HOÀNH THÁNH TRỨU SA



Lâm Cẩn sờ hai má ửng đỏ của mình, lại cắn môi suy tư một lúc lâu mà vẫn không nghĩ được cách gì khác.
Cô đưa tay tắt ngọn đèn chói mắt kia đi, cả người dần chìm vào trong bóng tối.
Ánh trăng như mặt nước từ kính cửa sổ rọi vào, rơi vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, khóe mắt chân mày anh dần hiện lên một tầng ánh sáng mờ nhạt.
Lâm Cẩn nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy da thịt anh bị ánh sáng bạc chà đạp, rất giống lớp da mỏng kết trên bề mặt lúc mẹ Mỗ dùng cái nồi nhôm nhỏ nấu.
Chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ phá tan mất lớp da kia.
Lâm Cẩn cười giễu cợt, thật sự muốn đưa tay chọc vào thử xem có dễ vỡ như vậy hay không.
Cô đưa tay định làm, lại nhìn một lúc lâu mới cảm thấy hài lòng xoay người sang chỗ khác, xách phích nước nóng tráng men trong góc ra.
Tiếng nước lay động, vài làn khói trắng lượn lờ trong bóng đêm, đóa hoa sen khát khao nở rộ dưới đáy chậu rửa mặt qua hơi nóng dày đặc này, càng lúc càng đỏ rực dụ hoặc lòng người.

Lâm Cẩn thả khăn mặt vào trong nước vừa ngâm vừa vò, lặp lại vài lần mới vắt nó thật mạnh.
Lúc bố Lâm còn sống rất coi trọng chuyện nam nữ chung phòng nên ông đã gửi cô học ở một trường tư thục nữ Trung Tây.

Sau đó bố qua đời, Lâm Cẩn mới đến Học viện công nghệ NVC để học khoa dược.
Cả nam lẫn nữ trong khoa đều theo tư tưởng trào lưu mới, vì vậy cô cũng thường xuyên kết bạn đi chơi với bạn học nam.

Nhưng lúc này bảo cô cởi quần áo của một người đàn ông xa lạ thì là lần đầu tiên.
Lâm Cẩn hít thật sâu vài cái mới chậm rãi ngồi xuống giường, dùng khăn ấm trong tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt người đàn ông.
Lông mi rậm rạp của người đàn ông khẽ rung rinh, môi mỏng hơi nhếch lên, đường nét quai hàm rõ ràng và trơn nhẵn.

Không giống khuôn mặt của một số đàn ông Trung Quốc mà giống như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp nằm trong vườn hoa của thư viện St.

Francis Xavier.
Chỉ là không biết khuôn mắt anh hình gì?

Lâm Cẩn bỗng hy vọng mắt người đàn ông hình gì cũng được, chỉ cần không phải mắt đào hoa là được.

Cô nhớ đến Ninh Ba – một thầy bói gõ thanh la ở đầu hẻm từng nói, đàn ông mắt đào hoa là đàn ông lạnh lùng bạc tình và không đáng tin nhất.
Nhưng cho dù lạnh lùng và bạc tình thì sao chứ?
Có liên quan gì đến cô?
Mẹ của cô sẽ không cho phép cô qua lại quá nhiều với một tên côn đồ.
Lâm Cẩn đỡ người đàn ông dậy, để sau lưng anh dựa vào người mình, vòng tay ra cởi áo sơ mi trắng dính đầy máu trên người anh ra.
Miệng vết thương của người đàn ông không nặng, chỉ có vài vết đao, xem ra phần lớn máu trên quần áo anh là của người khác.
Lâm Cẩn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống.
Cô lại vắt sạch khăn nóng cẩn thận lau người cho anh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông cởi trần, hoặc có thể nói là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cởi trần.
Trước kia cô từng tham gia một khóa học giải phẫu ở Học viện y Aurora nhưng lớp học này lại dùng một cái xác của một người đàn ông lớn tuổi già yếu.
Khác xa với sự tươi trẻ đầy sức sống trước mắt, cơ bụng lộ ra còn phập phồng lên xuống theo hô hấp của người đàn ông.
Nơi nào khăn mặt lau qua da thịt màu đồng ở nơi đó lóe sáng ướt sũng như rượu sô cô la bị con mèo liếm một ngụm.
Lâm Cẩn rũ mắt, lấy thuốc và băng vải qua băng bó miệng vết thương cho người đàn ông, động tác còn mềm nhẹ hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lúc đã xong xuôi hết mọi thứ, cô kéo chăn bông trên giường đắp cho anh, trong lòng thầm tính toán ngày mai sẽ đến công ty Vĩnh An mua một chiếc áo sơ mi nam mới.
Trong lúc lơ đãng đắp chăn cho anh, tay trái mềm mại nhẵn nhụi vô tình đụng vào đũng quần người đàn ông, xúc cảm như sắt kia bỗng chốc khiến mặt Lâm Cẩn nóng cháy bừng bừng đến tận mang tai.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi