HỌC NGOAN

Chương 2: Không giữ mặt mũi cho anh Tây à?

[ Đỉnh vl! ]

[ Nghe nói hôm nay anh Tây tự dưng càn quét A8, oai phong lẫm liệt, khí thế bất phàm, hai con mắt của lão Chu cũng muốn rớt hết ra ngoài luôn! ]

Lâm Thiên Tây mới từ trường về nhà, điện thoại chợt hiện lên hai tin nhắn Wechat.

Người gửi chính là Vương Tiếu lúc trước cho cậu mượn moto.

Thấy hai tin nhắn này, Lâm Thiên Tây mới nhớ ra ban đầu bọn họ còn có một group chat.

Trong group tính cả cậu là bốn người tất cả, ngoài ra còn có hai đứa đi cùng Vương Tiếu mà hôm nay cậu gặp.

Kiếp trước, chỉ ba năm nữa thôi, vì cậu lăn lộn ngày càng sâu vào trong giới, ngày càng không có chuẩn mực, group chat kia sẽ sớm biệt tăm biệt tích, người trong nhóm cũng không còn liên lạc với nhau.

Mà hiện tại vẫn còn rất rôm rả.

Lâm Thiên Tây vẫn nhớ rõ, Vương Tiếu gọi cậu là "anh Tây" sở dĩ bởi vì cậu từng giúp nó đánh nhau một lần, từ đó thì có cái group này.

Hai đứa còn lại trong group cũng theo chân Vương Tiếu chơi trò anh em tốt, vừa khéo cả đám đều học Bát Trung, sau đó thường xuyên nhắn vào group rủ nhau trốn tiết bỏ giờ, hẹn đi đánh nhau, dần dần cũng gọi cậu một tiếng "anh Tây".

Vào những năm tháng cuối cùng ở Bát Trung, bọn họ cũng đã từng được tính là khăng khít với cậu.

Mấy tin nhắn khác cũng theo đó mà lập tức được gửi đến——

[ Tiết Thịnh: Anh Tây trâu bò vờ lờ luôn! ]

[ Tôn Khải: Thật, trâu bò vkl +1 ]

[ Tiết Thịnh: Tao nói chứ anh Tây sao phải tích cực chạy về như thế, vốn dĩ là để chơi lão Chu một vố mà. ]

Mấy cái đứa dở hơi này nữa.

Lâm Thiên Tây giả vờ như thể mình không hề có mặt trong group chat, cũng giả vờ không nhớ khi ấy Chu Học Minh không nể mặt cậu mà cố ý nói ra câu "cái đinh nhổ không ra" kia.

Đinh nhổ không ra thì đinh nhổ không ra vậy, dẫu sao thì học tịch(*) của cậu tạm thời đã giữ được.

(*)Học tịch: sổ học sinh/ sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.

Tác oai tác quái lâu như thế, cậu thật sự không để bụng việc bị chế giễu đôi ba câu, chỉ cần không dẫm lại lên vết xe đổ là được, da mặt là cái thá gì chứ?

Sau đó Chu Học Minh bước lên bục giảng, lưu loát nói nửa giờ, toàn bộ quá trình không đề cập một câu nào tới Lâm Thiên Tây, coi như cậu không hề tồn tại.

Có thể làm chủ nhiệm lớp của Lâm Thiên Tây thì đều không phải người thường, tố chất tâm lý của lão Chu đúng là không thể chê được.


Trời còn chưa sẩm tối, nhưng trong hành lang đã tối thui.

Lâm Thiên Tây đi đến cuối, nhìn cửa nhà trước mặt, móc chìa khóa ra mở cửa.

Cánh cửa bung ra, hệt như cậu đoán, vắng ngắt.

Trong phòng ngập mùi thuốc lá nồng nặc, trước huyền quan trải một tấm thảm lau chân, phía trên in bốn chữ cái ghép thành một chữ HOME, sợi tơ lụa mặt thảm đã bị giẫm đến trụi lủi, bên cạnh xếp bảy tám chiếc giày của nữ rất xiêu vẹo.

Là giày của mẹ cậu, xem ra mẹ Lâm trước khi ra ngoài đã hút không ít thuốc.

Lâm Thiên Tây cũng đã quen, cậu giơ chân đá mấy đôi giày lộn xộn sang một bên, tiện tay đặt chìa khóa với áo khoác trên tay xuống, đột nhiên thấy đói bụng.

Đói đến cồn cào ruột gan, cảm giác như đã rất lâu chưa được ăn thứ gì.

Con người cậu, cảm giác gì cũng tới cực kỳ nhanh, thấy đói bụng một cái là tay liền ôm kín bụng, điện thoại ở tay còn lại vẫn đang rung liên hồi.

[ Chuyện này vẫn chưa phải là đặc sắc nhất đâu nhá, nghe nói lão Chu muốn nhận đứa mới chuyển trường đến A8 học, ban đầu là trông chờ vào chỗ ngồi của anh Tây cơ, kết quả thế nào? ]

[ Anh Tây trở lại!! ]

Vương Tiếu vẫn còn tiếp tục nhắn, cũng không biết một đứa ở lớp khác như nó làm sao hóng hớt được tin tức từ A8, lại còn hóng hớt đến là đầy đủ.

Quần chúng ăn dưa hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt.

[ Tiết Thịnh: Là đứa nào không có mắt thế, chỗ của anh Tây mà cũng dám chiếm á? ]

[ Tôn Khải: Còn chưa nhìn rõ là địa bàn của ai mà cũng đến, không biết là con thiêu thân nào dám lao tới Bát Trung nữa nhỉ. ]
2

Lâm Thiên Tây chỉ đọc lướt qua cũng hiểu đại khái nội dung, đột nhiên nghĩ tới cá ngon kia trong miệng lão Chu.

Cậu nghe âm thanh thông báo rất phiền, thẳng tay mở giao diện Wechat rồi ném điện thoại lên bàn, một tay ôm bụng vào phòng bếp.

Trước khi mở tủ lạnh cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nên sau khi mở ra cũng không quá bất ngờ, quả nhiên cũng chỉ có mấy cây cải xanh héo úa và hai gói mì ăn liền.

Lâm Thiên Tây không có tâm trạng cáu kỉnh, mò tay vào trong góc tủ lạnh, vậy mà thật sự lại mò ra được một túi bánh mì.

Thấy hạn sử dụng trên bao bì vẫn còn mới, cậu dùng miệng ngậm lấy túi bánh rồi đóng tủ lạnh lại.

Tạm thời giải quyết bữa này trước rồi tính.

Lúc ra khỏi phòng bếp, điện thoại di động trên bàn vẫn sáng. Lâm Thiên Tây cắn bánh mì, tiện tay cầm lên xem, bọn Vương Tiếu vẫn còn đang chat chít hăng say, một nửa tấu hài một nửa tâng bốc nịnh bợ.


Cậu chực rời nhóm để bọn họ tự dẩy với nhau, mà khi ngón tay vừa mới động, trong nhóm đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.

[ Lâm Thiên Tây là ai thế? ]

Vương Tiếu rep lại trong tích tắc: [ ? ]

[ Đứa nào đó, đến cả anh Tây mà cũng không biết à? Sao mà vào được nhóm vậy? ]

Vừa hay Lâm Thiên Tây cũng để ý, con số hiển thị bên cạnh tên nhóm từ 4 biến thành 5, nhiều thêm một thành viên.

Ảnh đại diện của đồng chí vừa mới ló đầu hỏi câu kia để hình một con mèo nhỏ đáng yêu, thoạt nhìn có cảm giác là một em gái rất cute.

Tiết Thịnh ngoi đầu lên giải thích.

[ Là tao add vào đó, hôm trước chơi game gặp được bạn nhỏ này, nghe nói tao học ở Bát Trung, nói là muốn biết chút tình hình ở Bát Trung, nên tao tiện tay thêm vào luôn. ]

Vương Tiếu hơi giống cái chân chó của Lâm Thiên Tây, đọc xong thì lập tức đánh chữ chửi túi bụi.

[ Vl mày bị thần kinh à, mẹ cha mày đây là nhóm để chơi game chắc mà đứa nào cũng thêm vào được? ]

Nó cào phím như bắn súng liên thanh, mà họng súng lại nhắm vào Tiết Thịnh.

[ Mẹ mày nữa đánh game đến ngu cmnr ]

[ Đcm đây là group của anh Tây, đéo biết anh Tây là ai thì mày thêm vào ăn cứt chắc? ]

[ Không giữ mặt mũi cho anh Tây à? ]

Tiết Thịnh bị chửi đến đần người, bèn gửi một chuỗi nhãn dán quỳ xuống xin tha.

Một hồi lâu sau, người để avatar con mèo cute nọ mới lại lên tiếng—

[ Anh Tây đó là ai thế? ]

...

...

Đột nhiên cả group lâm vào im lặng đến phát chán.

Lâm Thiên Tây nhai bánh mì, cảm thấy không thể cứ như vậy mà rời nhóm, bọn Vương Tiếu cũng đã quen với việc đặt cậu làm trung tâm, mà càng như vậy, lại càng giống như kéo cậu về con đường trước kia, cảm giác khó chịu lập tức lan ra toàn thân.


Cậu gõ ngón tay một cái, gửi đi một dấu chấm.

Vương Tiếu mới vừa gửi một chuỗi "..." bày tỏ mình không nói nên lời, thấy nhảy lên một dấu ".", tức thì trở nên yên phận.

Mà không chỉ mình nó, dưới uy nghiêm của dấu chấm kia, cả Tiết Thịnh lẫn Tôn Khải không thằng nào nhắn thêm lời gì nữa.

Nói là group của anh Tây, đích xác lời của cậu cũng có tác dụng, một dấu chấm đã ngạo nghễ kết thúc cuộc trò chuyện của bọn họ.

Lâm Thiên Tây lại gõ hàng chữ.

[ Giải tán cái group này đi, sau này cũng không cần thêm vào nữa. ]

Nhắn xong thì dứt khoát rời nhóm.
4

Yên tĩnh thật.

Lâm Thiên Tây muốn tìm chút nước uống, chân mới vừa cử động, điện thoại di động lại rung, lần này rung là vì đổ chuông.

Có người gọi đến.

Cậu đưa mắt, là số lạ, ấn nghe đưa lên bên tai: "Alo?"

"Cậu block tôi!" Giọng Tần Nhất Đông rất tức giận, còn có chút tủi thân: "Tôi hỏi cậu, đừng liên lạc nữa là ý gì? Cậu đây là muốn tuyệt giao với tôi đúng không hả?"

Lâm Thiên Tây không nghĩ rằng y sẽ gọi đến, nghe được giọng y thì yên lặng trong giây lát, sau đó mới cất tiếng: "Đúng thế."
4

"Cậu động não tí đi! Tuyệt giao với tôi á? Tôi chọc gì cậu à? Hai ta đã nhiều năm như vậy..."

"Đừng đừng đừng," Lâm Thiên Tây cắt đứt lời y: "Đừng có nói như thể hai đứa có tư tình ấy."

"Đừng có ngắt lời tôi, bọn mình chơi chung từ lúc còn ở nhà trẻ, là quan hệ mặc chung một cái quần đó, gắn bó đến mức anh em ruột thịt còn không bằng, vậy mà còn không so được với tư tình á?" Tần Nhất Đông rất kích động: "Cậu đánh nhau đến hỏng đầu rồi à? Mấy thằng nhãi kia còn chưa đụng được đến ngón tay cậu mà cũng đánh vào đầu cậu được nữa chắc?"

Lời Tần Nhất Đông nói là thật, hai người bọn họ đã bắt đầu học chung một lớp từ nhà trẻ.

Cho đến khi lên cấp hai, Lâm Thiên Tây để lộ ra "thiên phú" của một học sinh cá biệt, chuyển hết từ trường này sang trường khác, bị các trường học đá như đá quả bóng, hai người họ mới học khác trường, nhưng vẫn chơi với nhau.

Trước ngày hôm nay, bọn họ vẫn còn là anh em tốt nhất, là tri kỷ cùng nhau lớn lên, sẵn sàng sống chết theo đối phương, là kiểu có thể bên nhau cả đời, vậy mà cuối cùng lại thành ra như vậy.

Lâm Thiên Tây day trán, một loạt những ký ức cũ chợt xẹt qua đầu, thành ra đầu cậu lại thấy hơi nhức nhức, chân đi về phía phòng, miệng dửng dưng cười: "Bớt, bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa cũng có thời điểm tách ra, không muốn liên lạc thì là không liên lạc nữa, cậu cmn dông dài đủ chưa? Ở Ngũ Trung không có ai chơi cùng cậu à, còn đi quấn lấy người Bát Trung tôi làm gì? Ra vẻ nó vừa!"

Nói xong thì cúp điện thoại, kéo số vào danh sách đen, động tác trơn tru liền mạch, sau đó một phát đổ nhào người lên giường.

Bởi quả thực đầu hơi đau, nói thêm gì nữa cũng sợ Tần Nhất Đông khóc nhè, có đôi lúc thằng nhóc này còn phiền phức hơn cả bọn con gái.

Lần này thật sự yên ắng, điện thoại cậu không có chút động tĩnh nào.

Lâm Thiên Tây bị âm báo trên điện thoại phá đến khó chịu, đầu óc chếnh choáng quay cuồng, rất nhanh đã nằm sấp ở trên giường ngủ thiếp đi.


Năm nay mùa hè đến sớm hơn, diện tích phòng cậu khá nhỏ, mà cửa sổ đóng kín không thông được gió, đã nóng lại thêm cả bực bội, thành ra cậu ngủ cũng chẳng ngon, mơ mơ màng màng một lúc thì bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ trở lại trước kia, trên đường lớn tối mù mịt, cậu đang chạy như điên, có điều bước chân vẫn luôn nặng trĩu. Bởi vì cậu cõng người trên lưng, người nọ không ngừng chảy máu, mùi máu tươi tanh tưởi nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

Lâm Thiên Tây vừa chạy vừa thở hổn hển: "Nhóc Đông! Tần Nhất Đông! Cậu chịu đựng cho ông, lập tức tới bệnh viện đây rồi!"
1

Gọi xong lại chửi: "Đm cậu bị ngu à? Xông lên cản cái đéo gì? Đám kia là ai chứ, cậu có thể đỡ nổi chúng nó chắc? Cái đệch."

Tần Nhất Đông không phản ứng lại, máu vẫn tiếp tục chảy, nhớp nhúa nóng hổi, chảy qua cổ Lâm Thiên Tây, thấm ướt đẫm áo cậu, nhỏ từng giọt đầy đất...

Lâm Thiên Tây bừng tỉnh.

Cậu mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, sắp được một phút mới phát hiện trong phòng đã trở sáng từ lâu.

Ánh nắng xuyên qua kẽ hở rèm cửa len lỏi vào phòng Lâm Thiên Tây, kéo thành một vệt dài đậu lên đầu ngón tay cậu.

Cậu ngủ suốt cả một đêm, ấy thế mà lúc tỉnh dậy vẫn mệt mỏi tựa như mấy ngày mấy đêm không chợp mắt.

Cậu đưa tay lên sờ cổ, lớp nhớp ấm nóng, là mồ hôi.

"Đệt..." Hồn vía Lâm Thiên Tây trở về, cậu vịn cổ ngồi dậy, cả người chỗ nào cũng đau tựa như bị kim châm.

Cậu hắng giọng lầm bầm: "Vẫn còn khá phết."

Chung quy thì đổ mồ hôi vẫn khá hơn nhiều so với việc đổ máu.

Khó chịu muốn chết, phải đi tắm.

Lâm Thiên Tây hít sâu đôi lần, sau đó ngồi dậy xỏ dép bước vào trong WC. Vì để xốc lại tinh thần, cậu còn cố ý phấn khích mà hát mấy câu: "Trên trời rơi xuống năm chữ, đều không thành vấn đề..." (*)

(*) Trích trong bài 倍儿爽 của Đại Trương Vỹ

Có thể làm lại được thì tất cả đều không thành vấn đề.
1

Những việc ở kiếp trước kia, cậu không muốn trải qua thêm một lần nữa.

Đến khi đứng trước gương mới biết tại sao toàn thân đau như kim châm, hóa ra là mấy sợi dây xích lằng nhằng quanh hông cậu vẫn chưa tháo.

Lâm Thiên Tây cởi quần áo nhìn chính mình, da cậu trời sinh đã trắng, nên mấy vệt hằn như kim đâm trên eo ứ lại thành vết bầm tím đến chói mắt.

"Chậc." Cậu xoay trái xoay phải ngắm mình trong gương, sau đó lại gãi gãi đầu, gẩy gẩy vành tai.

Tai trái xỏ ba lỗ, đeo hai cái khuyên sáng lấp lánh.

Tóc còn nhuộm mấy nhúm, mỗi nhúm một màu, chỉ thêm có hai màu nữa thôi thì sẽ hoàn chỉnh một cái cầu vồng bảy sắc.

Một tay Lâm Thiên Tây chống bồn rửa, tay kia vò vò tóc, cậu nhìn vào trong gương tự ngắm bản thân, đột nhiên lưu manh mà cười một tiếng.

Tại sao trước kia cậu lại không phát giác ra, này mẹ nó rốt cuộc là cái thẩm mỹ cứt chó gì. 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi