HỌC SINH NGHÈO VƯỢT KHÓ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1

Rõ là khiêu khích một cách trắng trợn, Vương Bi3n Thái nghĩ bụng.

Tay mình cầm dao mổ, trợ lý Mạn Vân “phỏng vấn” chú cá đương nằm trên thớt: “Sao, phát biểu cảm tưởng khi được nằm khoả th@n trên thớt đi, sợ không?” Cá ta quay phắt sang một bên, cương trực đáp: “Muốn chém, muốn giết, tuỳ.”

Vương Bi3n Thái thậm chí còn nghe thấy tiếng mình nghiến răng ken két.

Đến tận khi Mạn Vận đẩy Trần Ổ ra, la ó “lố quá mày ơi”, Vương Tử Chu mới sực tỉnh khỏi viễn cảnh mình vẽ nên, hốt hoảng sờ sờ cổ, ôi nóng hừng hực luôn.

Cá nọ giương mắt nhìn Mạn Vân: “Cá nằm trên thớt không phó mặc số phận cho kẻ khác thì sao? Tự anh ẩn dụ trước, em chỉ trả lời anh thôi mà, không được à?”

Mạn Vân xua tay xin tha: “Được được được, vô cùng được, bạn là nhất, nhất bạn rồi.” Tiện đà quay sang phía Vương Tử Chu, thì thào bằng khẩu hình: “Em thấy chưa, đồ-con-nhím!”

Vương Tử Chu suýt bật cười, may mà kìm lại được. Dường như cô đã hiểu vì sao Trần Ổ không trả lời bằng tiếng Trung. Câu hỏi của Mạn Vân quá mức tr@n trụi, lộ liễu, nếu trả lời bằng tiếng Trung thì kì lắm. Vả lại, dùng tiếng Nhật sẽ có trị số dung sai* tương đối lớn, kể cả có nói linh tinh hay mắc lỗi đọc hiểu thì cũng thoải mái hơn, tại mình dốt tiếng thôi ấy mà.

*Dung sai (fault tolerance): là phạm vi cho phép của sai số.

Cảm giác nóng bừng bên tai mau chóng dịu lại, loa cũng chuyển sang bài hát tiếp theo, bầu không khí bỗng trở nên thoải mái, dễ thở hơn, dường như làn khói mù khi nãy chưa từng xuất hiện, nơi đây vẫn thuộc về mùa hè chói chang, nóng nực. Thích thật ấy, tính ra dễ chịu hơn hẳn rúc trong chung cư bật điều hòa, Vương Tử Chu thấy lưu luyến đến lạ nhưng cô biết đã đến lúc phải nói lời chào.

Cầm vỏ lon nước, cô đứng lên, hỏi: “Thùng rác ở đâu thế?”

Mạn Vân vội vàng nói: “Ấy ấy, em cứ để đấy đi, có người dọn mà.” Đánh mắt về phía Trần Ổ một cái rồi hỏi Vương Tử Chu: “Em về hả?”

Vương Tử Chu đáp “ừ”, dè dặt để lon nước lại bàn rồi cầm balo lên. Trần Ổ cũng đứng dậy, một lần nữa giao chồng sách cho cô. Vương Tử Chu cảm ơn rồi nhét từng quyển một vào balo, cực khổ kéo khóa lại.

Mạn Vân đứng cạnh nhìn cô xếp sách, bình luận: “Nguyên một bao thuốc nổ luôn.”

Vương Tử Chu lí nhí “hừ” một tiếng.

Đoạn, chào hỏi: “Em đi đây.” Vương Tử Chu đang quăng balo lên vai thì Mạn Vân bỗng kéo quai đeo: “Từ từ, không thấy người ta đang đóng gói đồ ăn cho em à?”

Bấy giờ Vương Tử Chu mới thấy Trần Ổ đang chuẩn bị một hộp bento.

Có kì quá không?

Trần Ổ đưa nguyên một hộp toàn cánh và đùi gà cho cô.

“Nhà cậu có lò vi sóng không?” “Có.” “Quay bốn phút ở lửa vừa là được.”

Thấy Vương Tử Chu mải nói chuyện mà không đưa tay ra đón, Mạn Vân giằng lấy hộp cơm, mở khóa, nhét luôn vào balo của cô: “OK, trông giống bao thuốc nổ hơn rồi, có đồ ăn ngon là phải cố gắng phấn đấu học tập đấy nhé!”

Vương Tử Chu cảm thấy vai mình sắp sập đến nơi.

Cô thở hắt một hơi, chạy như bay ra ngoài…

Cả phòng đều kì cục! Cả ngày đều kì cục! Ngay cả khi đã đạp xe về đến nhà, lôi hộp cơm trong túi ra, cô vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó.

Rõ ràng mình chỉ đến mượn vài cuốn sách.

Nhưng nào là gặp cậu bạn Noguchi đáng ngờ, nào là chiếc ghế sofa đỏ thần bí, rằng thì là anh Mạn Vân xởi lởi, nói nhiều mà bí mật cũng nhiều, rồi phép ẩn dụ “cởi mở” về mối quan hệ giữa dịch giả – tác giả, và hộp bento hãy còn hơi âm ấm này nữa.

À quên, phải tính cả Đàm Duệ Minh.

Đó là ai?

Biểu cảm của Trần Ổ khi nghe điện thoại cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.

Khát khao rình rập cháy bỏng thôi thúc cô lục tìm trong trí nhớ nhưng nghĩ mãi mà không sao kiếm nổi bất kì thông tin nào liên quan đến cái tên này. Tuy nhiên, cô có thể khẳng định rằng, không chỉ Trần Ổ mà Mạn Vân cũng có quan hệ mật thiết với Đàm Duệ Minh.

Phải chăng là chiếc giường trống còn lại trong ký túc xá?

Chịu.

Mà một khi đã chịu thì đành khoả lấp bản thân bằng hàng núi công việc vậy.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn nên Vương Tử Chu dời giờ đi ngủ và giờ thức dậy của mình về trước một tiếng đồng hồ, như vậy buổi sáng cô có thể dành nhiều thời gian để viết luận văn hơn, đồng thời cũng không quá đuối khi làm liên tục cả chiều lẫn tối. Sau mười ngày liên tục chạy đều tăm tắp như được lập trình, Vương Tử Chu chợt nhận ra rằng, mình và tác giả lại bị đứt liên lạc.

Rất nhiều lần có chuyện muốn hỏi nhưng hễ mở app ra là cô khựng lại. Thực ra, không chỉ với Trần Ổ mà với rất nhiều bạn bè bình thường cũng vậy, cô không bao giờ chủ động liên lạc hay chủ động làm phiền người khác, luôn giao tiếp một cách thụ động như tấm phản tập trên sân bóng bàn.

Ban đầu khi chưa thân với Tưởng Kiếm Chiếu, nó từng bảo một câu rằng: Nếu một tháng liền tao không chủ động liên hệ với mày, mày cũng sẽ không nhắn tin cho tao luôn đúng không?

Hẳn là vậy.

Chỉ chủ động liên lạc với những người không thực sự thân thiết trong hai trường hợp, một là khi cực chẳng đã, hai là khi quá bốc đồng.

Hiện tại chưa đạt đủ yếu tố cấu thành hai trường hợp trên.

Hôm nay, khi ra khỏi phòng nghiên cứu, cô đang lưỡng lự không biết có nên gửi cho Trần Ổ một email tổng hợp tất tần tật những điều mình còn thắc mắc hay không thì bắt gặp Mạn Vân trong nhà ăn.

Lạ một điều là rõ ràng mới gặp Mạn Vân một lần mà cô lại cảm thấy thân thiết như người quen. Đáng sợ hơn nữa là cô còn thấy Mạn Vân giống họ hàng, anh họ thân thiết các kiểu.

Mạn Vân gọi thịt nướng cuộn, cô cũng gọi thịt nướng cuộn.

Trong lúc đứng ngoài quầy chờ thịt cuộn, Mạn Vân ngó sang: “Sao em bắt chước anh?”

Vương Tử Chu hùng hồn: “Anh xin cấp bằng sáng chế cho việc ăn thịt nướng cuộn chưa?”

Mạn Vân nhận được thịt cuộn trước, ngay sau đó là Vương Tử Chu. Mạn Vân đi mua đồ uống, cô cũng lẽo đẽo đi theo. Mạn Vân trả tiền, cô cũng răm rắp trả tiền.

“Em đi theo anh làm gì?”

“Anh ngồi đâu đấy?” Vương Tử Chu hỏi thay cho câu trả lời.

Mạn Vân tìm một chỗ trống gần nhất ngồi xuống, Vương Tử Chu ngồi ngay bên cạnh.

“Cái đuôi này.” Mạn Vân bảo, “Em nghị lực thế thì đi tra tấn bạn tác giả của em đi.”

“Em nào dám.” Vương Tử Chu uống nước, chuẩn bị ăn thịt cuộn.

“Không dám cái gì, anh thấy em có vẻ bạo dạn lắm.”

“Anh nói nhỏ thôi.” Vương Tử Chu dáo dác nhìn quanh, giờ này nhà ăn không đông lắm nên nói to một chút là nghe rất rõ, “Ăn thì nói ít thôi! Anh lo ăn của anh đi!”

Mạn Vân bất mãn nhìn cô.

Hai người yên lặng ăn xong thịt nướng, Mạn Vân tựa lưng về sau, ngả bài: “Em có gì muốn hỏi anh phải không?”

Vương Tử Chu giật mình: “Sao anh biết?”

“Ngố tàu, rõ như ban ngày luôn á!” Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, “Đi, mua cho anh một cốc parfait ra đây!”

Tướng Vương anh ra lệnh, Vương em xun xue chạy vèo ra quầy mua một cốc parfait, cung kính trình lên bàn cho tướng quân: “Mời ngài thưởng thức!”

Nguyên một cốc kem bự chảng.

Mạn Vân một mình một cốc parfait, hài lòng ra mặt: “Hỏi đi!”

Vương Tử Chu ngồi bên cạnh, dè dặt hỏi: “Đàm Duệ Minh là ai hả anh? Nếu không thể nói thì… anh không trả lời em cũng được.”

Mạn Vân liếc cô: “Em muốn biết quan hệ của bọn anh với Đàm Duệ Minh chứ gì? Chà… khó giải thích lắm, nếu phải so sánh với một cái gì đó thì hẳn là bồ!”

Vương Tử Chu suýt sặc nước miếng.

“Bồ” mà Mạn Vân nói là “あ い じ ん” bằng tiếng Nhật.

“Anh, anh biết…” Vương Tử Chu lắp bắp, cô biết Mạn Vân không giỏi tiếng Nhật, nhưng người đã qua N2 làm gì đến nỗi dùng từ râu ông nọ cắm cằm bà kia như thế, “Anh có biết cách dùng của từ này trong tiếng Nhật khác tiếng Trung không?”

“Biết chứ.” Mạn Vân liếc cô, “Là bồ nhí, kẻ thứ ba chứ gì!”

Vương Tử Chu sốc toàn tập.

Mạn Vân thản nhiên ăn parfait tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

“Các anh…”

“Anh đã bảo là so sánh rồi.” Mạn Vân nói, “Sao em phải ngạc nhiên thế? Quan hệ phức tạp giữa anh, Trần Ổ và Đàm Duệ Minh có cấu trúc tương tự như vậy – là bồ nhí (あ い じ ん) của nhau!”

Anh ta mặt dày lặp lại từ đó một lần nữa.

Không gì đáng sợ bằng người dùng ngoại ngữ xằng bậy.

Vương Tử Chu kinh ngạc: “Quan hệ gì vậy trời?”

“Tò mò không? Nào, đưa giấy bút cho anh.”

Vương Tử Chu răm rắp lấy iPad và bút trong cặp ra, đưa cho anh.

Mạn Vân nhấp vào phần mềm ghi chú của cô, cầm bút bắt đầu hí hoáy viết viết vẽ vẽ. Tổng cộng vẽ ba đoạn thẳng nằm ngang, lần lượt chú thích bên phải là “Đàm Duệ Minh”, “Trần” và “Anh”, sau đó vẽ vài đoạn thẳng song song ngắn hơn dưới mỗi đoạn trên, đồng thời ghi chú “Đàm”, “Trần”, “Anh” giữa những đoạn thẳng đó. Chẳng hiểu mô tê gì hết.

“Em hiểu chưa?” Giáo viên gõ gõ màn hình hỏi.

Vương Tử Chu lắc đầu.

“Ngốc nghếch!” Giáo viên bực tức.

“Anh hướng dẫn một tẹo đi.”

“Không, dạy thêm phải tăng giá.”

“Thầy muốn ăn gì nữa ạ?” Vương em xun xoe hiển linh.

“Ăn uống cái gì?” Một người mới ăn trọn bát parfait cỡ bự, quay sang dạy dỗ cô, “Bây giờ em như một chú cá vàng tham ăn, nếu vung nhiều thức ăn quá là em cứ thế ăn lên ăn xuống cá vàng chết lăn quay. “

Vương Tử Chu tức chết thì có.

Mạn Vân đủng đỉnh dọn đ ĩa: “Đi đây.”

“Anh đi đâu đấy?”

“Đi làm thêm.”

“Anh làm thêm ở đâu đấy?”

“Nghĩa trang Hoa Kiều.”

Vương Tử Chu cũng thu dọn bát đ ĩa đi theo.

“Sao, định đi nghĩa trang làm với anh à?”

Vương Tử Chu lắc đầu.

Dọn dẹp bát đ ĩa xong, cùng nhau bước ra khỏi nhà ăn, Mạn Vân vươn tay che nắng, hỏi Vương Tử Chu: “Sao em không mang ô che nắng?” Vương Tử Chu trả lời, “Rắc rối lắm.” Mạn Vân đáp, “Cũng phải.”

“Em đi theo anh làm gì?” Mạn Vân chỉ tay về một phía, “Phòng thí nghiệm của các em ở bên kia mà?”

“Tản bộ cho dễ tiêu, em đi loanh quanh rồi về.”

Mạn Vân khịt mũi: “Em có vẻ hoạt bát quá nhỉ, sao trước mặt Trần Ổ cứ giả câm giả điếc thế?”

“Đâu ra? Tại không thân đấy.”

“Thôi đi! Không thân cái gì, em cứ gồng lên khiêng cái gánh nặng tinh thần thì có.” Mạn Vân nói, “Nó nghĩ như thế nào về em kệ nó chứ? Nó là cọng rau gì? À mà em tính chiếm dụng tài sản chung của phòng anh đến khi nào thế?”

“Hở?”

“Hộp cơm ấy.” Mạn Vân tay đút túi nhìn cô, “Anh cũng góp tiền mua mà?”

“Ui em xin lỗi.” Hôm ấy ăn xong Vương Tử Chu rửa sạch rồi cất lên chạn, “Em quên mất tiêu.”

“Nhớ trả đấy.” Mạn Vân gật gật đầu rồi quay đi.

Vương Tử Chu cũng về phòng nghiên cứu. Lẽ ra chiều nay phải làm việc nhưng hiệu suất quá thấp nên cô đành gập máy lại, nhìn chằm chằm vào ghi chú Mạn Vân viết trên iPad, bắt đầu suy tư.

Vì Mạn Vân dùng “bồ (あ い じ ん)” để so sánh nên chắc chắn trong mối quan hệ này phải người đến trước, người đến sau. Từ sơ đồ, ta có:

Ở đoạn thẳng của Mạn Vân, phía trước trống một khoảng, sau đó là Đàm Duệ Minh, rồi trống một khoảng, đoạn cuối cùng là Trần Ổ. Ở đoạn thẳng của Trần Ổ, đoạn ngắn đầu tiên là Đàm Duệ Minh, ở giữa trống một khoảng dài, đoạn ngắn cuối cùng ghi Mạn Vân. Còn ở đoạn thẳng của Đàm Duệ Minh, đoạn ngắn đầu tiên là Trần Ổ, một đoạn dài tiếp theo là Mạn Vân, cuối cùng lại trống.

Đoạn thẳng dài ở trên là thước đo của mỗi người, đoạn ngắn bên dưới để chỉ thời gian tiếp xúc.

Ghi chú dùng giấy kẻ ô vuông.

Nên chắc chắn Mạn Vân không vẽ bừa chiều dài của đoạn thẳng.

Chiều dài chỉ thời gian.

Thám tử Vương em chợt nảy ra cách giải, dùng bút đỏ đánh dấu vào các điểm m út của ô vuông, từ năm 2010 đến năm 2019 năm. Hợp lý hẳn.



Năm 2010, Trần Ổ lớp 10.

Năm 2011, Mạn Vân là sinh viên năm nhất.

Đàm Duệ Minh…

Vương Tử Chu vớ lấy điện thoại, nhắn tin cho Tưởng Kiếm Chiếu.

Vương Tử Chu: Ê mày biết Đàm Duệ Minh không?

Một phút sau, Tưởng Kiếm Chiếu đã trả lời.

Tưởng Kiếm Chiếu: Sao mày biết Đàm Duệ Minh thế?

Vương Tử Chu: Anh ấy học cùng trường cấp 3 của chúng mày phải không? 

Vương Tử Chu: Hơn hai khoá.

Vương Tử Chu: Rồi học đại học ở Bắc Kinh.

Vương Tử Chu: Học toán đúng không?

Tưởng Kiếm Chiếu:…

Tưởng Kiếm Chiếu: Má, mày đi tra hộ khẩu hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi