HOÀNH TẢO HOANG VŨ

- Sơn sơn sơn sơn, bên trong!

Bạch y cô nương lại cà lăm ba nói.

Lâm Lạc cùng Tô Mị liếc mắt nhìn nhau, lại là thở dài, Thiên Lạc sơn mạch này là từ phía nam đại lục một mực kéo dài đến bắc, một câu trong núi vô cùng đơn giản này có thể làm cho bọn họ tìm đến chết!

- Ực!

Tiếng bụng kêu vang lên, bạch y cô nương hai tay ôm bụng cười, dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Lâm Lạc cùng Tô Mị nói:

- Ta đói bụng!

Hai người một hồi nhức đầu, khi không lại lấy cái đại phiền toái!

Lâm Lạc lắc đầu, nhặt được mấy nhánh cây, dùng Hỏa Long Quyền đốt lên đống lửa, Tô Mị thì từ trong không gian pháp khí lấy ra một chút thịt và lương khô, thậm chí hoa quả, còn lấy ra mấy khối đệm tinh mỹ, làm cho này giống như đi nấu cơm dã ngoại.

- Oa, hảo hảo hảo, chuột thật to!

Bạch y cô nương hai mắt tỏa ánh sáng, thấy được Ngân Mang ở trong lòng Lâm Lạc tỉnh ngủ, nghe được mùi thơm thịt nướng nhảy ra, lập tức chạy vội đi qua.

- Nướng nướng nướng, chuột chuột đồng!

Lâm Lạc đang nướng thịt, liền thấy bạch y cô nương cũng ngồi xổm tới, trong tay rõ ràng cầm hai nhánh cây, chính giữa thì kẹp lấy thân thể béo mập của Ngân Mang, đúng là muốn bắt tiểu tử kia nướng chín, mà Ngân Mang cũng không biết, cho rằng bạch y cô nương trêu chọc nó chơi, nên thành thành thật thật không có phản kháng!

- Ngươi làm gì?

Lâm Lạc vội vàng chìa tay đoạt lại, đem Ngân Mang bắt trở về, lúc này tiểu tử kia mới nhanh như chớp chạy đến trên vai Lâm Lạc, cả người lạnh run.

- Nướng nướng chuột chuột đồng ha ha!

Bạch y cô nương một bộ thèm nhỏ dãi, hai mắt thì ba ba nhìn xem Ngân Mang.

- Có thứ khác để ăn, đây là thú sủng của ta!

Bạch y cô nương không khỏi cúi đầu xuống, nhưng nhẫn nhịn nửa ngày sau, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ nói:

- Không thể ăn? Ha ha ăn, rõ ràng là có thể ăn?

Lâm Lạc còn tưởng rằng nàng đã tỉnh lại, ai ngờ nàng căn bản không có một chút giác ngộ, đúng là quấn quýt không thể thiêu nướng Ngân Mang! Nha đầu kia đến tột cùng là từ trong góc nào chạy đến, đúng là nửa điểm cũng không hiểu nhân tình thế thái sao?

Cũng may thịt nướng cũng đã chín, Tô Mị lấy ra bàn ăn, đưa qua cho nàng một khối.

- Hảo hảo ăn ngon!

Bạch y cô nương cắn một cái, miệng đầy chảy mỡ, lập tức hai mắt tỏa sáng.

- Ta ta ta ta ở trong trong núi ăn cái gì cũng không bằng!

Nha đầu đáng thương!

Tô Mị nói:

- Ta gọi là Tô Mị, cái tên ngốc kia tên Lâm Lạc, ngươi tên gì?

- Đường Đường Điềm Điềm!

Bạch y cô nương thật vất vả mới trả lời một câu, lại vội vàng vùi đầu gặm lấy gặm để.

Cái này, đến tột cùng là gọi Đường Điềm, hay là Đường Điềm Điềm?

- Đợi nàng ăn xong, liền đưa nàng về nhà!

Lâm Lạc đối với Tô Mị nhỏ giọng nói ra.

- Ngươi đi hỏi nàng đến tột cùng ở nơi nào!

Tô Mị đầu đầy hắc tuyến nói:

- Tại sao phải ta đến hỏi, chính ngươi đi!

- Các ngươi đều là nữ nhân, đương nhiên là ngươi hỏi!

Lâm Lạc vội vàng trốn tránh, nghe Đường Điềm hay là Đường Điềm Điềm nói chuyện quả thực chính là một loại chịu đựng đau khổ.

- Cả thảy hỏi!

Hai người bắt đầu hướng bạch y cô nương nói lời khách sáo, nhưng hỏi nửa ngày, chỉ biết là nàng cùng nãi nãi hai người sống nương tựa lẫn nhau, hôm nay nãi nãi đã qua đời, nàng một người thiếu chút nữa chết đói, đành phải từ trong núi đi ra.

Cái này thật là phiền toái, đem nàng đưa trở về mà nói, nàng tám phần sẽ chết đói! Nhưng đem nàng đưa đến trong trấn mà nói, nàng kia khả năng hai ngày nữa sẽ bị bán vào thanh lâu!

Bất quá, hai người phát hiện bạch y cô nương này cũng không phải trời sinh cà lăm, mà là số lần nói chuyện thật sự quá ít mới có vẻ mồm miệng không rõ, chỉ một bữa cơm công phu, lời nói của nàng trở nên tinh tường lên, mà tên của nàng là Đường Điềm mà không phải Đường Điềm Điềm.

- Ăn no rồi!

Đường Điềm sờ lên bụng nhỏ tròn vo, một bộ cảm thấy mỹ mãn, cùng Ngân Mang thật sự như hai chị em ruột!

Mà lúc này Ngân Mang mới như được đại xá, từ trên vai Lâm Lạc nhảy xuống, lấy chút ít thịt khô bắt đầu ăn. Tiểu đông tây này vốn miệng rất kén ăn, không có thịt Ngân Huyết Địa Long Xà liền không vui, nhưng bây giờ là thành thành thật thật gặm thịt khô tầm thường, ngoan đến khác thường !

- Chuột béo, tới!

Đường Điềm nhìn Ngân Mang ra lệnh, mà tiểu gia hỏa kia đúng là nửa điểm tôn nghiêm cũng không có hấp tấp chạy tới.

- Lăn lộn! Liếm tay! Lộn ngược ra sau!

Ở trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Lâm Lạc cùng Tô Mị, Ngân Mang nghe lời giống như một chú cún!

Tô Mị bi phẫn, đem Ngân Mang đoạt trở về, liên tục dùng ngón tay gõ đầu tiểu đông tây, phẫn nộ thay nó nói:

- Ngươi là mãnh thú Thanh Huyền Cảnh a, phải có tôn nghiêm! Tôn nghiêm biết không!

Trong nội tâm Lâm Lạc không khỏi khẽ động, Đường Điềm này tựa hồ được bao trong một tầng sương mù thần bí, không có một tia vầng sáng lực lượng, lại có thể đơn giản nổ nát một cây đại thụ! Mà trước kia Ngân Mang thiếu chút nữa bị nướng chín, chỉ sợ cũng không phải tiểu đông tây cho rằng Đường Điềm trêu chọc nó chơi, mà là bị hù sợ, ngay cả ý phản kháng cũng không có!

Nàng đến tột cùng là ai?

Bụng là cho ăn no, nhưng cái phiền toái này nên làm cái gì bây giờ?

Mà người làm phiền lại không hề tự giác, luôn luôn đem ánh mắt đặt ở trên người Ngân Mang, thỉnh thoảng lại liếm môi dưới, hiển nhiên tâm muốn nướng Ngân Mang còn không có diệt!

- Đường Điềm, ngươi sau này định làm như thế nào?

Tô Mị cuối cùng nhịn không được hỏi.

- Cái gì sau đó?

Đường Điềm có vẻ rất mờ mịt.

Nha đầu kia chính là loại ngồi ăn rồi chờ chết!

Lâm Lạc lắc đầu nói:

- Mang nàng đến trong trấn, cho người gia tộc ngươi an bài thoáng cái!

- Nhưng mà đấu giá hội cùng tiền trang chỉ có ở thành thị mới có, chúng ta phải dẫn nàng đi chí ít trăm dặm lộ trình!

Tô Mị cau mày nói.

- Đã trêu chọc phiền toái, cũng không thể đem nàng để lại chỗ này a?

Hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều lo lắng Đường Điềm một người chết ở nơi này.

Quyết định xong xuôi, ba người liền cùng tiến lên đường. nha đầu Đường Điềm kia quả nhiên không bình thường, đúng là không hỏi một tiếng hai người muốn làm gì, cứ vui tươi hớn hở đi theo bọn họ đi, điển hình bị người bán còn muốn thay người ta đếm tiền!

- Các ngươi đi thật là chậm!

Sau khi chậm rãi đi mấy bước, Đường Điềm không chịu nổi, hai chân bỏ qua, đúng là đi vội như bay!

Điều này không khỏi làm cho Lâm Lạc cùng Tô Mị lại chấn kinh một bả! Phải biết rằng Ẩn Tức Thuật tuy có thể áp chế khí tức của mình, chỉ khi nào vận lực, như vậy phát huy ra lực lượng Tiên Thiên Cảnh sẽ không khả năng lại đem khí tức bảo trì ở trình tự Hậu Thiên, tất nhiên cũng phải tăng lên tới trình tự Tiên Thiên!

Nhưng tốc độ của Đường Điềm rõ ràng đạt đến trình tự Tiên Thiên, nhưng khí tức trên thân rõ ràng không hề biến hóa, cái này hoàn toàn phá vỡ định luật võ đạo!

Hai người đều là mang rất nhiều nghi vấn, nửa ngày sau, rốt cục đi tới một tòa thành thị gần nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi