HỌC BÁ THÍCH ĂN KẸO


Khương Đường vừa nghe anh la đau một tiếng, mau chóng bò dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Còn chưa nói xong đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lục Ly bị cô đá trúng đang khom lưng, che chỗ bị cô đá, gương mặt đau đớn, sau cùng không nhịn được nở nụ cười.
Vừa cười vừa đau.

Vừa đau vừa cười.
Khương Đường bò lên giường, quỳ bên cạnh anh: “Đau không?”
Lục Ly khó khăn gật đầu: “Em nói đi, phải làm sao đây.”
Khương Đường cười xấu xa nhìn anh: “Lại đây, tớ xoa cho, bảo đảm nhẹ nhàng.” – Nói xong cô vờ như muốn cởi quần anh.
Lục Ly ôm “phần trước” của mình lùi về sau: “Không cần, cậu xoa lại càng khó chịu hơn.” – Nói xong lại giãy dụa muốn xuống giường.
Khương Đường bò tới, bước qua người anh ngồi xuống, cười cười nhìn anh: “Cách một lớp vải mà.”
Anh bắt lấy tay cô: “Đừng, vốn chỉ đau, cậu cứ làm như vậy, còn khó chịu hơn nữa.”
Khương Đường ngồi trên người anh bật cười, nụ cười này của cô, càng làm anh khó chịu.
Cô nói: “Vậy cậu khát không? Tớ xuống lầu mua nước cho cậu, muốn uống gì?” – Nói xong cô bò qua một bên, chuẩn bị xuống giường.
Lục Ly ngồi dậy, ôm eo cô từ phía sau: “Không muốn uống nước trái cây, cũng không muốn uống nước lọc, chỉ muốn cậu.”
Cô đánh anh một cái: “Không phải cậu còn đau sao?”
Lục Ly hơi nhúc nhích cơ thể, từ từ cảm nhận một chút, ừm, không đau nữa.
Cô quay mặt đi: “Nhân lúc chị Đường của cậu đang bình tĩnh, mau chóng trốn đi.” – Dừng một lúc lại nói: “Cẩn thận bị gặm đến xương cũng không còn.”
Anh thì thầm bên tai cô: “Vừa đúng ý tớ.” – Nói xong hôn một cái lên môi cô.
Cô còn muốn giãy dụa, biểu hiện một chút thẹn thùng, nhưng cô phát hiện bản thân làm gì có sức mà giãy, mà cô cũng không muốn giãy, cô rất thích anh, có thể nhịn mà làm người đến bây giờ cũng không dễ chút nào.
Tương tự, anh cũng vậy.
Không phải mới vừa rồi bị cô đập một cái, anh đã nhào tới từ lâu.
Cứ nhìn đi, cô không cho anh đến nhà đến lúc thi cuối học kỳ kết thúc là quyết định sáng suốt biết bao.
Hai con người này thật sự không có cách nào đơn độc ở cùng nhau được đâu.

Đều giống như chó vậy, một con chó đực lớn một con chó mẹ nhỏ.

Anh cắn em em cắn anh, còn sợ cắn nhẹ quá thì đối phương sẽ cho rằng mình không đủ yêu.
Đây là một hình thức ở cùng nhau vô cùng lạ lùng.
Hai lần trước là Triệu Tiến và Tống Đằng Phi kịp thời gọi điện thoại đến, mới tránh được tội ác này phát sinh.
Lúc này nhìn trên giường là thấy chăn với drap trải giường thì lộn xộn, gối thì bị anh vứt đến bàn học, còn làm đổ đèn bàn nữa.
Anh cắn vào tai cô một cái, cô gấp gáp phản công, cắn lên vai anh.


Có thể nói là ngang tài ngang sức.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Điện thoại Lục Ly vang lên…
Ồ, không đúng, lần này không phải điện thoại của Lục Ly, là của Khương Đường.
Điện thoại cô reo rồi.
Vốn dĩ cô không muốn nghe máy, nhưng lại sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó nên giơ tay cầm lên xem.
Xuất sắc, một cuộc gọi rác.
Như này đúng là quá xuất sắc.
Cô ấn ngắt máy, tiện tay tắt điện thoại.

Cô giơ tay kéo quần áo anh, lần này rất thuận lợi, thoáng cái là lột hết rồi.
Xông về phía trước!
Còn một chút xíu xiu nữa thôi!
Đột nhiên!
Cô nhìn thấy vết màu đỏ trên ga trải giường, là bà dì không hiểu phong tình của cô đã “về”.
Lục Ly cũng nhìn theo hướng của cô nhìn thấy ga trải giường, cái này là ông trời muốn diệt anh sao?
Ông trời muốn diệt anh!
Rõ ràng khi nãy cô ngầm đồng ý rồi mà.
Khương Đường từ trên giường ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó sút một phát vào mông anh.
Cú sút này, cũng rất khó hiểu, trách ai đây, cũng đâu thể trách ai được.
Lục Ly xoay người nhặt quần áo dưới đất lên, mặc vào.
Tuy là bây giờ, sức chiến đấu của “tiểu Ly Ly” là 10/10, nhưng bà dì của cô phản đối hai người.
Chuyện này toang rồi.
Khương Đường lấy một bộ quần áo muốn thay trong tủ ra, lại cầm theo một túi băng vệ sinh đi vào phòng tắm.
Lục Ly cài nút áo sơ mi, lấy ga giường mới thay giúp cô.
Sau đó vào phòng bếp, rót cho cô ly nước nóng.
Anh mở tủ lạnh, bên trong không có đường đỏ.
May mà phòng bếp còn vài củ gừng.
Lục Ly gõ cửa phòng tắm nói với cô: “Tớ xuống lầu mua chút đồ, lát nữa sẽ quay lại.” – Sau đó, bổ sung thêm một câu: “Nhớ là nhớ tớ đó.”
Khương Đường lên tiếng trả lời anh.
Đợi khi cô thay quần áo xong, anh đã quay lại rồi.
Lục Ly ở trong phòng bếp cắt gì đó, không biết đang làm cái gì.


Nghe thấy tiếng cô đi ra, anh cầm vài viên kẹo gừng đi qua, bóc một viên bỏ vào miệng cô, còn lại thì đặt trên tủ đầu giường của cô.
Sau đó sửa sang lại gối nằm và chỉnh lại gối tựa: “Đến đây, nằm xuống nghỉ ngơi.”
Khương Đường trèo lên giường: “Tớ đang mang thai à?”
Lục Ly cười cười: “Ừm, vừa nãy thấy hồng(*) rồi, tranh thủ nằm xuống dưỡng thai đi.” – Nói xong vỗ vỗ lên gối dựa: “Dựa lên đây.”
(*)Ý Lục Ly có lẽ đang bóng gió cái vệt kia là vạch hồng như trên que thử thai.
Khương Đường ngồi trên giường, dựa vào gối nằm xuống.

Sau đó cảm thấy mình giống như hoàng thái hậu.
Quan trọng là hoàng thái hậu cô còn có một nam sủng đẹp trai thế kia.
Lục Ly sắp xếp xong xuôi cho cô: “Đợi tớ một lát, mới vừa xuống lầu mua đường đỏ, tớ đi nấu chút gừng với đường đỏ cho cậu uống.” – Nói xong đi về hướng phòng bếp.
Cửa phòng ngủ đang mở, cô tựa lên giường, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng anh bên ngoài.
Không phải chỉ bà dì đến thôi sao, cái này có gì đâu, trước kia cô còn phải làm việc nên làm, yếu ớt vậy lúc nào chứ.
Nhưng mà, rất hạnh phúc.
Rất mau Lục Ly đã bưng một chén nước gừng với đường đỏ đến.
Anh để trước mặt thổi một chút: “Hơi nóng, tớ thổi giúp cậu.”
Khương Đường nhìn anh nghiêm túc thổi: “Cậu cũng biết cái này?”
Lục Ly ừm một tiếng: “Trước đây mẹ tớ đến kỳ sinh lý, ba tớ sẽ đích thân nấu nước gừng với đường đỏ, sau đó đút từng muỗng cho bà.”
Khương Đường nói: “Ba cậu rất biết chăm sóc, rất tinh tế nữa.”
Lục Ly cười khẽ hai tiếng: “Chăm sóc cái khỉ, ẩu tả gần chết, ông ấy cũng chỉ đối xử như vậy với mẹ tớ thôi.”
Khương Đường nhìn anh: “Vậy lúc mẹ cậu còn sống chắc chắn rất hạnh phúc.”
Lục Ly nói: “Lúc phát hiện ung thua, đã là giai đoạn cuối.”
Khương Đường đưa tay, sờ lên mặt anh: “Không sao, cậu còn có tớ.”
Lục Ly cười cười, múc một muỗng nước gừng chạm lên môi, cảm thấy độ nóng vừa phải mới đưa đến bên miệng cô.
Đút cô uống hết nước đường, anh cầm một tấm chăn mỏng đắp lên bụng cô: “Cậu nghỉ ngơi một chút đi, ngoan.

Tớ đi giặt drap giường.”
Vị đại thiếu gia này không chỉ biết nấu nước đường lại còn biết giặt drap giường, cô phải nhìn anh với con mắt khác xưa thôi.
Cô hỏi: “Cậu biết giặt không?”
Lục Ly trả lời: “Đầu tiên đem chỗ bị dính máu chà xát một lần, sau đó ném vào trong máy giặt không phải được rồi sao?”
Nghe thì đúng là vậy, không có gì khó.

Lục Ly làm xong, quay lại phòng ngủ, thời gian đã rất muộn.
Khương Đường ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Qua đây, hôn cái nào, cậu sắp phải về rồi.”
Lục Ly đi qua ngồi lên giường, hôn thật sâu lên môi cô: “Sáng mai, tớ đến đón cậu.”
Khương Đường nở nụ cười: “Tớ cũng đâu có mang thai, lại không yếu ớt như vậy, cậu cũng đừng coi chị Đường của cậu như con mèo bệnh thế chứ.”
Chị Đường của cậu.

Chị Đường.
Lục Ly nhớ lại, cô ra đời sớm hơn anh hai tiếng.
Nhưng cho dù có như vậy, anh vẫn muốn làm anh Ly của cô.
Anh nắm cằm cô, gọi: “Đường muội.”
Hửm? Hình như có gì đó không đúng, em gái đường em gái đường, nghe có vẻ giống em họ(*).
Anh sửa lại: “Đường tiểu muội.” (**)
(*) Cái này do cách đọc đồng âm trong tiếng Trung.

糖妹 đọc là táng mèi: em gái Đường, chữ Đường trong Khương Đường (tên nữ chính).
堂妹 đọc là táng mèi: anh chị em họ.
(**) Cũng là em gái Đường, nhưng mà thêm chữ “tiểu” vào thôi.

Thêm chữ “tiểu” vào giữa thì Lục Ly không cảm thấy là anh em họ nữa.

Tiếng Việt Mễ không biết để sao cho xuôi và dễ hiểu, nên tạm để như cv nhe.
Khương Đường cười cười, miệng lưỡi trơn tru, cô không thèm so đo với anh, chị Đường coi trọng thực chiến, ai có thể ở trên giường làm đối phương đầu hàng thì người đó mới có thể là anh là chị thật sự.
Lục Ly đứng dậy, nói với cô: “Đường, đây không phải yếu ớt, là tớ nguyện ý, nguyện ý cưng chiều cậu.”
Bổ sung: “Tớ cưng chiều cậu cả đời này.”
Vị hôn thê.

Chờ cô nằm lên giường, anh đắp chiếc chăn mỏng lên bụng cô, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Xe dừng bên ngoài đường Khang An, anh muốn về nhà còn phải đi bộ một đoạn đến đầu đường Khang An.
Ánh sáng rất tối, hầu hết đèn đường đều hỏng.
Lục Ly vừa đi vừa nhìn, đây là nơi cô lớn lên, anh vẫn chưa từng nghiêm túc xem xét kỹ càng.
Anh không được thấy dáng vẻ cô khi còn bé, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn Khương Đường là một cô bé buộc tóc hai chùm trong sáng đơn thuần, lúc cô đi trên con đường này, mỗi ngày sẽ có tâm trạng như thế nào?
Với tính cách của cô, chắc là sẽ nhảy nhót.
Cho dù hoàn cảnh xung quanh có khốc liệt thế nào, cô cũng có thể vui vẻ mà sống.
Giống như hoa hướng dương.
Lục Ly ra khỏi đường Khang An, ngồi vào trong xe, rất nhanh đã về nhà.
Anh lấy điện thoại gửi cho cô một tin nhắn: “Ngủ chưa?”
Khương Đường đang nằm đọc sách trên giường, nghe thấy tiếng điện thoại, vội vàng cầm lên xem, nhìn thấy là tin nhắn Lục Ly gửi đến, khóe miệng khẽ cười, cô trả lời: “Vẫn chưa, cậu về nhà chưa?”
Lục Ly rửa tay xong đang ngồi trên sofa trong phòng ngủ, trả lời: “Mới về tới.” – Đến tắm anh cũng không nỡ, phải nói mấy câu với cô mới được.

Anh nhanh chóng nhắn tiếp: “Hôm nay cậu phải nghỉ ngơi sớm.” – dù anh muốn ở bên cô suốt.
Khương Đường cười cười: “Ừm, giờ tớ ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.

Ngủ ngon.”
Lục Ly cười trả lời: “Hôn một cái.”
Khương Đường gửi một tấm ảnh hai người be bé đang hôn môi qua: “Moah~”
Lục Ly trả lời: “Moah~ Ngủ ngon.”
Lúc này anh mới buông điện thoại, đến tủ quần áo lấy đồ vào phòng tắm.
Khương Đường vốn không hề ngủ, cô xuống giường, ngồi vào bàn học, cầm tờ đề ban ngày cô chưa làm xong ra xem.
Lục Ly tắm xong, cũng ngồi vào bàn học một chút.
Một lát sau, anh nhìn thời gian, đã muộn lắm rồi, đóng sách vở lại, lên giường nằm.
Trong chốc lát anh không ngủ được.
Liền lấy điện thoại kiểm tra một chút, liên quan đến những chuyện cần lưu ý khi đến kỳ của con gái.
Không thể ăn đồ lạnh, kem gì đó cũng sẽ tuyệt đối cấm cô ăn.
Chú ý giữ ấm bụng, vậy ngày mai sẽ mang cho cô vài miếng dán Noãn Bảo Bảo.(*)
(*) Tên một loại miếng dán giữ ấm ở Trung Quốc.
Còn không thể vận động kịch liệt, cái này dễ, trông chừng không cho cô chạy lung tung là được.
Lục Ly ghi nhớ từng mục lưu ý vào trong lòng, sau này anh phải chăm sóc cho cô cả đời.
Lúc Khương Đường đang đọc sách, đột nhiên hắt hơi một cái, chỉ một cái là hết, nhất định không phải bị cảm.
Là có người đang nhớ cô.
Ngoại trừ Lục Ly, còn ai vào đây.
Cô gửi tin nhắn đi: “Cậu còn chưa ngủ?”
Lục Ly nhìn thấy tin nhắn của cô, đã muộn thế này sao cô còn chưa ngủ.
Anh trả lời: “Cậu đang làm gì? Sao chưa ngủ nữa?”
Khương Đường uống ngụm nước nóng, trả lời: “Chưa, ngủ không được.”
Lục Ly trả lời: “Vậy thì nằm trên giường nghỉ ngơi đi, đừng cử động linh tinh, trên mạng nói rồi không thể vận động kịch liệt.”
Khương Đường nở nụ cười, đã nửa đêm rồi, cô cũng chỉ đi đi lại lại trong phòng thôi, cũng đâu phải vận động kịch liệt gì, huống chi bây giờ cô còn đang ngồi trên ghế.
Nhưng mà, cảm giác được người ta quan tâm, yêu thương thật tốt, loại cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, được yêu thương cưng chiều.

Thật tốt.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đường: Vậy nên ngài định cưng chiều thế nào đây? Có thể hái sao trên trời không?
Lục Ly: Có thể.
Khương Đường: Đi hái đi, tớ đợi.
Lục Ly: Bây giờ không có sức lực bay lên, cần phải hôn hôn ôm ôm kích thích tinh thần.
Khương Đường: Tới đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi