HỌC NGOAN

Edit: NCX

Chương 41: Cậu thế mà lại có một ngày được ăn tôm Tôn Thành bóc vỏ.

Cũng phải hai đến ba tiếng sau, lúc Dương Duệ ngồi trên ghế mây ngó ra ngoài tiệm, đám người kia mới trở lại.

Vương Tiếu vừa đi vừa vỗ vỗ vai một nam sinh: "Này, tôi đã bảo với cậu từ lâu rồi còn gì, cậu chẳng tin đó thôi, lần này bị đánh đến sang chấn tâm lý rồi hả?"

Nam sinh nọ là Khương Hạo, đến bây giờ vẻ mặt vẫn còn cứng đờ, không nói câu nào.

Tiết Thịnh với Tôn Khải đi đằng sau, sau nữa là Tôn Thành và Lâm Thiên Tây.

Hai tay Lâm Thiên Tây đút trong túi, một bên khóe miệng nhếch lên, khe khẽ hát mấy câu, thong dong bước tới trước cửa tiệm tạp hóa nhỏ.

"Cười đến là vui nhỉ," Dương Duệ đánh giá cậu: "Cưng thi tốt lắm à?"

Nghe thấy câu này, ý cười trên mặt Lâm Thiên Tây lập tức vụt tắt: "Đệch! Đừng nhắc nữa, một chuyến tay không, phiếu điểm còn chưa có!"

Dương Duệ đưa mắt ra hiệu hỏi Tôn Thành ở đằng sau.

Tôn Thành đi tới, bảo với Lâm Thiên Tây: "Kỳ nghỉ hè lớp mười một không dài, chắc chắn sẽ nhập học sớm, hẳn là cậu cũng không phải đợi bao lâu nữa."

Lâm Thiên Tây quay sang nhìn hắn: "Cũng đúng, tôi dễ chịu hơn rồi."

Quả nhiên rất dễ dỗ. Tôn Thành nhủ thầm, khóe miệng khẽ giương, hắn rời tầm mắt từ trên mặt cậu sang chỗ khác, rồi lại phóng đến chỗ Khương Hạo đang đứng bên kia.
2

"Chờ đợi lâu cũng tốt, mài giũa tính tình của cậu." Dương Duệ nhìn về phía Khương Hạo: "Bên đó làm sao thế?"

Lâm Thiên Tây cười cười: "Thầy thể dục bọn em kéo em vào đội thi đấu, còn cho em một cái bàn bi-a, hiểu chưa?"

"Vậy à?" Dương Duệ vô cùng bất ngờ, đang ngồi trên ghế cũng phải ngồi ngay ngắn lại, quay ra nhìn Khương Hạo, khẽ hỏi: "Lại dạy người trên bàn bi-a?"

Lâm Thiên Tây gật đầu một cái, còn nháy nháy mắt.

"Nghịch quá." Dương Duệ nói.

Lâm Thiên Tây hất cằm về phía Tôn Thành, nhỏ giọng trả lời: "Ai bảo cậu ta giành người với em chứ."

Ánh mắt Tôn Thành lại rơi trên người cậu, lồng ngực bị cậu chọc nhẹ hai cái tựa như vẫn còn phảng phất dư âm, không lên tiếng.

Dương Duệ bỗng dưng nhìn cậu phì cười: "Lâm Thiên Tây, cái miệng này của cậu thực sự quá lẳng lơ, coi chừng sau này ăn đủ nhé.

"Anh ngày đầu tiên biết em à?" Lâm Thiên Tây nhướn mày: "Ai có thể làm em ăn đủ được?"
1

Tôn Thành lạnh nhạt nói: "Nói không chừng, không sớm thì muộn."
1

"......" Lâm Thiên Tây không nghĩ đến cả hắn cũng nói như thế, nghiêng đầu nhìn sang.

Tôn Thành không nhìn cậu, mắt lại nhìn Khương Hạo, hời hợt an ủi một câu: "Chỉ là đánh bừa một trận thôi, không cần quá coi trọng."

Lâm Thiên Tây cũng liếc mắt sang theo, Vương Tiếu vẫn còn đang an ủi cậu ta.

Không phải an ủi, đó rõ ràng là đâm vài nhát dao liên tiếp vào vết thương cũ.....

"Tin lời tôi sớm một tí là tốt hơn rồi, tôi còn lừa cậu được chắc? Anh Tây dạy người trên bàn bi-a nhiều rồi, cậu cũng chả phải người đầu tiên mà, nghĩ thoáng chút đi..."

Khương Hạo liếc mắt nhìn Tôn Thành rồi quay đầu nói: "Thôi dẹp, tôi về."

"Này," Lâm Thiên Tây bảo cậu ta: "Cậu khó chịu như thế còn tham gia làm gì?"

Vừa nãy lúc Khương Hạo đánh xong một ván kia cùng cậu, cậu ta lại nói với Ngô Xuyên là mình cũng muốn tham gia với bọn họ, trở thành thành viên đội bi-a. Vừa hay mới mở đội cũng không có ai, Ngô Xuyên đồng ý, còn có thể thêm nhiều người luyện chơi cùng Lâm Thiên Tây.

Khi ấy Lâm Thiên Tây không lên tiếng, Tôn Thành bảo được, vậy là cậu ta vào luôn.

"Chẳng liên quan đến cậu, tôi vào theo Tôn Thành không được chắc?" Khương Hạo nói xong thì xoay người rời đi.

Lâm Thiên Tây cười nói: "Cộng sự à, xem ra hôm nay tôi khách khí rồi, cậu ta vẫn còn chưa phục, lần sau phải thật sự đánh cậu ta khóc."

"Cậu đừng đả kích cậu ta nữa." Tôn Thành đáp.

"Hai cậu thành cộng sự rồi hả?" Dương Duệ hỏi.


"Đúng vậy." Lâm Thiên Tây nhìn sang bàn bi-a ở cách vách, quay đầu nói: "Em tuyên bố từ giờ trở đi chỗ này của anh chính là sân tập luyện ngoài trường của bọn em."

Dương Duệ xua xua tay: "Muốn chơi thì lần sau tới chơi, tự mình không biết tính toán chút nào sao, đến giờ vẫn chưa về nhà, cứ lang thang bên ngoài mãi đến nghiện luôn rồi à?"

Anh nhìn là biết tối qua Lâm Thiên Tây không về, chắc chắn là ở chỗ Tôn Thành cả một đêm.

Vương Tiếu tai thính, nghe thấy thế thì lập tức hỏi: "Anh Tây lang thang bên ngoài á? Thế hôm nay rốt cuộc là đến từ chỗ nào vậy?"

"Cậu hỏi ít thôi, nói nhảm nhiều thế nhỉ." Ngoài miệng Lâm Thiên Tây vẫn hung dữ, nhưng lời Dương Duệ cũng đã nghe lọt tai, cậu nhìn Tôn Thành, xỏ tay vào túi làm dáng vẻ định đi: "Được rồi, tôi về đây."

Mặc dù biết rằng ở nhà chưa chắc đã có người chờ mình, tóm lại vẫn phải về.

Tôn Thành "Ừm" một tiếng.

Lâm Thiên Tây đi được hai bước thì ngoảnh lại nhìn hắn, kéo kéo cổ áo phông đen đang mặc, lặng lẽ ra hiệu bằng khẩu hình: Ngày mai.

Tôn Thành khẽ gật đầu một cái, đã hiểu, ý nói ngày mai trả lại cho hắn.
3

Lâm Thiên Tây lại hất cằm gọi bọn Vương Tiếu: "Đi thôi! Còn chờ cái gì nữa, đi, đi cùng đi!"

Ba đứa ngoan ngoãn cun cút đi theo cậu.

Tôn Khải còn vô cùng tri kỷ mà an ủi một câu: "Yên tâm đi anh Tây, anh nỗ lực như thế, nhất định là thành tích sẽ ổn thôi."

"Cậu nói chuyện cũng dễ nghe đó." Giọng Lâm Thiên Tây vọng lại.

Tôn Thành nhìn cậu đi xa, cũng toan về.

Dương Duệ gọi hắn: "Tay cậu thế nào rồi?"

Tôn Thành dừng bước, đoán là Lộ Phong nói cho anh, khẽ cử động cánh tay trái: "Ít nhất cũng phải dưỡng thêm mấy ngày nữa."

Dương Duệ cười cười, ngồi dậy từ trên ghế mây: "Rõ ràng là không chỉ mấy ngày nữa đâu, kiểu người như cậu nhìn là biết sẽ cố chịu đựng. Chờ một chút nhé, tôi lấy bình rượu thuốc cũ cho."

"Không cần," Tôn Thành không muốn gây phiền toái: "Chỗ em thứ gì cần có đều có rồi."

"Cầm đi." Mà Dương Duệ đã cầm một bình rượu cũ đi ra đưa cho hắn: "Chắc chắn cậu sẽ dùng, anh cũng không dạy cậu phải làm thế nào, dùng thì có thể lành nhanh hơn, chẳng lẽ muốn Lâm Thiên Tây sốt ruột đợi cậu luyện chơi bóng với nó sao?"

Lúc này Tôn Thành mới vươn tay ra nhận lấy: "Cảm ơn."

Dương Duệ cảm thấy hắn vẫn quá khách sáo, cũng không nói gì mà chỉ phất phất tay, sau đó nhìn ra ngoài đường.

Tôn Thành cầm rượu thuốc đi về, tiện lia mắt nhìn theo dọc đường mới hiểu tại sao anh lại nhìn nơi đó.

Tần Nhất Đông từ trên đường đi tới, đã nhìn đăm đăm hắn từ lâu.

Hai người một đến một đi, đều liếc mắt nhìn đối phương, tựa như thể vừa quen biết vừa không quen biết, cứ thế mà lướt qua vai nhau.

Tôn Thành đi dọc theo con phố, bước về phía tòa nhà cũ.

"Anh Duệ." Tần Nhất Đông gọi Dương Duệ.

Dương Duệ căn thời gian rất chuẩn, vừa nãy xua Lâm Thiên Tây đi cũng bởi vì nhận được tin nhắn của y nói muốn đến. Tần Nhất Đông từng nói với anh, lần sau đến sẽ gửi tin nhắn trước cho anh, Lâm Thiên Tây ở đó thì y không đến nữa.

"Lại đến mua kẹo cao su à?" Anh cố ý hỏi.

Tần Nhất Đông cúi mặt đi vào trong tiệm, bấy giờ mới cầm một chai nước đi ra, vừa trả tiền vừa hỏi: "Tên đẹp trai kia tên gì thế?"

"Cậu hỏi Tôn Thành?" Dương Duệ lập tức liên hệ từ đẹp trai với Tôn Thành trong tích tắc.

Tần Nhất Đông thoáng ngẫm nghĩ: "Không có gì, chỉ là lần trước em chơi bóng với cậu ta một trận nên hỏi chút thôi."

"Anh cũng có hỏi cậu là tại sao lại hỏi đâu." Dương Duệ cười, nhét cây tăm vào trong miệng: "Thế này không phải là bình thường à, nếu là anh thì anh cũng sẽ hỏi xem hiện tại Lâm Thiên Tây đang chơi thân với ai."

Tần Nhất Đông đưa mắt nhìn theo hướng Tôn Thành vừa đi, vặn nắp chai nước trên tay: "Lâm Thiên Tây nói đó không phải là bạn thân của cậu ấy."

"Quả thực là không phải đâu." Dương Duệ đáp, nghĩ thầm còn vừa mới thành cộng sự kia kìa.

Tần Nhất Đông đứng một hồi, cảm thấy đến chỗ này chỉ tổ nhắc đến Lâm Thiên Tây thôi, chẳng có gì thú vị cả, thà không đến còn hơn, thế là y ra cửa chực đi về.

"Nhóc Đông này," Dương Duệ gọi y lại: "Anh cũng không biết chuyện của cậu và Lâm Thiên Tây là thế nào, nhưng mà Lâm Thiên Tây ấy, bây giờ không giống ngày trước nữa."


Tần Nhất Đông xụ mặt, vặn nắp chai trong tay nửa ngày vẫn chưa ra: "Mặc kệ cậu ấy, liên quan gì đến em." Nói xong thì lập tức rời đi.

...

Buổi sáng, mãi khi ánh nắng mặt trời chiếu đến tận vào giường, Lâm Thiên Tây mới từ trên giường mình bò dậy.

Lúc trước ngủ một giấc trên sàn nhà Tôn Thành không thoải mái lắm, sau khi về nhà rồi ngủ đến tận bây giờ mới cảm thấy đã ngủ đủ.

Quả nhiên đúng như Lâm Thiên Tây nghĩ, trong nhà thật sự không có ai chờ cậu cả.

Có thể là mẹ Lâm vẫn đi làm ca đêm, lúc rảnh rỗi còn bận đi khắp nơi xem mắt, cho nên tối hôm qua cũng không về nhà.

Lâm Thiên Tây vào WC đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài, cậu vận động cánh tay, sờ sờ sau gáy, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều. Trong lòng nghĩ tới mẹ, bất giác lại nhớ ra gì đó, thế là cậu đến bên mép giường nằm sấp xuống dưới sàn, đưa tay vào trong gầm giường mò mẫm.

Mò một lúc lâu thì mò ra được một cây cơ cũ, cậu cầm lên thổi thổi cho sạch bụi.

Đây là đồ cậu chơi khi còn bé, bây giờ cũng chỉ dài bằng một cánh tay của cậu. Thứ này là lúc trước mẹ mua cho cậu chơi, cũng có thể không phải mua mà chỉ là đồ chơi cũ được người ta cho, cô nhận rồi mang về cho cậu.

Đã bao nhiêu năm rồi? Lâm Thiên Tây nghiêng đầu hồi tưởng lại, không nhớ ra cái gì cả.

Cũng chẳng biết tại sao lại nghĩ đến nó, có lẽ là vì bây giờ có thêm một người cộng sự, cho nên chơi bi-a nghiêm túc hơn ngày trước một chút.

Hình như mẹ cậu vẫn chưa từng biết rằng cậu có thể chơi bi-a.

Nghĩ đến đây, cậu cười cười lẩm bẩm: "Phải biết mày làm nhiều chuyện như vậy chứ, tiết chế lại một chút đi Lâm Thiên Tây, mẹ Lâm hy vọng mày tiết chế lại một chút là được rồi..."
2

Cậu lấy một tờ báo cũ, bọc cây cơ lại rồi tìm chỗ cất kỹ, sau đó bò dậy.

Một lúc sau, cậu ra ban công xem thử bộ quần áo của Tôn Thành hôm qua phơi lên, phát hiện đã khô bèn rút xuống, lấy một cái túi bóng nilon đen nhét vào, cơm cũng chưa ăn đã ngâm nga hát đi ra cửa.

Đi được nửa đường rồi Lâm Thiên Tây mới móc điện thoại ra, ấn vào ảnh đại diện ngọn hải đăng trong Wechat.

[ Cộng sự, chuẩn bị tiếp đón đi, tôi tới đưa quần áo cho cậu. ]

Nhắn được một lúc mà cộng sự vẫn chưa trả lời cậu.

Lâm Thiên Tây giơ túi nilon trong tay lên, nhìn mấy lần, cuối cùng không đợi nổi tin nhắn, cất điện thoại đi không nhìn nữa.

Lúc đến bên ngoài tòa nhà cũ, vừa khéo mặt trời không quá gay gắt, vẫn chưa tới thời điểm nóng nhất trong ngày.

Lâm Thiên Tây vừa đứng dưới lầu đã nghe thấy có người niềm nở gọi mình: "Anh Tây ơi!"

Cái giọng này rất quen, cậu ngẩng đầu lên, thấy một bóng người lao từ trên cầu thang xuống, lon ton chạy đến trước mặt cậu, gương mặt búng ra sữa cười với Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây kinh ngạc: "Đây không phải là em trai tốt của anh hả, nhóc đến rồi sao?"

Cố Dương cười nói: "Đúng vậy anh trai tốt, em đến rồi!"

"Nhóc đến lúc nào thế?"

"Vừa mới thôi ạ."

"Bảo sao." Hôm qua Lâm Thiên Tây chưa thấy nhóc, cậu nhìn ra phía sau Cố Dương, thấy Tôn Thành đi theo xuống dưới lầu, hôm nay vẫn mặc áo dài tay tối màu, ống tay áo cài kín mít như thường lệ. Tay phải hắn cầm điện thoại, mắt nhìn Lâm Thiên Tây, khẽ giơ điện thoại lên, ý nói bây giờ mới đọc được tin nhắn của cậu.

Lâm Thiên Tây đưa túi nilon ra trước mặt hắn: "Tôi đến trả quần áo, hai người định ra ngoài hả?"

Tôn Thành nói: "Mang theo đi, tôi dẫn nó đi mua chút đồ."

"Quần áo gì vậy ạ?" Cố Dương tiến lại gần xem.

Tôn Thành khẽ kéo cổ áo nhóc: "Đi thôi."

Cậu nhóc buộc lòng không nhìn nữa, túm túm Lâm Thiên Tây: "Đi thôi anh Tây, đi cùng nhé."

Lâm Thiên Tây vừa đuổi theo vừa phỉ nhổ: "Gia đình cậu có truyền thống gì thế, Quý Thải đến đi mua sắm, em trai đến cũng đi mua sắm?"

Cố Dương trả lời thay Tôn Thành: "Là đề nghị của em đó, anh em thì sao cũng được, trong nhà cũng không có nhiều đồ, em muốn đi mua cho anh ấy vài thứ."

Lâm Thiên Tây quay sang nhìn Tôn Thành, gật đầu: "Đã hiểu, quả thực là em trai tốt rất chu đáo."


Cậu đã từng ở trong căn nhà đó, có vẻ thực sự là vậy.

Cậu xách một cái túi nilon đến tìm hắn, kết quả là lại tiếp tục xách như thế theo hai anh em bọn họ đi mua sắm.

Ra ngoài đường lớn, Cố Dương chạy lên đi trước.

Lâm Thiên Tây đi cùng Tôn Thành, cậu đánh giá bóng lưng của nhóc: "Có phải thằng nhóc cao hơn một chút không?"

"Cao thêm 2cm." Tôn Thành nói.

"Đệch? Cậu nhớ rõ thế cơ á?"

"Nó là em trai tôi." Giọng điệu Tôn Thành thản nhiên đến hờ hững.

Lâm Thiên Tây không kìm được mà liếc mắt nhìn mặt hắn, có hơi không ngờ tới, hắn thế mà lại rất có trách nhiệm.

Đúng vậy, quả thực là như thế, đến cả giảng đề cũng rất có trách nhiệm.

Cố Dương đi vượt lên là có lý do, cậu nhóc lấy một từ giấy từ trong túi ra, thứ gì phải mua cũng đã liệt kê hết lên giấy rồi, nhìn thấy siêu thị trên đường thì dứt khoát bước đến nơi đó, ngoảnh đầu nói: "Anh ơi, vào đây luôn đi."

Tôn Thành đáp: "Tùy nhóc." Vừa nói chân vừa đuổi theo.

Vào trong siêu thị rồi, Cố Dương lập tức kéo xe đẩy chạy đi mua đồ theo tờ giấy.

Lâm Thiên Tây đi sau Cố Dương tiến vào trong siêu thị, bất giác lại cảm thấy không nên vào, cậu cũng chẳng phải người nhà của người ta, tự dưng đi theo mua sắm cùng làm cái gì.

Có hơi kỳ cục, lúc mới đến được Cố Dương gọi, quá tự nhiên, thế mà lại không để ý đến.

Cậu đứng ngay trước một quầy hàng không đi nữa, tùy tiện lấy bừa một món trên kệ ra, nhủ thầm không thì lát nữa mua tạm cái gì đó, thể hiện rằng cũng đúng lúc cậu có nhu cầu mua đồ mới cùng đi tới.

Góc mắt liếc thấy bóng dáng Tôn Thành đến gần, Lâm Thiên Tây vừa quay đầu thì bị cái gì đó đập lên vai, cằm cậu lướt qua một thứ mềm mại, sau đó vật kia được nhét thẳng vào trong ngực cậu.

Là đệm ngồi, cậu cầm trên tay nhìn một lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Gì thế?"

Tôn Thành vừa thu tay lại, tự nhiên như không: "Không phải cậu nói là mua cho cậu một cái thật ngầu sao?"

"Hả?" Lâm Thiên Tây ngơ ngác mấy giây mới nhớ ra hình như có chuyện như thế thật, chắc là trước đó từng nói lúc học ở nhà hắn.

"Tốt vậy à?" Lâm Thiên Tây bảo: "Tôi còn đang định tự mua đó."

Tôn Thành liếc cậu một cái: "Không cần thì thôi."

"Cần mà." Lâm Thiên Tây ôm khư khư trong lòng, lập tức nhượng bộ nói: "Ngu gì mà không cần chứ."

Ánh mắt Tôn Thành đảo qua gương mặt cậu rồi lại đảo đến chiếc đệm, khóe miệng hình như hơi giương lên: "Rất hợp với cậu." Nói xong thì xoay người rời khỏi quầy hàng.

Lâm Thiên Tây ngắm nghía đệm, style bụi bặm trông rất ngầu, vẫn phù hợp với phong cách của chính Tôn Thành hơn, lật mặt sau mới thấy không có hoa văn gì, nhưng mà ở sát góc có thêu một chữ, cố tình thay, chữ được thêu lên là chữ "ngoan".

"Cái đệt..." Cậu cầm đệm đi ra ngoài, chẳng trách hắn nói hợp với cậu.

Cố Dương gọi: "Em lấy xong đồ rồi, hai anh xong chưa thế?"

"Xong rồi." Giọng Tôn Thành ở không xa không gần trả lời.

Cuối cùng vẫn mua cái đệm kia.

Ngoại trừ thứ này, Cố Dương còn mua thêm một đống đồ ăn.

Một tay Lâm Thiên Tây cầm túi nilon đựng quần áo, cậu kẹp cái đệm dưới cánh tay, tay kia thì xách một túi đồ giúp Cố Dương, lại cùng bọn họ trở về tòa nhà cũ.

Tôn Thành chỉ xách đồ bằng tay phải, tay trái vẫn đút trong túi quần.

Lúc mở cửa, hắn buông túi đồ xuống rồi mới dùng tay phải móc chìa khóa ra.

Lâm Thiên Tây ở bên cạnh nhìn, cậu hỏi: "Cậu vẫn chưa lành hả?"

"Sắp lành rồi, tôi không muốn động đến nó." Tôn Thành đẩy cửa: "Sẽ không ảnh hưởng đến việc chơi bi-a cùng cậu." Nói xong thì quay mặt ra nhìn Cố Dương đằng sau một lúc, rồi lại nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây gật đầu, hiểu rằng hắn không muốn Cố Dương biết chuyện, thấp giọng bảo: "Không nói."

"Anh Tây ơi," Cố Dương đi theo vào cửa: "Anh ở lại ăn cơm đi, em mua nhiều đồ như vậy là vì muốn ăn cơm với anh đó."

Lâm Thiên Tây còn chưa kịp lên tiếng, cậu nhóc đã nói tiếp: "Anh trai tốt, không đồng ý thì chúng ta chính là tình anh em plastic(*)."

(*) Tình anh em plastic 塑料兄弟情: Tình cảm giả dúi đồ đó =))))

"Chậc, sao nhóc lại như thế chứ," Lâm Thiên Tây đành phải nói: "Được rồi.", vừa nói vừa đi vào nhà.

Tom nhào tới cọ cọ chân cậu.

"Làm gì đó Tom, tránh đường nào." Chân cậu khẽ cản nó lại, đặt đồ trong tay xuống.

Cố Dương nhìn một lúc, sau đó đi theo Tôn Thành vào trong bếp cất đồ.

"Anh ơi." Cố Dương nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi Tôn Thành: "Quần áo anh Tây cầm là của anh đúng không ạ?"


Tôn Thành không trả lời, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, tay vẫn lấy ra từng món từng món vừa mua về.

"Em thấy trên ban công còn phơi một bộ quần áo, cũng không phải của anh mà là của anh Tây phải không?" Cố Dương nói tiếp: "Cún con cũng rất quen với anh ấy."

"Ừm," Tôn Thành hỏi: "Làm sao?"

Cố Dương nhìn gương mặt không một tia gợn sóng của hắn, lè lè lưỡi: "Dạ không sao hết, anh lạnh lùng như vậy làm gì? Em cũng không ngờ luôn, trước đây có ai thân với anh đến mức đó trừ em ra đâu."

Tôn Thành nghĩ thầm, Lâm Thiên Tây còn gọi hắn là ba nữa kìa.

Lâm Thiên Tây cầm đệm đặt bên cạnh bàn nhỏ, còn đặc biệt đặt ở chỗ mình thường xuyên ngồi.

Chỉ một lúc sau đã thấy Cố Dương bê một cái nồi điện đi ra.

Anh trai tốt đau lòng thay em trai nhỏ, lập tức vọt ra giành lấy cái nồi: "Để anh cầm cho."

Cố Dương nhìn cậu cầm nồi điện để lên mặt bàn, lại xoay người đi lấy đồ ăn đã rửa sạch sẽ ra, bỗng dưng phì cười: "Em nhớ tới chuyện anh ngất xỉu, lúc đó em với anh em cũng đang ăn lẩu, anh lại nôn."
1

Lâm Thiên Tây vừa giúp cậu nhóc cắm điện, nghe thấy lịch sử đen của mình bị đào lên, sắc mặt cũng đổi: "Phắc, sao lại nhắc đến cái này, em còn để cho người khác ăn không đó?"

Cố Dương cười đến mức hai mắt cong cong: "Ăn mà, em thích ăn lẩu, anh có biết tại sao không?"

Lâm Thiên Tây nhìn cậu nhóc, mắt của nhóc con và Tôn Thành hơi giống nhau, nhưng hai phong cách lại hoàn toàn khác, mắt Cố Dương trong trẻo dịu dàng, không hề có điểm cứng rắn lại lạnh lẽo như anh trai mình. Cậu hỏi: "Tại sao?"

"Tại vì vui đó." Cố Dương ngồi xuống: "Cho nên anh đừng đi mà, em với anh em chỉ có hai người thôi, thể nào cũng chẳng vui bằng có ba người."

Khoảnh khắc nói những lời này cậu nhóc cũng không cười, Lâm Thiên Tây cảm thấy điều nhóc nói không phải là giả, khóe miệng cậu giật giật, thầm nghĩ hai người như vậy còn miễn cưỡng hơn cả cậu ở nhà một mình nữa. Nhưng cậu không nói ra miệng, cảm thấy quá vô ý tứ thế là ngắt lời bảo: "Lần này ở bao lâu thế?"

Cố Dương đáp: "Lúc em bị ốm có nói với anh em là sẽ đến thăm anh ấy, mấy ngày nữa chị Thải sẽ đến đón em."

"Ò." Lâm Thiên Tây suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Vậy lúc nhóc ở đây anh cũng dẫn nhóc đi chơi, đã đủ thành ý chưa?"

"Đủ!" Cố Dương nhào lên chỗ cậu: "Anh trai quá đủ thành ý luôn."

Tôn Thành bê đồ ăn từ trong phòng bếp ra, nhìn bọn họ.

Cố Dương thấy hắn thì ngoan ngoãn ngồi về chỗ.

Tôn Thành ngồi xuống vị trí giữa hai người: "Ăn đi."
1

Cố Dương nhúng đồ vào trong nồi lẩu: "Ăn thôi anh Tây."

Tom đã thèm ăn không nhịn nổi mà đi lòng vòng quanh chân ba người.

Một tay Lâm Thiên Tây ôm Tom, cố ý để Cố Dương chọn món mình thích ăn trước, tạm thời không động vào đũa, đột nhiên nhìn thấy Tôn Thành ngồi cạnh cũng không ăn, đang vớt một muỗng tôm vừa chín lên, cúi đầu bóc vỏ.

Cố Dương đứng dậy vào phòng bếp: "Sao lại quên không lấy giấm nhỉ, em đi tìm giấm nha."

Mà Lâm Thiên Tây lại chẳng để ý, cậu còn đang xem Tôn Thành bóc vỏ tôm, bởi vì chưa từng thấy khung cảnh này, ánh mắt nhìn hắn cũng bất thường.

Ngón tay Tôn Thành khớp xương rõ ràng, nhìn cực kỳ có lực, tay trái để trên bàn không di chuyển, chủ yếu dùng tay phải, trên mu bàn tay còn có một vết thương dán băng cá nhân chưa bóc. Bàn tay này từng vung một gậy quật ngã Tam Pháo, thế mà bây giờ lại đang bóc vỏ tôm?

Quá kỳ dị, cậu cảm thấy loại chuyện này hoàn toàn không hợp với ai đó.

Tôn Thành đã bóc được mấy con, hắn chú ý tới ánh mắt của cậu, bèn ngẩng đầu hỏi: "Cậu nhìn cái gì?"

Lâm Thiên Tây trầm giọng nói: "Tôi đệt, tôi đang xem có phải là cậu bị cái gì ám vào người không, cậu mà cũng làm chuyện thế này hả?"

Tôn Thành nhìn Cố Dương đang nghiêng đầu trong bếp tìm giấm: "Nó không thể động vào đầu tôm, chỉ cần xử lý không sạch thì sẽ bị dị ứng, chỉ có thể để tôi làm."

"Còn có bệnh này sao?"

"Bệnh yếu ớt." Tôn Thành lạnh nhạt đáp.

Lâm Thiên Tây nhìn theo tay hắn: "Vậy sao mà cậu bóc thật sạch được chứ?"

"Học môn Sinh học thật tốt." Tôn Thành nói.

"?" Bóc tí vỏ tôm thôi mà cũng thâm sâu như thế cơ à?

Tôn Thành lại liếc cậu một cái, sau đó cụp mắt tiếp tục bóc tôm trên tay, đột nhiên hắn duỗi tay ra, bỏ một con vào trong bát cậu.

Lâm Thiên Tây sững sờ, hết nhìn vào trong bát lại nhìn hắn, cậu hoài nghi mình đang gặp ảo giác, vừa chậm chạp vừa nhỏ nhẹ phun ra hai chữ cực kỳ thơm tho: "Đệt, mẹ?"

Cho cậu?

Ánh mắt Tôn Thành khẽ di chuyển, hắn đứng lên: "Không ăn thì vứt đi.", nói xong vào phòng bếp giúp Cố Dương lấy giấm.

Lâm Thiên Tây lại cúi đầu nhìn con tôm trong bát, cuối cùng vẫn cầm lên nhét vào miệng, vừa nhai vừa ngắm nghía phòng bếp.

Mẹ nó bất ngờ thật đấy, cậu thế mà lại có một ngày được ăn tôm Tôn Thành bóc vỏ. 
2


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi