*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1
Nến lụi tắt, nguồn sáng duy nhất biến mất, cả ký túc xá tối đen như mực, không thấy rõ mặt nhau, như thể họ đang ở điểm hẹn cổ xưa trong “Công viên”.
Theo cốt truyện trong tiểu thuyết, lũ yêu quái lần lượt biến mất, hóa thành hình người, trở lại với thế giới ồn ào, hỗn loạn bên ngoài, tiếp tục cải trang thành con người để sinh sống.
Khi ra khỏi ký túc xá, Vương Tử Chu bỗng có cảm giác mơ màng mà quen thuộc đến lạ, như thể mình đã khôi phục thân phận yêu quái ở điểm hẹn tối nay nhưng bây giờ lại ra về dưới hình dạng của một con người.
Cô rất muốn chia sẻ cảm giác này với Trần Ổ nhưng bây giờ không thích hợp cho lắm nên chỉ chào hỏi rồi cùng Tưởng Kiếm Chiếu xuống lầu, tạm thời dằn những cảm xúc đó trong lòng.
Trong những cảm xúc đó có một cái gọi là “thèm thuồng”.
Một sự thèm thuồng và lưu luyến khó tránh.
Đó là sự thèm muốn và miễn cưỡng không thể tránh khỏi.
Càng bước xuống cầu thang, Vương Tử Chu càng không cam tâm. Đến cửa tầng 1, sự không cam tâm ấy đã lên đến đỉnh điểm, cô đột nhiên lên tiếng: “Mày ơi, tao phải làm cái này đã! Xin lỗi, mày chờ tao mấy phút nhé!”
Hơi men chếnh choáng, hai má đỏ ửng.
Nó đáp liền: “Tao biết mày phải làm gì mà! Đi lẹ lên!”
Vương Tử Chu vắt chân chạy lên lầu.
Cô thầm nghĩ, hôm nay là ngày đầu tiên của mình và Bạn Nhím, nếu bây giờ mình cứ thế đi về thì phải đến tận ngày mai chúng mình mới được gặp lại! Ác Quỷ thèm thuồng Bạn Nhím nguyên ngày mà không cơ hội xuống tay, lúc này sự kiên nhẫn của Ác Quỷ đã cạn kiệt.
Ác Quỷ thở hồng hộc xuất hiện ở cửa bếp.
Bạn Nhím đang đeo găng tay rửa bát, nghe thấy tiếng động thì nghiêng người ra nhìn, hỏi: “Cậu quên gì à?”
Ác Quỷ thở hổn hển, nghĩ, ừ, có một thứ tớ muốn lắm mà không mang đi được đây.
Thời gian có hạn, tập trung vào chủ đề chính thôi.
Dưới lời chỉ đạo của sự thèm thuồng khao khát, Ác Quỷ bị cuốn theo những h@m muốn phi lý trí đến nỗi chẳng màng quan tâm đến việc hai tay Bạn Nhím vẫn còn đeo găng và ướt sũng.
Cô đến gần Bạn Nhím, bảo: “Tớ muốn…”
Tớ cần một cái gì đó để làm dịu tâm trí của mình.
“Có cần tớ tháo găng tay ra không?” Bạn Nhím hỏi cô.
“Không cần!”
Ác Quỷ nói, đoạn vươn tay ra, Bạn Nhím rất hợp tác cúi đầu xuống.
Ác Quỷ thỏa lòng mong ước, hôn lên môi Bạn Nhím.
Sao thế nhỉ? Ác Quỷ tự nhủ, cứ tưởng chạm được môi là thôi nhẹ lòng chứ, sao lòng mình lại nôn nao nhộn nhạo thế này? Ta hận không thể chôn chân trong căn bếp này, bắt thời gian phải dừng lại! Nhưng thời gian mới lạnh lùng làm sao. Đành vậy, Ác Quỷ tìm lại lý trí, dằn lòng buông tha cho Bạn Nhím, nhắc nhở: “Tớ dán một cái bùa chống đau đầu trên giá của cậu, cậu nhớ cất đi đấy.”
Bạn Nhím gật gật đầu.
“Tớ về đây.” Ác Quỷ tạm biệt.
“Về đến nhà nhắn tin cho tớ.” Bạn Nhím dặn.
Ác Quỷ ra đến cửa thì quay đầu lại, nói: “Hôm nay tớ kết nối với loa Bluetooth của cậu rồi, lần sau sang nhà tớ cậu cũng có thể kết nối loa của tớ!”
Bạn Nhím cười cười, đáp: “OK.”
Ác Quỷ cảm thấy mình đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ của ngày hôm nay, đi xuống cầu thang với trái tim mới lấp đầy một nửa.
Nhìn thấy cô, Tưởng Kiếm Chiếu trêu ghẹo: “Nỡ lòng nào ra về vậy bạn ơi.”
Vương Tử Chu nói: “Tao sống có lý trí!”
Đẩy cửa ra ngoài, gió đêm nóng nực thổi tới, mang theo một chút hơi ẩm. Đi vào ngõ tối, Tưởng Kiếm Chiếu nói: “Mai trời có mưa không đấy? Đừng làm trễ chuyến bay của tao.”
“Không, tao xem dự báo thời tiết rồi.” Vương Tử Chu nói.
“May quá.” Tưởng Kiếm Chiếu nói vu vơ: “Như đang nằm mơ, được thoát khỏi cuộc sống hàng ngày ấy nhỉ.”
“Du lịch là như thế mà.”
“Chắc vậy.” Tưởng Kiếm Chiếu thuận miệng đáp: “Cuối cùng vẫn phải trở về cuộc sống thường ngày thôi.”
“Bao giờ mày đăng ký về trường?”
“Nào về rồi đăng ký.” Tưởng Kiếm Chiếu nói, “Kỳ 1 rách việc chết đi được, kỳ 2 chỉ là tiếp nối thôi còn kỳ 1 là một khởi đầu hoàn toàn mới, đến tháng 9 là lên một lớp, ‘già’ thêm một tuổi.”
“Chúc mày tốt nghiệp thành công!”
“Mày tốt nghiệp trước đi hẵng nói!”
“Vâng thưa đồng chí! Tôi sẽ cố gắng hết mình!”
Cứ thế đi bộ về nhà, rửa mặt nghỉ ngơi, như thường lệ.
Dường như mọi lo toan, lưỡng lự đều bị niêm phong vào điểm hẹn cổ xưa kia, không ai nhắc đến chúng nữa.
Chuyến bay của Tưởng Kiếm Chiếu vào buổi sáng, sáng sớm hôm sau, Vương Tử Chu đưa nó ra sân bay. Gần trưa, cô gặp Mạn Vân trên xe về Kyoto. Mạn Vân đứng dựa vào thành xe, đọc sách, Vương Tử Chu lướt qua như cô hồn, cố ý hạ thấp giọng hù họa: “Đọc cái gì thế anh?”
“Mày bị cái gì vậy em!” Mạn Vân giật nảy mình.
“Suỵt.” Vương Tử Chu vươn ngón tay ra hiệu cho anh nhỏ giọng lại.
“Đi tiễn Tưởng Kiếm Chiếu hả?” Mạn Vân cụp mắt xuống.
“Anh đi tiễn Đàm Duệ Minh à?” Vương Tử Chu ngẩng đầu, “Tại sao anh phải đi, Bạn Nhím của em đâu?”
“Con Nhím họp nhóm rồi.” Mạn Vân lườm cô, “Mày có thể xóa đại từ sở hữu ấy đi không? Nó là tài sản của mày hay gì?”
“Kệ em!” Vương Tử Chu trả lời hết sức ngông nghênh.
“Ai thèm quan tâm đến mày, anh có phải anh ruột mày đâu! À không…” Mạn Vân nói, “Lát nữa xuống xe mày đừng về.” Anh vừa nói vừa cất sách, nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Ổ.
Vương Tử Chu ngó đầu định xem anh ta nhắn gì thì đồng hồ thông minh trên cổ tay tự nhiên rung lên.
Cô nhấc tay lên xem, là tin nhắn của Trần Ổ.
Trần Ổ: Cậu quyết định kết nghĩa với Mạn Vân rồi à? Anh ấy bảo tớ họp nhóm xong thì đến chùa Chion-ji gặp.
Mạn Vân liếc sang cô: “Con Nhím mật báo đúng không!”
Vương Tử Chu lườm anh: “Ai mượn anh bày trò!”
Mạn Vân nói: “Anh đang thực hiện lời hứa của mình mà.”
Vương Tử Chu lên tiếng chất vất: “Em đã đồng ý chưa?”
Mạn Vân trông có vẻ rất quyết tâm.
Vương Tử Chu suy nghĩ giây lát rồi trả lời Trần Ổ: “Ừ, lát cậu qua đây đi.”
Điện thoại của Mạn Vân lập tức nhận được tin nhắn trả lời, anh không cần nhìn cũng biết là của Trần Ổ nên không buồn mở ra xem mà đút luôn điện thoại vào túi.
Vương Tử Chu nhìn thấy, càu nhàu: “Anh cứ hả hê đi.”
Mạn Vân dạy dỗ lại cô: “Nơi công cộng, đi nhẹ nói khẽ cười duyên!”
Vương Tử Chu đành ngậm miệng.
Đến Kyoto là đi thẳng đến chùa Chion-ji, chưa kịp cơm nước gì.
Vương Tử Chu không hiểu tại sao phải đến chùa, Mạn Vân giải đáp: “Phải tìm một vị Bồ tát để chứng giám cho chúng ta chứ. Xài tạm Bồ tát Nhật Bản đi.”
Cô thắc mắc: “Vậy tại sao lại gọi Bạn Nhím?”
Mạn Vân trả lời: “Phải có nhân chứng nữa chứ!”
Vương Tử Chu vừa nói: “Cần lắm người chứng kiến làm gì?” vừa nghĩ: Mừng quá, lại được gặp Bạn Nhím của mình rồi!
Mạn Vân đi guốc trong bụng cô: “Khẩu thị tâm phi, giỏi thì lát nữa em đừng nói chuyện với Con Nhím.”
Vương Tử Chu nguýt anh một cái.
Bạn Nhím thong dong bước đến.
Mạn Vân hỏi: “Mày chuẩn bị văn kết nghĩa cho anh chưa đấy?”
Trần Ổ đáp: “Rồi anh.”
“OK, tìm tạm vị Bồ Tát nào đọc một lần là được, khỏi cần quỳ lạy, bái bái hai cái bên ngoài thôi.”
Nói đoạn, Mạn Vân ngông nghênh đi trước.
Đến giờ Vương Tử Chu vẫn thấy hoang đường, cô cau mày hỏi Trần Ổ: “Làm thế có ổn không vậy?”
Trần Ổ trịnh trọng nói: “Hối hận thì cậu cứ chuồn lui đi, tớ yểm trợ cho.”
Vương Tử Chu cười phá lên.
Mạn Vân quay lại trợn mắt: “Thì thầm cái gì đấy?” Đoạn, bảo Vương Tử Chu: “Lén lút! Đến chùa cho Bồ tát mà ngó Đông ngó Tây, đầu trộm đuôi cướp, mày sợ cái gì hả em?”
“Da mặt em không dày như anh!” Vương Tử Chu nói, “Anh tính đi đâu?”
“Cứ đi đi khắc biết.” Mạn Vân không thèm quay đầu lại.
Nói là tìm bừa một chỗ nhưng cuối cùng mọi người vẫn rồng rắn đi vòng ra tận Seishido hẻo lánh.
Giữa trưa, thậm chí còn không có khách hành hương, Mạn Vân dừng lại trước cửa điện: “Đây luôn đi! Bồ Tát Đại Thế Chí, có vẻ được đấy!”
Vương Tử Chu đi bộ mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Trần Ổ xòe khăn tay, cô sửng sốt, cậu bảo: “Khăn mới, tớ chưa dùng bao giờ.”
Vương Tử Chu nhận lấy, lau mồ hôi.
Mạn Vân kéo cô, ra hiệu cho Trần Ổ: “Mời nhân chứng vào trước.”
Trần Ổ lấy ra một tờ giấy: “Em đọc luôn hả, hai người kết nghĩa bằng tên gì?”
“Vương Mạn Vân!”
“Vương Đại Chu!”
Trần Ổ đặc biệt nhìn mỗi người một cái rồi mới cất tiếng:”Tôi, Vương Mạn Vân…”
Mạn Vân đọc theo: “Tôi, Vương Mạn Vân…”
Trần Ổ tiếp tục: “Tôi, Vương Đại Chu…”
Vương Tử Chu theo sau: “Tôi, Vương Đại Chu”
Trần Ổ: “Hôm nay, chúng tôi kết bạn kim lan*, không cầu sống chết có nhau.”
*Bạn kim lan: Bạn bè thân mật, tình nghĩa bền thắm như vàng, thơm như hoa lan.
Vương Tử Chu nhịn cười, Mạn Vân lườm cô.
Họ đồng thanh: “Hôm nay, chúng tôi kết bạn kim lan, không cầu sống chết có nhau.”
Trần Ổ làm tròn nhiệm vụ chỉ dẫn: “Kính lạy Hoàng Thiên, Hậu Thổ cùng chư vị thần tiên Bồ Tát, chứng giám cho tấm lòng thành của chúng tôi!”
Mạn Vân không nhịn nổi nữa: “Anh dặn mày viết cho đàng hoàng cơ mà! Mày viết cái quần què gì vậy? Tính bịp anh em tao phải không!”
Trần Ổ không đáp lời, chỉ đánh mắt về phía trong điện.
Mạn Vân nghiến răng nghiến lợi, kéo Vương Tử Chu đọc theo: “Kính lạy Hoàng Thiên, Hậu Thổ cùng chư vị thần tiên Bồ Tát, chứng giám cho tấm lòng thành của chúng tôi!”
“Kết thúc buổi lễ.” Nhân chứng tuyên bố.
Mạn Vân đặc biệt bất mãn, uy hiếp nhân chứng: “Về nhà mày chết với anh.” Rồi quay sang bảo Vương Tử Chu: “Em có muốn phiên dịch cho Bồ tát không? Dịch trau chuốt một tí nhé!”
“Thôi thôi!” Vương Tử Chu nói, “Bồ tát biết nhiều thứ tiếng mà!”
Nói xong, cô kéo Trần Ổ toan chạy đi thì Mạn Vân gọi với lại: “Chạy đi đâu, không ăn trưa à?”
“Ăn chứ!” Vương Tử Chu nói, “Nhưng không ăn với anh!”
“Ờ, thế ăn xong đến Higashitake tìm anh.” Giọng Mạn Vân đổi hẳn.
Anh đút một tay vào túi, tay kia còn phẩy phẩy đuổi ngược lại: “Đi đi!”
Vương Tử Chu thấy Mạn Vân rất kỳ lạ, vốn cô chỉ nói đùa là “không ăn với anh” thôi, ai ngờ anh ấy lại đuổi họ đi thật, làm cô thấy hơi áy náy.
Vương Tử Chu rầu rĩ ra ngoài.
Thấy vậy, Trần Ổ khuyên: “Anh ấy cần có không gian riêng, để anh ấy một mình đi.”
Vốn Vương Tử Chu cứ tưởng kết nghĩa là chuyện tầm phơ tầm phào nhưng thấy sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Mạn Vân kết hợp với lời Trần Ổ, cô nhận ra rằng với Mạn Vân, có lẽ nó không phải là một quyết định dễ dàng.
Lòng nặng trĩu, Trần Ổ đưa tay về phía cô.
Vương Tử Chu nắm lấy bàn tay ấy.
Cứ như vậy xuống núi, đi ăn mì soba. Ăn uống xong xuôi, Trần Ổ phải quay lại khu Bắc nên Vương Tử Chu về Higashitake một mình.
Tháng 9 ghé thăm tự lúc nào.
Cuối hè kéo dài, tản mạn thật lâu như những đám mây khi máy bay lướt ngang bầu trời.
Trời cao xanh vời vợi, đường xá vắng người qua lại, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô lao vút qua, trong tiếng ve kêu râm ran, buổi chiều cuối hè dường như càng thêm vắng lặng và hiu quạnh.
Mùa thu đang tới.
Vương Tử Chu bước vào Higashitake, bỗng nhớ đến buổi chiều hôm mình đến đây mượn sách. Hôm ấy cũng là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh, cô theo chân Trần Ổ bước vào gian cầu thang nhỏ hẹp dẫn đến căn phòng ký túc xá mười sáu chiếu. Đó là lần đầu tiên cô gặp Mạn Vân, tiếng Nhật thì bập bõm, tính tình thì hời hợt.
Lúc đó cô chỉ thấy người này là lạ.
Muốn tránh xa anh ta một chút.
Nhưng duyên phận mà…
Không thể đoán biết.
Hai phút sau khi cô gửi tin nhắn cho Mạn Vân, anh ôm một hộp các-tông to đùng đi ra.
Vương Tử Chu sửng sốt: “Cái gì đấy? Nhìn anh như kiểu mới bị đuổi việc ấy!”
“Trí tưởng tượng phong phú quá,” Mạn Vân nhìn cô, “Đưa tay đây nào!”
Vương Tử Chu dang tay ra.
Mạn Vân trao hộp các-tông mà Vương Tử Chu khó khăn lắm mới đỡ được…
Cô ngước lên: “Nặng quá! Cái gì vậy anh?”
Mạn Vân nói: “Em mang về nhà đi, số em đúng hên luôn nhé.”
Vương Tử Chu co gối đỡ lấy đáy hộp, tay lóng ngóng mở nắp.
Văn phòng phẩm, toàn bộ là văn phòng phẩm.
Dễ thương, cầu kì, đơn giản, thanh thoát…
Văn phòng phẩm dành cho học sinh ở tất cả các độ tuổi khác nhau, hẳn là đã được tích lũy trong một khoảng thời gian dài.
Bỗng Vương Tử Chu nhớ ra có lần Trần Ổ kể vu vơ rằng: “Mạn Vân thích mua văn phòng phẩm lắm.”
Cô không hỏi tại sao.
Nhưng bây giờ, cô hỏi…
“Anh mua những thứ này cho ai thế?”
Mạn Vân quay đầu đi, nói như thể phiền lắm: “Sao em hỏi lắm thế? Đằng nào cũng không tìm được, không thể được nữa rồi, nên là…”
“Em cứ cầm lấy đi!” Anh hung dữ nói.
Vương Tử Chu nhìn thấy.
Cô bé kia…
Như dằm trong tim anh.
Cô bé được sinh ra giữa Mạn Ngọc và Mạn Vân, không biết bị đưa đi đâu mất.
“Không biết có được đi học không nữa.” Mạn Vân nói bâng quơ, “Kể cả tìm được thì chắc cũng không dùng đến đâu…”
Nặng thật.
Vương Tử Chu ngồi phịch xuống như không chịu nổi sức nặng của nó.
Che mặt òa khóc.