“Vậy cũng là nhỏ, như vậy thế nào, làm em trai của tôi."

An Nhiên nhân cơ hội bắt lấy tay cô, không biết xấu hổ, ngọt ngào hỏi: “Vậy hiện tại làm em trai của chị, tương lai làm chồng của chị được không?”

An Thúy cười nói: “Để xem.”

Sao trời trong mắt An Nhiên chợt biến lớn: “Đây là em được cho cơ hội sao? Yah! Đàn chị, em yêu chị!!”

Chuyện này đối với An Thúy và An Nhiên chưa phải là trọng yếu, nhưng lập tức đã bị bọn học sinh bát quái truyền khắp Nhất Trung, rất nhanh đã bị truyền thành “An Nhiên tỏ tình, An Thúy đáp ứng, hai người đã quen nhau”.

Các nữ sinh thích An Nhiên đặc biệt tức giận, nhưng mà cho dù các cô có tức giận thế nào, cũng chỉ dám lén lút dùng đôi mắt hình viên đạn mà nhìn An Thúy, một bộ dáng muốn mắng cô lại làm không xong.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc đã vang lên, An Thúy vẫn còn ngồi lệch trên ghế chơi trò chơi, bảng đen phía trước, bên góc trái đề tên người hôm nay trực nhật, ba chữ “Lam Thịnh Mỹ” đoan đoan chính chính mà được viết ở đó.

Nhưng đương nhiên, việc quét lớp này là việc mà An Thúy sẽ làm sao?

Cho nên, cô chơi trò chơi, Lam Thịnh Triết cong eo giúp cô trực nhật, các bạn học đều đã quen với sự tồn tại của Lam Thịnh Triết, đối với chuyện này cũng không có cảm thấy không tốt chỗ nào, có người quét cho so với việc An Thúy trực tiếp rời khỏi, đem mọi việc đều ném cho bọn họ tốt hơn nhiều a. Chi bằng nói đến điều làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc kia, chính là An Thúy cư nhiên sẽ chờ Lam Thịnh Triết, lúc trước cô sẽ trực tiếp chạy lấy người, để một mình Lam Thịnh Triết ở chỗ này giúp cô trực nhật.

Quan hệ giữa Lam Thịnh Triết và An Thúy rõ ràng có biến hóa, những người khác thấy được điểm này là từ thái độ Lam Thịnh Triết đối với An Thúy mà cảm nhận được, hắn thân mật mà kêu cô là chị, tươi cười càng ngày càng sáng lạn, trong mắt cũng có tinh quang, thật giống như tất cả khói mù lúc trước đều trở thành hư không, thân thể cũng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà cường tráng hơn, vì thế mặt mày của thiếu niên cũng bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn, các bạn học đều thực kinh ngạc, không ngờ hắn lớn lên nguyên lai lại đẹp như vậy.

Thái độ của An Thúy đối với hắn tựa hồ cũng có một ít biến hóa thấp thoáng, bọn họ nói chuyện nhiều hơn, nguyên bản Lam Thịnh Triết luôn đi theo phía sau cô, An Thúy nhìn như không thấy, ngẫu nhiên tâm tình tốt một chút mới đáp lại, hiện tại giống như có dấu hiệu băng sơn bị hòa tan, tựa như hiện tại, cô cư nhiên sẽ chờ Lam Thịnh Triết, dĩ vãng đều là trực tiếp để Lam Thịnh Triết ở chỗ này quét lớp một mình.

“…… Chị, nâng chân lên một chút.” Lam Thịnh Triết khẩu khí có chút lạnh nói.

Mắt mà An Thúy cũng không rời khỏi màn hình điện thoại, nâng chân lên.

“Cậu nhanh lên, tôi đói bụng.”

“Nga.”

Cái khẩu khí này, đã dường như không còn giống với trước kia, nhưng mà trong lòng Lam Thịnh Triết lại không có một chút vui vẻ nào, hắn cảm thấy bực bội, từ khi lời đồn An Thúy và An Nhiên đang quen nhau truyền tới tai của hắn, hắn liền cảm thấy thập phần bực bội. An Nhiên, một Hà Dĩ Châu vừa đi, lại tới một An Nhiên, thật là làm người ta cảm thấy phiền chết. Chỉ là vì cái gì sẽ cảm thấy phiền như vậy, chính bản thân Lam Thịnh Triết cũng không biết.

Hắn đang suy nghĩ, trong đầu lại hiện lên một mặt bóng ma khác.

Hắn nhớ tới việc ngày hôm đó, An Thúy đi chơi bóng chuyền, còn mình ở ngoài sân giúp An Thúy cầm điện thoại và khăn lông, đột nhiên điện thoại của An Thúy reo lên, Hà Dĩ Châu gửi một tin nhắn.

【 Thịnh Mỹ, có một số việc anh vẫn luôn suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói với em một câu thì tốt hơn, hy vọng em sẽ không cảm thấy anh đang xen vào việc của người khác. Em trai cùng cha khác mẹ của em, không đơn giản như khi ta nhìn bên ngoài, hắn chỉ giả vờ, muốn lợi dụng em, em không để ý đến những nghị luận không tốt với hắn ở trường đang dần biến mất sao? Hắn chính là sói đội lốt cừu, anh không hy vọng em chịu tổn thương, mong em giữ cảnh giác đối với hắn. 】

Hắn lạnh lùng mà nhìn cái tin nhắn này, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang nhảy lên ở giữa sân đem bóng đánh ra ngoài, ngón tay chạm nhẹ, xóa bỏ tin nhắn.

Hà Dĩ Châu đã nhận một ân tình rất lớn của An Thúy, đối với thiếu niên ở độ tuổi này mà nói, phần ân tình này có chút lớn, mặc dù trong tâm cảm thấy vô cùng cảm kích, nhưng lại thấy ngượng ngùng khi đến trước mặt cô nói, cho nên mới gửi một tin nhắn, dù sau không nhận được tin trả lời, hắn cũng không có đủ dũng khí đến trước mặt cô hỏi lí do.

Nhưng Lam Thịnh Triết cũng không nắm chắc, lỡ một ngày nào đó Hà Dĩ Châu lại chạy đến trước mặt An Thúy nói ra nói vào thì sao? Thật là làm cho người ta cảm thấy chán ghét, gia hỏa thích xen vào việc của người khác, việc của tôi và chị, cùng cậu có quan hệ gì?

Chờ Lam Thịnh Triết đi đổ rác xong, An Thúy cất điện thoại rồi đi ra ngoài, Lam Thịnh Triết cầm cặp của cô đuổi kịp.

Hắn nhịn không được hỏi: “Chị, chị thật sự quen với An Nhiên sao?”

An Thúy liếc mắt nhìn hắn: “Không có.”

Lam Thịnh Triết nháy mắt cảm thấy vui vẻ lên, “Chị từ chối cậu ta?”

“Cậu quá phiền.” An Thúy không kiên nhẫn nói, cảm thấy hắn hỏi quá nhiều.

Lam Thịnh Triết đã sớm tập thành thói quen với tính tình này của An Thúy. Cũng không cảm thấy gì, ngược lại lại vô cùng vui vẻ.

Sau đó hai người gặp An Nhiên ở trước cổng trường.

An Nhiên mang theo đám anh em của mình đứng đợi ở bên cạnh cổng, khi An Thúy và Lam Thịnh Triết đi đến, hai cặp mắt lần lượt liếc nhìn qua, người không biết còn tưởng bọn họ là một đám côn đồ đang chuẩn bị tìm An Thúy kiếm phiền toái. Ngay cả tài xế kiêm bảo tiêu đang chờ An Thúy cũng xuống xe, chuẩn bị tùy thời có thể bảo vệ đại tiểu thư.

Trên mặt của An Nhiên lại lộ ra mỉm cười ngọt ngào, bước chân nhẹ nhàng mà tiến lại, nói:

“Đàn chị, em đưa chị về nhà.”

Ánh mắt của Lam Thịnh Triết có chút ám trầm, thật là không biết xấu hổ, rõ ràng đã bị từ chối, còn tiếp tục tìm tới.

“Xe và tài xế đang chờ tôi, không cần cậu đưa về." An Thúy nói.

“Xe và tài xế của chị đưa chị về, cùng em đưa chị về có cái gì không giống nhau? Dù sao đều là đưa chị về nhà.” An Nhiên nói, duỗi tay liền cầm cánh tay của An Thúy lôi đi.

An Thúy đi hai bước, một cái tay khác cũng bị kéo lấy, là Lam Thịnh Triết.

Lam Thịnh Triết gắt gao lôi kéo cánh tay còn lại của An Thúy, ánh mắt tối tăm mà nhìn An Nhiên, khẩu khí tận lực cùng bình thường vô dị

“Không nghe được chị tôi nói không cần cậu đưa về sao?”

An Nhiên trào phúng mà nhìn hắn: “Chó săn thì đừng quản đến việc của chủ nhân.”

Lam Thịnh Triết khẩn cấp cầm lấy tay của An Thúy, nhất quyết không bỏ.

“Được rồi.” An Thúy nói “Xe của cậu là xe gì?”

Theo tầm mắt của An Nhiên, liền thấy được một chiếc xe phân khối lớn. Xem ra người trẻ tuổi đều thích loại xe này.

“Đưa chìa khóa cho tôi.”

An Nhiên: “?”

Lam Thịnh Triết: “……”

Vài phút sau.

Xe mô tô ở trên đường cái chạy như bay, lưu loát, an toàn mà vượt qua nhiều phân xưởng, An Thúy ngồi ở phía trước, khóe miệng hơi gợi lên, thoạt nhìn loại xe này có hi vọng rằng sẽ trở thành tân sủng của cô. Mà ở phía sau, hai thiếu niên đón gió mà ngồi, ở dưới nón bảo hiểm, biểu tình trống rỗng……

524: 【……】

An Thúy lái xe, đưa An Nhiên về nhà, thuận tiện đưa xe cho hắn, cuối cùng dẫn theo Lam Thịnh Triết lên xe nhà mình, về nhà.

Biểu tình của An Nhiên trống rỗng mà đứng ở tại chỗ, một hồi lâu trên mặt mới dần dần có biểu tình, đem nón bảo hiểm ném đi.

“Cái quỷ gì! A???”

Buổi tối, thời điểm An Nhiên đánh răng đều đánh đến đùng đùng hùng hổ, sau đó sáng sớm hôm sau liền từ trên giường nhảy dựng lên, thay đồ, ăn xong bữa sáng liền ra cửa.

An gia cùng Lam gia cũng được xưng hai thế lực cùng gia tộc lớn mạnh nhất, lúc này thiếu gia của An gia đã chờ ở cửa từ sớm, muốn không để ý tới cũng không được, nhưng là khi mời hắn vào nhà lại nhận được lời từ chối, cho nên đành phải lên lầu kêu đại tiểu thư.

Lúc An Thúy biết được An Nhiên lại tới nữa, có một chút điểm kinh ngạc, nguyên bản cô cho rằng chịu hai lần đả kích liên tục như vậy, cũng đủ làm hắn biết khó mà lui. Cô vốn không nghĩ để ý tới, lại không nghĩ rằng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy được một việc không thể tưởng tượng được.

Đã bắt đầu vào đông, trang viên của Lam gia lại ở vùng ngoại thành, sáng sớm khắp nơi toàn là sương mù, không khí ẩm ướt, nếu như lúc này thiếu niên có tướng mạo tinh xảo ăn mặc đơn bạc mà đứng ở nơi đó, lạnh đến nỗi cái mũi đều đỏ, khẳng định sẽ phá lệ mà làm người khác xót thương. Nhưng mà, ngoài mặc đồng phục, An Nhiên còn mặc ở bên ngoài một lớp áo khoác dày, thoạt nhìn vô cùng ấm áp, một bộ dáng đặc biệt biết chăm sóc bản thân.

An Thúy bảo người đưa hắn tiến vào, An Nhiên nghe nói là An Thúy phân phó, lúc này mới tiến vào.

An Thúy xuống dưới, hỏi: “Tới sớm như vậy, muốn ăn sáng sao?”

“Ăn. Em cũng không phải là một đứa con nít, sẽ không biết chăm sóc mình.” An Nhiên mang vẻ mặt “Đừng xem thường em”, nghĩ đến sự việc xảy ra ngày hôm qua có chút ngạo kiều: “ Chị còn không ăn nhanh lên, ăn xong em đưa chị đi đến trường học. Chỉ đưa chị đi, không tính Lam Thịnh Triết!”

“Cậu là nếu không đưa tôi đi học được một lần thì còn chưa từ bỏ ý định?” An Thúy có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn, thật là đơn thuần, đây là không biết theo đuổi người khác như thế nào này.

“Hừ.”

An Nhiên bị từ chối, nhưng mà vẫn giống như chó con vây quanh An Thúy, bị người khác cười nhạo như thế nào cũng nhiều lắm là mắng một chút, sau đó lại yên lặng, xem việc gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục trở về xum xoe.

Bởi vì An Nhiên luôn đi bên cạnh An Thúy, bởi vậy một nhóm người liên quan đến hắn cũng vây quanh An Thúy, cô liền trở thành nhân vật chính trong ảo tưởng của các nữ sinh khác, đó là tiểu công chúa luôn được các vương tử vây quanh trong tiểu thuyết viết về tình yêu nơi vườn trường.

Nhìn tình huống như vậy, xem ra giống như toàn bộ điều tốt nhất của Nhất Trung đều là của An Thúy.

Đối với điều này, đương nhiên sẽ có người hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có biện pháp, chỉ có thể chờ mong đến kỳ thi trung khảo sắp tới đây, đem An Thúy đạp xuống, đại khái là trong khoảng thời gian này hình tượng của An Thúy là thường hay chơi bời, hoành hành ngang ngược đã quá thâm nhập nhân tâm rồi, làm cho rất nhiều người theo bản năng mà cho rằng, khẳng định là kết quả học tập của An Thúy không hề tốt, lại nói có thiếu nữ đang tuổi dậy thì nào mà cha mình mang theo con trai riêng của bản thân do ngoại tình từ bên ngoài trở về mà tính tình không thay đổi, thành tích sẽ không bị tuột dốc đâu?

Nhất Trung tuy rằng là trường học của quý tộc, cũng là trường trung học tốt nhất, đối với thành tích cực kỳ coi trọng, dựa theo điểm số mà phân lớp, trong khoảng thời gian này An Thúy kiêu ngạo nổi bật thì thế nào? Kỳ thi lần này mà điểm kém, rớt xuống một lớp, chắc chắn sẽ rất xấu mặt, liền tính vẫn được ở lớp cũ vì có tấm màn đen, cũng chỉ làm cho người khác càng thêm khinh thường.

Trong lòng nuôi ý niệm tràn ngập ác ý như vậy, kỳ thi đã đến, kết thúc, đã có kết quả.

“Mau mau mau, nhìn xem Lam Thịnh Mỹ đứng thứ mấy, từ top 100 nhìn lên trên.”

“Làm sao làm sao?”

Một nhóm người nhìn qua, vẫn luôn nhìn những vị trí ở dưới vị trí lần trước của Lam Thịnh Mỹ là 31, không có nhìn lên phía trên, các cô ấy đã reo hò lên.

“Rớt khỏi top 100!!!”

“Ha ha ha ha ha xứng đáng! Cho cô ấy kiêu ngạo, cho cô ấy ngang ngược!”

Mấy nữ sinh ghé vào một chỗ cùng nhau ríu rít, tỏ ra thật cao hứng, lại không có chú ý tới các bạn học xung quanh nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt quái dị, cho đến khi có người vỗ vỗ bả vai của các cô nói: " Nhìn vị trí đầu tiên thử xem.”

Các cô theo bản năng mà nghe theo thanh âm phát ra, nhìn lên trên xem một cái, tươi cười trên gương mặt cứng lại.

Xếp hạng họ và tên:

1. Lam Thịnh Mỹ

2. Hà Dĩ Châu

Trừ bỏ môn văn, điểm thấp vài con số, còn lại mãn phân!

Một số người thoáng chú ý An Thúy đều kinh ngạc, nói thiếu nữ phản nghịch thì thành tích tuột dốc đâu? Vì cái gì cô ấy không tuột dốc, còn từ vị trí thứ 30 đạt được danh hiệu đệ nhất!!!

Kỳ thật từ vị trí 30 nhảy đến vị trí 1 cũng không phải kỳ tích đặc biệt gì, chỉ là chuyện này là An Thúy làm ra, liền có vẻ như không thể tưởng tượng được, nhìn xem bộ dáng hoành hành ngang ngược kia của cô ấy đi, giống bộ dáng có thể ngồi yên một chỗ chuyên tâm học hành sao??

Nhưng sự thật chính là như thế, hơn nữa An Thúy đứng đầu toàn ban, so với Hà Dĩ Châu còn cao hơn hai mươi mấy điểm, muốn nói cô gian lận đều không được.

Hà Dĩ Châu ngồi tại chỗ ngồi trong lớp, nhìn phiếu điểm, trong lòng suy nghĩ rất nhiều……

Nguyên lai An Thúy không phải nói quá……

Không biết là ai đem phiếu điểm này đăng lên mạng, vốn là bởi vì sự kiện hoành hành ngang ngược ở trường học lúc trước là một sự kiện rất nóng internet, bây giờ còn có các meme và GIF... lưu truyền rộng rãi khắp nơi giúp duy trì nhiệt độ, cái phiếu điểm này khi được đăng lên mạng trong một thời gian ngắn đã lên hot search, các võng hữu ai ai cũng kinh ngạc:

【 Trăm triệu lần không nghĩ tới, đại tiểu thư nguyên lai là học bá! 】

Q

【 Trời ạ, lợi hại, thành tíchnày có thể học ở một trường đại học có tiếng a 】

【 Còn tưởng rằng là một đại tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp, không nghĩ tới là một học bá. 】

【 Sợ là gian lận đi? 】

【 Tiền nhiều như vậy, Lam gia lại là nhà đầu tư quan trọng nhất của Nhất Trung, chưa chắc gì bài thì này....】

【 Trên lầu đừng gây chuyện, Lam gia đại tiểu thư vốn dĩ chính là học bá, thành tích vẫn luôn đều rất tốt, chỉ là lúc này đây phá lệ tốt hơn mà thôi. 】

【……】

Thư Bảo Lị xin nghỉ dài hạn vẫn luôn không đi học, nhìn những bình luận trên mạng đó, ghen ghét bò đầy mặt, sự ác độc trong mắt cơ hồ có thể tuôn ra ngoài.

Hiện tại An Thúy đã hoàn toàn được tẩy trắng, không có người để ý An Thúy ở trường học hoành hành ngang ngược như thế nào, cô dẫm lên cô ta để thượng vị, trở thành danh môn thiên kim rất có danh khí được hoan nghênh trên mạng, mà cô ta, mọi người đòi đánh, ngay cả Lam Thịnh Triết cũng cùng cô ta quyết liệt, đem cô ta kéo vào danh sách đen..…

Quá đáng giận, người này, thật sự quá đáng giận!

Lúc này, điện thoại của cô ta rung lên.

Lại là cái số điện thoại xa lạ kia, gửi tới một tin nhắn:

【 Có muốn trả thù không? 】

Thư Bảo Lị thần sắc âm lãnh mà trực tiếp gọi điện thoại qua, bên kia qua một hồi lâu mới tiếp điện thoại, cô ta lập tức châm chọc: “Như thế nào? Tôi còn tưởng rằng cô không dám bắt máy đâu.”

Bên kia truyền tới một giọng nữ: “Tôi có cái gì mà không dám? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chúng ta giống nhau đều chán ghét Lam Thịnh Mỹ, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè. "

" Cô đánh rắm, cô chính là muốn lợi dụng tôi, chính mình không dám cùng Lam Thịnh Mỹ đấu chính diện, tưởng lấy tôi làm bia đỡ?”

“Như vậy thì thế nào? Thư gia của cô không tới hai tháng nữa liền phá sản, đắc tội Lam gia, cô cho rằng gia đình của cô sẽ còn có cái kết cục gì? Nếu đã không thay đổi được kết cục, cô còn sợ mất đi cái gì? Cô ở phía trước làm việc, tôi ở phía sau duy trì, xấu nhất nếu như sự tình bại lộ, tôi ở bên này còn hoàn hảo không tổn hao gì, còn có thể cho cô một chút chỗ tốt.” Đầu dây bên kia khẩu khí khinh miệt mà nói.

Lời này nói ra được thật sự làm cho người khác tức giậnc Thư Bảo Lị tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, rồi lại phản bác không được, bởi vì cô ta nói thật là có đạo lý.

“…… Được, được, cô muốn tôi làm như thế nào?”

……

Bây giờ An Thúy mới chú ý, gần đây đều là trà sữa nóng, hơn nữa đồ ăn cũng không để trong mâm cơm của trường học, mà là hộp cơm giữ ấm.

Cô có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn An Nhiên một cái, An Nhiên tỏ vẻ mặt không thoải mái mà uống trà sữa, bộ dáng của thiếu niên này nhìn không giống là người sẽ biết chăm sóc, quan tâm mình cũng như người khác.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Lại nhìn nữa ăn luôn chị.” An Nhiên nhe răng trợn mắt hung hăng mà nói.

“Sao vẻ mặt của cậu lại không cao hứng?”

An Nhiên hừ một tiếng, không nói chuyện.

An Thúy liền không để ý tới hắn.

Trong chốc lát, An Nhiên lại tự dán lại, làm nũng mà nói: “Đàn chị, chị đừng xem thường em, em sẽ rất nhanh liền đuổi kịp chị.”

An Thúy lập tức phản ứng lại

“Cậu kiểm tra đứng vị trí thứ mấy?”

An Nhiên lỗ tai lập tức hồng lên.

Âm thanh của Lam Thư Họa âm dương quái khí mà nói vọng qua

"Nhiều lần đều là từ nhất từ cuối đến lên a……”

Ánh mắt của An Nhiên như muốn giết người trừng qua, cả khuôn mặt lại đỏ bừng cả lên, trước kia hắn một chút đều không thèm để ý đến thành tích, khóa học tùy tiện đi, sách tùy tiện đọc, kỳ thi tùy tiện viết viết, vẫn luôn là một học tra, trăm triệu không nghĩ tới giờ này, ngày này, mình sẽ hối hận vì đã không nghiêm chỉnh học tập, từ xưa đến nay, học bá và học tra đều không quá hợp nhau……

Đáng giận!

Khi hắn muốn chuyển lên ban tốt của Lam Thịnh Triết đang học liền rước lấy những ánh mắt khinh thường kia.

“Em đã nói, lập tức liền đuổi kịp!”

An Nhiên nhìn An Thúy, vừa hung hăng vừa nũng nịu

“Không cho xem thường em a đàn chị!”

“Nga.”

" Buổi tối là sinh nhật em.”

An Thúy: “Nga.”

“Nga cái gì mà nga! Đến chúc mừng em, 16 tuổi!!!”

Bởi vì An Nhiên mãnh liệt yêu cầu, An Thúy lại đối với hắn khoan dung có thừa, cho nên buổi tối liền mang theo Lam Thịnh Triết đi tham gia buổi tiệc sinh nhật của hắn.

Sinh nhật của An Nhiên được định ở Hoàng Đình hội sở, một khu nhà cao cấp, là địa phương kẻ có tiền mới có thể đến.

Lam Thịnh Triết và An Thúy đi đến ghế lô trước, trong lúc lơ đãng thế nhưng thấy được Thư Bảo Lị từ chỗ ngoặt đi qua. Mày của hắn lập tức nhăn lại, trong lòng nhất thời có chút bất an, vì thế hắn nói với An Thúy: “Chị, em đi toilet một chút.”

“Ân.”

Lam Thịnh Triết ở chỗ ngoặt tìm được Thư Bảo Lị, Thư Bảo Lị tựa hồ cũng thấy được hắn, cố ý ở chỗ này chờ.

“Cô ở chỗ này làm gì?” Lam Thịnh Triết mặt vô biểu tình hỏi.

Thư Bảo Lị nhìn hắn, hốc mắt lập tức liền đỏ

“Đây là lời anh muốn nói với em sao? Cách xa lâu như vậy, anh nhìn thấy em, liền muốn hỏi một câu như vậy? Em ở chỗ này làm gì?”

Thanh âm của cô ta phát run, ánh mắt bi thương như vậy, làm Lam Thịnh Triết lập tức quay mặt đi, không để ý cô ta.

“Đừng giả vờ trước mặt tôi. "

"Đừng giả vờ trước mặt anh? Chúng ta cùng nhau lớn lên, em đối với bất luận kẻ nào đều không phải thật sự thiệt tình, duy độc đối với anh là thật tâm, anh không cảm giác được sao? Anh thật sự muốn lãnh khốc vô tình như vậy với em sao?”

Mặt đối mặt nói chuyện và ở trong điện thoại nói là khác nhau, Lam Thịnh Triết còn niên thiếu, tâm còn chưa đặc biệt lãnh ngạnh, liền tính chán ghét vì bị Thư Bảo Lị lừa gạt, nhưng bị lời nói của cô ta gợi lên quá khứ cùng hồi ức lúc trước, vẫn vô pháp khống chế được hắn đối cô ta bắt đầu cảm thấy mềm lòng.

Hắn hít sâu một hơi

“Chuyện đã tới nước này, đừng có ngụy biện nữa, tôi không có khả năng lại cùng cô làm bạn nữa, tốt nhất là cô nên rời khỏi nơi này, để chị tôi nhìn thấy, cô ấy sẽ không bỏ qua cho cô.”

Trên mặt Thư Bảo Lị lộ ra tươi cười trào phúng

“Anh xem, thanh âm anh gọi "chị" này có bao nhiêu thuận miệng, anh đã sớm quên mẹ anh chết như thế nào rồi sao? Đã sớm quên đi mối thù của mình đã hoàn toàn như một con chó bị cô ta thuần hóa rồi?”

Lam Thịnh Triết giận dữ: “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì?! Tôi đang làm cái gì thì lòng tôi rõ ràng, không cần cô khoa tay múa chân! Cô hiện tại liền rời khỏi nơi này, nếu không nhất định tôi sẽ nói cho cô ấy cô đang ở chỗ này, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, tôi không phụ trách.”

Lam Thịnh Triết nói xong xoay người liền rời đi, nghe được Thư Bảo Lị ở phía sau vừa khóc nức nở vừa nói: “Được a, anh nói cho cô ta cũng được, để cô ta giết chết em dù sao bây giờ em cũng chỉ còn hai bàn tay trắng!”

Lam Thịnh Triết trong lòng hơi hơi cứng lại, bước chân không có dừng lại mà trở về tới ghế lô.

An Thúy đang cùng bọn người của An Nhiên chơi trò chơi, An Nhiên ngồi ở bên người cô, bên vị trí còn lại không có ai ngồi.

Một đám người ngồi vây quanh ở bên nhau, trên bàn phóng một bộ bài poker, đang chơi trò chơi quốc vương.

“Tới tới tới, nhanh lên lại đây, cùng nhau chơi ha.” Một cái bạn học nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Lam Thịnh Triết.

Lam Thịnh Triết ngồi ở chỗ trống bên cạnh An Thúy, sau đó trò chơi bắt đầu, Lam Thịnh Triết nhìn nhìn lá bài mình vừa bốc trúng, không phải quỷ bài, quốc vương cũng không phải hắn. Hắn có chút không chuyên tâm, hắn hoài nghi mục đích Thư Bảo Lị đến nơi đây, là hướng về An Thúy sao? Hay là chỉ đến cùng người nhà tham gia xã giao? Hắn không xác định, cũng do dự có nên nói điều này cho An Thúy biết hay không, rằng việc Thư Bảo Lị đến chỗ này.

Không ít người đang xem trong phòng phát sóng trực tiếp phát ra thét chói tai:

【 Vô luận là như thế nào, mau chủ động nói a, bằng không lấy tính cách của chủ bá chúng ta, cậu chắc chắn sẽ LĂN! 】

【 Nam chủ không cần thử tìm đường chết! Thư Bảo Lị không đáng a! 】

【 Thật vất vả lắm mới đối với nam chính dâng lên một ít hảo cảm, hy vọng đừng làm nó biến mất...…】

【……】

P/s: dạo này kiểm tra liên miên không có thời gian edit, mong m.n thông cảm nha. ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi